Chương 9
Omi Olala
03/12/2013
Phòng y tế…
Gia Nguyên tự băng lại vết thương của mình, vết cắt sâu nên chỉ cần vận động mạnh một chút thì miệng vết thương lại hở và máu cứ thế trào ra theo. Thật là, hắn là thế đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện xui xẻo, từ chuyện bé đến chuyện lớn, tất cả đều xui xẻo, ai bảo hắn đáng ghét quá làm gì. Hắn nhìn hình ảnh mình trên kính tủ đựng thuốc, đúng là một cái mặt sắt! Vui cũng không, buồn cũng không, cái mặt chẳng có chút cảm xúc gì cả, ánh mắt thì vô hồn, da thì trắng bệch, cứ như cái thây ma vật vờ nơi nghĩa địa. Nói thế thì có hơi quá nhưng mà chính hắn cũng chẳng ưa thích bản thân mình, hắn ghét cái bộ mặt sắt này kinh khủng, tại sao hắn lại không thể khóc cười thoải mái như mọi người nhỉ? Hắn cũng chẳng thể lí giải nổi. Mỗi khi hắn cười, cái nụ cười ấy cứ gượng gạo thế nào ấy, dẫu vui cách mấy hắn cũng chẳng bao giờ có một nụ cười tự nhiên được, hàm cứng đơ và bờ môi nhạt nhẽo. Khi hắn buồn hắn cũng chẳng thể khóc lóc kêu gào, mắt bao giờ cũng ráo hoảnh, lười nhác quan sát chuyện xung quanh, không đếm xỉa đến bất kì con người nào mình cho là không thân thuộc. Hắn thà được là một kẻ bao đồng, thà cười suốt ngày hay lúc nào cũng ủ rũ, khóc lóc hơn là cần cái tâm hồn cứng nhắc này, hắn biết mình rõ ràng là một kẻ không chơi được! Cảm giác tự ti ấy khiến hắn cứ như sống ở một thế giới khác. Hắn luôn là một người cô độc, từ khi sinh ra đã thế…
Dọn dẹp xong băng gạt, thuốc men sạch sẽ, Gia Nguyên định sẽ ngủ một giấc vì cơn đau tối qua làm hắn mất ngủ, giường y tế êm, không gian yên tĩnh đến lí tưởng. Tất nhiên, hắn tưởng mình sẽ đánh một giấc dài, nhưng, vừa kịp đặt đầu xuống gối thì đã có kẻ phá đám – Dương Minh Kha!
Gia Nguyên ngồi dậy, hắn nhìn Minh Kha dửng dưng như chẳng quen biết. Minh Kha bước đến, anh bỗng dè dặt khi thấy vết máu loang rộng cả một vùng áo trắng của Gia Nguyên đã khô sẫm lại, anh cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi:
Cậu ổn chứ?
Gia Nguyên không trả lời, hắn chỉ lo sửa lại cái gối rồi lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ, coi Minh Kha như không khí. Minh Kha chột dạ, nghĩ thầm chắc hắn thù mình ghê lắm, anh gãi đầu:
Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua, đó… chỉ là hiểu lầm. lẽ ra tôi không nên hồ đồ như vậy. Cậu bị thương nặng lắm không?
Gia Nguyên vẫn nằm im thin thít, tựa hồ như đã ngủ, Minh Kha lại càng sốt ruột, chẳng lẽ hắn giận mình đến thế sao? Thành thật thì hôm qua trong lúc xốc nổi, anh có đá mạnh chân thật, chẳng qua là vì tức giận quá, nhìn Tiểu Mạn khóc lóc như thế hắn có biết đâu, con bé nói Gia Nguyên về rồi, con bé đến gặp nhưng hắn chẳng quan tâm, hắn còn bảo con bé đừng làm phiền hắn. Hắn đâu có biết việc hắn tự dưng biến mất như vậy khiến Tiểu Mạn lo lắng thế nào đâu. Có những đêm Minh Kha thức khuya làm luận văn, ra ban công thấy Tiểu Mạn ôm tấm ảnh chụp nó và Gia Nguyên khóc nức nở, anh thề trong lòng rằng sẽ cho Gia Nguyên một trận ra trò khi hắn trở về, ngờ đâu hắn lại gặp tai họa như vậy. Anh trút giận lên hắn cũng là lẽ thường, tất cả chỉ là hiểu lầm. Minh Kha kéo ghế đến ngồi gần giường Gia Nguyên, anh đan hai tay vào nhau, giọng đầy vẻ hối lỗi:
Tôi thành thật xin lỗi cậu. Tôi thật sự rất tức giận khi biết cậu đối xử với Tiểu Mạn như thế. Cậu không biết con bé đã khổ sở thế nào đâu. Nó đã mất ngủ triền miên đấy, lại còn ôm hình cậu khóc nức nở mỗi đêm nữa. Tôi thương con bé lắm, tất nhiên tôi phải hận kẻ nào làm tổn thương em gái mình chứ. Tôi hoàn toàn không biết chuyện cậu gặp tai nạn, cả chuyện cậu mất trí nhớ nữa. Vậy nên…Đủ rồi! Ồn ào quá!- Gia Nguyên bật dậy, cắt ngang lời “xưng tội” của Minh Kha một cách không hề thương tiếc. Ánh mắt cậu trùng xuống, đôi đồng tử đen pha chút xanh thẳm của người ngoại lai hướng thẳng vào Minh Kha. Lạnh ngắt! – Dù anh có nói gì đi nữa thì chuyện cũng đã qua rồi, tôi chẳng chấp nhặt, đặt điều gì với anh hết, cả cô em gái của anh cũng thế. Tôi chỉ xin các người đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi với các người như người dưng nước lã, hãy quên hết những gì xảy ra trước đây đi, coi như giữa chúng ta không có gì – nói rồi Gia Nguyên bước ra khỏi giường đi thẳng, lòng vô cùng khó chịu.Đừng nói quên một cách dễ dàng như thế! Cậu sẽ làm tổn thương Tiểu Mạn đấy!- Minh Kha gầm lên.Tổn thương?- Gia Nguyên liếc về hướng Minh Kha – nếu đến gần tôi, cô ấy sẽ càng tổn thương hơn nữa.
Minh Kha bước nhanh đến, anh nắm chặt vai Gia Nguyên, nói một cách cương nghị:
Mất trí nhớ có thế lấy lại được, chỉ cần sự cố gắng của cậu… Tôi và Tiểu Mạn có thể giúp cậu làm được điều ấy!
Lấy lại trí nhớ ư? Nhớ tất cả mọi chuyện? Mọi điều trong quá khứ sẽ được sáng tỏ? Mình sẽ biết tất cả? Và mình sẽ biết được cả chuyện ấy… chuyện kinh khủng đã xảy ra với mình? Mình có thể tìm ra được ai đã dựng nên nó? Và TRẢ THÙ?... Hàng loạt câu hỏi xoay vần trong đầu Gia Nguyên, đúng rồi! Là nó! Chính là nó! Thứ hắn đang tìm kiếm là trí nhớ của Gia Nguyên, là quá khứ của Gia Nguyên, là chuyện đã xảy ra với Cao Gia Nguyên trước đây. Hắn muốn biết, hắn muốn hiểu hết. Gia nguyên chộp lấy tay Minh Kha, siết chặt, ánh mắt hắn mở to khác thường, một ánh mắt lạ lùng đến độ khiến Minh Kha chợt sững lại, giọng hắn không còn tê buốt nữa mà tràn trề hi vọng, hắn hỏi dồn dập:
Thật không? Có thật là tôi có thể nhớ lại không? Anh sẽ giúp tôi ư? Cô ấy sẽ giúp tôi ư?ờ… - Ánh mắt xanh của Gia Nguyên khiến Minh Kha bối rối, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại vẻ thường – đúng vậy! Chúng tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, trong điều kiện cậu phải hợp tác!Được mà! Tôi có thể làm được! Nhưng tôi phải hợp tác như thế nào?Chỉ cần cậu đối xử tốt với Tiểu Mạn, đừng làm con bé tổn thương là được!Thế nào là đối xử tốt?Cậu đừng lạnh lùng với nó và hãy bảo vệ nó như trước đây cậu từng làm!…vậy à?Cậu làm được không?
Gia Nguyên im lặng một lúc, hắn lên tiếng cách chậm rãi:
Tôi vốn rất ghét những sự phiền toái. Tôi dửng dưng với mọi thứ vì tất cả đều phiền toái… Nhưng nếu là cô ấy, thì tôi có thể cố gắng được.Được lắm! Để xem cậu làm được gì với em gái tôi, thỏa thuận rồi nhé!- Minh Kha vỗ vai Gia Nguyên một cái rồi đi ra ngoài. Thực sự, ánh mắt của Gia Nguyên lúc này rất lạ kì, chẳng hiểu sao khi Gia Nguyên nhìn anh như thế thì tim anh đánh thình thịch. Chẳng giống như ánh mắt băng lãnh, lạnh nhạt mà Minh Kha bắt gặp hôm qua, ánh mắt hắn khi nãy rất sinh động, màu xanh pha quyện với đen cách hài hòa, dáng vẻ cong cong của mảnh trăng khuyết. Một đôi mắt rất đẹp!
Còn lại một mình Gia Nguyên trong phòng, hắn lẩm nhẩm tên Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn. Hắn nghĩ rất khó để tiếp cận với một người lạ nhưng chỉ cần giúp hắn có được quá khứ của Gia Nguyên, hắn sẽ cố gắng làm tất cả. Dương Tiểu Mạn là bạn gái của Cao Gia Nguyên? Thì ra kẻ ngốc như anh cũng có cô bạn gái xinh xắn thế à? Phúc đức thật!
Gia Nguyên tự băng lại vết thương của mình, vết cắt sâu nên chỉ cần vận động mạnh một chút thì miệng vết thương lại hở và máu cứ thế trào ra theo. Thật là, hắn là thế đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện xui xẻo, từ chuyện bé đến chuyện lớn, tất cả đều xui xẻo, ai bảo hắn đáng ghét quá làm gì. Hắn nhìn hình ảnh mình trên kính tủ đựng thuốc, đúng là một cái mặt sắt! Vui cũng không, buồn cũng không, cái mặt chẳng có chút cảm xúc gì cả, ánh mắt thì vô hồn, da thì trắng bệch, cứ như cái thây ma vật vờ nơi nghĩa địa. Nói thế thì có hơi quá nhưng mà chính hắn cũng chẳng ưa thích bản thân mình, hắn ghét cái bộ mặt sắt này kinh khủng, tại sao hắn lại không thể khóc cười thoải mái như mọi người nhỉ? Hắn cũng chẳng thể lí giải nổi. Mỗi khi hắn cười, cái nụ cười ấy cứ gượng gạo thế nào ấy, dẫu vui cách mấy hắn cũng chẳng bao giờ có một nụ cười tự nhiên được, hàm cứng đơ và bờ môi nhạt nhẽo. Khi hắn buồn hắn cũng chẳng thể khóc lóc kêu gào, mắt bao giờ cũng ráo hoảnh, lười nhác quan sát chuyện xung quanh, không đếm xỉa đến bất kì con người nào mình cho là không thân thuộc. Hắn thà được là một kẻ bao đồng, thà cười suốt ngày hay lúc nào cũng ủ rũ, khóc lóc hơn là cần cái tâm hồn cứng nhắc này, hắn biết mình rõ ràng là một kẻ không chơi được! Cảm giác tự ti ấy khiến hắn cứ như sống ở một thế giới khác. Hắn luôn là một người cô độc, từ khi sinh ra đã thế…
Dọn dẹp xong băng gạt, thuốc men sạch sẽ, Gia Nguyên định sẽ ngủ một giấc vì cơn đau tối qua làm hắn mất ngủ, giường y tế êm, không gian yên tĩnh đến lí tưởng. Tất nhiên, hắn tưởng mình sẽ đánh một giấc dài, nhưng, vừa kịp đặt đầu xuống gối thì đã có kẻ phá đám – Dương Minh Kha!
Gia Nguyên ngồi dậy, hắn nhìn Minh Kha dửng dưng như chẳng quen biết. Minh Kha bước đến, anh bỗng dè dặt khi thấy vết máu loang rộng cả một vùng áo trắng của Gia Nguyên đã khô sẫm lại, anh cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi:
Cậu ổn chứ?
Gia Nguyên không trả lời, hắn chỉ lo sửa lại cái gối rồi lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ, coi Minh Kha như không khí. Minh Kha chột dạ, nghĩ thầm chắc hắn thù mình ghê lắm, anh gãi đầu:
Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua, đó… chỉ là hiểu lầm. lẽ ra tôi không nên hồ đồ như vậy. Cậu bị thương nặng lắm không?
Gia Nguyên vẫn nằm im thin thít, tựa hồ như đã ngủ, Minh Kha lại càng sốt ruột, chẳng lẽ hắn giận mình đến thế sao? Thành thật thì hôm qua trong lúc xốc nổi, anh có đá mạnh chân thật, chẳng qua là vì tức giận quá, nhìn Tiểu Mạn khóc lóc như thế hắn có biết đâu, con bé nói Gia Nguyên về rồi, con bé đến gặp nhưng hắn chẳng quan tâm, hắn còn bảo con bé đừng làm phiền hắn. Hắn đâu có biết việc hắn tự dưng biến mất như vậy khiến Tiểu Mạn lo lắng thế nào đâu. Có những đêm Minh Kha thức khuya làm luận văn, ra ban công thấy Tiểu Mạn ôm tấm ảnh chụp nó và Gia Nguyên khóc nức nở, anh thề trong lòng rằng sẽ cho Gia Nguyên một trận ra trò khi hắn trở về, ngờ đâu hắn lại gặp tai họa như vậy. Anh trút giận lên hắn cũng là lẽ thường, tất cả chỉ là hiểu lầm. Minh Kha kéo ghế đến ngồi gần giường Gia Nguyên, anh đan hai tay vào nhau, giọng đầy vẻ hối lỗi:
Tôi thành thật xin lỗi cậu. Tôi thật sự rất tức giận khi biết cậu đối xử với Tiểu Mạn như thế. Cậu không biết con bé đã khổ sở thế nào đâu. Nó đã mất ngủ triền miên đấy, lại còn ôm hình cậu khóc nức nở mỗi đêm nữa. Tôi thương con bé lắm, tất nhiên tôi phải hận kẻ nào làm tổn thương em gái mình chứ. Tôi hoàn toàn không biết chuyện cậu gặp tai nạn, cả chuyện cậu mất trí nhớ nữa. Vậy nên…Đủ rồi! Ồn ào quá!- Gia Nguyên bật dậy, cắt ngang lời “xưng tội” của Minh Kha một cách không hề thương tiếc. Ánh mắt cậu trùng xuống, đôi đồng tử đen pha chút xanh thẳm của người ngoại lai hướng thẳng vào Minh Kha. Lạnh ngắt! – Dù anh có nói gì đi nữa thì chuyện cũng đã qua rồi, tôi chẳng chấp nhặt, đặt điều gì với anh hết, cả cô em gái của anh cũng thế. Tôi chỉ xin các người đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi với các người như người dưng nước lã, hãy quên hết những gì xảy ra trước đây đi, coi như giữa chúng ta không có gì – nói rồi Gia Nguyên bước ra khỏi giường đi thẳng, lòng vô cùng khó chịu.Đừng nói quên một cách dễ dàng như thế! Cậu sẽ làm tổn thương Tiểu Mạn đấy!- Minh Kha gầm lên.Tổn thương?- Gia Nguyên liếc về hướng Minh Kha – nếu đến gần tôi, cô ấy sẽ càng tổn thương hơn nữa.
Minh Kha bước nhanh đến, anh nắm chặt vai Gia Nguyên, nói một cách cương nghị:
Mất trí nhớ có thế lấy lại được, chỉ cần sự cố gắng của cậu… Tôi và Tiểu Mạn có thể giúp cậu làm được điều ấy!
Lấy lại trí nhớ ư? Nhớ tất cả mọi chuyện? Mọi điều trong quá khứ sẽ được sáng tỏ? Mình sẽ biết tất cả? Và mình sẽ biết được cả chuyện ấy… chuyện kinh khủng đã xảy ra với mình? Mình có thể tìm ra được ai đã dựng nên nó? Và TRẢ THÙ?... Hàng loạt câu hỏi xoay vần trong đầu Gia Nguyên, đúng rồi! Là nó! Chính là nó! Thứ hắn đang tìm kiếm là trí nhớ của Gia Nguyên, là quá khứ của Gia Nguyên, là chuyện đã xảy ra với Cao Gia Nguyên trước đây. Hắn muốn biết, hắn muốn hiểu hết. Gia nguyên chộp lấy tay Minh Kha, siết chặt, ánh mắt hắn mở to khác thường, một ánh mắt lạ lùng đến độ khiến Minh Kha chợt sững lại, giọng hắn không còn tê buốt nữa mà tràn trề hi vọng, hắn hỏi dồn dập:
Thật không? Có thật là tôi có thể nhớ lại không? Anh sẽ giúp tôi ư? Cô ấy sẽ giúp tôi ư?ờ… - Ánh mắt xanh của Gia Nguyên khiến Minh Kha bối rối, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại vẻ thường – đúng vậy! Chúng tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, trong điều kiện cậu phải hợp tác!Được mà! Tôi có thể làm được! Nhưng tôi phải hợp tác như thế nào?Chỉ cần cậu đối xử tốt với Tiểu Mạn, đừng làm con bé tổn thương là được!Thế nào là đối xử tốt?Cậu đừng lạnh lùng với nó và hãy bảo vệ nó như trước đây cậu từng làm!…vậy à?Cậu làm được không?
Gia Nguyên im lặng một lúc, hắn lên tiếng cách chậm rãi:
Tôi vốn rất ghét những sự phiền toái. Tôi dửng dưng với mọi thứ vì tất cả đều phiền toái… Nhưng nếu là cô ấy, thì tôi có thể cố gắng được.Được lắm! Để xem cậu làm được gì với em gái tôi, thỏa thuận rồi nhé!- Minh Kha vỗ vai Gia Nguyên một cái rồi đi ra ngoài. Thực sự, ánh mắt của Gia Nguyên lúc này rất lạ kì, chẳng hiểu sao khi Gia Nguyên nhìn anh như thế thì tim anh đánh thình thịch. Chẳng giống như ánh mắt băng lãnh, lạnh nhạt mà Minh Kha bắt gặp hôm qua, ánh mắt hắn khi nãy rất sinh động, màu xanh pha quyện với đen cách hài hòa, dáng vẻ cong cong của mảnh trăng khuyết. Một đôi mắt rất đẹp!
Còn lại một mình Gia Nguyên trong phòng, hắn lẩm nhẩm tên Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn. Hắn nghĩ rất khó để tiếp cận với một người lạ nhưng chỉ cần giúp hắn có được quá khứ của Gia Nguyên, hắn sẽ cố gắng làm tất cả. Dương Tiểu Mạn là bạn gái của Cao Gia Nguyên? Thì ra kẻ ngốc như anh cũng có cô bạn gái xinh xắn thế à? Phúc đức thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.