Chương 2817: Cuộc tranh giành phá trận (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
04/12/2016
Nam Khâu Vũ nói:
Không gấp. Bí tàng Chân Long ở đây không biết bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn để ý chờ thêm mấy ngày sao? Ta cố ý ở lại đây vì trận vũ quyết cuối cùng.
Mọi người đã hiểu.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Chín chín tám mươi mốt mắt trận, chẳng lẽ mười hai người cùng vào, xem số mắt trận bị phá tính thắng thua?
Nam Khâu Vũ nói:
- Vân thiếu gia đúng là thông minh, lúc trước ta không biết Vân thiếu gia cũng tham gia vũ quyết. Trận tỷ thí này Vân thiếu gia chiếm ưu thế, những tuyển thủ khác chịu thiệt đây.
Lý Vân Tiêu hừ mạnh:
- Buồn cười, thực lực có cao thấp, nói gì chiếm ưu thế? Nếu đại nhân cảm thấy bất công, vậy đổi thành người khác chiếm lợi đi.
Nam Khâu Vũ cười khổ nói:
- Chín chín tám mươi mốt mắt trận này ẩn giấu trong tầng mây bao la vô biên, khó tìm được. Đồng thuật của Vân thiếu gia tuyệt thế vô song.
Lý Vân Tiêu nói:
- Theo cách đại nhân nói thì dù là vũ quyết lôi đài, kiếm của ta bén hơn người một phần là đã chiếm hết ưu thế?
- Ha ha ha! Vân thiếu gia thật biết so sánh.
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Bất cứ loại thần thông, trang bị, thậm chí mưu lược, bối cảnh, vận may vân vân đều là một phần của thực lực. Chỉ có mạnh yếu thắng thua, không có phân biệt ưu thế, yéu thế gì. Không biết các vị có gì phản đối không?
Mọi người đều lắc đầu không phản đối.
Thậm chí những tuyển thủ thực lực hơi yếu chút đều mừng thầm. Vũ quyết lôi đài hơn phân nửa bọn họ sẽ xếp chót, nếu là tìm mắt trận để phá vỡ thì có khả ăng rất lớn lật ngược thế cờ.
Nam Khâu Vũ nói:
- Vậy thì mọi người cùng ta ra ngoài đi.
Một đám người đi ra đại điện, đến sàn tàu to lớn. Bốn phía là mây bay, mênh mông vô bờ.
Hàng ngàn vũ giả đứng đông nghẹt ngoài đại điện, thấy có người đi ra liền kéo tới tìm tông phái của mình.
Nam Khâu Vũ lấy ra mười khối lệnh bài ném cho mọi người:
- Đây là máy ghi chép định vị, đeo trên người nó sẽ ghi lại hơi thở của mỗi người. Ai phá mắt trận là ta biết rõ ngay.
Nam Khâu Vũ vung tay lên, sàn tàu hiện ra màn nước, sóng nước lăn tặn, bên trên có tên của mười hai người.
Nam Khâu Vũ nhíu mày, thấy hai cái tên Lý Vân Tiêu hơi kỳ lạ, lại búng ngón tay. Một luồng sáng bắn ra, tên mỗi người hiện ra tông phái, phân biệt hai Lý Vân Tiêu.
Cảnh Thất hỏi:
- Quy tắc cụ thể là gì?
Nam Khâu Vũ nói:
- Không có quy tắc nào, người phá nhiều mắt trận sẽ thấng.
Mắt Cảnh Thất lạnh băng hỏi:
- Nếu giết người thì sao?
Nam Khâu Vũ liếc Cảnh Thất:
- Cố gắng đừng giết người.
Nghe câu này mấy vũ giả thực lực hơi thấp đều biến sắc mặt.
Cố gắng đừng giết người nghĩa là có thể giết người.
Nam Khâu Vũ nhìn bộ dạng của bọn họ, cười nói:
- Đừng lo, lệnh bài ta cho các người có một thuấn di phù, các người có thể trực tiếp kích phát nó sẽ nháy mắt di động đến chiến hạm, dù là thực lực đỉnh cửu giai cũng không thể ngăn lại. Người thuấn di trở về xem như trước tiên kết thúc so tài.
Đám người yên lòng, tất cả đều cẩn thận quan sát lệnh bài. Quả nhiên bên trên khắc một trận phù, có một bấm quyết nhỏ toát ra ý thuấn di.
Trong mười hai người trừ Cảnh Thất ra mạnh nhất chỉ cỡ đỉnh cửu sinh, miễn không đụng độ Cảnh Thất là được. Nếu gặp Cảnh Thất thì nhanh chóng khởi động thuấn di phù, miễn cho trốn không thoát.
Quy tắc đã rõ, mười hai người lao vào tầng mây bay hướng khác nhau.
Lý Vân Tiêu di chuyển đến trước mặt Thẩm Dương Tầm, đệ tử Bạc Hạc phường, rút Tinh Diệt kiếm ra chém một ánth.
Thẩm Dương Tầm hoảng hốt, lạnh run như rơi vào hầm băng, hét thất thanh:
- Vân Tiêu công tử, ngươi . . .!
Lý Vân Tiêu nói:
- Thiếu một người phá trận là bản thiếu gia có thể phá thêm mấy mắt trận, nếu không trốn thì chết đi!
Nhát kiếm kia không nhanh, cố ý cho đối phương thời gian.
Thẩm Dương Tầm hiểu ý, mặt xám xịt, khó khăn lắm liều đấu sống chết vào mười hai hạng không ngờ một mắt trận cũng không phá được đã thua.
Thẩm Dương Tầm không cam lòng, nhưng mạng sống càng quan trọng hơn. Tình thế gấp gáp, Thẩm Dương Tầm lấy lệnh bài ra kích phát trận pháp, một vầng sáng xanh bao bọc gã. Quả nhiên Thẩm Dương Tầm biến mất trước khi kiếm chém xuống, thuấn di về sàn tàu.
Sắc mặt người Bạch Hạc phường khó xem nhưng chỉ giận mà không dám nói gì.
Lý Vân Tiêu suy tư, mới rồi thuấn di phù kích phát lực lượng không gian lực, thực lực của hắn đủ sức ức chế. Nghĩa là nếu thật sự muốn giết người thì khó trốn thoát kiếm của Lý Vân Tiêu.
Hơn mười người khác mới đi không lâu liền cảm nhận chém giết, đứng phía xa quan sát, biến sắc mặt.
Cảnh Thất nói:
- Nói có lý, bớt một người hay một người.
Cảnh Thất lắc người lao hướng Hồ Ngọc Cung gần mình nhất.
Hồ Ngọc Cung kinh kêu:
- A! Cảnh Thất đại nhân, đừng!
Hồ Ngọc Cung vội lấy lệnh bài ra muốn thuấn di, nhưng ánh sáng xanh mới bao gã lại thì cánh tay Cảnh Thất xuyên qua không gian bóp nát cổ gã.
Răng rắc!
Một chuỗi tiếng xương gãy, Hồ Ngọc Cung gục đầu xuống, người xụi lơ.
Cảnh Thất xì cười:
- Hừ!
Cảnh Thất ném xác lên sàn tàu:
- Thứ rác rưởi này cũng xứng tỷ thí cùng bổn tọa?
Không chỉ đám người trên sàn tàu giật mình, liên tục hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Những thí sinh sợ hãi mặt trắng bệch. Mấy đệ tử thực lực hơI thấp vội bay đi trốn, lấp lóe vài cái chui vào tầng mây, không biết tung tích.
Thẩm Dương Tầm run bần bật, lúc trước gã còn thân mình xui xẻo, giờ nhìn xác Hồ Ngọc Cung thấy mừng thầm.
Mấy người không chạy trốn gồm Lý Vân Tiêu, Ngạo Vô Tâm, Trình Thanh Ti, Ngô Đại Thành, còn có Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng sợ hãi mặt trắng bệch, người khẽ run, sợ hãi quên cả việc chạy trốn.
Ánh mắt Cảnh Thất lướt qua Tiểu Hồng, con ngươi co rút chuyển sang hướng khác, dường như không muốn xuống tay với nàng.
Lý Vân Tiêu vỗ vai Tiểu Hồng, nói:
- Đừng sợ, đi chung với đại ca ca nào.
Tiểu Hồng bình tĩnh hơn, gật đầu.
Những người khác nhìn nhau, không nói không rằng bay vào tầng mây, bắt đầu tìm mắt trận.
Chín chín tám mươi mốt mắt trận bảo vệ bí tàng, Lý Vân Tiêu liếc sơ thấy hơi kỳ lạ nhưng không rõ ràng cảm giác được mắt trận ở đâu, e rằng không bỏ ra mấy ngày thì không phá hết được, vì vậy hắn không vội vàng.
Cảnh Thất lạnh lùng liếc Lý Vân Tiêu, đáy mắt lạnh băng tĩnh lặng. Cảnh Thất hừ mũi, cũng đi vào.
Lý Vân Tiêu nắm tay Tiểu Hồng, nói:
- Chúng ta cũng đi đi.
Hai người thuộc nhóm cuối cùng vào tầng mây. Tiểu Hồng không kiềm được ngoái đầu nhìn Địa Chi Bối Tích.
Tầng mây bao la, mênh mông vô biên, tiến vào trong đó như vào đại dương, không phân biệt được phương hướng, không có tận cùng.
Hai người ung dung tản bộ trong mây, rất là nhàn nhã.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Ngày xưa từ biệt ở Đông hải, Tiểu Hồng bị người xấu bắt đi, đại ca ca rất lo cho Tiểu Hồng. Về sau Tiểu Hồng thế nào? Người xấu kia sao rồi?
Lý Vân Tiêu hỏi xong cảm giác tay Tiểu Hồng run nhẹ, nắm càng chặt.
- Tiểu . . . Tiểu Hồng cũng không biết . . . Người xấu kia luôn ở trong thân thể Tiểu Hồng . . .
Tiểu Hồng hơi sợ, mắt to tràn ngập sợ hãi.
Không gấp. Bí tàng Chân Long ở đây không biết bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn để ý chờ thêm mấy ngày sao? Ta cố ý ở lại đây vì trận vũ quyết cuối cùng.
Mọi người đã hiểu.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Chín chín tám mươi mốt mắt trận, chẳng lẽ mười hai người cùng vào, xem số mắt trận bị phá tính thắng thua?
Nam Khâu Vũ nói:
- Vân thiếu gia đúng là thông minh, lúc trước ta không biết Vân thiếu gia cũng tham gia vũ quyết. Trận tỷ thí này Vân thiếu gia chiếm ưu thế, những tuyển thủ khác chịu thiệt đây.
Lý Vân Tiêu hừ mạnh:
- Buồn cười, thực lực có cao thấp, nói gì chiếm ưu thế? Nếu đại nhân cảm thấy bất công, vậy đổi thành người khác chiếm lợi đi.
Nam Khâu Vũ cười khổ nói:
- Chín chín tám mươi mốt mắt trận này ẩn giấu trong tầng mây bao la vô biên, khó tìm được. Đồng thuật của Vân thiếu gia tuyệt thế vô song.
Lý Vân Tiêu nói:
- Theo cách đại nhân nói thì dù là vũ quyết lôi đài, kiếm của ta bén hơn người một phần là đã chiếm hết ưu thế?
- Ha ha ha! Vân thiếu gia thật biết so sánh.
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Bất cứ loại thần thông, trang bị, thậm chí mưu lược, bối cảnh, vận may vân vân đều là một phần của thực lực. Chỉ có mạnh yếu thắng thua, không có phân biệt ưu thế, yéu thế gì. Không biết các vị có gì phản đối không?
Mọi người đều lắc đầu không phản đối.
Thậm chí những tuyển thủ thực lực hơi yếu chút đều mừng thầm. Vũ quyết lôi đài hơn phân nửa bọn họ sẽ xếp chót, nếu là tìm mắt trận để phá vỡ thì có khả ăng rất lớn lật ngược thế cờ.
Nam Khâu Vũ nói:
- Vậy thì mọi người cùng ta ra ngoài đi.
Một đám người đi ra đại điện, đến sàn tàu to lớn. Bốn phía là mây bay, mênh mông vô bờ.
Hàng ngàn vũ giả đứng đông nghẹt ngoài đại điện, thấy có người đi ra liền kéo tới tìm tông phái của mình.
Nam Khâu Vũ lấy ra mười khối lệnh bài ném cho mọi người:
- Đây là máy ghi chép định vị, đeo trên người nó sẽ ghi lại hơi thở của mỗi người. Ai phá mắt trận là ta biết rõ ngay.
Nam Khâu Vũ vung tay lên, sàn tàu hiện ra màn nước, sóng nước lăn tặn, bên trên có tên của mười hai người.
Nam Khâu Vũ nhíu mày, thấy hai cái tên Lý Vân Tiêu hơi kỳ lạ, lại búng ngón tay. Một luồng sáng bắn ra, tên mỗi người hiện ra tông phái, phân biệt hai Lý Vân Tiêu.
Cảnh Thất hỏi:
- Quy tắc cụ thể là gì?
Nam Khâu Vũ nói:
- Không có quy tắc nào, người phá nhiều mắt trận sẽ thấng.
Mắt Cảnh Thất lạnh băng hỏi:
- Nếu giết người thì sao?
Nam Khâu Vũ liếc Cảnh Thất:
- Cố gắng đừng giết người.
Nghe câu này mấy vũ giả thực lực hơi thấp đều biến sắc mặt.
Cố gắng đừng giết người nghĩa là có thể giết người.
Nam Khâu Vũ nhìn bộ dạng của bọn họ, cười nói:
- Đừng lo, lệnh bài ta cho các người có một thuấn di phù, các người có thể trực tiếp kích phát nó sẽ nháy mắt di động đến chiến hạm, dù là thực lực đỉnh cửu giai cũng không thể ngăn lại. Người thuấn di trở về xem như trước tiên kết thúc so tài.
Đám người yên lòng, tất cả đều cẩn thận quan sát lệnh bài. Quả nhiên bên trên khắc một trận phù, có một bấm quyết nhỏ toát ra ý thuấn di.
Trong mười hai người trừ Cảnh Thất ra mạnh nhất chỉ cỡ đỉnh cửu sinh, miễn không đụng độ Cảnh Thất là được. Nếu gặp Cảnh Thất thì nhanh chóng khởi động thuấn di phù, miễn cho trốn không thoát.
Quy tắc đã rõ, mười hai người lao vào tầng mây bay hướng khác nhau.
Lý Vân Tiêu di chuyển đến trước mặt Thẩm Dương Tầm, đệ tử Bạc Hạc phường, rút Tinh Diệt kiếm ra chém một ánth.
Thẩm Dương Tầm hoảng hốt, lạnh run như rơi vào hầm băng, hét thất thanh:
- Vân Tiêu công tử, ngươi . . .!
Lý Vân Tiêu nói:
- Thiếu một người phá trận là bản thiếu gia có thể phá thêm mấy mắt trận, nếu không trốn thì chết đi!
Nhát kiếm kia không nhanh, cố ý cho đối phương thời gian.
Thẩm Dương Tầm hiểu ý, mặt xám xịt, khó khăn lắm liều đấu sống chết vào mười hai hạng không ngờ một mắt trận cũng không phá được đã thua.
Thẩm Dương Tầm không cam lòng, nhưng mạng sống càng quan trọng hơn. Tình thế gấp gáp, Thẩm Dương Tầm lấy lệnh bài ra kích phát trận pháp, một vầng sáng xanh bao bọc gã. Quả nhiên Thẩm Dương Tầm biến mất trước khi kiếm chém xuống, thuấn di về sàn tàu.
Sắc mặt người Bạch Hạc phường khó xem nhưng chỉ giận mà không dám nói gì.
Lý Vân Tiêu suy tư, mới rồi thuấn di phù kích phát lực lượng không gian lực, thực lực của hắn đủ sức ức chế. Nghĩa là nếu thật sự muốn giết người thì khó trốn thoát kiếm của Lý Vân Tiêu.
Hơn mười người khác mới đi không lâu liền cảm nhận chém giết, đứng phía xa quan sát, biến sắc mặt.
Cảnh Thất nói:
- Nói có lý, bớt một người hay một người.
Cảnh Thất lắc người lao hướng Hồ Ngọc Cung gần mình nhất.
Hồ Ngọc Cung kinh kêu:
- A! Cảnh Thất đại nhân, đừng!
Hồ Ngọc Cung vội lấy lệnh bài ra muốn thuấn di, nhưng ánh sáng xanh mới bao gã lại thì cánh tay Cảnh Thất xuyên qua không gian bóp nát cổ gã.
Răng rắc!
Một chuỗi tiếng xương gãy, Hồ Ngọc Cung gục đầu xuống, người xụi lơ.
Cảnh Thất xì cười:
- Hừ!
Cảnh Thất ném xác lên sàn tàu:
- Thứ rác rưởi này cũng xứng tỷ thí cùng bổn tọa?
Không chỉ đám người trên sàn tàu giật mình, liên tục hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Những thí sinh sợ hãi mặt trắng bệch. Mấy đệ tử thực lực hơI thấp vội bay đi trốn, lấp lóe vài cái chui vào tầng mây, không biết tung tích.
Thẩm Dương Tầm run bần bật, lúc trước gã còn thân mình xui xẻo, giờ nhìn xác Hồ Ngọc Cung thấy mừng thầm.
Mấy người không chạy trốn gồm Lý Vân Tiêu, Ngạo Vô Tâm, Trình Thanh Ti, Ngô Đại Thành, còn có Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng sợ hãi mặt trắng bệch, người khẽ run, sợ hãi quên cả việc chạy trốn.
Ánh mắt Cảnh Thất lướt qua Tiểu Hồng, con ngươi co rút chuyển sang hướng khác, dường như không muốn xuống tay với nàng.
Lý Vân Tiêu vỗ vai Tiểu Hồng, nói:
- Đừng sợ, đi chung với đại ca ca nào.
Tiểu Hồng bình tĩnh hơn, gật đầu.
Những người khác nhìn nhau, không nói không rằng bay vào tầng mây, bắt đầu tìm mắt trận.
Chín chín tám mươi mốt mắt trận bảo vệ bí tàng, Lý Vân Tiêu liếc sơ thấy hơi kỳ lạ nhưng không rõ ràng cảm giác được mắt trận ở đâu, e rằng không bỏ ra mấy ngày thì không phá hết được, vì vậy hắn không vội vàng.
Cảnh Thất lạnh lùng liếc Lý Vân Tiêu, đáy mắt lạnh băng tĩnh lặng. Cảnh Thất hừ mũi, cũng đi vào.
Lý Vân Tiêu nắm tay Tiểu Hồng, nói:
- Chúng ta cũng đi đi.
Hai người thuộc nhóm cuối cùng vào tầng mây. Tiểu Hồng không kiềm được ngoái đầu nhìn Địa Chi Bối Tích.
Tầng mây bao la, mênh mông vô biên, tiến vào trong đó như vào đại dương, không phân biệt được phương hướng, không có tận cùng.
Hai người ung dung tản bộ trong mây, rất là nhàn nhã.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Ngày xưa từ biệt ở Đông hải, Tiểu Hồng bị người xấu bắt đi, đại ca ca rất lo cho Tiểu Hồng. Về sau Tiểu Hồng thế nào? Người xấu kia sao rồi?
Lý Vân Tiêu hỏi xong cảm giác tay Tiểu Hồng run nhẹ, nắm càng chặt.
- Tiểu . . . Tiểu Hồng cũng không biết . . . Người xấu kia luôn ở trong thân thể Tiểu Hồng . . .
Tiểu Hồng hơi sợ, mắt to tràn ngập sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.