Chương 5: Người ở biên giới (2)
Hideyuki Kikuchi
15/08/2021
“Chuyện gì đã xảy ra khi tôi ngủ quên? Anh ấy nói với tôi rằng có khách đến thăm, nhất định là nó! Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Cô hốt hoảng tự bật dậy từ trên giường, đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Dù còn chút váng đầu, nhưng cơ thể ngược lại không có gì khác thường. Cô biết D đã cứu mình.
Doris đột nhiên nghĩ tới còn chưa nói cho hắn biết phòng ngủ ở đâu, vì vậy vừa dùng tay vuốt lại những lọn tóc rối lúc ngủ, vừa vội vàng chạy ra phòng khách.
Trên một chiếc ghế dài trong góc của căn phòng tối nơi tấm rèm dày buông xuống, có một đôi giầy cao bồi.
"D, anh đã đánh thắng rồi đúng không? Thuê anh thật chính xác!"
Dưới chiếc mũ cao bồi che khuất mặt, vẫn trả lời bằng giọng nói trầm thấp như cũ: “Bởi vì đây là nghề của tôi. Xin lỗi, dường như tôi quên mở lồng bảo hộ rồi." Đọc tại bachngocsach.com
"Loại chuyện đó không cần để ý." Doris nhìn đồng hồ treo tường, hưng phấn nói: "Mới 7:05 sáng thôi mà, tí nữa ngủ chút đi, rất nhanh có thể dùng bữa sáng, em sẽ nấu một bữa thật ngon để anh ăn."
Bên ngoài ngựa cao giọng vang hí lần thứ hai, Doris nghĩ chắc là có khách đến.
"Ầm ĩ chết đi được, sáng sớm là ai được mới chứ!"
Đi tới bên cửa sổ định kéo rèm xuống thì bị tiếng "Dừng tay!" bén nhọn ngăn lại.
Doris kinh hãi xoay người nhìn D, gương mặt sợ hãi cứng ngắc như đêm hôm qua hắn từ chối sự dâng hiến của nàng. Điều này là bởi vì nhớ lại huyết thống của này tuấn mỹ Hunter. Mặc dù như thế, với cá tính kiên cường, sảng khoái trời sinh; nên nàng lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười.
"Xin lỗi, em sẽ lập tức giúp anh chuẩn bị phòng ngủ, tạm thời cứ như vậy trước đi, ngủ ngon."
Nói xong, nàng nắm rèm cửa sổ nhẹ nhàng kéo vào hết, vừa nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu của nàng đột nhiên lộ vẻ vô cùng chán ghét.
Sau khi trở về phòng ngủ lấy roi dài quen dùng, Doris tức giận bước ra ngoài.
Trước hiên có một gã đàn ông lực lưỡng cưỡi ngựa lông hạt dẻ, tuổi chừng 24, 25. Bao súng làm bằng da trên thắt lưng nhét một khẩu súng lục chứa 10 viên đạn nổ tung liên phát mà chủ nhân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo. Đôi mắt xảo trá dưới mái tóc đỏ săm soi từ trên xuống dưới thân hình của Doris.
"Greco, có chuyện gì? Rõ ràng đã bảo mày đừng đến đây nữa."
Doris hồi phục giọng điệu nghiêm túc lúc tìm kiếm Hunter, trừng mắt nhìn gã đàn ông.
Trong đôi mắt vẩn đục của gã đàn ông loé lên vẻ lúng túng và tức giận, song lập tức lại biến thành nụ cười.
"Đừng nói như vậy chớ. Anh lo lắng cho em nên mới vội vàng chạy tới. Nghe nói em đang tìm Hunter đúng không? Lẽ nào, em bị lãnh chúa tập kích?"
Hoang mang vì tức giận lại còn bị nói trúng chỗ đau, trong thoáng chốc Doris đỏ bừng cả mặt.
"Cái miệng của mày thành thật chút cho tao! Nếu là bởi vì bị tao từ chối, giống như mấy thằng phế vật trong thôn tung lời đồn bịa đặt khắp ơi, tao quyết không tha cho mày!"
"Ai nha! Đừng đáng sợ vậy chứ."
Greco nhún nhún vai, chuyển thành ánh mắt dò xét: “Thật ra là thế này, tối hôm qua anh ở quán rượu đụng phải một người dân du cư. Hắn khóc lóc nói trên sườn đồi vào làng bị một thiếu nữ có võ thuật kinh người khiêu chiến, mới vừa rút kiếm lập tức đã bị đánh bại thảm hại. Anh mời hắn uống một chén để hỏi thăm tình hình cụ thể, nghe hắn nói cô gái kia rất đẹp, body chuẩn, đều giống em như đúc. Hơn nữa có thể đánh roi da giỏi như vậy, những nơi lân cận gần đây phù hợp điều kiện cũng chỉ có em."
Greco nhìn chăm chú vào roi da bên tay phải của Doris.
"Đó là đang tìm người, cho nên phải kiểm tra võ thuật ra làm sao. Em cũng biết gần đây trong thôn thường bị biến chủng dã thú tập kích, anh cũng giống vậy, một người không làm được gì."
Nghe câu Doris trả lời, Greco cười khẩy.
"Sao em không nhờ ông Kassig- người môi giới tìm cao thủ trong thôn không phải tốt hơn sao. Hơn nữa, vào hoàng hôn 5 ngày trước, người hầu nam của nhà anh thấy em đang đuổi theo con rắn chạy về phía tòa thành của lãnh chúa. Hơn nữa, em còn giấu người trong thôn chuyện đang tìm người."
Greco khẩu khí chợt biến, đe dọa nói: “Em lấy khăn quàng trên cổ xuống cho anh xem!"
Doris bất động.
"Hắc hắc hắc, không dám lấy xuống sao! Quả nhiên không sai! Nếu như anh trở về trong thôn kể chuyện này kết quả sẽ sao nè, he he. Thế nào? Hiện giờ rất thích hợp đồng ý đề nghị yêu đương khi trước của anh. Chúng ta thành vợ chồng rồi thì em chính là vợ của con trai trưởng làng, anh sẽ không để cho những gã trong thôn động tới một cọng tóc gáy của em!"
Nhưng lời còn chưa nói hết, không khí vang lên một tiếng rít. Con ngựa lông màu hạt dẻ hí lên đau đớn, sau đó giống như con người giơ hai chân trước lên. Bởi vì Doris đã quất roi với tốc độ ánh sáng rất mạnh vào bụng sườn của con ngựa.
Trong nháy mắt cơ thể khổng lồ của Greco từ trên yên bay xuống rớt mạnh xuống mặt đất. Tay hắn vỗ vỗ eo im lặng rên rỉ. Mà con ngựa lông hạt dẻ lại vô tình bỏ lại chủ nhân, tung vó ngựa lộc cộc thoát khỏi nông trường.
"Đáng đời! Sự trừng phạt này dành cho những kẻ dựa vào quyền lực của cha mình để phun ra những điều bẩn thỉu." Doris cười nhạo nói.
"Ngay từ đầu tao đã không thích ba mày cùng lũ chó săn của ông ta. Có ý kiến cứ mang ba mày cùng tất cả đồng bọn đến đây. Tao sẽ không trốn sẽ không tránh! Mặt khác, nếu như lần sau gương mặt rỗ khiến người ta chan ghét của mày lại xuất hiện ở trước mặt của tao, thì quý cô đây sẽ lập tức lột da mặt đó ra toàn bộ!"
Sau khi bị những lời lẽ cay độc, đầy tính xúc phạm không biết học được từ đâu của người đẹp chửi thẳng mặt, gã đàn ông cao lớn giận tím mặt.
"Con khốn! Dám đánh ông?"
Vừa nói vừa đưa tay xuống khẩu súng lục ở bên phải. Cái bóng màu đen lần thứ hai chớp lên trong ánh mặt trời rực rỡ, khẩu súng lục vừa mới rút ra bị văng vào trong bụi cỏ đằng xa. Tiến hành cao tốc công kích chỉ tốn không đến 0.5 giây.
"Phát tiếp theo sẽ bay mũi hoặc lỗ tai!"
Có thể phát giác uy hiếp từ trong giọng nói này không phải chỉ là nói suông, Greco không đáp trả lời nào, vừa xoa eo cùng cổ tay phải, vừa vội vã thoát đi nông trường.
"Phế vật không có ba ở bên thì cái gì cũng làm không được!"
Sau khi nói ra những lời này Doris bèn xoay người đứng yên tại chỗ.
Dan đứng ở cửa mặc áo ngủ, cầm súng trường laser, trong đôi mắt đong đầy nước.
"Dan! Em nghe hết rồi sao?"
Thiếu niên gật đầu. Cậu ta vì không để Greco phát hiện nên đã nấp sau cánh cửa.
"Chị! Chị bị ‘Quý Tộc’ cắn?"
Thiếu niên cũng là người sinh sống ở biên cảnh hoang dã, hiểu rất rõ vận mệnh của người bị ác ma hôn.
Người đẹp chỉ dựa vào hai lần vung roi dài đã đẩy lùi gã đàn ông cao lớn, không nói gì chỉ đứng ở nơi đó.
"Em không muốn!"
Thiếu niên đột nhiên chạy tới. Bộc phát hết đau thương và bất an kềm chế nãy giờ, nước mắt nóng bỏng thấm ướt chiếc quần dài nữ của Doris.
"Không muốn, không muốn! Em không muốn sống một mình! Em không muốn nha!"
Mặc dù nói không muốn, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đây là nỗi bi ai khi bất lực.
"Không sao đâu."
Doris kềm chế tâm tình cũng muốn khóc của mình, ôm lấy bả vai nhỏ gầy của em trai.
"Chị không phải bị ‘Quý Tộc’ cắn, vết này là do côn trùng cắn. Không muốn để em lo lắng cho nên mới không nói."
Khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt lập tức toả sáng.
"Thật sự? Là thật sao?"
"Ừ."
Thiếu niên dễ dàng thay đổi cảm xúc, chỉ dựa vào nói mấy câu đã hoàn toàn hồi phục dáng vẻ bình thường.
"Nhưng nếu như lời nói dối của Greco được coi là thật sự, người trong làng đều chạy tới đây thì phải làm sao?"
"Em cũng biết bản lĩnh của chị! Huống chi, còn có em mà!"
"Còn có đại ca D nữa!"
Thiếu niên hưng phấn nói, thiếu nữ thì sắc mặt âm trầm.
Đây là sự khác biệt giữa người biết phong cách của Hunter và người không biết. Huống hồ thiếu niên cũng không hiểu được chuyện D là Hunter.
"Em đi nhờ anh ấy!"
Thiếu niên lập tức biến mất ở hướng phòng khách. Doris vội vã đuổi ở phía sau nhưng đã chậm một bước. Dan dùng giọng thành khẩn thỉnh cầu thanh niên ngồi trên ghế dài:
"Hiện tại có một kẻ muốn bắt chị làm vợ của hắn, còn kiếm cớ hãm hại. Hắn nhất định sẽ mang những kẻ khác trong thôn tới đây, cứ như vậy chị sẽ bị mang đi. Đại ca ca sẽ bảo vệ chị đúng không ạ?"
Vừa nghĩ đến câu trả lời sắp tới, Doris không khỏi nhắm mắt lại. Vấn đề không phải nội dung của câu trả lời, mà là kết quả của nó. Băng lãnh, vô tình từ chối, sẽ lưu lại vết thương yếu ớt khó có thể khép lại đối với tâm hồn của thiếu niên!
Nhưng mà Vampire Hunter này lại trả lời đơn giản.
"Giao cho anh giải quyết. Bọn họ ngay cả một đầu ngón tay của chị em cũng không thể nào đụng tới."
Cô hốt hoảng tự bật dậy từ trên giường, đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Dù còn chút váng đầu, nhưng cơ thể ngược lại không có gì khác thường. Cô biết D đã cứu mình.
Doris đột nhiên nghĩ tới còn chưa nói cho hắn biết phòng ngủ ở đâu, vì vậy vừa dùng tay vuốt lại những lọn tóc rối lúc ngủ, vừa vội vàng chạy ra phòng khách.
Trên một chiếc ghế dài trong góc của căn phòng tối nơi tấm rèm dày buông xuống, có một đôi giầy cao bồi.
"D, anh đã đánh thắng rồi đúng không? Thuê anh thật chính xác!"
Dưới chiếc mũ cao bồi che khuất mặt, vẫn trả lời bằng giọng nói trầm thấp như cũ: “Bởi vì đây là nghề của tôi. Xin lỗi, dường như tôi quên mở lồng bảo hộ rồi." Đọc tại bachngocsach.com
"Loại chuyện đó không cần để ý." Doris nhìn đồng hồ treo tường, hưng phấn nói: "Mới 7:05 sáng thôi mà, tí nữa ngủ chút đi, rất nhanh có thể dùng bữa sáng, em sẽ nấu một bữa thật ngon để anh ăn."
Bên ngoài ngựa cao giọng vang hí lần thứ hai, Doris nghĩ chắc là có khách đến.
"Ầm ĩ chết đi được, sáng sớm là ai được mới chứ!"
Đi tới bên cửa sổ định kéo rèm xuống thì bị tiếng "Dừng tay!" bén nhọn ngăn lại.
Doris kinh hãi xoay người nhìn D, gương mặt sợ hãi cứng ngắc như đêm hôm qua hắn từ chối sự dâng hiến của nàng. Điều này là bởi vì nhớ lại huyết thống của này tuấn mỹ Hunter. Mặc dù như thế, với cá tính kiên cường, sảng khoái trời sinh; nên nàng lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười.
"Xin lỗi, em sẽ lập tức giúp anh chuẩn bị phòng ngủ, tạm thời cứ như vậy trước đi, ngủ ngon."
Nói xong, nàng nắm rèm cửa sổ nhẹ nhàng kéo vào hết, vừa nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu của nàng đột nhiên lộ vẻ vô cùng chán ghét.
Sau khi trở về phòng ngủ lấy roi dài quen dùng, Doris tức giận bước ra ngoài.
Trước hiên có một gã đàn ông lực lưỡng cưỡi ngựa lông hạt dẻ, tuổi chừng 24, 25. Bao súng làm bằng da trên thắt lưng nhét một khẩu súng lục chứa 10 viên đạn nổ tung liên phát mà chủ nhân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo. Đôi mắt xảo trá dưới mái tóc đỏ săm soi từ trên xuống dưới thân hình của Doris.
"Greco, có chuyện gì? Rõ ràng đã bảo mày đừng đến đây nữa."
Doris hồi phục giọng điệu nghiêm túc lúc tìm kiếm Hunter, trừng mắt nhìn gã đàn ông.
Trong đôi mắt vẩn đục của gã đàn ông loé lên vẻ lúng túng và tức giận, song lập tức lại biến thành nụ cười.
"Đừng nói như vậy chớ. Anh lo lắng cho em nên mới vội vàng chạy tới. Nghe nói em đang tìm Hunter đúng không? Lẽ nào, em bị lãnh chúa tập kích?"
Hoang mang vì tức giận lại còn bị nói trúng chỗ đau, trong thoáng chốc Doris đỏ bừng cả mặt.
"Cái miệng của mày thành thật chút cho tao! Nếu là bởi vì bị tao từ chối, giống như mấy thằng phế vật trong thôn tung lời đồn bịa đặt khắp ơi, tao quyết không tha cho mày!"
"Ai nha! Đừng đáng sợ vậy chứ."
Greco nhún nhún vai, chuyển thành ánh mắt dò xét: “Thật ra là thế này, tối hôm qua anh ở quán rượu đụng phải một người dân du cư. Hắn khóc lóc nói trên sườn đồi vào làng bị một thiếu nữ có võ thuật kinh người khiêu chiến, mới vừa rút kiếm lập tức đã bị đánh bại thảm hại. Anh mời hắn uống một chén để hỏi thăm tình hình cụ thể, nghe hắn nói cô gái kia rất đẹp, body chuẩn, đều giống em như đúc. Hơn nữa có thể đánh roi da giỏi như vậy, những nơi lân cận gần đây phù hợp điều kiện cũng chỉ có em."
Greco nhìn chăm chú vào roi da bên tay phải của Doris.
"Đó là đang tìm người, cho nên phải kiểm tra võ thuật ra làm sao. Em cũng biết gần đây trong thôn thường bị biến chủng dã thú tập kích, anh cũng giống vậy, một người không làm được gì."
Nghe câu Doris trả lời, Greco cười khẩy.
"Sao em không nhờ ông Kassig- người môi giới tìm cao thủ trong thôn không phải tốt hơn sao. Hơn nữa, vào hoàng hôn 5 ngày trước, người hầu nam của nhà anh thấy em đang đuổi theo con rắn chạy về phía tòa thành của lãnh chúa. Hơn nữa, em còn giấu người trong thôn chuyện đang tìm người."
Greco khẩu khí chợt biến, đe dọa nói: “Em lấy khăn quàng trên cổ xuống cho anh xem!"
Doris bất động.
"Hắc hắc hắc, không dám lấy xuống sao! Quả nhiên không sai! Nếu như anh trở về trong thôn kể chuyện này kết quả sẽ sao nè, he he. Thế nào? Hiện giờ rất thích hợp đồng ý đề nghị yêu đương khi trước của anh. Chúng ta thành vợ chồng rồi thì em chính là vợ của con trai trưởng làng, anh sẽ không để cho những gã trong thôn động tới một cọng tóc gáy của em!"
Nhưng lời còn chưa nói hết, không khí vang lên một tiếng rít. Con ngựa lông màu hạt dẻ hí lên đau đớn, sau đó giống như con người giơ hai chân trước lên. Bởi vì Doris đã quất roi với tốc độ ánh sáng rất mạnh vào bụng sườn của con ngựa.
Trong nháy mắt cơ thể khổng lồ của Greco từ trên yên bay xuống rớt mạnh xuống mặt đất. Tay hắn vỗ vỗ eo im lặng rên rỉ. Mà con ngựa lông hạt dẻ lại vô tình bỏ lại chủ nhân, tung vó ngựa lộc cộc thoát khỏi nông trường.
"Đáng đời! Sự trừng phạt này dành cho những kẻ dựa vào quyền lực của cha mình để phun ra những điều bẩn thỉu." Doris cười nhạo nói.
"Ngay từ đầu tao đã không thích ba mày cùng lũ chó săn của ông ta. Có ý kiến cứ mang ba mày cùng tất cả đồng bọn đến đây. Tao sẽ không trốn sẽ không tránh! Mặt khác, nếu như lần sau gương mặt rỗ khiến người ta chan ghét của mày lại xuất hiện ở trước mặt của tao, thì quý cô đây sẽ lập tức lột da mặt đó ra toàn bộ!"
Sau khi bị những lời lẽ cay độc, đầy tính xúc phạm không biết học được từ đâu của người đẹp chửi thẳng mặt, gã đàn ông cao lớn giận tím mặt.
"Con khốn! Dám đánh ông?"
Vừa nói vừa đưa tay xuống khẩu súng lục ở bên phải. Cái bóng màu đen lần thứ hai chớp lên trong ánh mặt trời rực rỡ, khẩu súng lục vừa mới rút ra bị văng vào trong bụi cỏ đằng xa. Tiến hành cao tốc công kích chỉ tốn không đến 0.5 giây.
"Phát tiếp theo sẽ bay mũi hoặc lỗ tai!"
Có thể phát giác uy hiếp từ trong giọng nói này không phải chỉ là nói suông, Greco không đáp trả lời nào, vừa xoa eo cùng cổ tay phải, vừa vội vã thoát đi nông trường.
"Phế vật không có ba ở bên thì cái gì cũng làm không được!"
Sau khi nói ra những lời này Doris bèn xoay người đứng yên tại chỗ.
Dan đứng ở cửa mặc áo ngủ, cầm súng trường laser, trong đôi mắt đong đầy nước.
"Dan! Em nghe hết rồi sao?"
Thiếu niên gật đầu. Cậu ta vì không để Greco phát hiện nên đã nấp sau cánh cửa.
"Chị! Chị bị ‘Quý Tộc’ cắn?"
Thiếu niên cũng là người sinh sống ở biên cảnh hoang dã, hiểu rất rõ vận mệnh của người bị ác ma hôn.
Người đẹp chỉ dựa vào hai lần vung roi dài đã đẩy lùi gã đàn ông cao lớn, không nói gì chỉ đứng ở nơi đó.
"Em không muốn!"
Thiếu niên đột nhiên chạy tới. Bộc phát hết đau thương và bất an kềm chế nãy giờ, nước mắt nóng bỏng thấm ướt chiếc quần dài nữ của Doris.
"Không muốn, không muốn! Em không muốn sống một mình! Em không muốn nha!"
Mặc dù nói không muốn, nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đây là nỗi bi ai khi bất lực.
"Không sao đâu."
Doris kềm chế tâm tình cũng muốn khóc của mình, ôm lấy bả vai nhỏ gầy của em trai.
"Chị không phải bị ‘Quý Tộc’ cắn, vết này là do côn trùng cắn. Không muốn để em lo lắng cho nên mới không nói."
Khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt lập tức toả sáng.
"Thật sự? Là thật sao?"
"Ừ."
Thiếu niên dễ dàng thay đổi cảm xúc, chỉ dựa vào nói mấy câu đã hoàn toàn hồi phục dáng vẻ bình thường.
"Nhưng nếu như lời nói dối của Greco được coi là thật sự, người trong làng đều chạy tới đây thì phải làm sao?"
"Em cũng biết bản lĩnh của chị! Huống chi, còn có em mà!"
"Còn có đại ca D nữa!"
Thiếu niên hưng phấn nói, thiếu nữ thì sắc mặt âm trầm.
Đây là sự khác biệt giữa người biết phong cách của Hunter và người không biết. Huống hồ thiếu niên cũng không hiểu được chuyện D là Hunter.
"Em đi nhờ anh ấy!"
Thiếu niên lập tức biến mất ở hướng phòng khách. Doris vội vã đuổi ở phía sau nhưng đã chậm một bước. Dan dùng giọng thành khẩn thỉnh cầu thanh niên ngồi trên ghế dài:
"Hiện tại có một kẻ muốn bắt chị làm vợ của hắn, còn kiếm cớ hãm hại. Hắn nhất định sẽ mang những kẻ khác trong thôn tới đây, cứ như vậy chị sẽ bị mang đi. Đại ca ca sẽ bảo vệ chị đúng không ạ?"
Vừa nghĩ đến câu trả lời sắp tới, Doris không khỏi nhắm mắt lại. Vấn đề không phải nội dung của câu trả lời, mà là kết quả của nó. Băng lãnh, vô tình từ chối, sẽ lưu lại vết thương yếu ớt khó có thể khép lại đối với tâm hồn của thiếu niên!
Nhưng mà Vampire Hunter này lại trả lời đơn giản.
"Giao cho anh giải quyết. Bọn họ ngay cả một đầu ngón tay của chị em cũng không thể nào đụng tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.