Chương 56
Omi Olala
06/02/2014
Đầu Gia
Nguyên được quấn gạc cẩn thận. Đường vải mỏng trắng tinh vòng xuống
tráng hắn, vài cọng tóc mai đen láy vẫn còn rịn máu, mồ hôi và cả rượu.
Minh Kha lo lắng nhìn gương mặt trắng hắt của Gia Nguyên. Mới mấy hôm trước hắn bị tai nạn, đầu cũng quấn gạc như bây giờ, lòng anh chợt đắng lại, một lát sau, anh lên tiếng:
“Cậu ổn chứ? Đầu cậu có đau không?”
“…” - Gia Nguyên không trả lời, hai tay hắn đan chặt vào nhau, đôi mắt xanh vô hồn, đồng tử mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định.
“Này…Gia Nguyên…?”
“Kha…anh đừng hành động như vậy!” – Gia Nguyên đưa hai tay vuốt mặt, hắn thở ra một hơi.
“Ý cậu là gì?” – Minh Kha nhướn mày
“Anh làm tôi sợ! “– Mắt Gia Nguyên khẽ nhắm lại, hàng mi dày rung rung, hắn thì thầm từng tiếng như tan nhanh trong miệng – “Đừng khiến tôi cảm thấy có lỗi như thế! Tôi sợ những người xung quanh tôi gặp nguy hiểm”.
Minh Kha bối rối, sự im lặng mỗi lúc một sâu, anh lặng lẽ theo dõi những chuyển biến ẩn dưới gương mặt lạnh lùng của Gia Nguyên.
Rồi anh cũng thở ra:
“Lúc đó tôi không nghĩ được gì hết. Tôi không làm thế thì cậu đã rắc rối rồi!” – Anh ngước lên, đôi mắt cương nghị nhìn hắn khẽ xao động – “Sao cậu lại đánh nhau với bọn chúng? Vĩnh Huy là một tên cực kì nguy hiểm, cậu không biết sao?”
“Chúng động đến Tiểu Mạn!” – Gia Nguyên trả lời.
“...dù thế, lần sau cậu đừng hành động như vậy nữa! Cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy! Chuyện của Tiểu Mạn…để tôi giải quyết!”
Gia Nguyên khẽ gật đầu. Hắn đứng dậy, tiến đến trước mặt Minh Kha rồi ngồi thụp xuống, quan sát bàn tay trái quấn gạc chằng chịt của anh.
Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay của Minh Kha lên, đôi mắt xanh xao động, những đợt sóng dịu dàng lan tỏa. Gia Nguyên ngước lên, hàng mi dày làm ánh nhìn của hắn pha loãng một nỗi buồn rất lạ:
“Đau không?”
“Không!” – Minh Kha đáp gọn lỏn, gương mặt anh điềm tĩnh nhưng ruột gan đang nhào lộn bên trong.
“Nói dối!” – Lông mày Gia Nguyên cau lại, hắn nheo mắt nhìn anh dò xét.
“Không đau!” – Minh Kha tằng hắng, anh đánh mắt sang chỗ khác, nuốt khan một cái.
“Nói dối! “ – Hắn vẫn ngoan cố lặp lại cái câu buộc tội rắn rỏi của mình.
“Ừ…thì đau… nhưng chỉ một chút thôi!” – Minh Kha đảo mắt, rồi thở dài.
“Tôi xin lỗi! “ – Hắn đưa bàn tay anh lên, chạm vào vầng trán ấm áp cũng bó gạc của mình, mắt nhắm lại. Minh Kha im lặng, hay chính xác là không biết nói gì, anh lúng túng nhìn lên trần nhà, lắng nghe những nhịp đập khác thường của trái tim mình.
Hai người giữ cái tư thế đó một hồi rất lâu, lâu đến nỗi khi Minh Kha vỗ vai Gia Nguyên để rút tay ra thì anh mới phát hiện…hắn đã ngủ từ bao giờ.
***************************************
Trời trở về khuya, một căn phòng ở kí thúc xá vẫn còn sáng đèn.
Gia Nguyên ngồi trên bậu cửa, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh.
Gió đêm lướt qua khung gỗ trắng, vờn nhẹ mớ tóc đen nhánh, áp vào da thịt một cảm giác mơn man.
Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, thì thầm câu “Kira –kira” quen thuộc nhưng đầu óc hắn lúc này lại choán đầy hình ảnh của Dương Minh Kha.
Gia Nguyên nhớ đến cái lúc anh lao ra đỡ lấy hắn, mặc cho tay mình phải dập xuống bệ cửa lởm chởm thủy tinh vỡ. Hắn nhớ đến nhịp đập kì lạ phát ra từ khung ngực vạm vỡ, ấm áp kia. Hắn nhớ đến dòng máu đỏ đặc, tanh nồng tuôn ra từ lòng bàn tay anh, men theo bệ cửa, nhuộm đỏ cả một mảng tường màu kem sữa… Lòng hắn thắt lại. Gia Nguyên cảm thấy sợ.
Hắn kê cuốn nhật kí lên cao, lặng lẽ đặt bút viết. Những nét chữ gọn ghẽ, chạy tuôn ra như mớ cảm xúc trào dâng trong hắn lúc này:
“ Gia đình tôi, bố mẹ mất do tai nạn máy bay, tôi và người đó phải vào cô nhi viện.
Rồi khi tôi trở lại đây, người ấy lại bị giết một cách bí ẩn…Một thảm kịch!
Tại sao lại như thế? Tại sao những người thân thuộc của tôi, những người tôi yêu thương lại rơi vào trò đùa nghiệt ngã của số phận?
Có phải tôi là một điềm gỡ không? Có phải tôi là một tai họa không? Hay tôi là một thứ quái vật gieo rắc nỗi đau cho người khác?
Tại sao nơi nào tôi đến cũng đều xảy ra chuyện không hay? Rồi những người khác cũng sẽ liên lụy vì tôi ư?
Tôi là thứ gì vậy? Rốt cuộc tôi phải làm tổn thương bao nhiêu người nữa thì mới đủ đây?
Một ngày kia, khi tay tôi nhuốm máu kẻ sát nhân, thì họ sẽ ra sao?
Một ngày kia, khi tôi thành ác quỷ thực sự, thì họ sẽ ra sao?
Tôi không sợ gì cả…tôi chỉ sợ chính bản thân mình – Một kẻ vô cảm, một kẻ bị vẩn đục, một kẻ ích kỉ, một kẻ đê tiện.
Rồi có ngày tay tôi sẽ nhuốm máu, tôi sẽ trở thành một kẻ sát nhân …tôi sợ chính mình…”
**************************************
Đêm qua không ngủ được khiến Gia Nguyên cảm thấy uể oải, vết thương trên đầu vẫn còn khó chịu. Hắn lê từng bước mệt nhọc đến trường.
Mới sáng sớm, trên sân chỉ lác đác vài ba sinh viên, Gia Nguyên lặng lẽ băng qua dãy phòng học.
Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng ai đó tức tưởi vọng lại:
“Tôi ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Tại sao anh dám làm thế hả? Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Một tên rỗng tuếch!”
Một cặp đôi đang cãi nhau? Gia Nguyên phớt lờ, hắn chẳng phải một tên ưa hóng hớt chuyện người khác.
Thế mà vừa đi được mấy bước, chân hắn đã khựng lại bởi một giọng khác hết sức quen thuộc, lông mày hắn khẽ nhướn lên:
“Em vô lí quá! Anh đã nói đó chỉ là hiểu lầm thôi mà! Tại sao em lại phát điên chứ?”
“Tôi không quan tâm! Rõ ràng anh đã làm thế! Đừng có lên giọng dạy đời tôi!”
“Này, Tuệ Thư, nghe anh nói đã…”
Chát! – ái chà, Gia Nguyên rụt đầu lại khi phải nghe thứ âm thanh gay gắt đó, hẳn phải là một cái tát nảy lửa. Đôi mắt xanh của hắn liếc về phía lớp học kia với vẻ thú vị.
Đúng như hắn đoán, một giây sau, cô nàng đỏng đảnh lao ra từ trong lớp, gương mặt tối sầm vì giận. Còn lại tay con trai ấy vẫn đứng trơ như phỗng, mặt in dấu năm ngón tay đỏ lừ, đôi mắt trợn dọc với vẻ thảng thốt. Gia Nguyên đưa tay lên che hai tai lại để khỏi phải nghe tiếng gào như hổ báo của tên kia: “đúng là đồ con gái !”
Hắn thong dong bước đi, hai tay đút vào túi, miệng khẽ cong lên thành một nụ cười ruồi:
“Hải Đăng bị người yêu đá!”
Minh Kha lo lắng nhìn gương mặt trắng hắt của Gia Nguyên. Mới mấy hôm trước hắn bị tai nạn, đầu cũng quấn gạc như bây giờ, lòng anh chợt đắng lại, một lát sau, anh lên tiếng:
“Cậu ổn chứ? Đầu cậu có đau không?”
“…” - Gia Nguyên không trả lời, hai tay hắn đan chặt vào nhau, đôi mắt xanh vô hồn, đồng tử mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định.
“Này…Gia Nguyên…?”
“Kha…anh đừng hành động như vậy!” – Gia Nguyên đưa hai tay vuốt mặt, hắn thở ra một hơi.
“Ý cậu là gì?” – Minh Kha nhướn mày
“Anh làm tôi sợ! “– Mắt Gia Nguyên khẽ nhắm lại, hàng mi dày rung rung, hắn thì thầm từng tiếng như tan nhanh trong miệng – “Đừng khiến tôi cảm thấy có lỗi như thế! Tôi sợ những người xung quanh tôi gặp nguy hiểm”.
Minh Kha bối rối, sự im lặng mỗi lúc một sâu, anh lặng lẽ theo dõi những chuyển biến ẩn dưới gương mặt lạnh lùng của Gia Nguyên.
Rồi anh cũng thở ra:
“Lúc đó tôi không nghĩ được gì hết. Tôi không làm thế thì cậu đã rắc rối rồi!” – Anh ngước lên, đôi mắt cương nghị nhìn hắn khẽ xao động – “Sao cậu lại đánh nhau với bọn chúng? Vĩnh Huy là một tên cực kì nguy hiểm, cậu không biết sao?”
“Chúng động đến Tiểu Mạn!” – Gia Nguyên trả lời.
“...dù thế, lần sau cậu đừng hành động như vậy nữa! Cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy! Chuyện của Tiểu Mạn…để tôi giải quyết!”
Gia Nguyên khẽ gật đầu. Hắn đứng dậy, tiến đến trước mặt Minh Kha rồi ngồi thụp xuống, quan sát bàn tay trái quấn gạc chằng chịt của anh.
Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay của Minh Kha lên, đôi mắt xanh xao động, những đợt sóng dịu dàng lan tỏa. Gia Nguyên ngước lên, hàng mi dày làm ánh nhìn của hắn pha loãng một nỗi buồn rất lạ:
“Đau không?”
“Không!” – Minh Kha đáp gọn lỏn, gương mặt anh điềm tĩnh nhưng ruột gan đang nhào lộn bên trong.
“Nói dối!” – Lông mày Gia Nguyên cau lại, hắn nheo mắt nhìn anh dò xét.
“Không đau!” – Minh Kha tằng hắng, anh đánh mắt sang chỗ khác, nuốt khan một cái.
“Nói dối! “ – Hắn vẫn ngoan cố lặp lại cái câu buộc tội rắn rỏi của mình.
“Ừ…thì đau… nhưng chỉ một chút thôi!” – Minh Kha đảo mắt, rồi thở dài.
“Tôi xin lỗi! “ – Hắn đưa bàn tay anh lên, chạm vào vầng trán ấm áp cũng bó gạc của mình, mắt nhắm lại. Minh Kha im lặng, hay chính xác là không biết nói gì, anh lúng túng nhìn lên trần nhà, lắng nghe những nhịp đập khác thường của trái tim mình.
Hai người giữ cái tư thế đó một hồi rất lâu, lâu đến nỗi khi Minh Kha vỗ vai Gia Nguyên để rút tay ra thì anh mới phát hiện…hắn đã ngủ từ bao giờ.
***************************************
Trời trở về khuya, một căn phòng ở kí thúc xá vẫn còn sáng đèn.
Gia Nguyên ngồi trên bậu cửa, hít một hơi thật sâu luồng không khí mát lạnh.
Gió đêm lướt qua khung gỗ trắng, vờn nhẹ mớ tóc đen nhánh, áp vào da thịt một cảm giác mơn man.
Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, thì thầm câu “Kira –kira” quen thuộc nhưng đầu óc hắn lúc này lại choán đầy hình ảnh của Dương Minh Kha.
Gia Nguyên nhớ đến cái lúc anh lao ra đỡ lấy hắn, mặc cho tay mình phải dập xuống bệ cửa lởm chởm thủy tinh vỡ. Hắn nhớ đến nhịp đập kì lạ phát ra từ khung ngực vạm vỡ, ấm áp kia. Hắn nhớ đến dòng máu đỏ đặc, tanh nồng tuôn ra từ lòng bàn tay anh, men theo bệ cửa, nhuộm đỏ cả một mảng tường màu kem sữa… Lòng hắn thắt lại. Gia Nguyên cảm thấy sợ.
Hắn kê cuốn nhật kí lên cao, lặng lẽ đặt bút viết. Những nét chữ gọn ghẽ, chạy tuôn ra như mớ cảm xúc trào dâng trong hắn lúc này:
“ Gia đình tôi, bố mẹ mất do tai nạn máy bay, tôi và người đó phải vào cô nhi viện.
Rồi khi tôi trở lại đây, người ấy lại bị giết một cách bí ẩn…Một thảm kịch!
Tại sao lại như thế? Tại sao những người thân thuộc của tôi, những người tôi yêu thương lại rơi vào trò đùa nghiệt ngã của số phận?
Có phải tôi là một điềm gỡ không? Có phải tôi là một tai họa không? Hay tôi là một thứ quái vật gieo rắc nỗi đau cho người khác?
Tại sao nơi nào tôi đến cũng đều xảy ra chuyện không hay? Rồi những người khác cũng sẽ liên lụy vì tôi ư?
Tôi là thứ gì vậy? Rốt cuộc tôi phải làm tổn thương bao nhiêu người nữa thì mới đủ đây?
Một ngày kia, khi tay tôi nhuốm máu kẻ sát nhân, thì họ sẽ ra sao?
Một ngày kia, khi tôi thành ác quỷ thực sự, thì họ sẽ ra sao?
Tôi không sợ gì cả…tôi chỉ sợ chính bản thân mình – Một kẻ vô cảm, một kẻ bị vẩn đục, một kẻ ích kỉ, một kẻ đê tiện.
Rồi có ngày tay tôi sẽ nhuốm máu, tôi sẽ trở thành một kẻ sát nhân …tôi sợ chính mình…”
**************************************
Đêm qua không ngủ được khiến Gia Nguyên cảm thấy uể oải, vết thương trên đầu vẫn còn khó chịu. Hắn lê từng bước mệt nhọc đến trường.
Mới sáng sớm, trên sân chỉ lác đác vài ba sinh viên, Gia Nguyên lặng lẽ băng qua dãy phòng học.
Bất chợt, hắn nghe thấy tiếng ai đó tức tưởi vọng lại:
“Tôi ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Tại sao anh dám làm thế hả? Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Một tên rỗng tuếch!”
Một cặp đôi đang cãi nhau? Gia Nguyên phớt lờ, hắn chẳng phải một tên ưa hóng hớt chuyện người khác.
Thế mà vừa đi được mấy bước, chân hắn đã khựng lại bởi một giọng khác hết sức quen thuộc, lông mày hắn khẽ nhướn lên:
“Em vô lí quá! Anh đã nói đó chỉ là hiểu lầm thôi mà! Tại sao em lại phát điên chứ?”
“Tôi không quan tâm! Rõ ràng anh đã làm thế! Đừng có lên giọng dạy đời tôi!”
“Này, Tuệ Thư, nghe anh nói đã…”
Chát! – ái chà, Gia Nguyên rụt đầu lại khi phải nghe thứ âm thanh gay gắt đó, hẳn phải là một cái tát nảy lửa. Đôi mắt xanh của hắn liếc về phía lớp học kia với vẻ thú vị.
Đúng như hắn đoán, một giây sau, cô nàng đỏng đảnh lao ra từ trong lớp, gương mặt tối sầm vì giận. Còn lại tay con trai ấy vẫn đứng trơ như phỗng, mặt in dấu năm ngón tay đỏ lừ, đôi mắt trợn dọc với vẻ thảng thốt. Gia Nguyên đưa tay lên che hai tai lại để khỏi phải nghe tiếng gào như hổ báo của tên kia: “đúng là đồ con gái !”
Hắn thong dong bước đi, hai tay đút vào túi, miệng khẽ cong lên thành một nụ cười ruồi:
“Hải Đăng bị người yêu đá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.