Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 784: Quy tắc phong ấn. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 782: Quy tắc phong ấn. (2)

- Ha ha!

Lý Vân Tiêu cười lớn một tiếng, nhảy xuống khỏi đá lớn, đi về phía phế tích, nói:

- Đi thôi, về sau vẫn còn cơ hội mà.

Viên Cao Hàn hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm nhiều thêm vài phần kiêng kị. Giá trị loại khoa đẩu văn kim sắc này thậm chí còn trên cả Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, giải mã mỗi văn tự đều là tài phú lớn lao, vạn kim khó cầu.

Về sau Lý Vân Tiêu quả nhiên không còn nói đến chuyện khoa đẩu văn nữa, mà đi loạn trong phế tích.

Nơi này đã sớm bị nhân mã Thánh Vực quét sạch, tuyệt đối không sót lại gì, quả nhiên ngoại trừ bích hoạ ra cũng không thu hoạch được gì. Mà những bích hoạ kia đứt quãng, cũng không cách nào chắp vá thành câu chuyện nguyên vẹn, đại khái là nói về một ít vật tế tự.

Toàn bộ phế tích cực kỳ rộng lớn, ánh vào trước mắt hai người là một mảnh thổ địa bao la bát ngát, trên đó đều là các phế tích kiến trúc phong cách giống nhau, ở trong tinh không cũng không bị phong hoá, bảo lưu lại nguyên trạng. Vào thời xa xưa nơi này hẳn là chỗ ở của tông phái hoặc là thị tộc nào đó, chẳng biết tại sao lại trở thành chiến trường, hơn nữa vứt bỏ vào Vực Ngoại Tinh Không.

- Những kiến trúc này tuy rằng tổn hại nghiêm trọng, nhưng hẳn là do năm đó phá hư, qua vô số năm tháng cũng không bị hư hao thêm chút nào nữa, nói rõ nơi này cũng không có Thái Cổ Cương Phong!

Lý Vân Tiêu xoay người nhìn chằm chằm vào Viên Cao Hàn, chợ đợi hắn giải thích.

Viên Cao Hàn đối với sức quan sát của hắn cảm thấy âm thầm kinh hãi, nói:

- Những nơi này Thánh Vực đã dò xét rất nhiều lần, trong Tàng Thư Các có sách về Thái Cổ chi địa, ghi lại vài loại phỏng đoán về sự hình thành của phiến phế tích Ngoại Vực này, cùng với tình huống Thái Cổ Cương Phong. Trong đó thuyết pháp đáng tin nhất chính là, đó là phiến Thái Cổ chi địa này lúc bị ném vào Vực Ngoại Tinh Không, còn có đại lượng lực lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi ở trên, sau khi những lực lượng này đạt được cân đối, đã tạo thành cuồng phong nguyên thủy nhất. Cuồng phong này phá hư tất cả kiến trúc trên mảnh kiến trúc này. Lúc này có một vị hoặc là mấy vị đại năng chi sĩ, không đành lòng thấy phiến thổ nhưỡng này bị hủy, vì vậy hợp lực mở ra một khối không gian, nhốt cuồng phong kia vào trong đó, qua vô số năm tháng, từ đó chậm rãi diễn hóa thành Cương Phong không chỗ nào không thay đổi.

- Nhốt?

Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:

- Phỏng đoán nào lại vớ vẩn như thế? Cuồng phong nếu có năng lực nhốt lại thì cũng khiến nó chôn vùi rồi, nếu như là vì bảo hộ phiến phế tích, vậy cũng không cần cố ý nhốt lại, trực tiếp tiêu diệt chẳng phải tốt hơn sao? Mặc kệ những thứ này, cương phong kia bị nhốt ở đâu.



Viên Cao Hàn sững sờ, ngẫm lại dường như rất có đạo lý, hắn cổ quái nhìn Lý Vân Tiêu, chỉ chỉ trên không, nói:

- Ngay phía trên.

Lý Vân Tiêu theo ngón tay của hắn nhìn lại, trong hư không một mảnh sáng rọi, thỉnh thoảng có lưu tinh xẹt qua trời cao, vô cùng yên lặng, nào có chút phong ảnh nào, trong nội tâm khẽ động, nói:

- Bị quy tắc chi lực phong bế?

Viên Cao Hàn càng ngày càng kinh ngạc, hắn tùy ý điểm một chút, đối phương đã có thể nhìn ra mánh khóe, loại lịch duyệt và năng lực phân tích này, quả thực quá dọa người rồi, trong lòng của hắn sinh ra một tia cách nghĩ khảo cứu, hỏi:

- Ngươi có thể nhìn ra được là quy tắc chi lực gì không?

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ vẻ do dự, ánh mắt nhìn lại ánh sao đầy trời, cau mày nói:

- Tuyệt không phải tinh quang, chẳng lẽ là dạ sắc chi lực? Phong ấn cương phong trong đêm tối vô tận, ngược lại là lựa chọn không tệ. Hồn lực của ta quá thấp, căn bản không cảm giác được, chỉ có thể suy đoán thôi.

Viên Cao Hàn lộ ra dáng tươi cười, nói:

- Không phải dạ sắc, bất quá ngươi có thể nghĩ đến điểm này, cũng là thật sự khiến người phải ngưỡng mộ rồi.

- Không phải dạ sặc? Thế thì thật sự là kì quái. . .

Lý Vân Tiêu làm ra chút thủ thế, cảm thấy hết sức hứng thú suy đoán, hai mắt không ngừng quan trắc trong tinh không, muốn nhìn ra chút mánh khóe.

- Không phải tinh thần, cũng không phải dạ sặc, dưới trời sao nơi này, còn có quy tắc chi lực này có thể che dấu nguyên tố chi lực như Thái Cổ Cương Phong vô thanh vô tức chứ?

Lý Vân Tiêu bỗng nhiên sắc mặt đại biến, hoảng sợ cả kinh nói:

- Chẳng lẽ là thời gian chi lực? !

Lần này đến phiên Viên Cao Hàn hoảng sợ thất sắc rồi, nội tâm nhấc lên sóng gió động trời, cả người đều có chút ngốc trệ, kinh ngạc nhìn qua Lý Vân Tiêu, có chút thì thào lẩm bẩm:



- Ngươi sao có thể đoán được? Coi như là Hàn Âm Sơn, cũng chưa chắc biết rõ loại quy tắc Thiên Địa thời gian này ah, ngươi. . .

- Quả nhiên!

Trong mắt Lý Vân Tiêu tuôn ra một đạo tinh mang, hoảng sợ nhìn qua ánh sao đầy trời, nói:

- Dĩ nhiên lại là thời gian chi lực khó tìm hiểu nhất, người lúc trước phong ấn Thái Cổ Cương Phong này, tất nhiên là tồn tại Thần Cảnh không thể nghi ngờ! Có lực lượng trong tinh, coi như là Thái Cổ Cương Phong, cũng có thể chôn vùi ah, vì sao còn muốn tiến hành phong ấn?

Viên Cao Hàn cũng ngơ ngác một chút, loại vấn đề này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hiện giờ bị Lý Vân Tiêu nói đến, cũng cảm thấy có chút không đúng, hơn nữa các loại phỏng đoán lúc trước giờ xem ra càng thêm vô lý.

- Vậy nên phá giải thế nào đây?

Lý Vân Tiêu nhìn qua Viên Cao Hàn hỏi. Những nghi hoặc kia hắn chỉ là hiếu kỳ thôi, nhưng cũng không quan hệ gì, cho dù có vấn đề gì, trải qua vô số năm tháng cũng đã sớm chôn vùi rồi.

Viên Cao Hàn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đối với Lý Vân Tiêu cũng không dám có bất luận khinh thường gì, thậm chí đặt mình ở vị trí ngang hàng, nói:

- Không cách nào phá giải. Lúc này tinh quang chi lực phi thường ít, chỉ có thể phong ấn cương phong trong mười hai canh giờ, chỉ cần ba ngôi sao Phong Lang tinh, Ngọc Phu tinh, Đại Khuyển tinh hợp tình một đường, sẽ có tinh quang bắn xuống, mở ra thời gian, theo sẽ xuất hiện Thái Cổ Cương Phong!

Hắn tựa hồ đã thấy qua lực lượng Thái Cổ Cương Phong, sắc mặt hơi trắng bệch.

Lý Vân Tiêu nhìn về phía ba khỏa đại tinh kia, chỉ thấy Phong Lang tinh và Đại Khuyết tinh đã nằm trên một đường thẳng rồi, mà Ngọc Phu tinh cùng đang nhích qua, còn cần vận chuyển thời gian nhất định mới có thể tới.

Hắn dừng ở ba đại tinh kia, hỏi:

- Tam tinh tụ một đường, hẳn là vào giờ Tý. Nói như vậy, Thái Cổ Cương Phong cách mỗi mười hai canh giờ đều sẽ xuất hiện một lần sao?

- Ân, nhưng thời gian xuất hiện cũng không dài, bởi vì chỉ có tam tinh một đường, bắn xuống tinh thần chi lực, mới có thể mở ra quy tắc thời gian. Ta rất ngạc nhiên, ngươi muốn tìm cương phong kia làmgì? Bất kỳ vật gì, mặc dù là hồn thể như ta, cũng sẽ trực tiếp bị phong hoá mất. Nếu ngươi muốn mượn sức gió để tu luyện, ta khuyên ngươi đừng nên vọng tưởng nữa, để tránh thân tử đạo tiêu.

Viên Cao Hàn mặc dù đối với Lý Vân Tiêu không có hảo cảm, nhưng vẫn có chút yêu quý tài năng của hắn, nhịn không được khuyên giải nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook