Vai Diễn Định Mệnh

Chương 55: chương 55

Omi Olala

24/01/2014

- Buông cô ấy ra! – Chất giọng trầm lạnh đến tê buốt vọng lại rất gần, cắt ngang tràng cười của đám người kia. Chúng khựng lại, dỏng tai nghe ngóng.

Từ đằng sau góc khuất của bức tường, thân ảnh ấy dần dần hiện lộ. Ánh trăng sáng luồn qua tấm kính lớn, chảy dài trên bờ vai mảnh khảnh, bao phủ hắn bằng một vầng sáng nhạt, khắc tạc lên mảng tường màu kem sữa cái bóng đen đặc quánh. Đôi mắt hắn ánh lên những tia xanh rờn ma quỷ lạnh đến gai người.

Tiểu Mạn xoay lại nhìn, đôi mắt xám tro đỏ au, ầng ậng nước, bờ môi nhỏ của cô khẽ mấp máy trong sự thảng thốt:

- Gia…Nguyên?

Hắn bước nhanh đến, giật Tiểu Mạn ra khỏi tay tên to lớn kia. Gia Nguyên đẩy cô bé ra sau mình, giọng hắn vang lên đều đều, không xúc cảm:

- Đi đi Tiểu Mạn! Ra bảo Minh Kha đưa em về đi!

- Gia Nguyên… - Cô bé run rẫy, bàn tay lạnh ngắt của cô siết chặt lấy gấu áo hắn.

- Đi mau! – Gia Nguyên quay phắt lại, gầm lên khiến Tiểu Mạn giật nảy mình.

Cô bé nhìn hắn, nước mắt nhanh chóng tuôn ra ướt nhòa gương mặt nhỏ. Hắn lạnh lùng xô cô đi, Tiểu Mạn lắc đầu nguầy nguậy, cô cắn chặt môi rồi quay lưng rảo bước nhanh. Một thoáng đã mất hút trong bóng tối.



Khi Tiểu Mạn đi khuất rồi, Gia Nguyên mới chính thức đối mặt với lũ người kia, nắm tay hắn siết chặt đến độ nổi những đường gân xanh xám. Hắn gằn giọng:

- Mày là ai?

- Là ai? Mày hỏi tao hả? – Tên kia trợn mắt lên nhìn, một giây sau, hắn cười phá lên, sặc sụa như thằng điên – Mày không biết tao sao?

Lông mày Gia Nguyên nhíu lại, hắn nhìn tên kia nghi hoặc…Tên đó lại lên tiếng, mặc cho tràng cười sặc sụa vẫn chưa dứt hẳn:

- Tao là Vĩnh Huy, đại ca của trường này!



Bất ngờ…Tóc…tóc…một thứ chất lỏng trong suốt chảy ào từ trên đầu Gia Nguyên xuống. Từng giọt len vào khóe mắt bỏng rát, chảy xuống miệng với vị đắng chát, cay xè, rồi xộc vào mũi thứ mùi nồng sặc đến choáng váng cả óc.

Vĩnh Huy ngắm nhìn thành quả của mình, hắn cẩn thận vặn nắp chai rượu, xong xuôi, quẳng một phát thật mạnh vào tấm kính sau lưng. Chỉ trong chớp mắt, tấm kính vỡ vụn, bắn vào không gian những mảnh thủy tinh sắc lẻm. Bọn chúng nhìn gương mặt và mái đầu ướt nhẹp của Gia Nguyên, cười ngạo nghễ.

Vĩnh Huy ho khan một tiếng, hắn nheo mắt:

- Thế nào? Tắm rượu với tắm mực cái nào thích hơn? Anh hùng cứu mỹ nhân?

Gia Nguyên đứng trơ như tượng, những mảng kí ức lộn xộn trong đầu… Vĩnh Huy, hắn biết cái tên này, chỉ nghe một lần nhưng hắn nhớ như in. Đó là thằng bạn trai của con nhỏ tóc vàng đánh Tiểu Mạn…

Một lũ cặn bã, rác rưởi!

Gia Nguyên từ từ ngước lên nhìn người đối diện mình, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngược tóc, đôi mắt xanh mở trừng trừng, cuộn lên những đợt sóng dữ dội.

Bất giác, hắn tung một cú đấm mạnh xé gió vào thẳng mặt Vĩnh Huy.

Xảy ra ẩu đả…



Minh Kha sững người khi thấy Tiểu Mạn chạy hớt hải từ sảnh C ra, gương mặt trắng bệch, ướt đẫm lệ. Anh thả ly rượu vang lại, lao nhanh đến, ôm chầm lấy cô bé:

- Tiểu Mạn, chuyện gì thế?

-Minh Kha … - Tiểu Mạn nghẹn ngào, bàn tay nhỏ run rẫy ghì chặt lấy vai anh – Minh Kha… Gia…Nguyên…

- Gia Nguyên thế nào? – Tim Minh Kha đập mạnh, anh lo lắng hỏi

- Bên sảnh C…tụi Vĩnh Huy ở bên đó…Gia Nguyên cũng ở đó !

- Cái gì? – Minh Kha nói gần như quát lên, giọng anh lạc hẳn đi – Đám côn đồ đáng sợ…



Định thần lại, Minh Kha xô cả Tiểu Mạn ra. Trong chớp mắt, bóng anh đã tan vào bóng tối đặc quánh…

*************************************

Vĩnh Huy rất mạnh, những tên khác cũng rất mạnh, còn Gia Nguyên thì nhanh. Hắn vờn bọn chúng, tuy nhiên chỉ có một mình nên hắn quá bất lợi.

Bốp – Một vật gì đó đập mạnh lên đầu hắn từ phía sau. Thoáng chốc, trong mắt hắn trời đất đảo lộn, cơn nhức nhối ập đến. Gia Nguyên lảo đảo, dựa vào tường.

Hắn cố gắng gượng dậy, chỉ có thể tiếp tục né đòn. Thừa sơ hở, hắn tung một đấm nữa vào mặt Vĩnh Huy, nhưng chỉ sượt qua một cách nhẹ bẫng…tên đó tránh được…và đằng sau Vĩnh Huy là một tấm kính lớn bị vỡ, những mảnh thủy tinh chĩa ra nhọn hoắc. Dưới ánh trăng, chúng sáng lóa lên, đẹp mê hồn…nhưng hết sức nguy hiểm.

Gia Nguyên mất đà lao thẳng vào đó. Vĩnh Huy mỉm cười kiêu hãnh…

PHẬP!

…Mắt Gia Nguyên nhắm nghiền, còn lại tất cả bọn chúng đều đang trợn mắt lên kinh ngạc.

Người đó đứng ngược ánh sáng, mái tóc nâu vuốt ngược đã bị rũ xuống ướt nhẹp mồ hôi. Một tay ôm chặt lấy Gia Nguyên, tay còn lại chống trên bậu cửa. Những đường thủy tinh nhọn hoắt chọc vào lòng bàn tay lớn, một giây sau, máu phụt ra, men theo bậu cửa, chảy xuống mảng tường màu kem sữa… đỏ đặc và tanh nồng.

Mặt Gia Nguyên áp vào một tấm ngực lớn, ấm áp, hắn nghe thấy cả tiếng tim người kia đang đập thình thịch. Gia Nguyên từ từ mở mắt ra, đồng tử sững lại khi bắt gặp chiếc caravat màu bạc trên nền sơ mi xanh thẳm.

Có những tiếng la hét từ đàng xa, tiếng bước chân, tiếng nói, ánh sáng…nhưng hắn không cảm nhận được gì hết, mắt hắn vẫn dán vào bàn tay đang chống trên bậu cửa vỡ, ròng ròng máu của người kia.

Đám người của Vĩnh Huy vọt nhanh chóng, thoáng chốc đã mất hút trong bóng tối, vọng lại những tiếng chửi thề.

Rất nhiều người đến, họ đỡ Minh Kha dậy, thảng thốt nhìn bàn tay bị cắt chằng chịt của anh, rồi họ đưa anh đi.

Gia Nguyên vẫn đứng như chôn chân tại chỗ, hắn lặng lẽ dõi theo bóng Minh Kha trong sự sững sờ, thậm chí hắn không hề nhận ra đầu mình cũng đang đầy máu.

Một lát sau, cả hai đều được đưa đến trung tâm y tế gần nhất…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vai Diễn Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook