Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3434: Cuộc chiến thành Hồng Nguyệt 5

Thái Nhất Sinh Thủy

06/02/2017

Trừ Vạn Hiên Ngang còn bình tĩnh ra ba người khác mặt xám xịt đáp xuống thành Hồng Nguyệt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Kết giới hộ thành không chịu nổi ma khí ngập trời đã vỡ nát, ma khí như tuyết trên núi sụp đổ.

Bốn người Lý Dật chạy vội đi giết người, đó là cách duy nhất rời khỏi kết giới Ma Lam.

Lý Vân Tiêu nhướng mày, trực tiếp thuấn di từ hư không đáp xuống trước truyền tống.

Lý Vân Tiêu tùy tay ném ra ba mười sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh kiếm biến ra hình kiếm to lớn cắm xuống đất kết nối kiếm giới bảo vệ truyền tống trận.

Nếu truyền tống trận bị hủy thì người Thiên Vũ Minh rất khó đi qua.

- Ủa?

Khi thấy Lý Vân Tiêu xuất hiện thì Ma Lam lộ vẻ mặt giật mình, như không tin được trong sự giám thị của gã có người ẩn núp.

Lý Dật, Đinh Sơn kinh kêu:

- Lý Vân Tiêu!!!

Hai người vẻ mặt giật mình ngơ ngẩn.

Vạn Nhất Thiên reo lên:

- Phi Dương huynh!

Vạn Nhất Thiên cực kỳ kích động như trông thấy cứu tinh.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

- Các vị, đã lâu không gặp.

Lý Dật giận dữ hét:

- Lý Vân Tiêu! Quả nhiên là âm mưu của ngươi! Chết tiệt, ngươi khó chịu khi thấy ta sống tốt sao. Đi cấu kết với Ma tộc, ngươi xấu hỏ làm minh chủ Thiên Vũ Minh!

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đừng lải nhải, những phân thân Ma tôn đuổi theo kìa.

Lý Dật nhìn lại, sợ đứng tim, vội thúc giục:

- Mau mở kết giới truyền tống trận để chúng ta đi!

Vạn Nhất Thiên cũng sốt ruột nói:

- Đúng rồi Phi Dương, mau mở kiếm giới ra, đây là đường chạy trốn duy nhất của chúng ta!

- Trốn?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:

- Các vị đều là tinh anh của Thiên Vũ giới, là rường cột của giới này, sao có thể trốn vào lúc này? Nên anh dũng giết địch mới đúng.

Lý Dật tức giận quát:

- Lý Vân Tiêu, ngươi đừng dông dài với ta! Mau rút lại kết giới, không thì đừng trách chúng ta không khách sáo!

Đinh Sơn trầm giọng nói:

- Các vị hãy cùng nhau đánh chết hay, không thì không kịp.

Hơn mười phân thân Lam đứng ở phía xa, không công kích, hào hứng nhìn bọn họ nói chuyện, nhếch mép cười nhạt.

- Được, ra tay!

Lý Dật đã nổi điên, khí thế trên người nháy mắt lên cao đến tột độ.



Lý Dật rất hiểu Lý Vân Tiêu, nếu không cưỡng ép đột phá thì đối phương tuyệt đối không tránh ra, đường chạy trốn duy nhất thì ngay trước mắt.

- Phi Dương huynh làm gì vậy? Mau tránh ra!

Vạn Nhất Thiên căng thẳng nhìn ba người khác tấn công, gã đứng tại chỗ không biết nên làm sao.

Vạn Hiên Ngang trừng Vạn Nhất Thiên, nạt:

- Ra tay!

- Rõ!

Vạn Nhất Thiên đạp không khí, khẽ thở dài:

- Phi Dương huynh, thứ tội!

Hai tay Vạn Nhất Thiên kết ấn cùng ba người khác vỗ tới trước.

Bốn lực lượng tụ tập trên không trung như bốn con rồng bay quấn quýt đuổi nhau.

Lý Vân Tiêu giật mình vội một chưởng phong vân vỗ tới trước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bốn lực lượng đánh vào người Lý Vân Tiêu nổ cái bùm, hắn và kết giới biến mất.

Ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh kiếm keng một tiếng từ mặt đất bị đánh bay ra ngoài.

Lý Dật mừng rỡ cười lớn:

- Ha ha, chết rồi?!

Lý Dật lao lên trước đáp xuống truyền tống trận, vội đánh ra ấn quyết.

Vạn Hiên Ngang theo sau đáp xuống truyền tống trận.

Vạn Nhất Thiên ngây người nửa ngày, khó tin chớp mắt, ngơ ngác lẩm bẩm:

- Thật sự... Chết rồi? Sao có thể...

Vạn Hiên Ngang cau mày nói:

- Còn không mau đi, chờ gì nữa? Ngươi muốn chết sao?

Vạn Nhất Thiên nhìn ánh sáng truyền tống dâng lên rùng mình vội bay đi, sợ bị bỏ lại.

Chỉ còn Đinh Sơn đứng bên ngoài truyền tống trận, biểu tình trầm trọng nghi ngờ.

Lý Dật lạnh lùng nhìn Đinh Sơn, cười khẩy nói:

- Đinh Sơn đại nhân tâm kế nặng thật, sợ có trá sao? Dù có trá thì chúng ta rời khỏi nơi đây là được, những chuyện khác quan tâm làm gì?

Đinh Sơn không đáp, nhìn chằm chằm truyền tống trận. Mãi khi trận quang phát sáng nhất thì Đinh Sơn lao vào trong.

Ánh sáng truyền tống chợt lóe, bốn người biến mất.

Ma Lam lạnh lùng nhìn bên dưới, hơn mười phân thân không nhúc nchíh.

Ngay sau đó bầu trời lóe ánh sáng, bốn người xuất hiện trước mặt Ma Lam, chỉ cách xa mười trượng.

Bốn người kinh kêu, măt xám xịt:

- A!?

Lý Dật vụt ngoái đầu nhìn xuống. Lý Vân Tiêu còn đứng đó, ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bảo vệ truyền tống trận chặt chẽ, chưa từng nhúc nhích.

Lý Dật độc ác và tuyệt vọng rít:

- Ngươi... Thật ác độc!

Lý Vân Tiêu giả ngu:



- Ác độc gì? Các ngươi muốn đi thì ta tiễn một đoạn đường vậy thôi.

Vạn Nhất Thiên mặt đưa đám nói:

- Phi Dương huynh, dù gì chúng ta cũng quen biết nhau, sao huynh đối xử với ta như vậy?

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

- Khi Nhất Thiên huynh ra tay thì chúng ta không còn tình cảm gì nữa. Huống chi trừ ma vệ đạo là điều mỗi người chúng ta nên làm, mấy vị hãy cống hiến chút sức cho Thiên Vũ giới đi!

Ma Lam nhìn Lý Vân Tiêu, mở miệng nói:

- Thiên Vũ giới có chút thú vị, hèn gì lần trước Man thau thảm quay về. Ta giải quyết đám lâu la này rồi chơi với ngươi sau, không biết trong kết giới này còn vài con chuột nào trốn không?

Ma Lam dứt lời mười phân thân thấp thoáng bao vây bốn người Lý Dật.

Bốn người mặt không chút máu, biết chắp cánh cũng khó bay.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hơn mười phân thân cùng ra tay, bốn người chống cự bọ ngựa đấu thoáng chốc bị đánh phá phòng ngự.

Nhưng các phân thân không giết bọn họ, có bốn phân thân bay vào người họ, chiếm cứ thân thể của bọn họ.

- Ủa? Thân hình này...

Lý Dật lộ vẻ mặt kỳ lạ đánh giá thân thể của mình, ra chiều đăm chiêu rồi dần trầm trọng.

Lý Dật quay sang nhìn Lý Vân Tiêu:

- Chủ nhân thân hình này của ta là ai?

Lý Vân Tiêu thấy bộ dạng trầm trọng của Lý Dật thì cũng lấy làm lạ hỏi lại:

- Ngươi đã bá chiếm cơ thể của hắn thì cứ trực tiếp tìm tòi ký ức là được.

Lý Dật khẽ hừ nhìn hướng Đinh Sơn.

Đinh Sơn nhẹ gật đầu, giơ tay bắt ấn điểm vào đầu mình, một ma ấn thấm vảo trong.

Phân thân Ma Lam bám trong đó tự tách ra, ấn vào đầu Đinh Sơn.

Người Đinh Sơn run bần bật.

Lý Vân Tiêu yên lặng nhìn, biết Ma Lam ợ tổn thương thân hình Lý Dật vừa muốn có tư liệu về gã nên trực tiếp sưu hồn Đinh Sơn.

- A!?

Phân thân kia kinh kêu, mắt lóe tia sáng kỳ dị.

Phân thân vỗ tay trái vào người Đinh Sơn, nổ ra cái lỗ, năm ngón tay co lại.

Bùm!

Cả người Đinh Sơn thành thịt nát tan biến trên bầu trời.

Phân thân cầm thanh kiếm sáng choang.

Phân thân đưa kiếm cho Ma Lam.

Ma Lam nhìn kỹ một lúc chợt cười to bảo:

- Ha ha ha! Quả nhiên là mảnh nhỏ chiến trường cổ thần. Chậc chậc, thứ rác rưởi này lại luyện chế mảnh nhỏ chiến trường cổ thần thành thanh kiếm, có sáng tạo. Không ngờ lần này vào Thiên Vũ giới còn được cơ duyên như thế, đây là điềm lành.

Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú thanh kiếm kia, nhớ lúc ở trời sao vực ngoại, chiến trường cổ thần thánh khí vỡ nát, không ngờ Đinh Sơn cũng được một phần, phúc trạch khá lớn.

Nhưng ác giả ác báo.

Nếu bọn họ không lén lút mưu hoa thành lập Bá Nghiệp Minh trong thành Hồng Nguyệt, muốn thừa dịp Ma tộc xâm nhập nhặt của rơi thì không dính vào chuyên hôm nay, cái này cio như trời phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook