Chương 2816: Cuộc tranh giành phá trận (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
Quả nhiên Mục Trang lạnh lùng nói:
- Đương thời không mấy người có thể xưng là cao thủ, Mục gia ta có thể suy xét giao dịch này.
Mắt Vạn Nhất Thiên sáng lên, vội nói:
- Với năng lực của Mục gia dĩ nhiên không thành vấn đề!
Tuyệt Thiên Hàn tức giận hừ mạnh, sắc mặt âm trầm nói:
- Hừ! Mục gia nhà ngươi muốn một mình nuốt nửa bí tàng sao?
Vi Thi Thi nói:
- Đúng rồi, khẩu vị Mục gia quá lớn. Đảo Thiên Diệp ta cũng có hứng hú cuộc giao dịch này.
Hiện tại Lý Vân Tiêu khẳng định trăm phần trăm Vi Thi Thi và Vạn Nhất Thiên chung nhóm.
Vạn Nhất Thiên nói mấy câu khiến mọi người bản năng xem một nửa bí tàng là điều kiện lớn. Thật ra một nửa bí tàng đó không thuộc về Vạn Nhất Thiên, dù không chịu đưa ra Vạn Nhất Thiên cũng không nuốt trôi được.
Vi Thi Thi tranh giành điều kiện với Mục Trang khiến tư duy của mọi người từ ‘có nên hay không’ biến thành ‘ta cũng muốn’.
Đáy mắt Vạn Nhất Thiên lóe tia mừng rỡ không ai thấy.
Quả nhiên thanh âm ‘chúng ta cũng có hứng thú’ liên tục vang lên, mọi người cảm xúc sục sôi.
Nam Khâu Vũ phất tay ra hiệu mọi người im lặng, lên tiếng:
- Dù là bí tàng hay ưu đãi hợp tác với thương minh, ta cảm thấy nó rất quan trọng với mỗi một tông môn. Lão phu cho rằng mọi người nên cùng nhau đồng ý điều kiện của Nhất Thiên thiếu gia, mỗi người phái một, hai người cùng Nhất Thiên đại nhân chấn chỉnh lạilại trật tự thương minh, rồi cùng nhau chia bí tàng, vừa được hưởng ưu đãi giảm ba mươi phần trăm.
Không đợi mọi người đáp lời, Vạn Nhất Thiên lắc đầu nguầy nguậy, xua tay nói:
- Không được, lỡ như nguyên tông môn ẩn thế đều hưởng thụ mậu dịch giảm ba mươi phần trăm của thương minh thì thương minh ta lỗ to, tuyệt đối không được!
Lý Vân Tiêu câm nín, thầm nghĩ: Cáo già này là ảnh đế, hiện tại thương minh đã thay tên đổi họ, nếu không cướp về được thì ưu đãi ba mươi phần trăm chỉ là nói suông. Nếu cướp về được thì đừng nói ba mươi phần trăm, dù là năm mươi phần trăm, bảy mươi phần trăm thì Vạn Nhất Thiên cũng làm, được ích lợi còn khoe mẽ.
Có Nam Khâu Vũ và Vi Thi Thi trợ giúp, hơn phân nửa Vạn Nhất Thiên sẽ thành công. Đinh Sơn rắc rối to, Lý Vân Tiêu muốn nhìn xem Đinh Sơn sẽ ứng đối như thế nào.
Nam Khâu Vũ khó xử nói:
- Nếu ưu đãi giảm giá không thể phổ biến toàn bộ tông môn sẽ dẫn tới mọi người bất mãn, hơn nữa việc này liên quan phân phối một nửa bí tàng. Thật khó xử.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: Diễn, diễn, ba ảnh đế các ngươi cứ đóng kịch tiếp đi.
Vạn Nhất Thiên ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy đi. Không thể nào tất cả tông môn đùe được ưu đãi giảm ba mươi phần trăm. Nếu mọi người đều đồng ý giúp ta thì mỗi năm thương minh giao dịch một ngàn ức trung phẩm nguyên thạch với mọi người sẽ giảm ba mươi phần trăm, được không?
- Cái này . . .
Nam Khâu Vũ trầm ngâm nói:
- Lão phu thì thấy được, không biết các vị nghĩ sao?
Lý Vân Tiêu thầm khen qua tuyệt. Vạn Nhất Thiên đúng là kỳ tài thương nghiệp, nghĩ ra cách tiêu thụ đói khát này.
Nếu hoàn toàn giảm giá ba mươi phần trăm thì mọi người không biết quý trọng, giờ có hạn ngạch tất nhiên dẫn tới mỗi năm sẽ kéo cả đống người tranh giành ưu đãi.
Không chỉ bỏ đi nghi ngờ trong mọi người còn tăng mạnh mậu dịch hai vùng đất. Mậu dịch giữa thương minh và trong môn ẩn thế sẽ tăng gấp đôi.
Vi Thi Thi tiếp tục dựng cầu thang, nhíu mày nói:
- Chúng ta có nhiều tông môn mới được dịch một ngàn ức trung phẩm nguyên thạch, Nhất Thiên đại nhân qua keo kiệt, còn đâu khí khái chủ thương minh, phú khả địch quốc?
- Đúng rồi, keo quá!
Bên dưới rộ lên tiếng phản đối.
- Phái ta mỗi năm giao dịch với quy minh đều đến mấy trăm ức!
- Ít ra phải mười vạn ức mới được!
- Một ngàn ức làm gì được?
Đầu đà mập la lên:
- Ngạo gia chúng ta muốn một ngàn ức, phải mở đường ưu đãi riêng cho Ngạo gia chúng ta!
Vạn Nhất Thiên lòng vui như mở cờ, ít nhiều không là gì vói lão nhưng phải bóp chặt điểm khát này, để mọi người ăn không đủ no.
Vạn Nhất Thiên nói:
- Cái này . . . Được rồi, vậy ba ngàn ức đi, không thể nhiều hơn!
Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói:
- Nếu muốn mọi người trợ giúp ngươi, không ra chút máu thì sao được? Ít ra phải có ưu đãi ngạch giao dịch ba vạn ức, ít hơn thì miễn bàn!
Mọi người gào rú:
- Đúng đúng đúng, ba vạn ức!
Quần chúng hưng phấn như thể chiếm lợi gì rất lớn.
Vạn Nhất Thiên hoàn toàn biến sắc mặt, lắc đầu nguầy nguậy kiên quyết không chịu.
Nam Khâu Vũ nói:
- Ha ha ha! Phân ngạch giao dịch ba vạn ức hơi lớn nhưng ba ngàn thì quá ít. Vậy đi, mọi người nể mặt lão phu, tính một vạn năm ngàn ức chịu không?
Vạn Nhất Thiên vội la lên:
- Cái . . . Này . . . Nhiều quá!
Nam Khâu Vũ nói:
- Nhiều tức là ngại lão phu mặt mũi không đủ lớn?
- Ài.
Vạn Nhất Thiên cứ lắc đầu, dáng vẻ ủ rũ cay đắng nói:
- Nói sao cũng phải nể mặt Nam Khâu Vũ đại nhân, một vạn năm ngàn cũng được, tuyệt đối không thể thêm một khối nguyên thạch nào nữa!
Vẻ mặt Vạn Nhất Thiên kiên quyết cắn chặt giới hạn phân ngạch này.
Ồn ào!
Bên dưới rộ lên tiếng ồn vui vẻ, hưng phấn.
Đám người Mục Trang thầm suy xét ưu đãi phân ngạch giao dịch mỗi năm một vạn năm ngàn ức đúng là nhiều, phải cướp trước tông môn khác mỗi năm làm người thứ nhất mậu dịch với thương minh, không thể bị tông môn khác chiếm lợi được.
Mọi người đều có một bụng suy nghĩ, Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì.
Đối phó Đinh Sơn còn đỡ, lấy mưu lược của Vạn Nhất Thiên chắc chắn sẽ dụ đám người này đối phó Lăng Bạch Y, khi đó muốn khóc cũng khóc không được.
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Rồi rồi, mọi người đừng hưng phấn quá. Đây xem như niềm vui bất ngờ, đừng quên công việc chính. Nhất Thiên thiếu gia dã nhường ra otàn bộ bí tàng Chân Long, chúng ta có thể phân phối y theo kế hoạch lúc trước.
Vạn Nhất Thiên nói:
- Lão phu khi còn sống có thể nhìn thấy bí tàng mở ra đã hết sức vui mừng.
Ân Trì nói:
- Cuộc chiến mười hai cường nên đánh thế nào? Xin Nam Khâu Vũ đại nhân cho một lời chắc chắn đi, bổn tọa đợi đến mất kiên nhẫn rồi.
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Khu vực vũ quyết mười hai cường là ngay lối vào bí tàng, tận cùng không gian đó. Mời các vị xem.
Nam Khâu Vũ đánh ra vầng sáng đằng trước đại điện, một màn nước hiện ra vị trí Địa Chi Bối Tích đang ở.
Thì ra trong khi bọn họ tranh luận dài dòng thì Địa Chi Bối Tích đã bay rất nhanh, đến một mảnh không gian kỳ lạ, đưa mắt nhìn toàn là tầng mây, như tiên cảnh.
Nam Khâu Vũ nói:
- Nơi đây làm cách nào cũng không đi ra ngoài được. Ta nghiên cứu nhiều ngày, chỗ này chứa một trận pháp to lớn, bên trong có ý vòng đi vòng lại, sinh sôi không dứt.
Mục Trang hỏi:
- Chẳng lẽ qua đã lâu mà khả năng như đại nhân cũng không phá được?
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Không phải không phá được, chỉ hơi rắc rối. Trong trận ẩn chứa chín chín tám mươi mốt mắt trận, rối rắm phức tạp. Nếu mọi người cùng lên thì không lâu sau sẽ phá mở được.
Tuyệt Thiên Hàn nói:
- Vậy còn chờ cái gì, mọi người cùng nhau ra tay đi!
- Đương thời không mấy người có thể xưng là cao thủ, Mục gia ta có thể suy xét giao dịch này.
Mắt Vạn Nhất Thiên sáng lên, vội nói:
- Với năng lực của Mục gia dĩ nhiên không thành vấn đề!
Tuyệt Thiên Hàn tức giận hừ mạnh, sắc mặt âm trầm nói:
- Hừ! Mục gia nhà ngươi muốn một mình nuốt nửa bí tàng sao?
Vi Thi Thi nói:
- Đúng rồi, khẩu vị Mục gia quá lớn. Đảo Thiên Diệp ta cũng có hứng hú cuộc giao dịch này.
Hiện tại Lý Vân Tiêu khẳng định trăm phần trăm Vi Thi Thi và Vạn Nhất Thiên chung nhóm.
Vạn Nhất Thiên nói mấy câu khiến mọi người bản năng xem một nửa bí tàng là điều kiện lớn. Thật ra một nửa bí tàng đó không thuộc về Vạn Nhất Thiên, dù không chịu đưa ra Vạn Nhất Thiên cũng không nuốt trôi được.
Vi Thi Thi tranh giành điều kiện với Mục Trang khiến tư duy của mọi người từ ‘có nên hay không’ biến thành ‘ta cũng muốn’.
Đáy mắt Vạn Nhất Thiên lóe tia mừng rỡ không ai thấy.
Quả nhiên thanh âm ‘chúng ta cũng có hứng thú’ liên tục vang lên, mọi người cảm xúc sục sôi.
Nam Khâu Vũ phất tay ra hiệu mọi người im lặng, lên tiếng:
- Dù là bí tàng hay ưu đãi hợp tác với thương minh, ta cảm thấy nó rất quan trọng với mỗi một tông môn. Lão phu cho rằng mọi người nên cùng nhau đồng ý điều kiện của Nhất Thiên thiếu gia, mỗi người phái một, hai người cùng Nhất Thiên đại nhân chấn chỉnh lạilại trật tự thương minh, rồi cùng nhau chia bí tàng, vừa được hưởng ưu đãi giảm ba mươi phần trăm.
Không đợi mọi người đáp lời, Vạn Nhất Thiên lắc đầu nguầy nguậy, xua tay nói:
- Không được, lỡ như nguyên tông môn ẩn thế đều hưởng thụ mậu dịch giảm ba mươi phần trăm của thương minh thì thương minh ta lỗ to, tuyệt đối không được!
Lý Vân Tiêu câm nín, thầm nghĩ: Cáo già này là ảnh đế, hiện tại thương minh đã thay tên đổi họ, nếu không cướp về được thì ưu đãi ba mươi phần trăm chỉ là nói suông. Nếu cướp về được thì đừng nói ba mươi phần trăm, dù là năm mươi phần trăm, bảy mươi phần trăm thì Vạn Nhất Thiên cũng làm, được ích lợi còn khoe mẽ.
Có Nam Khâu Vũ và Vi Thi Thi trợ giúp, hơn phân nửa Vạn Nhất Thiên sẽ thành công. Đinh Sơn rắc rối to, Lý Vân Tiêu muốn nhìn xem Đinh Sơn sẽ ứng đối như thế nào.
Nam Khâu Vũ khó xử nói:
- Nếu ưu đãi giảm giá không thể phổ biến toàn bộ tông môn sẽ dẫn tới mọi người bất mãn, hơn nữa việc này liên quan phân phối một nửa bí tàng. Thật khó xử.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: Diễn, diễn, ba ảnh đế các ngươi cứ đóng kịch tiếp đi.
Vạn Nhất Thiên ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy đi. Không thể nào tất cả tông môn đùe được ưu đãi giảm ba mươi phần trăm. Nếu mọi người đều đồng ý giúp ta thì mỗi năm thương minh giao dịch một ngàn ức trung phẩm nguyên thạch với mọi người sẽ giảm ba mươi phần trăm, được không?
- Cái này . . .
Nam Khâu Vũ trầm ngâm nói:
- Lão phu thì thấy được, không biết các vị nghĩ sao?
Lý Vân Tiêu thầm khen qua tuyệt. Vạn Nhất Thiên đúng là kỳ tài thương nghiệp, nghĩ ra cách tiêu thụ đói khát này.
Nếu hoàn toàn giảm giá ba mươi phần trăm thì mọi người không biết quý trọng, giờ có hạn ngạch tất nhiên dẫn tới mỗi năm sẽ kéo cả đống người tranh giành ưu đãi.
Không chỉ bỏ đi nghi ngờ trong mọi người còn tăng mạnh mậu dịch hai vùng đất. Mậu dịch giữa thương minh và trong môn ẩn thế sẽ tăng gấp đôi.
Vi Thi Thi tiếp tục dựng cầu thang, nhíu mày nói:
- Chúng ta có nhiều tông môn mới được dịch một ngàn ức trung phẩm nguyên thạch, Nhất Thiên đại nhân qua keo kiệt, còn đâu khí khái chủ thương minh, phú khả địch quốc?
- Đúng rồi, keo quá!
Bên dưới rộ lên tiếng phản đối.
- Phái ta mỗi năm giao dịch với quy minh đều đến mấy trăm ức!
- Ít ra phải mười vạn ức mới được!
- Một ngàn ức làm gì được?
Đầu đà mập la lên:
- Ngạo gia chúng ta muốn một ngàn ức, phải mở đường ưu đãi riêng cho Ngạo gia chúng ta!
Vạn Nhất Thiên lòng vui như mở cờ, ít nhiều không là gì vói lão nhưng phải bóp chặt điểm khát này, để mọi người ăn không đủ no.
Vạn Nhất Thiên nói:
- Cái này . . . Được rồi, vậy ba ngàn ức đi, không thể nhiều hơn!
Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói:
- Nếu muốn mọi người trợ giúp ngươi, không ra chút máu thì sao được? Ít ra phải có ưu đãi ngạch giao dịch ba vạn ức, ít hơn thì miễn bàn!
Mọi người gào rú:
- Đúng đúng đúng, ba vạn ức!
Quần chúng hưng phấn như thể chiếm lợi gì rất lớn.
Vạn Nhất Thiên hoàn toàn biến sắc mặt, lắc đầu nguầy nguậy kiên quyết không chịu.
Nam Khâu Vũ nói:
- Ha ha ha! Phân ngạch giao dịch ba vạn ức hơi lớn nhưng ba ngàn thì quá ít. Vậy đi, mọi người nể mặt lão phu, tính một vạn năm ngàn ức chịu không?
Vạn Nhất Thiên vội la lên:
- Cái . . . Này . . . Nhiều quá!
Nam Khâu Vũ nói:
- Nhiều tức là ngại lão phu mặt mũi không đủ lớn?
- Ài.
Vạn Nhất Thiên cứ lắc đầu, dáng vẻ ủ rũ cay đắng nói:
- Nói sao cũng phải nể mặt Nam Khâu Vũ đại nhân, một vạn năm ngàn cũng được, tuyệt đối không thể thêm một khối nguyên thạch nào nữa!
Vẻ mặt Vạn Nhất Thiên kiên quyết cắn chặt giới hạn phân ngạch này.
Ồn ào!
Bên dưới rộ lên tiếng ồn vui vẻ, hưng phấn.
Đám người Mục Trang thầm suy xét ưu đãi phân ngạch giao dịch mỗi năm một vạn năm ngàn ức đúng là nhiều, phải cướp trước tông môn khác mỗi năm làm người thứ nhất mậu dịch với thương minh, không thể bị tông môn khác chiếm lợi được.
Mọi người đều có một bụng suy nghĩ, Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì.
Đối phó Đinh Sơn còn đỡ, lấy mưu lược của Vạn Nhất Thiên chắc chắn sẽ dụ đám người này đối phó Lăng Bạch Y, khi đó muốn khóc cũng khóc không được.
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Rồi rồi, mọi người đừng hưng phấn quá. Đây xem như niềm vui bất ngờ, đừng quên công việc chính. Nhất Thiên thiếu gia dã nhường ra otàn bộ bí tàng Chân Long, chúng ta có thể phân phối y theo kế hoạch lúc trước.
Vạn Nhất Thiên nói:
- Lão phu khi còn sống có thể nhìn thấy bí tàng mở ra đã hết sức vui mừng.
Ân Trì nói:
- Cuộc chiến mười hai cường nên đánh thế nào? Xin Nam Khâu Vũ đại nhân cho một lời chắc chắn đi, bổn tọa đợi đến mất kiên nhẫn rồi.
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Khu vực vũ quyết mười hai cường là ngay lối vào bí tàng, tận cùng không gian đó. Mời các vị xem.
Nam Khâu Vũ đánh ra vầng sáng đằng trước đại điện, một màn nước hiện ra vị trí Địa Chi Bối Tích đang ở.
Thì ra trong khi bọn họ tranh luận dài dòng thì Địa Chi Bối Tích đã bay rất nhanh, đến một mảnh không gian kỳ lạ, đưa mắt nhìn toàn là tầng mây, như tiên cảnh.
Nam Khâu Vũ nói:
- Nơi đây làm cách nào cũng không đi ra ngoài được. Ta nghiên cứu nhiều ngày, chỗ này chứa một trận pháp to lớn, bên trong có ý vòng đi vòng lại, sinh sôi không dứt.
Mục Trang hỏi:
- Chẳng lẽ qua đã lâu mà khả năng như đại nhân cũng không phá được?
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Không phải không phá được, chỉ hơi rắc rối. Trong trận ẩn chứa chín chín tám mươi mốt mắt trận, rối rắm phức tạp. Nếu mọi người cùng lên thì không lâu sau sẽ phá mở được.
Tuyệt Thiên Hàn nói:
- Vậy còn chờ cái gì, mọi người cùng nhau ra tay đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.