Chương 1764: Đột phá Hưu môn.
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1763: Đột phá Hưu môn.
Hắn nổi giận rít gào nói “Tư biến” hai tay cũng kết xuất một ấn, đè tới hai thanh dao găm kia.
“Ầm ầm”
Thân ảnh Chân Ma pháp tướng dưới áp lực cực lớn khó có thể chèo chống nổi, ma khí đầy trời chợt giảm, thân thể trở nên hoảng hốt.
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy ngực như bị một tảng đá lớn ngăn chận, vô cùng khó chịu.
“Oanh”
Chân Ma pháp tướng rốt cục không ngăn nổi nữa, sụt xuống như núi lở, triệt để bỏ mình.
Cực Thức chi lực không thể địch nổi, lăng không rơi xuống
Toàn bộ đại địa đều không ngừng run rẩy dưới cự lực kia, sơn mạch trực tiếp nứt ra, chia năm xẻ bảy.
“PHỐC”
Ngay khi Chân Ma pháp tướng sụp đổ, Lý Vân Tiêu rốt cục nhổ ra một búng máu, áp lực nơi ngực lập tức đại giảm. Hắn vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, nơi mi tâm lóe lên ma quang, Ma Thiên Khải bỗng nhiên bay ra, áo giáp thật thể trực tiếp bao trùm trên người.
Đồng thời toàn thân hắn kim quang đại thịnh, trong mi tâm tử mang lập loè, Bát môn chi lực tràn ngập toàn thân, hai tay kết xuất một đạo ấn quyết, đột nhiên đánh tới Cực Thức kia.
“Phanh”
Cực Thức dưới song chưởng của hắn lần nữa bị ngăn trở
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, cổ lực lượng áp xuống từ song chưởng hơn xa hắn tưởng, áp khiến toàn thân hắn đều phồng lên, cơ bắp tầng tầng điệp lên.
Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ ở xa xa đã kinh hãi đến triệt để ngốc trệ, bị loại lực lượng này lăng không đè xuống, đừng nói là dùng thân thể chống lại, chỉ cần đụng một chút thôi đã khiến người tan thành mây khói rồi.
Kinh Vĩnh Dạ ngơ ngác lẩm bẩm:
Trời a, hắn là làm bằng kim loại sao. . .
Lãnh Vũ cũng kinh hãi không thôi, không ngừng kết ấn đánh xuống, thúc dục lấy Cực Thức chi lực.
Một chiêu trảm thiên liệt địa này cũng là chiêu mạnh nhất của hắn rồi, sau khi phá hủy Thiên kiếm đồ và Chân Ma pháp tướng uy lự cũng đã giảm đi nhiều, không đến một nửa trước kia.
Cửu Thiên cũng cảm thấy giá lạnh, la lớn:
Tiểu tử này tu luyện thể thuật, mở ra một trong thân thể Bát môn a!
Lãnh Vũ kinh sợ nói:
Vô liêm sỉ, mặc dù là mở ra một trong Bát môn cũng tuyệt không khả năng ngăn trở Cực Thức của ta được.
Hắn cơ hồ nổi giận rồi, hét lớn một tiếng, dốc toàn bộ lực lượng vào trong tay, đột nhiên kết ấn đè xuống.
Hắn không để ý gì cả, một tia khí lực cuối cùng cũng đều rót vào, cố gắng hết sức gạt bỏ Lý Vân Tiêu.
“Ầm ầm”
Lần này quả nhiên có hiệu quả, trên song chưởng Lý Vân Tiêu truyền đến chấn động, cả người hắn cũng đã chống đến cực hạn, hai mắt cơ hồ như muốn lồi ra ngoài..
Súc sinh chẳng qua chỉ là cặn bã Võ Đế bát tinh mà thôi, cũng muốn giết ta sao?
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, Cực Thức kia rốt cục rơi xuống, đánh trúng vào hắn.
“Ầm ầm long”
Toàn bộ sơn mạch triệt để sụp đổ, hóa thành vô số khối vụn triệt để biến mất trong năng lượng cuồng bạo.
Ánh mắt Lãnh Vũ lộ ra vẻ đại hỉ, cuồng tiếu nói:
Ha ha, cuồng cái gì mà cuồng? Không phải vẫn chết sao? Võ Đế tam tính chính là cặn bã, dù có nhảy nhót thế nào cũng chỉ là Võ Đế tam tinh mà thôi.
Cả người Lý Vân Tiêu bị Cực Thức đánh trúng, phòng ngự Ma Thiên Khải lập tức bị đánh xuyên, đều chấn lên người hắn, Bất Diệt Kim Thân đang không ngừng bị phá hủy đồng thời cũng hấp thu lấyCực Thức chi lực.
Trên thân thể hắn đột nhiên bắn ra từng đạo bạch quang, hình thành một vòng trăng sáng nhô lên đỉnh đầu, dị tượng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ tái khởi, Bỉ Ngạn chi kiều hiển hiện trước mắt.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một mảnh thanh minh, trong đầu xuất hiện bí pháp mà Tân Thần truyền thụ.
Trước kia hắn cũng có bế quan tu luyện, nhưng luôn không bắt được trọng điểm, hơn nữa vô luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể khiến Thần Thể dị tượng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ xuất hiện, không thể không buông tha cho.
Giờ phút này trong đầu linh quang thoáng hiện, bắt đầu vận chuyển lấy Thần Thể chi lực, bí thuật mà Tân Thần truyền thụ cho tựa hồ trong nháy mắt đã có giải đáp, đồng thời đạp lên Bỉ Ngạn chi kiều kia.
“Oanh”
Bên mi tâm hắn tựa hồ đột nhiên mở ra thiên nhãn, bắn ra một đạo hồng mang, một cổ vòng xoáy lực lượng khổng lồ hiển hiện nơi mi tâm, thân thể giống như mở xuống một đạo gông xiềng, “Hưu” môn rốt cục đã mở ra.
Lực lượng bàng bạc bắt đầu rót vào toàn thân, chữa trị lấy thân thể bị hao tổn.
Trên bầu trời ở xa xa, Cửu Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp bay đến bên cạnh Lãnh Vũ, có chút nghĩ mà sợ nói:
Không thể tưởng được tiểu tử này cường hãn như thế, khiến cho ngươi thi triển ra Cực Thức, còn thiếu chút nữa chống được nữa.
“Hừ”
Sắc mặt âm lãnh của Lãnh Vũ hiện giờ càng thương trắng như tờ giấy, đắc ý khẽ nói:
Đây là dốc sức hàng thập hội, ta cao hơn hắn trọn vẹn năm cảnh giới, niết hắn như niết con kiến thôi.
Vậy sao?
Một đạo âm thanh lạnh như băng từ trong phế tích sơn mạch vô biên kia truyền ra.
Cái gì?
Mấy người đều chấn động, hoảng sợ đến tột đỉnh.
Lãnh Vũ thiếu chút nữa đã phun ra toàn bộ lòng tạng, triệt để ngây ngốc trên bầu trời.
Mà Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ lại đại hỉ không thôi, bất quá bọn hắn vẫn rất khó tin tưởng Lý Vân Tiêu còn sống, đều cho rằng mình nghe lầm.
Năng lượng phong bạo bên trong phế tích sơn mạch dần dần tán đi, một đạo thân ảnh nguy nga hiển lộ ra.
Trái phải mi tâm thân ảnh kia phân biệt lóe lên hai đạo quang mang, giống như ấn ký vậy, đúng là chỗ của “Khai” và “Hưu” trong Bát môn, ở trong bụi bậm cảm thấy dị thường chói mắt.
Cặn bã Võ Đế bát tinh, không gì hơn cái này ah !
Bóng người kia dần bay lên, càng ngày càng rõ ràng, trực tiếp triển lộ trước mặt mọi người.
Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh, hai con ngươi như tinh thần biển cả, làn da cả người bóng loáng như ngọc, đừng nói trọng thương, mà ngay cả một đạo vết cắt cũng không có
Không có khả năng ah!
Lãnh Vũ triệt để phát điên rồi, gương mặt cơ hồ vặn vẹo thành một đoàn, dị thường khó coi.
Toàn thân Cửu Thiên cũng toát ra mồ hôi lạnh, nào còn dám dừng lại nữa, vội vàng kêu lên:
Đi mau
Hắn một phát bắt lấy Lãnh Vũ, muốn bỏ chạy. Nhưng trong cơ thể tên kia đã là dầu hết đèn tắt rồi, không cửu hắn một phen thì hắn tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Phanh”
Hai chân Lý Vân Tiêu đạp một cái trên không trung, liền bắn ra ngoài.
Hắn giờ nguyên lực trong cơ thể hắn cũng đã hao phí không còn, nhưng thân thể tuyệt cường lại tràn ngập lực lượng dùng không hết, dẫm một cước thân thể chợt bắn ra như mũi tên, tốc độ vậy mà không dưới chín tầng trời.
Đáng chết ah !
Cửu Thiên lôi kéo Lãnh Vũ chạy trốn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh
Kỳ thật hắn căn bản không nên chạy, dùng lực lượng Võ Đế bát tinh của hắn, đủ để đánh một trận với Lý Vân Tiêu, thậm chí đánh chết đối phương.
Nhưng Lý Vân Tiêu trúng phải một kích tuyệt sát của Lãnh Vũ vẫn bình yên vô sự đã khiến hắn bị dọa đến vỡ mật, căn bản không dám dừng lại nửa phần. Mắt thấy Lý Vân Tiêu đuổi theo, trong lòng hắn liền cảm thấy một hồi khẩn trương.
Hắn nổi giận rít gào nói “Tư biến” hai tay cũng kết xuất một ấn, đè tới hai thanh dao găm kia.
“Ầm ầm”
Thân ảnh Chân Ma pháp tướng dưới áp lực cực lớn khó có thể chèo chống nổi, ma khí đầy trời chợt giảm, thân thể trở nên hoảng hốt.
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy ngực như bị một tảng đá lớn ngăn chận, vô cùng khó chịu.
“Oanh”
Chân Ma pháp tướng rốt cục không ngăn nổi nữa, sụt xuống như núi lở, triệt để bỏ mình.
Cực Thức chi lực không thể địch nổi, lăng không rơi xuống
Toàn bộ đại địa đều không ngừng run rẩy dưới cự lực kia, sơn mạch trực tiếp nứt ra, chia năm xẻ bảy.
“PHỐC”
Ngay khi Chân Ma pháp tướng sụp đổ, Lý Vân Tiêu rốt cục nhổ ra một búng máu, áp lực nơi ngực lập tức đại giảm. Hắn vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, nơi mi tâm lóe lên ma quang, Ma Thiên Khải bỗng nhiên bay ra, áo giáp thật thể trực tiếp bao trùm trên người.
Đồng thời toàn thân hắn kim quang đại thịnh, trong mi tâm tử mang lập loè, Bát môn chi lực tràn ngập toàn thân, hai tay kết xuất một đạo ấn quyết, đột nhiên đánh tới Cực Thức kia.
“Phanh”
Cực Thức dưới song chưởng của hắn lần nữa bị ngăn trở
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, cổ lực lượng áp xuống từ song chưởng hơn xa hắn tưởng, áp khiến toàn thân hắn đều phồng lên, cơ bắp tầng tầng điệp lên.
Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ ở xa xa đã kinh hãi đến triệt để ngốc trệ, bị loại lực lượng này lăng không đè xuống, đừng nói là dùng thân thể chống lại, chỉ cần đụng một chút thôi đã khiến người tan thành mây khói rồi.
Kinh Vĩnh Dạ ngơ ngác lẩm bẩm:
Trời a, hắn là làm bằng kim loại sao. . .
Lãnh Vũ cũng kinh hãi không thôi, không ngừng kết ấn đánh xuống, thúc dục lấy Cực Thức chi lực.
Một chiêu trảm thiên liệt địa này cũng là chiêu mạnh nhất của hắn rồi, sau khi phá hủy Thiên kiếm đồ và Chân Ma pháp tướng uy lự cũng đã giảm đi nhiều, không đến một nửa trước kia.
Cửu Thiên cũng cảm thấy giá lạnh, la lớn:
Tiểu tử này tu luyện thể thuật, mở ra một trong thân thể Bát môn a!
Lãnh Vũ kinh sợ nói:
Vô liêm sỉ, mặc dù là mở ra một trong Bát môn cũng tuyệt không khả năng ngăn trở Cực Thức của ta được.
Hắn cơ hồ nổi giận rồi, hét lớn một tiếng, dốc toàn bộ lực lượng vào trong tay, đột nhiên kết ấn đè xuống.
Hắn không để ý gì cả, một tia khí lực cuối cùng cũng đều rót vào, cố gắng hết sức gạt bỏ Lý Vân Tiêu.
“Ầm ầm”
Lần này quả nhiên có hiệu quả, trên song chưởng Lý Vân Tiêu truyền đến chấn động, cả người hắn cũng đã chống đến cực hạn, hai mắt cơ hồ như muốn lồi ra ngoài..
Súc sinh chẳng qua chỉ là cặn bã Võ Đế bát tinh mà thôi, cũng muốn giết ta sao?
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, Cực Thức kia rốt cục rơi xuống, đánh trúng vào hắn.
“Ầm ầm long”
Toàn bộ sơn mạch triệt để sụp đổ, hóa thành vô số khối vụn triệt để biến mất trong năng lượng cuồng bạo.
Ánh mắt Lãnh Vũ lộ ra vẻ đại hỉ, cuồng tiếu nói:
Ha ha, cuồng cái gì mà cuồng? Không phải vẫn chết sao? Võ Đế tam tính chính là cặn bã, dù có nhảy nhót thế nào cũng chỉ là Võ Đế tam tinh mà thôi.
Cả người Lý Vân Tiêu bị Cực Thức đánh trúng, phòng ngự Ma Thiên Khải lập tức bị đánh xuyên, đều chấn lên người hắn, Bất Diệt Kim Thân đang không ngừng bị phá hủy đồng thời cũng hấp thu lấyCực Thức chi lực.
Trên thân thể hắn đột nhiên bắn ra từng đạo bạch quang, hình thành một vòng trăng sáng nhô lên đỉnh đầu, dị tượng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ tái khởi, Bỉ Ngạn chi kiều hiển hiện trước mắt.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một mảnh thanh minh, trong đầu xuất hiện bí pháp mà Tân Thần truyền thụ.
Trước kia hắn cũng có bế quan tu luyện, nhưng luôn không bắt được trọng điểm, hơn nữa vô luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể khiến Thần Thể dị tượng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ xuất hiện, không thể không buông tha cho.
Giờ phút này trong đầu linh quang thoáng hiện, bắt đầu vận chuyển lấy Thần Thể chi lực, bí thuật mà Tân Thần truyền thụ cho tựa hồ trong nháy mắt đã có giải đáp, đồng thời đạp lên Bỉ Ngạn chi kiều kia.
“Oanh”
Bên mi tâm hắn tựa hồ đột nhiên mở ra thiên nhãn, bắn ra một đạo hồng mang, một cổ vòng xoáy lực lượng khổng lồ hiển hiện nơi mi tâm, thân thể giống như mở xuống một đạo gông xiềng, “Hưu” môn rốt cục đã mở ra.
Lực lượng bàng bạc bắt đầu rót vào toàn thân, chữa trị lấy thân thể bị hao tổn.
Trên bầu trời ở xa xa, Cửu Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp bay đến bên cạnh Lãnh Vũ, có chút nghĩ mà sợ nói:
Không thể tưởng được tiểu tử này cường hãn như thế, khiến cho ngươi thi triển ra Cực Thức, còn thiếu chút nữa chống được nữa.
“Hừ”
Sắc mặt âm lãnh của Lãnh Vũ hiện giờ càng thương trắng như tờ giấy, đắc ý khẽ nói:
Đây là dốc sức hàng thập hội, ta cao hơn hắn trọn vẹn năm cảnh giới, niết hắn như niết con kiến thôi.
Vậy sao?
Một đạo âm thanh lạnh như băng từ trong phế tích sơn mạch vô biên kia truyền ra.
Cái gì?
Mấy người đều chấn động, hoảng sợ đến tột đỉnh.
Lãnh Vũ thiếu chút nữa đã phun ra toàn bộ lòng tạng, triệt để ngây ngốc trên bầu trời.
Mà Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ lại đại hỉ không thôi, bất quá bọn hắn vẫn rất khó tin tưởng Lý Vân Tiêu còn sống, đều cho rằng mình nghe lầm.
Năng lượng phong bạo bên trong phế tích sơn mạch dần dần tán đi, một đạo thân ảnh nguy nga hiển lộ ra.
Trái phải mi tâm thân ảnh kia phân biệt lóe lên hai đạo quang mang, giống như ấn ký vậy, đúng là chỗ của “Khai” và “Hưu” trong Bát môn, ở trong bụi bậm cảm thấy dị thường chói mắt.
Cặn bã Võ Đế bát tinh, không gì hơn cái này ah !
Bóng người kia dần bay lên, càng ngày càng rõ ràng, trực tiếp triển lộ trước mặt mọi người.
Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh, hai con ngươi như tinh thần biển cả, làn da cả người bóng loáng như ngọc, đừng nói trọng thương, mà ngay cả một đạo vết cắt cũng không có
Không có khả năng ah!
Lãnh Vũ triệt để phát điên rồi, gương mặt cơ hồ vặn vẹo thành một đoàn, dị thường khó coi.
Toàn thân Cửu Thiên cũng toát ra mồ hôi lạnh, nào còn dám dừng lại nữa, vội vàng kêu lên:
Đi mau
Hắn một phát bắt lấy Lãnh Vũ, muốn bỏ chạy. Nhưng trong cơ thể tên kia đã là dầu hết đèn tắt rồi, không cửu hắn một phen thì hắn tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Phanh”
Hai chân Lý Vân Tiêu đạp một cái trên không trung, liền bắn ra ngoài.
Hắn giờ nguyên lực trong cơ thể hắn cũng đã hao phí không còn, nhưng thân thể tuyệt cường lại tràn ngập lực lượng dùng không hết, dẫm một cước thân thể chợt bắn ra như mũi tên, tốc độ vậy mà không dưới chín tầng trời.
Đáng chết ah !
Cửu Thiên lôi kéo Lãnh Vũ chạy trốn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh
Kỳ thật hắn căn bản không nên chạy, dùng lực lượng Võ Đế bát tinh của hắn, đủ để đánh một trận với Lý Vân Tiêu, thậm chí đánh chết đối phương.
Nhưng Lý Vân Tiêu trúng phải một kích tuyệt sát của Lãnh Vũ vẫn bình yên vô sự đã khiến hắn bị dọa đến vỡ mật, căn bản không dám dừng lại nửa phần. Mắt thấy Lý Vân Tiêu đuổi theo, trong lòng hắn liền cảm thấy một hồi khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.