Chương 8
Omi Olala
03/12/2013
Vết thương do
Minh Kha gây ra khiến Gia Nguyên khó chịu, dù trong suốt giờ học hắn
không tỏ vẻ gì nhưng khi đến giờ giải lao hắn lại gập người xuống ngay.
Thỉnh thoảng, vết thương lại nhói lên và ruột gan hắn xoắn hết cả lại,
đau muốn chết! Lúc đó bị Minh Khang tấn công bất ngờ quá, lại đang ở tư
thế thoải mái nhất, Gia Nguyên cũng không lườn trước được vết thương lại nặng đến thế. Mới đầu, nó chỉ nhói sơ sơ khiến hắn cũng chẳng bận tâm
mấy, đến khi về kí thúc xá rồi mới biết cả một mảng da bên bụng trái bị
cắt khá sâu do cạnh bàn đâm vào. Trong cả tiết hắn phải vật lộn với cơn
đau cách khổ sở, mới chuyển vào trường đã gặp phải nghiệp chướng, đúng
là đen đủi. Cô giáo giảng một hồi mới phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Cao Gia Nguyên, lo lắng hỏi:
Gia Nguyên! Em bị làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?
Gia Nguyên gắng gượng lắc đầu ra hiệu mình vẫn ổn nhưng sắc mặt trắng nhợt, tóc ướt mồ hôi lại chứng tỏ hắn không ổn tí nào. Giáo viên sốt ruột đi xuống, đến nơi cô hoảng hồn khi thấy một vùng áo trắng bị loang lỗ màu đỏ au, còn ướt. Chợt, Gia Nguyên gục xuống bàn, hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại, cô giáo hét toáng lên:
Ôi! Là máu! Sao em lại bị chảy máu vậy? Em bị thương hả?
Những bàn xung quanh bắt đầu dội lên tiếng xôn xao, có người nói:
Đúng là Gia Nguyên đang bị thương đó cô! ( rất nặng nữa!)
Cô giáo sợ hãi gọi một số bạn trong lớp đưa Gia Nguyên xuống phòng y tế, nhưng hắn ngước lên, gương mặt cố gắng điềm tĩnh hết mức có thể, giọng hắn cố để không bị ngắt quảng:
Em có thể tự đi thưa cô! Mọi người không phải phiền như thế đâu! – nói rồi hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cúi chào cô rồi đi nhanh ra khỏi lớp.
Lớp nhốn nháo hẳn lên, giáo viên gọi một sinh viên gần đó hỏi:
Tại sao Gia Nguyên lại bị như vậy?
Cả bọn bỗng nhìn nhau im như phỗng, không ai dám nói ra, chỉ có một bạn ngồi dãy cuối đánh lãng nói:
Chắc là cậu ấy bị tai nạn. Cũng không có gì đâu cô!
Lớp tiếp tục bài học nhưng cái đầu ai cũng lơ lửng câu chuyện ngày hôm qua, họ nghe Cao Gia Nguyên bị mất trí nhớ do chấn thương sọ não, hèn gì hắn cư xử cứ như người khác vậy…
**********************************
Gia Nguyên bước đi lảo đảo, mắt hắn hoa lên, nỗi đau quặng thắt khiến hắn mệt choáng cả người, không gian trước mắt cứ chao qua chao lại và chồng chéo lên nhau. Rồi hắn va phải người nào đó đang đi ngược hướng, chẳng rõ là ai, hắn cũng không quan tâm mấy, cơn đau ván vất này như muốn rút kiệt sức lực của hắn, hắn không nhìn rõ mặt người kia nữa. Hắn gạt người kia ra và cố gắng đi nhanh hơn chút nữa, phòng y tế cũng gần đó rồi, nhưng người kia bỗng giật tay hắn lại, nói câu gì đó nghe xa xăm, mù mờ:
Chiếc khuyên tai này…Có quen nhau không? – Gia Nguyên cố nặn ra một câu lạnh nhạt với con người dưng kia.À không…!- Người kia trả lời, trong giọng nói có pha chút bối rối, bất chợt liếc qua gương mặt hụt sinh khí của Gia Nguyên, hắn lo lắng hỏi – cậu bị sao vậy?Tránh ra đi! Tôi không đủ sức để nói chuyện lúc này đâu!- Gia Nguyên giật lại tay và đi thẳng không liếc người kia một cái nào.
Bóng Gia Nguyên loạng choạng xa dần, người kia vẫn đứng như trời trồng, miệng khẽ thản thốt:
Đúng là chiếc khuyên ấy, không thể sai được, ánh mắt ấy cũng rất giống…
Người kia chạy nhanh về văn phòng mình, đóng sầm cửa lại, bật máy tính lên kiểm tra danh sách sinh viên. Cậu bạn ngồi bên thấy lạ, bèn lân la hỏi:
Cậu làm gì mà vội vàng vậy chủ tịch? Người như cậu chẳng phải luôn điềm tĩnh trước mọi việc sao?
Người kia mắt vẫn dán chặt vào máy, lơ đễnh đáp:
Không phải là chuyện của cậu!Cái thằng quỉ sứ này, sao dám trả lời tớ thế hả?Im đi Minh Kha! Cậu ồn ào quá đấy!Đỗ Hồng Quân! Tên máu lạnh! Chủ tịch gì chứ!
Người tên Đỗ Hồng Quân không hề rời mắt khỏi màn hình mặc cho cái tên nhiều chuyện bên cạnh mình đang bốc hỏa, đến khi con chuột của cậu dừng lại ở cái tên Cao Gia Nguyên, cậu búng tay một cái:
Đúng là tài liệu này rồi!Này! Cậu tìm cái gì thế Hồng Quân?- Minh Kha thò đầu qua xem thử, ngay lập tức, mắt anh giãn ra - Cao Gia Nguyên?Cậu biết cậu ấy à? – Hồng Quân ngạc nhiênPhải! Đó là bạn trai của Tiểu Mạn mà!Bạn trai Tiểu Mạn? – Hồng Quân lại ngạc nhiên hơn nữa- thế Tiểu Mạn có biết chuyện đó không?Chuyện gì? Cậu nói thế có trời mới hiểu – Minh Kha sốt ruột, cứ nhắc đến cái gì liên quan đến Tiểu Mạn thì anh lại cảnh giác ngay, ( một người anh sốt sắng ấy mà!)Cậu ta hình như bị thương, à không, bị thương nặng mới đúng! Lúc nãy tớ thấy cậu ta đi đến phòng y tế, mặt trắng bệch, vẻ rất đau đớn, dáng đi thì loạng choạng, tay ôm bụng, tớ không chắc là đúng nhưng có lẽ bụng cậu ấy bị thương chảy máu.Cái gì?- Minh Kha bật dậy, hắn nuốt khan một cái – cậu nói thật chứ?Nói dối cậu được tiền chắc!
Minh Kha đẩy ghế lao ngay ra khỏi phòng, hắn bị thương nặng đến vậy sao? Đầu anh rối bời, có chút lo sợ. Còn lại Hồng Quân ngồi trầm ngâm trong phòng chủ tịch, hắn nhìn bức ảnh của Gia Nguyên hồi lâu:
Không đúng… Đôi mắt này khác đôi mắt lúc nãy… đôi mắt này chỉ duy nhất hai màu đen trắng… còn đôi mắt kia… Hình như có pha chút gì đó xanh thẳm! Mình nhớ, đôi mắt của cô ấy cũng giống như vậy…
Gia Nguyên! Em bị làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?
Gia Nguyên gắng gượng lắc đầu ra hiệu mình vẫn ổn nhưng sắc mặt trắng nhợt, tóc ướt mồ hôi lại chứng tỏ hắn không ổn tí nào. Giáo viên sốt ruột đi xuống, đến nơi cô hoảng hồn khi thấy một vùng áo trắng bị loang lỗ màu đỏ au, còn ướt. Chợt, Gia Nguyên gục xuống bàn, hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại, cô giáo hét toáng lên:
Ôi! Là máu! Sao em lại bị chảy máu vậy? Em bị thương hả?
Những bàn xung quanh bắt đầu dội lên tiếng xôn xao, có người nói:
Đúng là Gia Nguyên đang bị thương đó cô! ( rất nặng nữa!)
Cô giáo sợ hãi gọi một số bạn trong lớp đưa Gia Nguyên xuống phòng y tế, nhưng hắn ngước lên, gương mặt cố gắng điềm tĩnh hết mức có thể, giọng hắn cố để không bị ngắt quảng:
Em có thể tự đi thưa cô! Mọi người không phải phiền như thế đâu! – nói rồi hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cúi chào cô rồi đi nhanh ra khỏi lớp.
Lớp nhốn nháo hẳn lên, giáo viên gọi một sinh viên gần đó hỏi:
Tại sao Gia Nguyên lại bị như vậy?
Cả bọn bỗng nhìn nhau im như phỗng, không ai dám nói ra, chỉ có một bạn ngồi dãy cuối đánh lãng nói:
Chắc là cậu ấy bị tai nạn. Cũng không có gì đâu cô!
Lớp tiếp tục bài học nhưng cái đầu ai cũng lơ lửng câu chuyện ngày hôm qua, họ nghe Cao Gia Nguyên bị mất trí nhớ do chấn thương sọ não, hèn gì hắn cư xử cứ như người khác vậy…
**********************************
Gia Nguyên bước đi lảo đảo, mắt hắn hoa lên, nỗi đau quặng thắt khiến hắn mệt choáng cả người, không gian trước mắt cứ chao qua chao lại và chồng chéo lên nhau. Rồi hắn va phải người nào đó đang đi ngược hướng, chẳng rõ là ai, hắn cũng không quan tâm mấy, cơn đau ván vất này như muốn rút kiệt sức lực của hắn, hắn không nhìn rõ mặt người kia nữa. Hắn gạt người kia ra và cố gắng đi nhanh hơn chút nữa, phòng y tế cũng gần đó rồi, nhưng người kia bỗng giật tay hắn lại, nói câu gì đó nghe xa xăm, mù mờ:
Chiếc khuyên tai này…Có quen nhau không? – Gia Nguyên cố nặn ra một câu lạnh nhạt với con người dưng kia.À không…!- Người kia trả lời, trong giọng nói có pha chút bối rối, bất chợt liếc qua gương mặt hụt sinh khí của Gia Nguyên, hắn lo lắng hỏi – cậu bị sao vậy?Tránh ra đi! Tôi không đủ sức để nói chuyện lúc này đâu!- Gia Nguyên giật lại tay và đi thẳng không liếc người kia một cái nào.
Bóng Gia Nguyên loạng choạng xa dần, người kia vẫn đứng như trời trồng, miệng khẽ thản thốt:
Đúng là chiếc khuyên ấy, không thể sai được, ánh mắt ấy cũng rất giống…
Người kia chạy nhanh về văn phòng mình, đóng sầm cửa lại, bật máy tính lên kiểm tra danh sách sinh viên. Cậu bạn ngồi bên thấy lạ, bèn lân la hỏi:
Cậu làm gì mà vội vàng vậy chủ tịch? Người như cậu chẳng phải luôn điềm tĩnh trước mọi việc sao?
Người kia mắt vẫn dán chặt vào máy, lơ đễnh đáp:
Không phải là chuyện của cậu!Cái thằng quỉ sứ này, sao dám trả lời tớ thế hả?Im đi Minh Kha! Cậu ồn ào quá đấy!Đỗ Hồng Quân! Tên máu lạnh! Chủ tịch gì chứ!
Người tên Đỗ Hồng Quân không hề rời mắt khỏi màn hình mặc cho cái tên nhiều chuyện bên cạnh mình đang bốc hỏa, đến khi con chuột của cậu dừng lại ở cái tên Cao Gia Nguyên, cậu búng tay một cái:
Đúng là tài liệu này rồi!Này! Cậu tìm cái gì thế Hồng Quân?- Minh Kha thò đầu qua xem thử, ngay lập tức, mắt anh giãn ra - Cao Gia Nguyên?Cậu biết cậu ấy à? – Hồng Quân ngạc nhiênPhải! Đó là bạn trai của Tiểu Mạn mà!Bạn trai Tiểu Mạn? – Hồng Quân lại ngạc nhiên hơn nữa- thế Tiểu Mạn có biết chuyện đó không?Chuyện gì? Cậu nói thế có trời mới hiểu – Minh Kha sốt ruột, cứ nhắc đến cái gì liên quan đến Tiểu Mạn thì anh lại cảnh giác ngay, ( một người anh sốt sắng ấy mà!)Cậu ta hình như bị thương, à không, bị thương nặng mới đúng! Lúc nãy tớ thấy cậu ta đi đến phòng y tế, mặt trắng bệch, vẻ rất đau đớn, dáng đi thì loạng choạng, tay ôm bụng, tớ không chắc là đúng nhưng có lẽ bụng cậu ấy bị thương chảy máu.Cái gì?- Minh Kha bật dậy, hắn nuốt khan một cái – cậu nói thật chứ?Nói dối cậu được tiền chắc!
Minh Kha đẩy ghế lao ngay ra khỏi phòng, hắn bị thương nặng đến vậy sao? Đầu anh rối bời, có chút lo sợ. Còn lại Hồng Quân ngồi trầm ngâm trong phòng chủ tịch, hắn nhìn bức ảnh của Gia Nguyên hồi lâu:
Không đúng… Đôi mắt này khác đôi mắt lúc nãy… đôi mắt này chỉ duy nhất hai màu đen trắng… còn đôi mắt kia… Hình như có pha chút gì đó xanh thẳm! Mình nhớ, đôi mắt của cô ấy cũng giống như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.