Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1763: Liên thủ. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1762: Liên thủ. (2)

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, Thiên Thu Bá Đao lăng không chém xuống, nghênh đón lấy.

“Phanh”

Đao mang chấn khai, một cánh tay của hắn run lên.

Lãnh Vũ cũng hét lớn một tiếng, trên hai thanh dao găm tản mát ra khí tức khủng bố bắn Lãnh Kiếm Băng Sương ra, cả người lăng không chém xuống dưới.

Lý Vân Tiêu đột nhiên hóa thành lôi đình, hét lớn một tiếng, tinh thần lực cũng tuôn ra, quát to:

Phá

Một đạo lôi độn trực tiếp phá vỡ không gian mà Lãnh Vũ khóa lại, thuấn di ra ngoài, khiến đối phương chém vào khoảng không.

Sắc mặt Lãnh Vũ trầm xuống, ngưng giọng nói:

Tiểu tử này tinh thần lực tăng thêm lôi độn, vậy mà có thể phá vỡ sự trấn áp của đế khí, không dễ làm rồi!

Cửu Thiên cười lạnh nói:

Ta đã sớm nói tiểu từ này khó giải quyết, ta thấy ngươi vẫn nên thi triển ra chiêu đó đi.

Lãnh Vũ biến sắc, lẩm bẩm:

Vận dụng cực chiêu đối với một gã Võ Đế tam tinh, không khỏi quá chuyện bé xé ra to rồi. Ta nhớ ngươi cũng có một thức thiên phú thần thông, sao không thi triển ra thế?

Sắc mặt Cửu Thiên cũng trở nên khó coi, khẽ nói:

Hừ, thức thần thông kia của ta sau khi dùng phải vài năm mới có thể khôi phục, ngươi bảo ta vận dụng át chủ bài, là có mục đích gì?

Lãnh Vũ nói:

Đã như vậy, ta và ngươi lại liên thủ thử xem, nếu còn không được thì cũng chỉ có thể dùng đại chiêu thôi. Nơi này cách Huyễn Bảo đại hội quá gần, ta sợ đưa tới cường giả. Huống hồ kết cấu đảo Hãm Không cũng không chắc chắn, nếu phá hủy mất hơn phân nửa, vậy thì thực gặp quỷ rồi.

Đi, ta trái ngươi phải.

Cửu Thiên đùa nghịch ra thương hoa, liền trực tiếp lấn thân đánh tới bên trái Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Lãnh Vũ cũng phát lạnh, hai thanh dao găm lăng không đánh ra, chém tới bên phải.

Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ ở xa xa thấy thế cũng đều choáng váng, vậy mà hai gã cường giả Võ Đế bát tinh liên thủ, nhưng lại không bắt được Lý Vân Tiêu.



“Hừ”

Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, đấu với hai gã cường giả Võ Đế tám sao liên thủ, hắn căn bản không có phần thắng, nhưng đối phương muốn bắt hắn cũng cực kỳ khó hắn.

Hắn lập tức hóa thành lôi đình, lần nữa độn đi trăm mét, một tay bấm kháp Kiếm Phù, từng đạo Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm từ trong cơ thể bắn ra, quấn ở bên người hắn đặt song song thành trận.

Hàn khí trên mấy chuôi kiếm tựa hồ càng lớn hơn một chút, đúng là do Viên Cao Hàn mới luyện chế ra. Sau khi tấn cấp Thuật Luyện Sư cửu giai, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm do Viên Cao Hàn lần nữa luyện chế phẩm chất còn cao hơn trước một tầng.

Tổng cộng mười tám chuôi kiếm dựa theo trình tự nhất định bay ra, ở trong kiếm trận ngưng tụ ra một cái Kiếm Phù màu vàng, chậm rãi bay lên.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng dị thường, lần đầu tiên đồng thời khu động mười tám chuôi kiếm, đối với hắn mà nói cũng là khảo nghiệm rất lớn, sáu cánh tay hóa xuất ra đạo đạo tàn ảnh, không ngừng có quyết ấn đánh vào trong đó.

Kiếm Phù, lên.

Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, mười tám chuôi kiếm kia nhao nhao phát ra tiếng chiến minh “Ông ông”, trở nên cực kỳ bất ổn, đạo Kiếm Phù kim sắc ở chính giữa trực tiếp bay lên trời, dưới quyết ấn của Lý Vân Tiêu hóa thành một đạo lưu quang, chém tới hai người đang truy kích tới.

Kiếm Phù này. . . Không tốt. . .

Lãnh Vũ kinh kêu một tiếng, khí tức trên Kiếm Phù kia cực mạnh, trực tiếp ép tới khiến làn da hắn nứt ra, phá xuất ra đạo đạo miệng máu.

Sắc mặt Cửu Thiên cũng đại biến, thoáng cái ngừng thương thế, ngược lại lui về phía sau một bước.

Đáng chết đây là ngươi bức ta đấy!

Lãnh Vũ rống lên một tiếng dữ tợn, thoáng cái ngửa mặt lên trời thét dài lên.

Trên bầu trời lập tức hiện lên đóa đóa mây đen, hội tụ trên đỉnh đầu hắn quay cuồng không thôi.

“Hống”

Trên người của hắn đột nhiên thi triển một đôi lông cánh màu đen, gương mặt cũng trở nên bén nhọn, trong miệng không ngừng phát ra quái âm truyền ra trên bầu trời.

Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ ở xa xa đều cảm thấy khí huyết trong cơ thể quay cuồng, mạch máu giống như muốn trực tiếp nổ bung vậy. Hai người sợ tới mức vội vàng lăng không ngồi xếp bằng xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, cố sức ổn định tâm thần. Đồng thời cũng cảm thấy kinh hãi vì uy thế của Võ Đế bát tinh.

Sắc mặt Lãnh Vũ trở nên vô cùng âm hàn, từng đạo gió lạnh trên người chấn khắp bốn phương tám hương, dao găm trong tay tương giao thành xiên trên bầu trời, ngưng tụ thành một cái Thập tự cự đại, giống như muốn chém bầu trời thành bốn khối vậy.

Cửu Thiên vừa mừng vừa sợ, dưới khí thế một chiêu này của Lãnh Vũ, hắn cũng không tự kìm hãm được liên tiếp lui về phía sau, bị cổ âm phong kia ép cho cực kỳ không thoải mái.

Cực thức thiên liệt địa

Lãnh Vũ mở hai tay ra, hét lớn một tiếng.



Thập tự cực lớn trên bầu trời đột nhiên tuôn ra hào quang cực lớn, đánh tan mây đen đầy trời, nghênh hướng Kiếm Phù.

“Ầm ầm”

Kiếm Phù dưới một chiêu này bị ép cho rung động lắc lư không thôi, mười tám chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trước người Lý Vân Tiêu cũng nhao nhao run rẩy lấy, phát ra đạo đạo kiếm minh.

“Phanh”

Một thanh trường kiếm trực tiếp bay ra khỏi kiếm trận, bắn đi xa xa.

“Rầm rầm rầm”

Lần nữa vô số thân kiếm bắn ra, toàn bộ Thiên kiếm đồ đột nhiên nứt vỡ, mười tám chuôi kiếm toàn bộ bị đánh bay

“Ầm ầm”

Đạo Kiếm Phù trên bầu trời đột nhiên nứt vỡ, hóa thành vô số kim quang tiêu tán.

Thập Tự Trảm cực lớn kia đã mất đi lực cản, lập tức lăng không ép xuống Lý Vân Tiêu, chém lên sơn mạch cực lớn kia.

Toàn bộ bầu trời và mặt đất đều là một mảnh run rẩy.

Liêu Dương Băng và Kinh Vĩnh Dạ ở xa xa dưới cổ uy áp phải đau khổ ngăn cản, một ngụm máu tươi cũng vọt tới yết hầu khẩu, như tùy thời muốn phun ra vậy.

Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, dưới cổ uy áp như hủy thiên diệt địa kia, Bất Diệt Kim Thân của hắn vận chuyển tới mạnh nhất, bắn áp lực ra ngoài.

Hai tay để trước người kháp ra một đạo quyết ấn, sau lưng lập tức hiện ra một đạo bóng đen cự đại, đúng là Chân Ma pháp tướng. Trên Chân Ma pháp tướng kia cũng là ba đầu sáu tay, hơn nữa trên một tay trong đó xuất hiện hư ảnh binh khí, như đang nâng một cái bình nhỏ vậy.

Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, trạng thái này của Chân Ma pháp tướng hắn cũng là lần đầu thấy được.

Chẳng lẽ theo thực lực của chính mình tăng lên, Chân Ma pháp tướng cũng đang không ngừng được hoàn thiện sao?

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, một chiêu kia của Lãnh Vũ đã lăng không mà đến, năm cánh tay trên Chân Ma pháp tướng đồng thời kết xuất ấn ký bất đồng, đánh tới phía trước, cánh tay kéo lấy hư ảnh bình nhỏ kia cũng vỗ tới trước.

“Ầm ầm”

Cực Thức sinh ra chấn động cường đại, đầy trời đều là ma khí bay tứ tung, cứ thế ngăn cản lấy trảm kích kia.

Bốn cánh tay sau lưng Chân Ma pháp tướng kết xuất hai cái Ấn Quyết cổ quái, mà trước người tay phải nâng hư ảnh bình nhỏ chống lại Cực Thức, tay trái lại hộ ở quanh thân bình.

Chuyện gì xảy ra?

Lãnh Vũ hít một hơi lạnh, cả người đều không bình tĩnh được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook