Chương 785: Chuẩn bị. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 783: Chuẩn bị. (1)
Lý Vân Tiêu trong lòng cũng không rõ ràng, mấu chốt là Giới Thần Bi hiện giờ đã hao hết linh khí, mặc dù có Đại Địa Tức Nhưỡng, nhưng có thể định trụ Thái Cổ Cương Phong, tiến hành thu lấy hay không, cũng không biết được.
- Ân, ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Nếu mỗi mười hai giờ sẽ xuất hiện một lần, vậy thì ta cũng không cần quá nóng nảy, trước quan sát một chút rồi nói sau.
Hắn đi đến dưới một cây trụ hỏng, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, im im lặng lặng chờ đợi.
Viên Cao Hàn trong nội tâm càng thềm tò mò đối với Lý Vân Tiêu, loại tâm tính bình tĩnh này, coi như là hắn cũng không làm được. Hơn nữa dần dần tiếp xúc, Lý Vân Tiêu lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ được.
Hơn nữa càng khiến hắn giật mình mà Lý Vân Tiêu vừa ngồi lên cột đá đã rở nên vô thanh vô tức, trực tiếp sáp nhập vào trong hoàn cảnh bốn phía, đạt tới một loại cảnh giới đạo pháp tự nhiên, thiên nhân hợp nhất.
Tất cả mọi thứ đều khiến Viên Cao Hàn khó có thể hiểu nổi, khó có thể tiếp nhận! Mỗi tiếng nói cử động mà thiếu niên trước mắt này biểu hiện ra đều giống như những lão quái vật đã sống cả trăm năm vậy, nhưng dưới thần thức bát trọng của hắn, đối phương tuyệt đối không có bất kỳ thần niệm phụ thể nào, cũng tuyệt đối không đến hai mươi tuổi.
- Hắn không ngờ lại dám can đảm yên tâm tu luyện, chẳng lẽ không sợ ta thừa cơ ra tay lấy mạng hắn sao?
Viên Cao Hàn cảm thấy khó có thể hiểu nổi, mặc dù đối phương có Phệ Hồn Phiên cửu giai nơi tay, nhưng dưới hoàn cảnh dung nhập Thiên Địa như vậy, mình dùng hồn lực bát giai đánh ra một kích toàn lực, cơ hồ 100% có thể lấy tính mệnh hắn, hắn rốt cuộc dựa vào gì lại lớn mật như thế? Chẳng lẽ còn át chủ bài mà ta không biết sao?
Viên Cao Hàn mấy lần nhịn không được muốn ra tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, xuất phát từ kiêng kị, hoặc là từ việc thưởng thức thiếu niên này? Sau khi giãy dụa kịch liệt, rốt cục hắn cũng nhịn được, cũng ngồi xếp bằng xuống.
Lý Vân Tiêu sau khi ngồi xuống, liền trực tiếp tiến nhập trong Giới Thần Bi, thế giới bên trong ngày càng u ám, thật giống như khí cầu bị xì hơi vậy, sông núi cỏ cây tất cả đều khô kiệt, giống như tận thế hàng lâm.
Hắn nhíu chặt mày, tình huống này còn tệ hơn hắn nghĩ. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, đại khái là loại tình huống này rồi. Tuy rằng cán gảy trục chính Hồn Thiên Nghi, nhưng bản thân cũng lâm vào tuyệt cảnh, phảng phất như tận thế.
Lý Vân Tiêu vung tay, rất nhiều nguyên thạch rắc vào không trung, tất cả đều là lừa được từ chỗ Thanh La và Tiễn Vô Địch, chỉnh tề xếp đặt trên không trung, thành một cái hình lập phương cự đại, giống như một tòa núi nhỏ lơ lửng trên không trung. Những mạchkhoảng linh khí chưa đủ kia, toàn bộ đề luyện ra cũng chưa chắc có nhiều như vậy.
Hắn bắt đầu khắc lên trận pháp ở bốn phía đại lượng nguyên thạch, mỗi một cái đều thập phần cẩn thận, toàn bộ lơ lửng ở bốn phía nguyên thạch, kim mang chớp động trải rộng ra bốn phía, không trung một mảnh kim quang lập loè.
Sau khi làm xong tất cả, Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, lập tức mấy đạo quang mang lập tức rơi vào bên người hắn, đúng là tất cả tồn tại cấp bậc Võ Hoàng bên trong Giới Thần Bi.
Đoạn Việt, Nhạc Cửu Lâm, còn có ba người Thánh Hỏa Điện, mà ngay cả Tư Đồ Hoành và Cố Nguyệt Sinh cũng bị hắn triệu hoán đến. Mấy người vốn không hiểu thấu, sau đó nhìn nguyên thạch kinh thiên kia, nguyên một đám trong mắt toát ra hào quang.
- Ha ha, tiểu tử ngươi quả nhiên có biện pháp! Nếu không lấy ra chút ít nguyên thạch, lão tử cũng sắp chết khô rồi!
Đoạn Việt cười lớn liền xông tới, nguyên khí kinh người phát ra kia, khiến hắn hận không thể cắn lấy mấy ngụm, chỉ hit mấy hơi đã cảm thấy toàn thân tinh thần khí sảng. Nhưng còn chưa đi được vài bước, đã bị Lý Vân Tiêu định trụ lại, ngạc nhiên trợn mắt nói:
- Làm gì vậy? Chẳng lẽ nguyên thạch này không phải là phần của mọi người sao?
Người còn lại cũng lộ vẻ nghi hoặc, nhưng đa số là quan tâm đến việc lúc nào mới có thể thả mình rời đi. Ngoại trừ Đoạn Việt ra, tất cả mọi người đều bị hắn bắt đến. Tuy rằng ở đây không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng nghĩ đến cả đời đều phải bị nhốt ở nơi quỷ quái này, vậy tu luyện có làm được gì? Mặc dù là Cố Nguyệt Sinh vẫn kiệt ngạo bất tuần, qua một thời gian buồn chán trong lòng cũng đã bắt đầu sợ hãi..., thực sự sợ Lý Vân Tiêu nhốt hắn cả đời.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu xẹt qua mặt mọi người, nói:
- Giới Thần Bi lần này có chuyện, đợi lát nữa cần mọi người đồng tâm hiệp lực tương trợ ta hấp thụ Thái Cổ Cương Phong. Mà những nguyên thạch này là để duy trì Giới Thần Bi vận chuyển, cách vận hành trận pháp, giờ ta sẽ dạy cho các ngươi.
Tất cả mọi người sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Duy chỉ có Cố Nguyệt Sinh sắc mặt đại biến, hút một hơi lạnh sợ hãi nói:
- Thái Cổ Cương Phong? Là Phong chi nguyên tố vô vật bất phá -- Thái Cổ Cương Phong sao? !
Trên mặt Lý Vân Tiêu không có bất kỳ biểu lộ, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng là Thái Cổ Cương Phong kia. Tuy rằng Giới Thần Bi hiện giờ linh khí hoàn toàn biến mất, nhưng ta có Đại Địa Tức Nhưỡng, có thể định trụ vạn vật. Tăng thêm chư vị tương trợ, cũng có nắm chắc nhất định có thể hấp thu được Thái Cổ Cương Phong.
Cố Nguyệt Sinh nghe thế kinh hãi dị thường, lẩm bẩm nói:
- Đại Địa Tức Nhưỡng. . . , chúng ta tại sao phải giúp ngươi? Ngươi khi nào mới thả chúng ta ra?
Hắn hỏi vấn đề tất cả mọi người quan tâm nhất, tất cả đều kinh ngạc nhìn qua Lý Vân Tiêu, lộ ra bộ dạng đáng thương, lại không ai dám cuồng.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Xem biểu hiện của mọi người kia. Nếu như lần này hấp thu Thái Cổ Cương Phong thuận lợi thì ta có thể thả các ngươi rời đi. Nhưng. . . , nếu như thất bại, chư vị cứ an tâm ở đây đột phá đến Võ Đế đỉnh phong, tự mình phá toái hư không mà đi thôi.
Thanh âm lạnh như băng của hắn vang lên trong lòng mọi người, tiếp theo chỉ nghe thấy mấy người Ọt ọt nuốt nước miếng.
- Thật sao?
Cố Nguyệt Sinh có chút không tin Lý Vân Tiêu sẽ dễ dàng thả bọn họ như vậy.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
- Bản thiếu gia cho tới bây giờ vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ sợ đến lúc đó các ngươi chết sống lại không chịu đi thôi!
Bên ngoài nơi này là tinh không vạn dặm, cho dù thả bọn hắn ra, cũng không cách nào quay về Thiên Võ Giới, đến lúc đó còn không phải ngoan ngoãn đi theo mình sao, vậy cũng không coi như nuốt lời
- Tốt! Đây chính là ngươi nói đấy!
Cố Nguyệt Sinh đại hỉ, tuy rằng hấp thụ Thái Cổ Cương Phong phong hiểm thật lớn, nhưng ít ra có một đường hi vọng, bị nhốt ở đây, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua, quả thực khiến người như điên lên:
- Chúng ta phải làm sao mới có thể phối hợp ngươi, nói rõ ràng ra, ngàn vạn đừng thiếu sót.
Lúc này hắn còn nóng vội hơn cả Lý Vân Tiêu.
Người còn lại cũng cẩn thận lắng nghe, đây cơ hồ chính là hy vọng thoát khốn duy nhất của bọn hắn.
Lý Vân Tiêu trong lòng cũng không rõ ràng, mấu chốt là Giới Thần Bi hiện giờ đã hao hết linh khí, mặc dù có Đại Địa Tức Nhưỡng, nhưng có thể định trụ Thái Cổ Cương Phong, tiến hành thu lấy hay không, cũng không biết được.
- Ân, ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Nếu mỗi mười hai giờ sẽ xuất hiện một lần, vậy thì ta cũng không cần quá nóng nảy, trước quan sát một chút rồi nói sau.
Hắn đi đến dưới một cây trụ hỏng, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, im im lặng lặng chờ đợi.
Viên Cao Hàn trong nội tâm càng thềm tò mò đối với Lý Vân Tiêu, loại tâm tính bình tĩnh này, coi như là hắn cũng không làm được. Hơn nữa dần dần tiếp xúc, Lý Vân Tiêu lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc, nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ được.
Hơn nữa càng khiến hắn giật mình mà Lý Vân Tiêu vừa ngồi lên cột đá đã rở nên vô thanh vô tức, trực tiếp sáp nhập vào trong hoàn cảnh bốn phía, đạt tới một loại cảnh giới đạo pháp tự nhiên, thiên nhân hợp nhất.
Tất cả mọi thứ đều khiến Viên Cao Hàn khó có thể hiểu nổi, khó có thể tiếp nhận! Mỗi tiếng nói cử động mà thiếu niên trước mắt này biểu hiện ra đều giống như những lão quái vật đã sống cả trăm năm vậy, nhưng dưới thần thức bát trọng của hắn, đối phương tuyệt đối không có bất kỳ thần niệm phụ thể nào, cũng tuyệt đối không đến hai mươi tuổi.
- Hắn không ngờ lại dám can đảm yên tâm tu luyện, chẳng lẽ không sợ ta thừa cơ ra tay lấy mạng hắn sao?
Viên Cao Hàn cảm thấy khó có thể hiểu nổi, mặc dù đối phương có Phệ Hồn Phiên cửu giai nơi tay, nhưng dưới hoàn cảnh dung nhập Thiên Địa như vậy, mình dùng hồn lực bát giai đánh ra một kích toàn lực, cơ hồ 100% có thể lấy tính mệnh hắn, hắn rốt cuộc dựa vào gì lại lớn mật như thế? Chẳng lẽ còn át chủ bài mà ta không biết sao?
Viên Cao Hàn mấy lần nhịn không được muốn ra tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, xuất phát từ kiêng kị, hoặc là từ việc thưởng thức thiếu niên này? Sau khi giãy dụa kịch liệt, rốt cục hắn cũng nhịn được, cũng ngồi xếp bằng xuống.
Lý Vân Tiêu sau khi ngồi xuống, liền trực tiếp tiến nhập trong Giới Thần Bi, thế giới bên trong ngày càng u ám, thật giống như khí cầu bị xì hơi vậy, sông núi cỏ cây tất cả đều khô kiệt, giống như tận thế hàng lâm.
Hắn nhíu chặt mày, tình huống này còn tệ hơn hắn nghĩ. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, đại khái là loại tình huống này rồi. Tuy rằng cán gảy trục chính Hồn Thiên Nghi, nhưng bản thân cũng lâm vào tuyệt cảnh, phảng phất như tận thế.
Lý Vân Tiêu vung tay, rất nhiều nguyên thạch rắc vào không trung, tất cả đều là lừa được từ chỗ Thanh La và Tiễn Vô Địch, chỉnh tề xếp đặt trên không trung, thành một cái hình lập phương cự đại, giống như một tòa núi nhỏ lơ lửng trên không trung. Những mạchkhoảng linh khí chưa đủ kia, toàn bộ đề luyện ra cũng chưa chắc có nhiều như vậy.
Hắn bắt đầu khắc lên trận pháp ở bốn phía đại lượng nguyên thạch, mỗi một cái đều thập phần cẩn thận, toàn bộ lơ lửng ở bốn phía nguyên thạch, kim mang chớp động trải rộng ra bốn phía, không trung một mảnh kim quang lập loè.
Sau khi làm xong tất cả, Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, lập tức mấy đạo quang mang lập tức rơi vào bên người hắn, đúng là tất cả tồn tại cấp bậc Võ Hoàng bên trong Giới Thần Bi.
Đoạn Việt, Nhạc Cửu Lâm, còn có ba người Thánh Hỏa Điện, mà ngay cả Tư Đồ Hoành và Cố Nguyệt Sinh cũng bị hắn triệu hoán đến. Mấy người vốn không hiểu thấu, sau đó nhìn nguyên thạch kinh thiên kia, nguyên một đám trong mắt toát ra hào quang.
- Ha ha, tiểu tử ngươi quả nhiên có biện pháp! Nếu không lấy ra chút ít nguyên thạch, lão tử cũng sắp chết khô rồi!
Đoạn Việt cười lớn liền xông tới, nguyên khí kinh người phát ra kia, khiến hắn hận không thể cắn lấy mấy ngụm, chỉ hit mấy hơi đã cảm thấy toàn thân tinh thần khí sảng. Nhưng còn chưa đi được vài bước, đã bị Lý Vân Tiêu định trụ lại, ngạc nhiên trợn mắt nói:
- Làm gì vậy? Chẳng lẽ nguyên thạch này không phải là phần của mọi người sao?
Người còn lại cũng lộ vẻ nghi hoặc, nhưng đa số là quan tâm đến việc lúc nào mới có thể thả mình rời đi. Ngoại trừ Đoạn Việt ra, tất cả mọi người đều bị hắn bắt đến. Tuy rằng ở đây không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng nghĩ đến cả đời đều phải bị nhốt ở nơi quỷ quái này, vậy tu luyện có làm được gì? Mặc dù là Cố Nguyệt Sinh vẫn kiệt ngạo bất tuần, qua một thời gian buồn chán trong lòng cũng đã bắt đầu sợ hãi..., thực sự sợ Lý Vân Tiêu nhốt hắn cả đời.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu xẹt qua mặt mọi người, nói:
- Giới Thần Bi lần này có chuyện, đợi lát nữa cần mọi người đồng tâm hiệp lực tương trợ ta hấp thụ Thái Cổ Cương Phong. Mà những nguyên thạch này là để duy trì Giới Thần Bi vận chuyển, cách vận hành trận pháp, giờ ta sẽ dạy cho các ngươi.
Tất cả mọi người sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Duy chỉ có Cố Nguyệt Sinh sắc mặt đại biến, hút một hơi lạnh sợ hãi nói:
- Thái Cổ Cương Phong? Là Phong chi nguyên tố vô vật bất phá -- Thái Cổ Cương Phong sao? !
Trên mặt Lý Vân Tiêu không có bất kỳ biểu lộ, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng là Thái Cổ Cương Phong kia. Tuy rằng Giới Thần Bi hiện giờ linh khí hoàn toàn biến mất, nhưng ta có Đại Địa Tức Nhưỡng, có thể định trụ vạn vật. Tăng thêm chư vị tương trợ, cũng có nắm chắc nhất định có thể hấp thu được Thái Cổ Cương Phong.
Cố Nguyệt Sinh nghe thế kinh hãi dị thường, lẩm bẩm nói:
- Đại Địa Tức Nhưỡng. . . , chúng ta tại sao phải giúp ngươi? Ngươi khi nào mới thả chúng ta ra?
Hắn hỏi vấn đề tất cả mọi người quan tâm nhất, tất cả đều kinh ngạc nhìn qua Lý Vân Tiêu, lộ ra bộ dạng đáng thương, lại không ai dám cuồng.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Xem biểu hiện của mọi người kia. Nếu như lần này hấp thu Thái Cổ Cương Phong thuận lợi thì ta có thể thả các ngươi rời đi. Nhưng. . . , nếu như thất bại, chư vị cứ an tâm ở đây đột phá đến Võ Đế đỉnh phong, tự mình phá toái hư không mà đi thôi.
Thanh âm lạnh như băng của hắn vang lên trong lòng mọi người, tiếp theo chỉ nghe thấy mấy người Ọt ọt nuốt nước miếng.
- Thật sao?
Cố Nguyệt Sinh có chút không tin Lý Vân Tiêu sẽ dễ dàng thả bọn họ như vậy.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
- Bản thiếu gia cho tới bây giờ vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ sợ đến lúc đó các ngươi chết sống lại không chịu đi thôi!
Bên ngoài nơi này là tinh không vạn dặm, cho dù thả bọn hắn ra, cũng không cách nào quay về Thiên Võ Giới, đến lúc đó còn không phải ngoan ngoãn đi theo mình sao, vậy cũng không coi như nuốt lời
- Tốt! Đây chính là ngươi nói đấy!
Cố Nguyệt Sinh đại hỉ, tuy rằng hấp thụ Thái Cổ Cương Phong phong hiểm thật lớn, nhưng ít ra có một đường hi vọng, bị nhốt ở đây, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua, quả thực khiến người như điên lên:
- Chúng ta phải làm sao mới có thể phối hợp ngươi, nói rõ ràng ra, ngàn vạn đừng thiếu sót.
Lúc này hắn còn nóng vội hơn cả Lý Vân Tiêu.
Người còn lại cũng cẩn thận lắng nghe, đây cơ hồ chính là hy vọng thoát khốn duy nhất của bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.