Chương 4: Thử Thách (1)
Du Tử Lam
03/02/2016
Chap 4: Thử Thách (1)
Thiên bên ngoài, không nghe thấy bất kì động tĩnh gì trong phòng cô nên yên tâm bước xuống phòng khách. Bên dưới. Toàn bộ người hầu và vệ sĩ đã tập trung đầy đủ, vừa thấy anh, tất cà đã đứng xếp thành hai hàng, cung kính gật đầu chào. Thiên tay che miệng ngáp, bước xuống cầu thang với điệu bộ mệt mỏi. Thấy mọi người tập trung với vẻ mặt hớn hở, anh ho nhẹ rồi hỏi:
-Khuya rồi sao mọi người vẫn chưa ngủ?
Ông quản gia đại diện, lễ phép thưa:
-Chúng tôi nghe tin đại thiếu phu nhân đã về nên rất vui mừng, không biết tình hình của phu nhân sao rồi ạ?
Thiên nghe nói đến bốn từ “ đại thiếu phu nhân “ thì đưa tay lên miệng:
-Suỵt, tạm thời kí ức của cô ấy không còn nguyên vẹn vì thế tâm hồn rất trẻ con, nếu chúng ta xưng hô như thế, cô ấy sẽ khó xử lắm, huống hồ giờ cô ấy còn chẳng nhớ chúng ta. Vì vậy, mọi người nên chú ý. Tuy cô ấy sẽ làm nữ hầu của riêng tôi nhưng cũng là đại thiếu phu nhân. Vì vậy, chăm sóc cô ấy thật tốt nhé.
Mọi người nghe xong đều mỉm cười:
-Thiếu gia yên tâm, thiếu phu nhân là một cô gái tốt, sẽ sớm nhớ lại thôi, chúng tôi sẽ bồi bổ và chăm sóc cô ấy thật tốt.
Thiên mỉm cười, ra hiệu cho mọi người về ngủ, còn mình thì đi lại phía hồ cá gần cầu thang, vung tay nhẹ trước làn nước. mặt nước loang ra một khoảng rộng.
-“Chào buổi tối Thiên Thiên.”_Trên làn nước, một chàng trai vẫy tay chào Thiên.
-Chào cậu, bao giờ cậu về Wanna đấy?_Thiên mỉm cười hỏi cậu bạn.
Chàng trai cười tươi: -“Nếu cậu muốn thì ngay ngày mai tôi sẽ về. Mà Tử Lam sao rồi? Tôi nghe nói cô ấy bị tai nạn.”
Thiên đang vui nghe Khải nói vậy, khuôn mặt anh thoáng buồn: -“Hiện trí nhớ của cô ấy không còn nguyên vẹn, haiz, nhưng từ từ tôi sẽ giúp cô ấy nhớ lại mọi thứ.”
Chàng trai ậm ừ: “ Cô nàng này chắc dễ thương gan dạ lắm đây. Thiên Thiên, tôi ghen tỵ với cậu quá. “
-Haha, ừ mai qua cùng dự tiệc với chúng tôi rồi gặp cô ấy cũng không muộn.
-“Ừ, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sáng hôm sau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lighina thức dậy khá sớm khi nững tia nắng mai chỉ vừa ló dạng. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô mở tủ quần áo xem xét.
-Xem nào…váy dạ hội, váy dạo phố,…a, đây rồi, đồng phục nữ hầu._ Đang lục lọi trong đống váy áo, Lightina nhìn thấy một chiếc hộp cũng là màu xanh lam kì lạ. Cô mở ra xem. Những tấm hình của Thiên và Lam tay trong tay dạo phố, rồi đi ăn.
Có vẻ mối quan hệ của Lam và Thiên không đơn giản là quan hệ chủ- tớ, cô ấy cười hạnh phúc vậy xem ra anh ta không phải kẻ tồi. Nhưng, tốt vậy sao cô ấy gặp tai nạn anh ta không đến cứu nhỉ?_Ngừng một lát, Lighitna mỉm cười: Tử Lam, cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô thử thách hắn, nếu hắn thật sự tốt, tôi sẽ thay cô chăm sóc hắn. Còn nếu hắn là người có âm mưu nào đó, tôi sẽ thay cô cho hắn một bài học.
Sau khi độc thoại xong, Lightina cất mấy tấm hình vào chỗ cũ. Trong đầu cô đang vẽ nên rất nhiều thử thách dành cho Thiên. Thay xong y phục, Lightina ung dung qua phòng anh, định gọi anh dậy, nhưng chưa kịp mở cười phòng của anh, cánh cửa đột nhiên đượcc mở ra, mất đà, cả người Lightina ngã đổ về trước. Nhanh như cắt, một bàn tay đỡ lấy cô, trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau khiến Lightina đỏ mặt, ngượng ngùng. Thiên quay đi nơi khác, ho nhẹ ồi bước xuống phòng ăn. Lightina sau khi định thần lại cũng nhanh chóng chạy theo.
Tại phòng ăn, một người hầu đang nấu bữa sáng. Thiên ngồi vào bàn còn Lightina thì nhanh chân chạy đến phụ giúp người hầu nọ. Người hầu nọ thấy thế thì can ngăn:
-Cô kia, để tôi làm được rồi, cô không cần đụng tay vào đâu.
Tuy nói ra những lời như vậy nhưng người hầu nọ không nỡ chút nào, nhưng vì ý muốn của Thiên, người hầu ấy không thể không làm theo.
Bị mắng, Lightina tuy bực nhưng cũng đành đứng sang một bên. Dù Thiên bảo cô ngồi xuống cùng ăn, nhưng cô hiểu rõ, thân phận người hầu không thể cùng ăn cùng cậu chủ được. Đợi anh ăn xon, cô cầm một li nước trái cây đến cho anh. Thay vì để anh cầm li nước và uống ngon lành, cô hất nguyên li nước vào bộ vest rất men của anh, xong, cô lí nhí giả vờ xin lỗi:
-Á, chết rồi, em xin lỗi, em xin lỗi cậu chủ.
Thiên nhìn vẻ mặt của cô, tuy hơi giận vì bộ vest bị bẩn, nhưng anh không trách gì cô cả. Sau khi thay bộ khác, anh tức tốc đến công ty Worry_Công ty Thời trang thuộc tập đoàn Trịnh La tham dự cuộc họp. Tuy chỉ mới 19 tuổi nhưng anh lại là tổng giám đốc ở công ty ấy, không những đi làm mà còn là học sinh ưu tú của Lớp A học viện Snowflake, hôm nay là ngày thứ 14 của tháng 35 tại thế giới Wana nên anh không phải đi học
Thiên bên ngoài, không nghe thấy bất kì động tĩnh gì trong phòng cô nên yên tâm bước xuống phòng khách. Bên dưới. Toàn bộ người hầu và vệ sĩ đã tập trung đầy đủ, vừa thấy anh, tất cà đã đứng xếp thành hai hàng, cung kính gật đầu chào. Thiên tay che miệng ngáp, bước xuống cầu thang với điệu bộ mệt mỏi. Thấy mọi người tập trung với vẻ mặt hớn hở, anh ho nhẹ rồi hỏi:
-Khuya rồi sao mọi người vẫn chưa ngủ?
Ông quản gia đại diện, lễ phép thưa:
-Chúng tôi nghe tin đại thiếu phu nhân đã về nên rất vui mừng, không biết tình hình của phu nhân sao rồi ạ?
Thiên nghe nói đến bốn từ “ đại thiếu phu nhân “ thì đưa tay lên miệng:
-Suỵt, tạm thời kí ức của cô ấy không còn nguyên vẹn vì thế tâm hồn rất trẻ con, nếu chúng ta xưng hô như thế, cô ấy sẽ khó xử lắm, huống hồ giờ cô ấy còn chẳng nhớ chúng ta. Vì vậy, mọi người nên chú ý. Tuy cô ấy sẽ làm nữ hầu của riêng tôi nhưng cũng là đại thiếu phu nhân. Vì vậy, chăm sóc cô ấy thật tốt nhé.
Mọi người nghe xong đều mỉm cười:
-Thiếu gia yên tâm, thiếu phu nhân là một cô gái tốt, sẽ sớm nhớ lại thôi, chúng tôi sẽ bồi bổ và chăm sóc cô ấy thật tốt.
Thiên mỉm cười, ra hiệu cho mọi người về ngủ, còn mình thì đi lại phía hồ cá gần cầu thang, vung tay nhẹ trước làn nước. mặt nước loang ra một khoảng rộng.
-“Chào buổi tối Thiên Thiên.”_Trên làn nước, một chàng trai vẫy tay chào Thiên.
-Chào cậu, bao giờ cậu về Wanna đấy?_Thiên mỉm cười hỏi cậu bạn.
Chàng trai cười tươi: -“Nếu cậu muốn thì ngay ngày mai tôi sẽ về. Mà Tử Lam sao rồi? Tôi nghe nói cô ấy bị tai nạn.”
Thiên đang vui nghe Khải nói vậy, khuôn mặt anh thoáng buồn: -“Hiện trí nhớ của cô ấy không còn nguyên vẹn, haiz, nhưng từ từ tôi sẽ giúp cô ấy nhớ lại mọi thứ.”
Chàng trai ậm ừ: “ Cô nàng này chắc dễ thương gan dạ lắm đây. Thiên Thiên, tôi ghen tỵ với cậu quá. “
-Haha, ừ mai qua cùng dự tiệc với chúng tôi rồi gặp cô ấy cũng không muộn.
-“Ừ, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sáng hôm sau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lighina thức dậy khá sớm khi nững tia nắng mai chỉ vừa ló dạng. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô mở tủ quần áo xem xét.
-Xem nào…váy dạ hội, váy dạo phố,…a, đây rồi, đồng phục nữ hầu._ Đang lục lọi trong đống váy áo, Lightina nhìn thấy một chiếc hộp cũng là màu xanh lam kì lạ. Cô mở ra xem. Những tấm hình của Thiên và Lam tay trong tay dạo phố, rồi đi ăn.
Có vẻ mối quan hệ của Lam và Thiên không đơn giản là quan hệ chủ- tớ, cô ấy cười hạnh phúc vậy xem ra anh ta không phải kẻ tồi. Nhưng, tốt vậy sao cô ấy gặp tai nạn anh ta không đến cứu nhỉ?_Ngừng một lát, Lighitna mỉm cười: Tử Lam, cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô thử thách hắn, nếu hắn thật sự tốt, tôi sẽ thay cô chăm sóc hắn. Còn nếu hắn là người có âm mưu nào đó, tôi sẽ thay cô cho hắn một bài học.
Sau khi độc thoại xong, Lightina cất mấy tấm hình vào chỗ cũ. Trong đầu cô đang vẽ nên rất nhiều thử thách dành cho Thiên. Thay xong y phục, Lightina ung dung qua phòng anh, định gọi anh dậy, nhưng chưa kịp mở cười phòng của anh, cánh cửa đột nhiên đượcc mở ra, mất đà, cả người Lightina ngã đổ về trước. Nhanh như cắt, một bàn tay đỡ lấy cô, trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau khiến Lightina đỏ mặt, ngượng ngùng. Thiên quay đi nơi khác, ho nhẹ ồi bước xuống phòng ăn. Lightina sau khi định thần lại cũng nhanh chóng chạy theo.
Tại phòng ăn, một người hầu đang nấu bữa sáng. Thiên ngồi vào bàn còn Lightina thì nhanh chân chạy đến phụ giúp người hầu nọ. Người hầu nọ thấy thế thì can ngăn:
-Cô kia, để tôi làm được rồi, cô không cần đụng tay vào đâu.
Tuy nói ra những lời như vậy nhưng người hầu nọ không nỡ chút nào, nhưng vì ý muốn của Thiên, người hầu ấy không thể không làm theo.
Bị mắng, Lightina tuy bực nhưng cũng đành đứng sang một bên. Dù Thiên bảo cô ngồi xuống cùng ăn, nhưng cô hiểu rõ, thân phận người hầu không thể cùng ăn cùng cậu chủ được. Đợi anh ăn xon, cô cầm một li nước trái cây đến cho anh. Thay vì để anh cầm li nước và uống ngon lành, cô hất nguyên li nước vào bộ vest rất men của anh, xong, cô lí nhí giả vờ xin lỗi:
-Á, chết rồi, em xin lỗi, em xin lỗi cậu chủ.
Thiên nhìn vẻ mặt của cô, tuy hơi giận vì bộ vest bị bẩn, nhưng anh không trách gì cô cả. Sau khi thay bộ khác, anh tức tốc đến công ty Worry_Công ty Thời trang thuộc tập đoàn Trịnh La tham dự cuộc họp. Tuy chỉ mới 19 tuổi nhưng anh lại là tổng giám đốc ở công ty ấy, không những đi làm mà còn là học sinh ưu tú của Lớp A học viện Snowflake, hôm nay là ngày thứ 14 của tháng 35 tại thế giới Wana nên anh không phải đi học
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.