Chương 5: Bí Ẩn Và Đau Thương
Du Tử Lam
24/05/2019
Còn lại một mình trong căn biệt thự với khá nhiều người xa lạ, Lightina đâm ra chán chường, cô quyết định lẻn ra khỏi biệt thự.
Nhưng biết đi đâu bây giờ? Lightina thoáng suy nghĩ mọt lúc rồi cứ thế sải bước đi trên con đường dài, quanh quẩn mãi thế là cô bị lạc đường. Trời thì đã chập choạng tối, bầu trời đêm lấp lánh ngàn vì sao.
-Nè, cô nhóc, nếu không lầm máu của nhóc thuộc loại hiếm đúng không nhỉ? Tối nay đi cùng ta nhé?_Một tên vampire xuất hiện giữa không trung với đôi cánh đen huyền, ngay trước mặt nó, nơi phố xá vắng người, mái tóc đỏ nâu cùng nụ cười nhếch giễu cợt khiến Lightina hoảng sợ, tay nắm chặt thanh kiếm trên sợi dây chuyền. Hắn đáp xuống, đôi cánh tan biến, chỉ còn một thân ảnh điềm tĩnh bước đến. Lightina thấy hắn di chuyển thì lùi lại, đến khi đã bị dồn vào góc tường, Lightina mới chịu đọc to câu thần chú:
-Đôi cánh ngân hà…‼!
Thế nhưng, câu thần chú vô dụng, tên vampire nhếch cười tiếp tục tiến đến, ghé sát khuôn mặt của hắn trước Lightina, nanh nhọn nhe ra từ lúc nào. Lightina bất lực nhắm mắt, chợt…
-Tinh tú nổi giận!_Thiên xuất hiện và hô to câu chú hất tên vampire ra. Anh nhanh chóng chạy đến bên Lightina.
-Cậu chủ…cậu chủ…
-Ngốc, đi đâu vào giờ này vậy, anh lo cho em lắm đó._Thiên mắng. Lighitna chỉ biết cười trừ…Nhưng sao ma lực của anh sử dụng được, còn cô thì…Tất nhiên vì anh không đơn giản là nhà phép thuật ngang hàng với cô mà còn là một nhà phép thuật với năng lực bí ẩn. Tên Vampire biết khó lòng địch nổi nên bỏ chạy.
Lightina bấy giờ mới để ý đến cái bụng đói của mình, lí nhí nói với Thiên:
-Anh, em đói rồi, chúng ta về nhà nha.
Thiên cười xòa, hí hửng cùng cô tay trong tay đi về phía chân trời đằng xa. Họ đâu biết rằng, đằng sau bức tường, một chàng trai đã theo dõi toàn bộ diễn biến, anh nhìn theo nụ cười hạnh phúc của cô, an tâm nhoẻn cười:
-Anh lại có thể gặp lại em rồi, Lightina. Sống hạnh phúc nhé.
Sải đôi cách bạc lấp lánh, anh bay lượn trên bầu trời đêm đầy sao. Thế nhưng, một cô nhóc mang mặt nạ tím, cánh tím, trang phục tím nốt thình lình xuất hiện trước mặt anh. Anh nhìn cô nhóc với vẻ mặt khó hiểu:
-Nhóc là ai???
Cô nhóc cười lạnh, nụ cười ấy khiến anh cảm thấy rờn rợn
-Harun, anh vẫn cố che giấu cảm xúc của bản thân vậy sao? Lightina cuối cùng cũng đã đến được đây và…mang theo cả những kỉ niệm đó. Anh không định…Anh vẫn tiếp tục giữ hình dáng này sao? Vampire?
-Starmiu, anh sẽ không xuất hiện với tư cách Harun trước mặt cô ấy nữa, mà sẽ là một Vampire mặt nạ bạc. Vampire không thể trở thành một hoàng tử, và càng chẳng thể tìm cho mình một công chúa. Hơn nữa, anh chỉ muốn âm thầm dõi theo Lightina._Harun lặng lẽ đáp, đôi mắt hổ phách của anh thoáng nét buồn.
Nỗi buồn vạn năm ấy,
Thật khó phai…
Starmiu im lặng, không đáp. Cô chỉ đưa anh một chiếc gương hình ngũ giác, hệt như một ngôi sao sáng, rồi cô bay đi, bỏ anh lại giữa không trung mênh mông.
Cô bay xuống một khu vườn tại một biệt thự sang trọng, xung quanh biệt thự trồng rất nhiều hoa hồng, còn được gọi là Biệt Thự Hoa Hồng, vừa đáp xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Băng, em vừa đi đâu đấy?
Khải đã về nước và biệt thự này là nhà tạm thời của anh. Giống như Lightina, Starmiu là nữ hầu riêng của Khải. Nhưng Khải gặp Starmiu vào một ngày cuối đông tại thế giới Erey, dù gặp cô, nhưng anh vẫn không thể nhớ ra kiếp trước của bản thân mình. Và để giúp đỡ anh, cô chấp nhận ở cùng anh. Anh biết rõ về ma lực cua cô và thường cùng cô tăng cường ma lực cho hoàn thiện với cấp B mà cô đang có được.
-Em vừa đi dạo thôi.
-Ừ, vô ngủ sớm đi.
-Cho em thức chút đi mà. Thiên Khải à.
-Em muốn cắn em xong mới chịu ngủ sao?_Khải cười nham hiểm, ghé sát mặt lại. Starmiu đỏ bừng mặt, chạy thục mạng vào phòng. Đằng sau là tiếng cười giòn tan của anh.
Sáng hôm sau , những cơn gió nhẹ lướt qua khung cửa sổ, Thiên đang sửa soạn đi học thì có tiếng gọi cửa:
-Thưa cậu, có hai vị khách muốn gặp cậu.
-Họ là những ai?
-Người nam thì tự xưng là Hoàng Thiên Khải, còn người hầu của cậu ta là Lâm Ngọc Băng._Nghe đến hai cái tên đó, mắt của Thiên sáng rực lên, anh nhoẻn cười, chay xuống phòng khách.
Bên dưới phòng khách, Khải và Băng đã ngồi chờ từ khi nào. Vừa thấy Thiên, Khải đi đến ôm chầm cậu bạn.
-Ôi, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
-Ừ,vẫn khỏe_Thiên liếc nhìn Băng, ánh mắt cô như muốn nói với anh rằng “ Tránh xa anh ấy ra, không là đừng trách tôi” anh hơi sợ lùi lại, vỗ vai Khải rồi chỉ chỉ về phía Băng, hỏi:
-Cô ấy là ai thế?
Khải cười tươi,đi đến bên Băng, gác tay lên đầu cô, đáp:
-Cô nhóc này hả? Cô ấy là tủ lạnh của mình.
-Đáng ghét_Băng quay sang đạp vào chân Khải. Thiên thấy vậy thì phì cười. Xem ra họ cũng đáng yêu chứ nhỉ? Anh nghĩ bụng.
Khải cũng mỉm cười, dáo dác nhìn quanh:
-Tử Lam mà cậu nói đâu rồi? Tôi háo hức lắm đây.
Thiên chưa kịp gọi thì Lightina đã từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Khải, cô như chết lặng đi, người mà ở quá khứ đã vì cô mà phải mất mạng, nay lại hiện diện ngay trước mặt cô, nở một nụ cười như ngày nào.
Chàng trai đó…Có phải là…anh Ren?
-Du Tử Lam -
Nhưng biết đi đâu bây giờ? Lightina thoáng suy nghĩ mọt lúc rồi cứ thế sải bước đi trên con đường dài, quanh quẩn mãi thế là cô bị lạc đường. Trời thì đã chập choạng tối, bầu trời đêm lấp lánh ngàn vì sao.
-Nè, cô nhóc, nếu không lầm máu của nhóc thuộc loại hiếm đúng không nhỉ? Tối nay đi cùng ta nhé?_Một tên vampire xuất hiện giữa không trung với đôi cánh đen huyền, ngay trước mặt nó, nơi phố xá vắng người, mái tóc đỏ nâu cùng nụ cười nhếch giễu cợt khiến Lightina hoảng sợ, tay nắm chặt thanh kiếm trên sợi dây chuyền. Hắn đáp xuống, đôi cánh tan biến, chỉ còn một thân ảnh điềm tĩnh bước đến. Lightina thấy hắn di chuyển thì lùi lại, đến khi đã bị dồn vào góc tường, Lightina mới chịu đọc to câu thần chú:
-Đôi cánh ngân hà…‼!
Thế nhưng, câu thần chú vô dụng, tên vampire nhếch cười tiếp tục tiến đến, ghé sát khuôn mặt của hắn trước Lightina, nanh nhọn nhe ra từ lúc nào. Lightina bất lực nhắm mắt, chợt…
-Tinh tú nổi giận!_Thiên xuất hiện và hô to câu chú hất tên vampire ra. Anh nhanh chóng chạy đến bên Lightina.
-Cậu chủ…cậu chủ…
-Ngốc, đi đâu vào giờ này vậy, anh lo cho em lắm đó._Thiên mắng. Lighitna chỉ biết cười trừ…Nhưng sao ma lực của anh sử dụng được, còn cô thì…Tất nhiên vì anh không đơn giản là nhà phép thuật ngang hàng với cô mà còn là một nhà phép thuật với năng lực bí ẩn. Tên Vampire biết khó lòng địch nổi nên bỏ chạy.
Lightina bấy giờ mới để ý đến cái bụng đói của mình, lí nhí nói với Thiên:
-Anh, em đói rồi, chúng ta về nhà nha.
Thiên cười xòa, hí hửng cùng cô tay trong tay đi về phía chân trời đằng xa. Họ đâu biết rằng, đằng sau bức tường, một chàng trai đã theo dõi toàn bộ diễn biến, anh nhìn theo nụ cười hạnh phúc của cô, an tâm nhoẻn cười:
-Anh lại có thể gặp lại em rồi, Lightina. Sống hạnh phúc nhé.
Sải đôi cách bạc lấp lánh, anh bay lượn trên bầu trời đêm đầy sao. Thế nhưng, một cô nhóc mang mặt nạ tím, cánh tím, trang phục tím nốt thình lình xuất hiện trước mặt anh. Anh nhìn cô nhóc với vẻ mặt khó hiểu:
-Nhóc là ai???
Cô nhóc cười lạnh, nụ cười ấy khiến anh cảm thấy rờn rợn
-Harun, anh vẫn cố che giấu cảm xúc của bản thân vậy sao? Lightina cuối cùng cũng đã đến được đây và…mang theo cả những kỉ niệm đó. Anh không định…Anh vẫn tiếp tục giữ hình dáng này sao? Vampire?
-Starmiu, anh sẽ không xuất hiện với tư cách Harun trước mặt cô ấy nữa, mà sẽ là một Vampire mặt nạ bạc. Vampire không thể trở thành một hoàng tử, và càng chẳng thể tìm cho mình một công chúa. Hơn nữa, anh chỉ muốn âm thầm dõi theo Lightina._Harun lặng lẽ đáp, đôi mắt hổ phách của anh thoáng nét buồn.
Nỗi buồn vạn năm ấy,
Thật khó phai…
Starmiu im lặng, không đáp. Cô chỉ đưa anh một chiếc gương hình ngũ giác, hệt như một ngôi sao sáng, rồi cô bay đi, bỏ anh lại giữa không trung mênh mông.
Cô bay xuống một khu vườn tại một biệt thự sang trọng, xung quanh biệt thự trồng rất nhiều hoa hồng, còn được gọi là Biệt Thự Hoa Hồng, vừa đáp xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Băng, em vừa đi đâu đấy?
Khải đã về nước và biệt thự này là nhà tạm thời của anh. Giống như Lightina, Starmiu là nữ hầu riêng của Khải. Nhưng Khải gặp Starmiu vào một ngày cuối đông tại thế giới Erey, dù gặp cô, nhưng anh vẫn không thể nhớ ra kiếp trước của bản thân mình. Và để giúp đỡ anh, cô chấp nhận ở cùng anh. Anh biết rõ về ma lực cua cô và thường cùng cô tăng cường ma lực cho hoàn thiện với cấp B mà cô đang có được.
-Em vừa đi dạo thôi.
-Ừ, vô ngủ sớm đi.
-Cho em thức chút đi mà. Thiên Khải à.
-Em muốn cắn em xong mới chịu ngủ sao?_Khải cười nham hiểm, ghé sát mặt lại. Starmiu đỏ bừng mặt, chạy thục mạng vào phòng. Đằng sau là tiếng cười giòn tan của anh.
Sáng hôm sau , những cơn gió nhẹ lướt qua khung cửa sổ, Thiên đang sửa soạn đi học thì có tiếng gọi cửa:
-Thưa cậu, có hai vị khách muốn gặp cậu.
-Họ là những ai?
-Người nam thì tự xưng là Hoàng Thiên Khải, còn người hầu của cậu ta là Lâm Ngọc Băng._Nghe đến hai cái tên đó, mắt của Thiên sáng rực lên, anh nhoẻn cười, chay xuống phòng khách.
Bên dưới phòng khách, Khải và Băng đã ngồi chờ từ khi nào. Vừa thấy Thiên, Khải đi đến ôm chầm cậu bạn.
-Ôi, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
-Ừ,vẫn khỏe_Thiên liếc nhìn Băng, ánh mắt cô như muốn nói với anh rằng “ Tránh xa anh ấy ra, không là đừng trách tôi” anh hơi sợ lùi lại, vỗ vai Khải rồi chỉ chỉ về phía Băng, hỏi:
-Cô ấy là ai thế?
Khải cười tươi,đi đến bên Băng, gác tay lên đầu cô, đáp:
-Cô nhóc này hả? Cô ấy là tủ lạnh của mình.
-Đáng ghét_Băng quay sang đạp vào chân Khải. Thiên thấy vậy thì phì cười. Xem ra họ cũng đáng yêu chứ nhỉ? Anh nghĩ bụng.
Khải cũng mỉm cười, dáo dác nhìn quanh:
-Tử Lam mà cậu nói đâu rồi? Tôi háo hức lắm đây.
Thiên chưa kịp gọi thì Lightina đã từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy Khải, cô như chết lặng đi, người mà ở quá khứ đã vì cô mà phải mất mạng, nay lại hiện diện ngay trước mặt cô, nở một nụ cười như ngày nào.
Chàng trai đó…Có phải là…anh Ren?
-Du Tử Lam -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.