Chương 413: Cố ý giết người
Thuận Tiểu Bảo
08/07/2024
Cảnh sát giao thông gửi báo cáo vụ tai nạn mấy hôm trước, nói rằng nguyên nhân là do hệ thống phanh của ô tô màu đen bị người ta cố tình phá hỏng khiến phanh không nhạy, vậy nên một vụ tai giao thông bình thường trở thành vụ án giết người có ý định. Đã là vụ án giết người, đội cảnh sát hình sự lập tức tham gia. Nạn nhân là cặp vợ chồng tên Mã Bưu và Mai Lâm, cả hai năm nay đều 40 tuổi, con đang học tiểu học.
Mã Bưu là quản lý khách sạn, Mai Lâm là kế toán của một shop kinh doanh online nhỏ, cả hai sống trong khu chung cư Hạnh Phúc, nhà chỉ đang trả góp. Thu nhập hàng năm của họ khoảng 150.000 tệ, cuộc sống không mấy thiếu thốn. Người lớn tuổi hai bên gia đình đều có tiền hưu, sức khỏe tốt, họ tạm thời không có gánh nặng gì.
Mạnh Triết hỏi thăm hàng xóm nhà thì được biết vợ chồng họ thường xuyên cãi nhau, có lần ném đồ ném đạc lúc nửa đêm, con thì khóc, xung quanh chẳng ai ngủ được.
“Mọi người có biết tại sao vợ chồng họ cãi nhau không?” Mạnh Triết cảm thấy manh mối này khá quan trọng nên ghi chép “vợ chồng bất hòa” vào trong sổ.
“Khu chung cư của chúng tôi cũ rồi, cách âm rất tệ. Tôi nghe Mai Lâm mắng Mã Bưu mê gái, gặp ai xinh đẹp là chạy tới xum xoe. Mã Bưu kia vốn hướng ngoại, gặp ai cũng bắt chuyện, nhất là khi thấy phụ nữ gặp khó khăn thì luôn nhiệt tình giúp đỡ. Chúng tôi không ai tận mắt thấy gì cả nên không dám nói bậy. Hai vợ chồng kia từ lúc kết hôn đã hay cãi nhau vi việc này, Mai Lâm rất ghen nên cả khu chung cư không ai dám nói chuyện với Mã Bưu hết.”
“Mọi người có biết vợ chồng họ có gây thù chuốc oán với ai không?” Mạnh Triết lại hỏi.
“Nhà ai lo chuyện nhà nấy, vợ chồng họ chỉ cãi nhau thôi.” Hàng xóm đều nói hai vợ chồng không có kẻ thù.
Mạnh Triết lại lần lượt đến chỗ làm của họ, lãnh đạo khách sạn tỏ ra tiếc nuối trước cái chết của Mã Bưu, nhận xét ông ta là nhân viên xuất sắc của khách sạn. Mạnh Triết đến phòng nhân sự hỏi thăm nhân viên khác, dù gì lãnh đạo chỉ biết công việc của cấp dưới, không thể cung cấp manh mối có giá trị.
Quả nhiên có nhân viên nhận xét Mã Bưu rất háo sắc. Ông ta thường quấy rầy nhân viên nữ, có người chịu không nổi đã bỏ đi.
“Anh có biết tình hình cụ thể của những người đó không?”
Nhân viên kia lắc đầu: “Tôi chỉ nghe họ thì thầm to nhỏ với nhau, không biết tình hình cụ thể. Hơn nữa sau chuyện năm đó quản lý Mã đã biết điều hơn nhiều. Thời điểm ấy tôi chưa vào làm nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe kể quản lý Mã bị vợ mắng, từ đó không dám làm chuyện quá đáng với nhân viên nữ, cùng lắm thì chỉ trêu chọc mấy câu thôi.”
Mạnh Triết đi tìm nhân viên lâu năm hỏi thăm chuyện xảy ra năm đó.
“Cũng không có gì, chỉ là quản lý Mã có qua lại với một phục vụ. Quản lý Mã tăng lương thăng chức cho cô ta, sau này bị nhân viên khác mách vợ. Vợ ông ta đến tận khách sạn đánh phục vụ kia một trận. Cấp trên biết được việc này thì rất tức giận, cách chức quản lý Mã nửa năm. Nghe nói sau này vợ ông ta phải tặng quà cho cấp trên, cấp trên mới cho ông ta phục chức. Nhược điểm và tiền đồ của ông ta đều nằm trong tay vợ nên ông ta không dám bậy bạ như trước.”
“Phục vụ kia bây giờ ở đâu?” Mạnh Triết hỏi.
“Xảy ra chuyện như vậy ai còn dám ở lại? Cô ta thậm chí không làm thủ tục từ chức đã bỏ đi, giờ chẳng biết đang làm gì. Tôi chỉ nhớ cô ta tên Tưởng Lệ thôi.”
Mạnh Triết tiếp tục đi hỏi thăm những nhân viên làm việc lâu năm ở khách sạn khác, ai nấy đều nhớ Tưởng Lệ, còn có người lấy ra ảnh chụp chung. Từ ảnh chụp có thể thấy Tưởng Lệ là cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn có cảm giác ưu buồn khiến người ta muốn che chở.
Nhưng không ai biết Tưởng Lệ đi đâu, từ sau khi rời khỏi khách sạn cô ta như mất tích, mà trong sơ yếu lý lịch thì chẳng các thông tin quan trọng đều bỏ trống. Có người nói cô ta trúng tuyển là vì được Mã Bưu yêu thích, nếu không khách sạn năm sao sao có thể tuyển một người chưa tốt nghiệp cấp ba làm phục vụ?
Tưởng Lệ trở thành đối tượng tình nghi vì có động cơ gây án. Nếu sự thật đúng như các nhân viên khách sạn nói thì Tưởng Lệ mất tích rất có khả năng vì mất mặt, sợ bị người quen soi mói nên muốn đổi môi trường mới làm lại từ đầu.
Giả sử cô ta hận vợ chồng Mã Bưu và Mai Lâm thì nên trả thù ngay lúc đó mới đúng, tại sao sau hai năm mới ra tay?
Cảnh sát tạm thời đặt một dấu chấm hỏi chỗ Tưởng Lệ rồi triển khai điều tra những người khác. Mai Lâm là kế toán công ty thì liệu có phải bị giết vì tiền tài không?.
Mạnh Triết tiến hành điều tra công ty của Mai Lâm nhưng không có phát hiện gì cả.
Cùng lúc xảy ra ba vụ án nhưng không có tiến triển gì cả. Phó chủ tịch thành phố phụ trách trị an đích thân chủ trì cuộc họp, nghe phó cục trưởng cục công an và Lục Li báo cáo quá trình điều tra, đồng thời đưa ra những chỉ thị quan trọng, yêu cầu họ giải quyết vụ việc này càng sớm càng tốt.
Vợ sắp sinh nhưng Lục Li còn phải tăng ca, Diêu Quyên phải vác bụng bầu đến đưa đồ ăn khuya. Mọi người trong đội đầu khen đội trưởng Lục tìm được cô vợ đảm đang, tình cảm của cả hai thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Thương Dĩ Nhu cũng gặp Diêu Quyên hai lần. Tuy học y, cô biết rất rõ sinh lý của con người nhưng đứng từ góc độ của người làm mẹ, cô lại thấy chuyện này thật sự kỳ diệu.
“Bác sĩ Thương và giáo sư Khúc định khi nào có con vậy?” Diêu Quyên đã quen gọi Thương Dĩ Nhu là bác sĩ Thương, trong thời gian ngắn không thể thay đổi, “Tranh thủ sinh một đứa đi rồi tính đến đứa thứ hai, nhà đông con mới vui, chứ trong nhà có hai người thì buồn lắm. Con người tôi khá truyền thống, bất kể đứa bé này là trai hay gái thì tôi cũng cố sinh đứa thứ hai, nếu không phải chính sách không cho phép thì tôi đã sinh thêm đứa thứ ba rồi. Tôi rất thích con nít, nghĩ đến cảnh mấy đứa nhỏ chạy nhảy trong nhà thôi là đã thấy hạnh phúc rồi.”
Nghe Diêu Quyên kể, Thương Dĩ Nhu có chút hâm mộ. Nghe cô hỏi khi nào mình sinh con, cô suy nghĩ vài giây rồi cười nói: “Vấn đề này tôi chưa suy nghĩ đến.”
“Tôi có nghe Lục Li kể chuyện của cô, thật ra những ký ức ấy không quan trọng, qua rồi thì thôi, có nhớ lại cũng không thay đổi được gì. Giáo sư Khúc thật sự là nửa kia mà ông trời sắp đặt cho cô. Tình cảm của hai người không ai chen ngang được đâu.”
Diêu Quyên nói chuyện ngay thẳng, dù nhắc đến việc cá nhân nhưng lời cô ấy nói không hề khiến Thương Dĩ Nhu phản cảm. Thương Dĩ Nhu biết cô ấy không có ý xấu, chỉ đang quan tâm cô thôi.
“Tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ dùng con nít rồi, dùng xong sẽ để giành lại cho cô hết. Trẻ con mà, đồ dùng không phân biệt nam hay nữ đâu.” Diêu Quyên vừa sờ bụng vừa cười nói, “Nó đang đá tôi nè, cô sờ đi.”
Nói rồi Diêu Quyên kéo tay Thương Dĩ Nhu đặt lên bụng mình, Thương Dĩ Nhu ngại từ chối ý tốt nên nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô ấy.
Đứa bé này thật nghịch ngợm, nằm trong bụng mẹ mà còn quậy phá như vậy!
Bỗng nhiên Thương Dĩ Nhu rất muốn có con.
Buổi tối ăn cơm xong, cô và Khúc Mịch ngồi sô pha xem TV, vừa đổi kênh gặp ngay chương trình Mẹ đi đâu vậy. Nhìn đứa bé thông minh trên màn ảnh, Thương Dĩ Nhu không khỏi dừng lại xem.
Khúc Mịch đang ở dưới bếp rửa trái cây, nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn. Anh xem TV, lại nhìn Thương Dĩ Nhu đang xem chăm chú, sau đó cầm đĩa dưa gang đi ra.
Thương Dĩ Nhu cầm một miếng cho vào miệng: “Ngọt quá. Anh xem đứa bé kia đi, thật đáng yêu.”
“Em thích trẻ con hả?” Khúc Mịch hỏi.
“Đứa trẻ thông minh đáng yêu như vậy ai mà không thích? Nếu không rating chương trình đã không cao đến thế.” Thương Dĩ Nhu thuận miệng trả lời.
“Hừ, nếu là con của chúng ta thì nó chắc chắn sẽ thông minh và đáng yêu hơn chúng. Những điều này quyết định bởi yếu tố di truyền rồi, không thay đổi được.”
Trong đầu Thương Dĩ Nhu bỗng xuất hiện một hình ảnh, cô nhíu mày.
“Thái độ gì vậy? Em không tán đồng ý anh hả?”
“Anh chuyên nghiên cứu mấy kẻ biến thái, em chuyên đối mặt với án mạng và thi thể. Nếu con của chúng ta được di truyền những thứ này thì đúng là tai nạn không thể tưởng tượng được.” Mới nghĩ thôi, Thương Dĩ Nhu đã thấy đau đầu.
Mã Bưu là quản lý khách sạn, Mai Lâm là kế toán của một shop kinh doanh online nhỏ, cả hai sống trong khu chung cư Hạnh Phúc, nhà chỉ đang trả góp. Thu nhập hàng năm của họ khoảng 150.000 tệ, cuộc sống không mấy thiếu thốn. Người lớn tuổi hai bên gia đình đều có tiền hưu, sức khỏe tốt, họ tạm thời không có gánh nặng gì.
Mạnh Triết hỏi thăm hàng xóm nhà thì được biết vợ chồng họ thường xuyên cãi nhau, có lần ném đồ ném đạc lúc nửa đêm, con thì khóc, xung quanh chẳng ai ngủ được.
“Mọi người có biết tại sao vợ chồng họ cãi nhau không?” Mạnh Triết cảm thấy manh mối này khá quan trọng nên ghi chép “vợ chồng bất hòa” vào trong sổ.
“Khu chung cư của chúng tôi cũ rồi, cách âm rất tệ. Tôi nghe Mai Lâm mắng Mã Bưu mê gái, gặp ai xinh đẹp là chạy tới xum xoe. Mã Bưu kia vốn hướng ngoại, gặp ai cũng bắt chuyện, nhất là khi thấy phụ nữ gặp khó khăn thì luôn nhiệt tình giúp đỡ. Chúng tôi không ai tận mắt thấy gì cả nên không dám nói bậy. Hai vợ chồng kia từ lúc kết hôn đã hay cãi nhau vi việc này, Mai Lâm rất ghen nên cả khu chung cư không ai dám nói chuyện với Mã Bưu hết.”
“Mọi người có biết vợ chồng họ có gây thù chuốc oán với ai không?” Mạnh Triết lại hỏi.
“Nhà ai lo chuyện nhà nấy, vợ chồng họ chỉ cãi nhau thôi.” Hàng xóm đều nói hai vợ chồng không có kẻ thù.
Mạnh Triết lại lần lượt đến chỗ làm của họ, lãnh đạo khách sạn tỏ ra tiếc nuối trước cái chết của Mã Bưu, nhận xét ông ta là nhân viên xuất sắc của khách sạn. Mạnh Triết đến phòng nhân sự hỏi thăm nhân viên khác, dù gì lãnh đạo chỉ biết công việc của cấp dưới, không thể cung cấp manh mối có giá trị.
Quả nhiên có nhân viên nhận xét Mã Bưu rất háo sắc. Ông ta thường quấy rầy nhân viên nữ, có người chịu không nổi đã bỏ đi.
“Anh có biết tình hình cụ thể của những người đó không?”
Nhân viên kia lắc đầu: “Tôi chỉ nghe họ thì thầm to nhỏ với nhau, không biết tình hình cụ thể. Hơn nữa sau chuyện năm đó quản lý Mã đã biết điều hơn nhiều. Thời điểm ấy tôi chưa vào làm nên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe kể quản lý Mã bị vợ mắng, từ đó không dám làm chuyện quá đáng với nhân viên nữ, cùng lắm thì chỉ trêu chọc mấy câu thôi.”
Mạnh Triết đi tìm nhân viên lâu năm hỏi thăm chuyện xảy ra năm đó.
“Cũng không có gì, chỉ là quản lý Mã có qua lại với một phục vụ. Quản lý Mã tăng lương thăng chức cho cô ta, sau này bị nhân viên khác mách vợ. Vợ ông ta đến tận khách sạn đánh phục vụ kia một trận. Cấp trên biết được việc này thì rất tức giận, cách chức quản lý Mã nửa năm. Nghe nói sau này vợ ông ta phải tặng quà cho cấp trên, cấp trên mới cho ông ta phục chức. Nhược điểm và tiền đồ của ông ta đều nằm trong tay vợ nên ông ta không dám bậy bạ như trước.”
“Phục vụ kia bây giờ ở đâu?” Mạnh Triết hỏi.
“Xảy ra chuyện như vậy ai còn dám ở lại? Cô ta thậm chí không làm thủ tục từ chức đã bỏ đi, giờ chẳng biết đang làm gì. Tôi chỉ nhớ cô ta tên Tưởng Lệ thôi.”
Mạnh Triết tiếp tục đi hỏi thăm những nhân viên làm việc lâu năm ở khách sạn khác, ai nấy đều nhớ Tưởng Lệ, còn có người lấy ra ảnh chụp chung. Từ ảnh chụp có thể thấy Tưởng Lệ là cô gái xinh đẹp, hơn nữa còn có cảm giác ưu buồn khiến người ta muốn che chở.
Nhưng không ai biết Tưởng Lệ đi đâu, từ sau khi rời khỏi khách sạn cô ta như mất tích, mà trong sơ yếu lý lịch thì chẳng các thông tin quan trọng đều bỏ trống. Có người nói cô ta trúng tuyển là vì được Mã Bưu yêu thích, nếu không khách sạn năm sao sao có thể tuyển một người chưa tốt nghiệp cấp ba làm phục vụ?
Tưởng Lệ trở thành đối tượng tình nghi vì có động cơ gây án. Nếu sự thật đúng như các nhân viên khách sạn nói thì Tưởng Lệ mất tích rất có khả năng vì mất mặt, sợ bị người quen soi mói nên muốn đổi môi trường mới làm lại từ đầu.
Giả sử cô ta hận vợ chồng Mã Bưu và Mai Lâm thì nên trả thù ngay lúc đó mới đúng, tại sao sau hai năm mới ra tay?
Cảnh sát tạm thời đặt một dấu chấm hỏi chỗ Tưởng Lệ rồi triển khai điều tra những người khác. Mai Lâm là kế toán công ty thì liệu có phải bị giết vì tiền tài không?.
Mạnh Triết tiến hành điều tra công ty của Mai Lâm nhưng không có phát hiện gì cả.
Cùng lúc xảy ra ba vụ án nhưng không có tiến triển gì cả. Phó chủ tịch thành phố phụ trách trị an đích thân chủ trì cuộc họp, nghe phó cục trưởng cục công an và Lục Li báo cáo quá trình điều tra, đồng thời đưa ra những chỉ thị quan trọng, yêu cầu họ giải quyết vụ việc này càng sớm càng tốt.
Vợ sắp sinh nhưng Lục Li còn phải tăng ca, Diêu Quyên phải vác bụng bầu đến đưa đồ ăn khuya. Mọi người trong đội đầu khen đội trưởng Lục tìm được cô vợ đảm đang, tình cảm của cả hai thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Thương Dĩ Nhu cũng gặp Diêu Quyên hai lần. Tuy học y, cô biết rất rõ sinh lý của con người nhưng đứng từ góc độ của người làm mẹ, cô lại thấy chuyện này thật sự kỳ diệu.
“Bác sĩ Thương và giáo sư Khúc định khi nào có con vậy?” Diêu Quyên đã quen gọi Thương Dĩ Nhu là bác sĩ Thương, trong thời gian ngắn không thể thay đổi, “Tranh thủ sinh một đứa đi rồi tính đến đứa thứ hai, nhà đông con mới vui, chứ trong nhà có hai người thì buồn lắm. Con người tôi khá truyền thống, bất kể đứa bé này là trai hay gái thì tôi cũng cố sinh đứa thứ hai, nếu không phải chính sách không cho phép thì tôi đã sinh thêm đứa thứ ba rồi. Tôi rất thích con nít, nghĩ đến cảnh mấy đứa nhỏ chạy nhảy trong nhà thôi là đã thấy hạnh phúc rồi.”
Nghe Diêu Quyên kể, Thương Dĩ Nhu có chút hâm mộ. Nghe cô hỏi khi nào mình sinh con, cô suy nghĩ vài giây rồi cười nói: “Vấn đề này tôi chưa suy nghĩ đến.”
“Tôi có nghe Lục Li kể chuyện của cô, thật ra những ký ức ấy không quan trọng, qua rồi thì thôi, có nhớ lại cũng không thay đổi được gì. Giáo sư Khúc thật sự là nửa kia mà ông trời sắp đặt cho cô. Tình cảm của hai người không ai chen ngang được đâu.”
Diêu Quyên nói chuyện ngay thẳng, dù nhắc đến việc cá nhân nhưng lời cô ấy nói không hề khiến Thương Dĩ Nhu phản cảm. Thương Dĩ Nhu biết cô ấy không có ý xấu, chỉ đang quan tâm cô thôi.
“Tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ dùng con nít rồi, dùng xong sẽ để giành lại cho cô hết. Trẻ con mà, đồ dùng không phân biệt nam hay nữ đâu.” Diêu Quyên vừa sờ bụng vừa cười nói, “Nó đang đá tôi nè, cô sờ đi.”
Nói rồi Diêu Quyên kéo tay Thương Dĩ Nhu đặt lên bụng mình, Thương Dĩ Nhu ngại từ chối ý tốt nên nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô ấy.
Đứa bé này thật nghịch ngợm, nằm trong bụng mẹ mà còn quậy phá như vậy!
Bỗng nhiên Thương Dĩ Nhu rất muốn có con.
Buổi tối ăn cơm xong, cô và Khúc Mịch ngồi sô pha xem TV, vừa đổi kênh gặp ngay chương trình Mẹ đi đâu vậy. Nhìn đứa bé thông minh trên màn ảnh, Thương Dĩ Nhu không khỏi dừng lại xem.
Khúc Mịch đang ở dưới bếp rửa trái cây, nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn. Anh xem TV, lại nhìn Thương Dĩ Nhu đang xem chăm chú, sau đó cầm đĩa dưa gang đi ra.
Thương Dĩ Nhu cầm một miếng cho vào miệng: “Ngọt quá. Anh xem đứa bé kia đi, thật đáng yêu.”
“Em thích trẻ con hả?” Khúc Mịch hỏi.
“Đứa trẻ thông minh đáng yêu như vậy ai mà không thích? Nếu không rating chương trình đã không cao đến thế.” Thương Dĩ Nhu thuận miệng trả lời.
“Hừ, nếu là con của chúng ta thì nó chắc chắn sẽ thông minh và đáng yêu hơn chúng. Những điều này quyết định bởi yếu tố di truyền rồi, không thay đổi được.”
Trong đầu Thương Dĩ Nhu bỗng xuất hiện một hình ảnh, cô nhíu mày.
“Thái độ gì vậy? Em không tán đồng ý anh hả?”
“Anh chuyên nghiên cứu mấy kẻ biến thái, em chuyên đối mặt với án mạng và thi thể. Nếu con của chúng ta được di truyền những thứ này thì đúng là tai nạn không thể tưởng tượng được.” Mới nghĩ thôi, Thương Dĩ Nhu đã thấy đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.