Chương 412: Không liên quan đến mang thai
Thuận Tiểu Bảo
07/07/2024
Bố Hà là giáo viên ngữ văn cấp ba, mẹ Hà là y tá trưởng, đuôi lông mày sắc bén, nhưng khoảnh khắc thấy thi thể của con gái, bà cũng chỉ là người mẹ yếu ớt tuyệt vọng.
Nhà họ Hà không phải gia đình giàu có gì, chỉ tính là khá giả. Hai vợ chồng chỉ có mỗi Hà Văn là con gái nên ngày xưa chịu chi ra 500.000 tệ cho con gái góp vốn mở công ty. Mấy năm qua công việc của con gái càng ngày càng tốt, tình hình kinh tế cũng họ cũng khá lên. Bọn họ còn định sau khi về hưu sẽ sang Thụy Sĩ dưỡng lão, ai mà ngờ con gái lại chết oan như vậy.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn là con gái duy nhất, sao có thể không buồn cho được? Lưu Tuấn an ủi họ rất lâu, ba Hà mới ngừng khóc.
“Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi phát hiện con gái của ông đã mang thai hai tháng.”
Vợ chồng nhà họ Hà giật mình, mẹ Hà ngất ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, bà khóc lóc thảm thiết: “Rốt cuộc là cái tên máu lạnh nào đã giết Văn Văn? Nó đang mang thai, là một xác hai mạng đấy! Đồng chí cảnh sát, các cậu nhất định phải bắt được hung thủ, báo thù cho mẹ con Văn Văn.”
Lưu Tuấn vội hỏi: “Ông bà biết bố đứa bé là ai sao? Nếu muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, ông bà phải cung cấp manh mối có giá trị, phối hợp với chúng tôi.”
“Trước giờ Văn Văn luôn nói mình không có bạn trai, nó còn bảo mình theo chủ nghĩa không kết hôn nên chúng tôi lo lắng lắm. Nhưng Văn Văn được chúng tôi chiều hư từ nhỏ, gặp ai cũng kiêu ngạo hống hách, chẳng ai thích nó.” Mẹ Hà nói, “Chúng tôi còn nhờ bạn bè thân thích làm mai cho nó nhưng nó chẳng thích ai, còn bảo mình sẽ không lấy chồng. Tôi sợ mình ép nó quá sẽ khiến nó làm ra chuyện khác người nên trước mắt vẫn nghe theo nó. Ngay một tháng trước, tôi gọi điện hỏi thăm nó, nó hỏi tôi thích cháu trai hay cháu gái. Tôi cứ tưởng nó đã có bạn trai, chuẩn bị kết hôn nên nói thích cháu trai, còn định chuẩn bị của hồi môn cho nó. Nhưng nó lại nói cháu trai thì có nhưng chưa chắc đã kết hôn. Nghe nó nói chỉ muốn có đứa con riêng, tôi sợ quá, ngay hôm sau liền chạy tới đây nói chuyện với nó. Nó bảo chỉ đùa thôi. Tôi ở chỗ nó hai hôm, không thấy có gì bất thường nên mới về Bắc Hải. Bây giờ nghĩ lại, chắc khi đó nó đã mang thai, thậm chí còn biết giới tính của đứa bé. Là người làm mẹ này sơ ý, nếu tôi phát hiện việc này ngay lúc đó, con bé đã không chết.”
Không ngờ Hà Văn lại muốn làm mẹ đơn thân, hơn nữa từ mọi dấu hiệu đều cho thấy cô ta không có bạn trai. Có nghĩa là cô ta đã cùng một người đàn ông có tình một đêm, hoặc là tên đàn ông đó không chịu trách nhiệm với cô ta, mà cô ta vốn cũng không cần ai chịu trách nhiệm.
Theo phương này, qua nhật ký sử dụng thẻ tín dụng của Hà Văn, cảnh sát tìm đến một quán bar. Ngay hai tháng trước khi Hà Văn qua đời, cô ta thường xuyên đến đây. Quán bar này khá xa hoa, người không có khả năng kinh tế không đến đây ăn chơi nổi.
Bartender nhận ra Hà Văn, cậu ta nói Hà Văn đã tới đây ba bốn lần, những lần đầu chỉ tới một mình, những lần sau thì tới với đàn ông khác nhau, những người đàn ông đó thoạt nhìn đều trong giới thượng lưu từ nước ngoài về.
Theo manh mối bartender cung cấp, họ tìm được những người đàn ông từng tiếp xúc với Hà Văn, sau khi đối chiếu DNA thì phát hiện một người đàn ông trong số đó tên Kate, nhưng Kate không biết gì cả, hôm Hà Văn bị giết, anh ta uống rượu ở quán bar, có người có thể làm chứng.
Xem ra Hà Văn chỉ muốn xin tinh rồi làm mẹ đơn thân. Manh mối đứt đoạn, cái chết của Hà Văn không hề liên quan đến cái thai trong bụng cô ta. Vụ án trở về điểm xuất phát, cảnh sát tiếp tục điều tra theo hướng báo thù.
“Bảo vệ tòa nhà không thấy có ai đáng nghi ra vào, vả lại muốn vào công ty của Hà Văn phải quẹt thẻ. Thiết bị quẹt thẻ của công ty họ không có dấu vết bị phá hỏng, chứng minh hung thủ thuận lợi vào trong.” Ở bên Khúc Mịch lâu, Thương Dĩ Nhu bắt đầu có thói quen phân tích vụ án, chi tiết này chính cô cũng không nhận ra.
Khúc Mịch đưa cà phê cho cô, nhìn cô viết vẽ trong sổ.
“Hung thủ ra tay trong phòng nghỉ. Qua khám nghiệm hiện trường, khi đó nạn nhân đưa lưng về phía hung thủ, điều này chứng minh nạn nhân không hề phòng bị, vậy nên hung thủ chắc chắn là người quen.”
Khúc Mịch không phát biểu ý kiến gì, anh chỉ ngồi bên cạnh vừa lắng nghe vừa ngắm Thương Dĩ Nhu.
“Phân tích của em có phải quá tầm thường với chuyên gia tâm lý học tội phạm như anh không?” Thương Dĩ Nhu uống chút cà phê, hỏi, “Hơn nữa em chỉ phụ trách cung cấp báo cáo giải phẫu chính xác, phá án là việc của Lục Li.”
“Chỉ cần lúc giải phẫu em giữ bình tĩnh là được, trong công việc em thích làm gì là tự do của em, với lại phân tích của em rất đáng tin, quả thật nhận được chân truyền của anh.” Khúc Mịch cười nói.
“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Thương Dĩ Nhu giả bộ quỳ gối.
Khúc Mịch lại xấu xa kéo dây buộc áo tắm của cô, ôm cô vào lòng: “Đồ nhi, hầu hạ sư phụ mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của con.” Nói rồi, anh bế cô lên.
Từ khi hai người có một màn nồng nhiệt ở văn phòng, Khúc Mịch dường như rất thích chơi trò sắm vai.
“Biến thái!” Thương Dĩ Nhu cắn môi, mắng.
Nghe vậy, Khúc Mịch liền đánh nhẹ vào mông cô, thì thầm: “Đồ nhi nhục mạ sư phụ sẽ bị đánh ít nhất 200 cái đấy!”
Anh bế Thương Dĩ Nhu về phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, che giấu cảnh xuân bên trong.
Hôm sau, suýt thì Thương Dĩ Nhu đi làm trễ. Cô dùng tốc độ nhanh nhất nhưng khi đến 8 giờ 35 phút mới đến văn phòng. Cô bảo Khang Bình chấm công mình đến trễ, Khang Bình biết cô rất nghiêm khắc trong công việc nên đành làm theo.
Có lãnh đạo làm gương tốt như cô, không ai dám qua loa. Đinh Duệ Nghĩa thấy cô tới vội, đoán được cô chưa ăn sáng nên đi pha bột củ sen rồi mang cái bánh vào văn phòng cho cô.
“Trưởng khoa, nhất định phải ăn sáng, nếu không không tốt cho sức khỏe.” Dường như cậu khá khép nép, còn xấu hổ, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Dĩ Nhu.
Nhìn cậu, Thương Dĩ Nhu nhớ lại bản thân lúc mới đến cục công an.
Không nghe Thuơng Dĩ Nhu trả lời, Đinh Duệ Nghĩa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa.
“Chị Thương, có cơm của chị nè!” Khang Bình xách cái tui vào, bên trong có cháo thịt nạc trứng bắc thảo cùng ít rau.
Đinh Duệ Nghĩa không khỏi bối rối.
Thương Dĩ Nhu thấy thế liền cười nói: “Chị nghe bảo bột củ sen tốt cho sức khỏe, còn có tác dụng làm đẹp da. Cảm ơn Tiểu Đinh.”
“Chị không cần khách sáo. Vậy chị ăn đi, em ra ngoài đây.” Nghe vậy Đinh Duệ Nghĩa liền vui lên ngay.
“Đúng lúc vua nịnh nọt, coi chừng chưa kịp vỗ mông ngựa đã bị vó ngựa đá bay.” Hôm trước Tiểu Vương bị Thương Dĩ Nhu phê bình, đến giờ vẫn không dám xuất hiện trước mặt cô. Thấy Tiểu Đinh đi nịnh nọt cô, Tiểu Vương vừa ghen ghét vừa hâm mộ.
Tiểu Đinh bật cười: “Trưởng khoa không đáng sợ vậy đâu, chỉ là lúc làm việc có hơi nghiêm túc, cô cứ thử tiếp xúc nhiều với chị ấy là biết.”
“Cậu vào trong đó nói gì vậy? Trưởng khoa không phê bình cậu à?” Tiểu Vương vội kéo Tiểu Đinh qua một góc hỏi thăm.
Thấy hai người mới lẩm bẩm lầm bầm, Khang Bình không ngăn cản. Chỉ cần hoàn thành tốt công việc là được, bầu không khí ở văn phòng không cần quá nặng nề, hơn nữa thanh niên ai cũng thế. Bỗng dưng cậu nhớ lại ngày tháng còn làm trợ thủ cho Thương Dĩ Nhu. Bản thân cậu từng bị phê bình rất nhiều, khi đó cậu cũng trách móc, cảm thấy Thương Dĩ Nhu bới lông tìm vết, thậm chí là chèn ép mình. Nhưng sau này Thương Dĩ Nhu đề cử cậu trở thành pháp y chính thức, còn giúp cậu sửa bài luận văn, giúp cậu thuận lợi thi đậu viên chức. Cậu phải thừa nhận năng lực của mình không bằng ai. Trừ việc nghiêm túc trong công việc, thật ra Thương Dĩ Nhu là một cấp trên khá dễ tính. Cô không làm khó cấp dưới, có gì tốt chưa bao giờ độc chiếm, thậm chí chia hết c ho mọi người. Có cấp trên tốt như vậy cậu chẳng cần lo lắng gì, chỉ cần hoàn thành công việc.
Hai trợ thủ mới đến vừa tốt nghiệp đại học, nhất là Tiểu Vương, cô ấy học ngành điều dưỡng nên kiến thức về pháp y vẫn có hạn. Nếu không phải ngành pháp y thiếu nhân lực, khoa lại mới thành lập, Thương Dĩ Nhu cần thêm người, cô ấy không thể vào đây được. Mà trong công việc Thương Dĩ Nhu lại yêu cầu sự hoàn hảo, cô gái ấy chắc chắn phải chịu khổ nhiều, nhưng nếu có thể kiên trì, cô ấy sẽ có rất nhiều cơ hội để phát triển.
Nhà họ Hà không phải gia đình giàu có gì, chỉ tính là khá giả. Hai vợ chồng chỉ có mỗi Hà Văn là con gái nên ngày xưa chịu chi ra 500.000 tệ cho con gái góp vốn mở công ty. Mấy năm qua công việc của con gái càng ngày càng tốt, tình hình kinh tế cũng họ cũng khá lên. Bọn họ còn định sau khi về hưu sẽ sang Thụy Sĩ dưỡng lão, ai mà ngờ con gái lại chết oan như vậy.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn là con gái duy nhất, sao có thể không buồn cho được? Lưu Tuấn an ủi họ rất lâu, ba Hà mới ngừng khóc.
“Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi phát hiện con gái của ông đã mang thai hai tháng.”
Vợ chồng nhà họ Hà giật mình, mẹ Hà ngất ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, bà khóc lóc thảm thiết: “Rốt cuộc là cái tên máu lạnh nào đã giết Văn Văn? Nó đang mang thai, là một xác hai mạng đấy! Đồng chí cảnh sát, các cậu nhất định phải bắt được hung thủ, báo thù cho mẹ con Văn Văn.”
Lưu Tuấn vội hỏi: “Ông bà biết bố đứa bé là ai sao? Nếu muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, ông bà phải cung cấp manh mối có giá trị, phối hợp với chúng tôi.”
“Trước giờ Văn Văn luôn nói mình không có bạn trai, nó còn bảo mình theo chủ nghĩa không kết hôn nên chúng tôi lo lắng lắm. Nhưng Văn Văn được chúng tôi chiều hư từ nhỏ, gặp ai cũng kiêu ngạo hống hách, chẳng ai thích nó.” Mẹ Hà nói, “Chúng tôi còn nhờ bạn bè thân thích làm mai cho nó nhưng nó chẳng thích ai, còn bảo mình sẽ không lấy chồng. Tôi sợ mình ép nó quá sẽ khiến nó làm ra chuyện khác người nên trước mắt vẫn nghe theo nó. Ngay một tháng trước, tôi gọi điện hỏi thăm nó, nó hỏi tôi thích cháu trai hay cháu gái. Tôi cứ tưởng nó đã có bạn trai, chuẩn bị kết hôn nên nói thích cháu trai, còn định chuẩn bị của hồi môn cho nó. Nhưng nó lại nói cháu trai thì có nhưng chưa chắc đã kết hôn. Nghe nó nói chỉ muốn có đứa con riêng, tôi sợ quá, ngay hôm sau liền chạy tới đây nói chuyện với nó. Nó bảo chỉ đùa thôi. Tôi ở chỗ nó hai hôm, không thấy có gì bất thường nên mới về Bắc Hải. Bây giờ nghĩ lại, chắc khi đó nó đã mang thai, thậm chí còn biết giới tính của đứa bé. Là người làm mẹ này sơ ý, nếu tôi phát hiện việc này ngay lúc đó, con bé đã không chết.”
Không ngờ Hà Văn lại muốn làm mẹ đơn thân, hơn nữa từ mọi dấu hiệu đều cho thấy cô ta không có bạn trai. Có nghĩa là cô ta đã cùng một người đàn ông có tình một đêm, hoặc là tên đàn ông đó không chịu trách nhiệm với cô ta, mà cô ta vốn cũng không cần ai chịu trách nhiệm.
Theo phương này, qua nhật ký sử dụng thẻ tín dụng của Hà Văn, cảnh sát tìm đến một quán bar. Ngay hai tháng trước khi Hà Văn qua đời, cô ta thường xuyên đến đây. Quán bar này khá xa hoa, người không có khả năng kinh tế không đến đây ăn chơi nổi.
Bartender nhận ra Hà Văn, cậu ta nói Hà Văn đã tới đây ba bốn lần, những lần đầu chỉ tới một mình, những lần sau thì tới với đàn ông khác nhau, những người đàn ông đó thoạt nhìn đều trong giới thượng lưu từ nước ngoài về.
Theo manh mối bartender cung cấp, họ tìm được những người đàn ông từng tiếp xúc với Hà Văn, sau khi đối chiếu DNA thì phát hiện một người đàn ông trong số đó tên Kate, nhưng Kate không biết gì cả, hôm Hà Văn bị giết, anh ta uống rượu ở quán bar, có người có thể làm chứng.
Xem ra Hà Văn chỉ muốn xin tinh rồi làm mẹ đơn thân. Manh mối đứt đoạn, cái chết của Hà Văn không hề liên quan đến cái thai trong bụng cô ta. Vụ án trở về điểm xuất phát, cảnh sát tiếp tục điều tra theo hướng báo thù.
“Bảo vệ tòa nhà không thấy có ai đáng nghi ra vào, vả lại muốn vào công ty của Hà Văn phải quẹt thẻ. Thiết bị quẹt thẻ của công ty họ không có dấu vết bị phá hỏng, chứng minh hung thủ thuận lợi vào trong.” Ở bên Khúc Mịch lâu, Thương Dĩ Nhu bắt đầu có thói quen phân tích vụ án, chi tiết này chính cô cũng không nhận ra.
Khúc Mịch đưa cà phê cho cô, nhìn cô viết vẽ trong sổ.
“Hung thủ ra tay trong phòng nghỉ. Qua khám nghiệm hiện trường, khi đó nạn nhân đưa lưng về phía hung thủ, điều này chứng minh nạn nhân không hề phòng bị, vậy nên hung thủ chắc chắn là người quen.”
Khúc Mịch không phát biểu ý kiến gì, anh chỉ ngồi bên cạnh vừa lắng nghe vừa ngắm Thương Dĩ Nhu.
“Phân tích của em có phải quá tầm thường với chuyên gia tâm lý học tội phạm như anh không?” Thương Dĩ Nhu uống chút cà phê, hỏi, “Hơn nữa em chỉ phụ trách cung cấp báo cáo giải phẫu chính xác, phá án là việc của Lục Li.”
“Chỉ cần lúc giải phẫu em giữ bình tĩnh là được, trong công việc em thích làm gì là tự do của em, với lại phân tích của em rất đáng tin, quả thật nhận được chân truyền của anh.” Khúc Mịch cười nói.
“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Thương Dĩ Nhu giả bộ quỳ gối.
Khúc Mịch lại xấu xa kéo dây buộc áo tắm của cô, ôm cô vào lòng: “Đồ nhi, hầu hạ sư phụ mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của con.” Nói rồi, anh bế cô lên.
Từ khi hai người có một màn nồng nhiệt ở văn phòng, Khúc Mịch dường như rất thích chơi trò sắm vai.
“Biến thái!” Thương Dĩ Nhu cắn môi, mắng.
Nghe vậy, Khúc Mịch liền đánh nhẹ vào mông cô, thì thầm: “Đồ nhi nhục mạ sư phụ sẽ bị đánh ít nhất 200 cái đấy!”
Anh bế Thương Dĩ Nhu về phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, che giấu cảnh xuân bên trong.
Hôm sau, suýt thì Thương Dĩ Nhu đi làm trễ. Cô dùng tốc độ nhanh nhất nhưng khi đến 8 giờ 35 phút mới đến văn phòng. Cô bảo Khang Bình chấm công mình đến trễ, Khang Bình biết cô rất nghiêm khắc trong công việc nên đành làm theo.
Có lãnh đạo làm gương tốt như cô, không ai dám qua loa. Đinh Duệ Nghĩa thấy cô tới vội, đoán được cô chưa ăn sáng nên đi pha bột củ sen rồi mang cái bánh vào văn phòng cho cô.
“Trưởng khoa, nhất định phải ăn sáng, nếu không không tốt cho sức khỏe.” Dường như cậu khá khép nép, còn xấu hổ, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Dĩ Nhu.
Nhìn cậu, Thương Dĩ Nhu nhớ lại bản thân lúc mới đến cục công an.
Không nghe Thuơng Dĩ Nhu trả lời, Đinh Duệ Nghĩa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa.
“Chị Thương, có cơm của chị nè!” Khang Bình xách cái tui vào, bên trong có cháo thịt nạc trứng bắc thảo cùng ít rau.
Đinh Duệ Nghĩa không khỏi bối rối.
Thương Dĩ Nhu thấy thế liền cười nói: “Chị nghe bảo bột củ sen tốt cho sức khỏe, còn có tác dụng làm đẹp da. Cảm ơn Tiểu Đinh.”
“Chị không cần khách sáo. Vậy chị ăn đi, em ra ngoài đây.” Nghe vậy Đinh Duệ Nghĩa liền vui lên ngay.
“Đúng lúc vua nịnh nọt, coi chừng chưa kịp vỗ mông ngựa đã bị vó ngựa đá bay.” Hôm trước Tiểu Vương bị Thương Dĩ Nhu phê bình, đến giờ vẫn không dám xuất hiện trước mặt cô. Thấy Tiểu Đinh đi nịnh nọt cô, Tiểu Vương vừa ghen ghét vừa hâm mộ.
Tiểu Đinh bật cười: “Trưởng khoa không đáng sợ vậy đâu, chỉ là lúc làm việc có hơi nghiêm túc, cô cứ thử tiếp xúc nhiều với chị ấy là biết.”
“Cậu vào trong đó nói gì vậy? Trưởng khoa không phê bình cậu à?” Tiểu Vương vội kéo Tiểu Đinh qua một góc hỏi thăm.
Thấy hai người mới lẩm bẩm lầm bầm, Khang Bình không ngăn cản. Chỉ cần hoàn thành tốt công việc là được, bầu không khí ở văn phòng không cần quá nặng nề, hơn nữa thanh niên ai cũng thế. Bỗng dưng cậu nhớ lại ngày tháng còn làm trợ thủ cho Thương Dĩ Nhu. Bản thân cậu từng bị phê bình rất nhiều, khi đó cậu cũng trách móc, cảm thấy Thương Dĩ Nhu bới lông tìm vết, thậm chí là chèn ép mình. Nhưng sau này Thương Dĩ Nhu đề cử cậu trở thành pháp y chính thức, còn giúp cậu sửa bài luận văn, giúp cậu thuận lợi thi đậu viên chức. Cậu phải thừa nhận năng lực của mình không bằng ai. Trừ việc nghiêm túc trong công việc, thật ra Thương Dĩ Nhu là một cấp trên khá dễ tính. Cô không làm khó cấp dưới, có gì tốt chưa bao giờ độc chiếm, thậm chí chia hết c ho mọi người. Có cấp trên tốt như vậy cậu chẳng cần lo lắng gì, chỉ cần hoàn thành công việc.
Hai trợ thủ mới đến vừa tốt nghiệp đại học, nhất là Tiểu Vương, cô ấy học ngành điều dưỡng nên kiến thức về pháp y vẫn có hạn. Nếu không phải ngành pháp y thiếu nhân lực, khoa lại mới thành lập, Thương Dĩ Nhu cần thêm người, cô ấy không thể vào đây được. Mà trong công việc Thương Dĩ Nhu lại yêu cầu sự hoàn hảo, cô gái ấy chắc chắn phải chịu khổ nhiều, nhưng nếu có thể kiên trì, cô ấy sẽ có rất nhiều cơ hội để phát triển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.