Chương 929: Hai thức quyết đấu. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 927: Hai thức quyết đấu. (2)
Thậm chí có người dưới kiếm ý nhộn nhạo này đột phá bình cảnh, liên tục khiếp sợ.
Mà hai đạo kiếm khí nhộn nhạo này đủ khiến cả thành Hắc Thiết, cả Mạc gia thành tro tàn. Mọi người dưới kiếm khí chiếu rọi đều nhắm mắt lại, không ngừng thối lui.
- Dừng tay!
Âm thanh ngưng trọng của tổ lão vang lên, quát:
- Lại đấu tiếp sẽ triệt để hủy thành Hắc Thiết này!
Khi tổ lão quát lên, kiếm quang đầy trời tán đi, hồi lâu mới dần dần biến thành màu đen, khôi phục màu sắc bóng tối bình thường. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, cũng không còn lãnh ngạo như trước, giống như sau trận đấu kiếm vừa rồi đã cẩn thận hơn.
Cổ Phi Dương vẫn áo trắng như tuyết, đứng giữa trời cao.
Tinh Diệt Kiếm trong tay hắn biến mất, hóa thành từng đạo hào quang chẳng khác gì đom đóm bao phủ quanh người.
Hắn gật đầu nói:
- Lão đầu, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết đúng là không tệ. Nhưng nếu không phải tu vị của ngươi thắng ta một bậc, bộ công pháp này không bằng kiếm quyết của ta.
Người ở chung quanh khiếp sợ, mở to mắt ra nhìn, chỉ mới hai chiêu mà thôi, bọn họ xem ra là không phân thắng bại. Nhưng sự thật như thế nào thì không người biết. Giờ phút này nghe Cổ Phi Dương nói thế thì liên tục kinh hãi.
Tổ lão im lặng thật lâu, bùi ngùi thở dài nói:
- Không qua mấy năm nữa, ta không phải đối thủ của ngươi.
Những lời này như tảng đá ném vào hồ nước, sinh ra rung động cực lớn, người cả Mạc gia chính tai nghe thấy thì khiếp sợ.
Sáu đại thái thượng trưởng lão càng ngây ra, như hóa thành đá.
Tổ lão chính là trụ cột tinh thần của Mạc gia thành Hắc Thiết, từ bối phận còn cao hơn chưởng môn thế lực siêu cấp, thiên hạ hôm nay chỉ có Thánh Vực, tông chủ bảy đại phái mới dám nói thắng tổ lão một bậc.
Mà vào lúc này tổ lão nói vài năm nữa không địch lại người này, rốt cuộc đối phương mạnh tới mức nào?
- Thật mạnh, thật mạnh, người này rất mạnh.
Chỉ mới đấu hai thức nhưng nó vĩnh viễn khắc vào trong đầu Mạc Tiểu Xuyên . Trong lòng của hắn sinh ra âm thanh mãnh liệt, ta nhất định phải bái người này làm sư phụ, nhất định phải bái hắn làm thầy, như vậy mới có thể vượt qua phụ thân, đánh bại địch nhân.
- Cầu, cầu ngươi, van cầu ngươi thu ta làm đồ đệ.
Dưới ánh trăng sáng, tất cả âm thanh đều im bật, giọng non nớt của Mạc Tiểu Xuyên truyền ra trong trời đêm, hắn đã quỳ tới chết lặng, bái thật sâu, cả trán như vùi vào trong đất.
- Mất mặt!
Một tiếng hét lớn tức giận do Mạc Bình Tây hét lên, hắn lạnh lùng tức giận nói:
- Thân là đệ tử Mạc gia ta, vậy mà xấu hổ đi bái người khác làm sư, còn không cút về cho ta.
Sắc mặt Mạc Vạn Phong ngưng trọng, hắn tiến lên, không ngờ quỳ một gối, khẩn cầu:
- Cổ Phi Dương, thỉnh ngươi xem mặt mũi tương giao với phụ thân hắn, cầu ngươi mang Tiểu Xuyên đi.
Lần này cả Mạc gia đều xôn xao.
Mạc Vạn Phong chính là đại trưởng lão, vậy mà quỳ một gối trước mặt Cổ Phi Dương, làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, cũng làm sáu tên thái thượng trưởng lão biến sắc, trong mắt đầu lửa giận.
- Mạc Vạn Phong chú ý thân phận của ngươi!
Một gã thái thượng trưởng lão phẫn nộ quát:
- Tức chết ta mà. Còn không đứng dậy!
Mạc Vạn Phong nhìn Cổ Phi Dương, hắn đã bỏ qua tất cả. Cho dù cái quỳ một gối này mà bị bãi miễn chức vị đại trưởng lão, hơn nữa còn bị tộc quy xử lý nghiêm khắc hơn nữa. Nhưng vì Mạc Tiểu Xuyên, hắn cái gì cũng chẳng quan tâm.
Cổ Phi Dương gõ gõ đầu, nói:
- Ai nha, chuyện này với ta mà nói là nan đề. Ta chưa nói tới có giao tình với Mạc Đấu Thần hay không. Nhưng mà chỉ thấy thực lực của hắn không tầm thường, muốn đọ sức một chút, đứa nhỏ này thiên phú quá bình thường a.
- Dẫn ta đi, ta nhất định sẽ vượt qua phụ thân!
Mạc Tiểu Xuyên kiên định hô lớn:
- Ta nhất định sẽ vượt qua phụ thân ta, sau đó thay phụ thân đánh bại ngươi.
- Ah?
Đồng tử Cổ Phi Dương hơi co lại, nhẹ khẽ cười nói:
- Lão đầu, ngươi thấy thế nào? Đây là hài tử nhà của ngươi đấy. Đến lúc đó cũng đừng nói ta bắt cóc người Mạc gia, đi khắp thiên hạ gây phiền toái cho ta.
Tổ lão nhìn Mạc Tiểu Xuyên, chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu Tiểu Xuyên nguyện đi theo ngươi, xin mời ngươi thu hắn làm đồ đệ đi. Ta cũng thay phụ thân đã mất của hắn nhờ ngươi một lần.
- Tổ lão!
Mọi người vô cùng kinh hãi, không thể ngờ ngay cả lão tổ cũng nói ra lời này. Lần này sáu đại thái thượng trưởng lão càng câm miệng, không dám nhiều lời nữa. Giống như chuyện Mạc Vạn Phong quỳ gối cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Cổ Phi Dương thản nhiên nói:
- Như vậy ah, được rồi, ta tạm thời thử một lần. Nhưng mà Cổ Phi Dương ta cũng không muốn thu đồ đệ phế vật, ta mang ngươi đi tới một nơi, nếu như ngươi có thể thông qua khảo nghiệm, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ.
Mạc Tiểu Xuyên đại hỉ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hai mắt đẫm lệ rơi xuống, lớn tiếng nói:
- Ta nhất định sẽ thông qua khảo nghiệm, nếu như không qua, ta cũng chẳng quấn quít lấy ngươi.
Cổ Phi Dương nhìn hắn, lạnh lùng nói ra:
- Nếu như không qua, ngươi cũng không có cơ hội quấn quít lấy ta.
Trong lòng Mạc Vạn Phong giật mình, đột nhiên cả kinh nói:
- Cổ Phi Dương, ngươi muốn dẫn hắn đi đâu? Hắn là nhi tử duy nhất của đại ca ta, không thể tổn thương hắn!
Cổ Phi Dương cười lạnh nói:
- Đã như vầy, vậy ngươi ở bên cạnh hắn đi.
Mạc Tiểu Xuyên sợ Cổ Phi Dương thay đổi chủ ý, vội vàng nói:
- Vạn Phong thúc thúc, ta nhất định có thể thông qua khảo nghiệm, bái ông ta làm thầy, ngươi yên tâm đi!
Sắc mặt Mạc Vạn Phong cực kỳ khó nhìn, thấp thỏm nói:
- Ngươi muốn dẫn hắn đi đâu?
Cổ Phi Dương ngẩng đầu lên, nhìn qua xa xa, trong miệng nói ba chữ đầy lạnh nhạt, nói:
- Tuyệt Thần động!
Ba chữ này giống như có uy lực vô cùng, làm cho tất cả võ giả ở đây run rẩy lên, cảm thấy sống lưng lạnh giá, nhịn không được hàn ý quấn thân.
Mạc Vạn Phong cũng hoảng sợ mở to mắt ra, nhìn qua Cổ Phi Dương mang theo Mạc Tiểu Xuyên càng đi càng xa, biến mất bên ngoài thành Hắc Thiết...
Mạc Tiểu Xuyên suy nghĩ lại chuyện lúc tám tuổi, trên gương mặt đã sớm chảy nước mắt, nhịn không được khóc lớn nói:
- Ngươi thật sự là sư phụ ta?
Lý trí của hắn khó mà tin được, nhưng mà trên mặt tình cảm hắn đã chấp nhận.
Lý Vân Tiêu nói:
- Còn nhớ lúc ngươi ở bên ngoài Thần Tuyệt động nói với ta, ngươi nói nhất định sẽ tu luyện Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết tới cực hạn, sau đó đánh bại ta.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, giơ tay lên, ngón tay vẽ vòng tròn trên không trung, lập tức sinh ra âm dương ngư xoay tròn, hắn dùng chỉ thay kiếm điểm về phía trước, nói khẽ:
- Hồng Trần Ngưng Vọng Ánh Hạo Nguyệt!
Đây chính là thứ đầu tiên trong hai thức đấu với tổ lão, Cổ Phi Dương kỳ tài ngút trời, tuy chỉ nhìn qua một lần, không cách nào nắm giữ tinh túy, nhưng mà thi triển sống động như thật, người bình thường khó có thể phân biệt.
- Đây là thức thứ hai, Ngọc Ảnh Đãng Khí Kiếm Hồi Tràng!
Thậm chí có người dưới kiếm ý nhộn nhạo này đột phá bình cảnh, liên tục khiếp sợ.
Mà hai đạo kiếm khí nhộn nhạo này đủ khiến cả thành Hắc Thiết, cả Mạc gia thành tro tàn. Mọi người dưới kiếm khí chiếu rọi đều nhắm mắt lại, không ngừng thối lui.
- Dừng tay!
Âm thanh ngưng trọng của tổ lão vang lên, quát:
- Lại đấu tiếp sẽ triệt để hủy thành Hắc Thiết này!
Khi tổ lão quát lên, kiếm quang đầy trời tán đi, hồi lâu mới dần dần biến thành màu đen, khôi phục màu sắc bóng tối bình thường. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống, cũng không còn lãnh ngạo như trước, giống như sau trận đấu kiếm vừa rồi đã cẩn thận hơn.
Cổ Phi Dương vẫn áo trắng như tuyết, đứng giữa trời cao.
Tinh Diệt Kiếm trong tay hắn biến mất, hóa thành từng đạo hào quang chẳng khác gì đom đóm bao phủ quanh người.
Hắn gật đầu nói:
- Lão đầu, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết đúng là không tệ. Nhưng nếu không phải tu vị của ngươi thắng ta một bậc, bộ công pháp này không bằng kiếm quyết của ta.
Người ở chung quanh khiếp sợ, mở to mắt ra nhìn, chỉ mới hai chiêu mà thôi, bọn họ xem ra là không phân thắng bại. Nhưng sự thật như thế nào thì không người biết. Giờ phút này nghe Cổ Phi Dương nói thế thì liên tục kinh hãi.
Tổ lão im lặng thật lâu, bùi ngùi thở dài nói:
- Không qua mấy năm nữa, ta không phải đối thủ của ngươi.
Những lời này như tảng đá ném vào hồ nước, sinh ra rung động cực lớn, người cả Mạc gia chính tai nghe thấy thì khiếp sợ.
Sáu đại thái thượng trưởng lão càng ngây ra, như hóa thành đá.
Tổ lão chính là trụ cột tinh thần của Mạc gia thành Hắc Thiết, từ bối phận còn cao hơn chưởng môn thế lực siêu cấp, thiên hạ hôm nay chỉ có Thánh Vực, tông chủ bảy đại phái mới dám nói thắng tổ lão một bậc.
Mà vào lúc này tổ lão nói vài năm nữa không địch lại người này, rốt cuộc đối phương mạnh tới mức nào?
- Thật mạnh, thật mạnh, người này rất mạnh.
Chỉ mới đấu hai thức nhưng nó vĩnh viễn khắc vào trong đầu Mạc Tiểu Xuyên . Trong lòng của hắn sinh ra âm thanh mãnh liệt, ta nhất định phải bái người này làm sư phụ, nhất định phải bái hắn làm thầy, như vậy mới có thể vượt qua phụ thân, đánh bại địch nhân.
- Cầu, cầu ngươi, van cầu ngươi thu ta làm đồ đệ.
Dưới ánh trăng sáng, tất cả âm thanh đều im bật, giọng non nớt của Mạc Tiểu Xuyên truyền ra trong trời đêm, hắn đã quỳ tới chết lặng, bái thật sâu, cả trán như vùi vào trong đất.
- Mất mặt!
Một tiếng hét lớn tức giận do Mạc Bình Tây hét lên, hắn lạnh lùng tức giận nói:
- Thân là đệ tử Mạc gia ta, vậy mà xấu hổ đi bái người khác làm sư, còn không cút về cho ta.
Sắc mặt Mạc Vạn Phong ngưng trọng, hắn tiến lên, không ngờ quỳ một gối, khẩn cầu:
- Cổ Phi Dương, thỉnh ngươi xem mặt mũi tương giao với phụ thân hắn, cầu ngươi mang Tiểu Xuyên đi.
Lần này cả Mạc gia đều xôn xao.
Mạc Vạn Phong chính là đại trưởng lão, vậy mà quỳ một gối trước mặt Cổ Phi Dương, làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, cũng làm sáu tên thái thượng trưởng lão biến sắc, trong mắt đầu lửa giận.
- Mạc Vạn Phong chú ý thân phận của ngươi!
Một gã thái thượng trưởng lão phẫn nộ quát:
- Tức chết ta mà. Còn không đứng dậy!
Mạc Vạn Phong nhìn Cổ Phi Dương, hắn đã bỏ qua tất cả. Cho dù cái quỳ một gối này mà bị bãi miễn chức vị đại trưởng lão, hơn nữa còn bị tộc quy xử lý nghiêm khắc hơn nữa. Nhưng vì Mạc Tiểu Xuyên, hắn cái gì cũng chẳng quan tâm.
Cổ Phi Dương gõ gõ đầu, nói:
- Ai nha, chuyện này với ta mà nói là nan đề. Ta chưa nói tới có giao tình với Mạc Đấu Thần hay không. Nhưng mà chỉ thấy thực lực của hắn không tầm thường, muốn đọ sức một chút, đứa nhỏ này thiên phú quá bình thường a.
- Dẫn ta đi, ta nhất định sẽ vượt qua phụ thân!
Mạc Tiểu Xuyên kiên định hô lớn:
- Ta nhất định sẽ vượt qua phụ thân ta, sau đó thay phụ thân đánh bại ngươi.
- Ah?
Đồng tử Cổ Phi Dương hơi co lại, nhẹ khẽ cười nói:
- Lão đầu, ngươi thấy thế nào? Đây là hài tử nhà của ngươi đấy. Đến lúc đó cũng đừng nói ta bắt cóc người Mạc gia, đi khắp thiên hạ gây phiền toái cho ta.
Tổ lão nhìn Mạc Tiểu Xuyên, chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu Tiểu Xuyên nguyện đi theo ngươi, xin mời ngươi thu hắn làm đồ đệ đi. Ta cũng thay phụ thân đã mất của hắn nhờ ngươi một lần.
- Tổ lão!
Mọi người vô cùng kinh hãi, không thể ngờ ngay cả lão tổ cũng nói ra lời này. Lần này sáu đại thái thượng trưởng lão càng câm miệng, không dám nhiều lời nữa. Giống như chuyện Mạc Vạn Phong quỳ gối cũng không phải chuyện mất mặt gì.
Cổ Phi Dương thản nhiên nói:
- Như vậy ah, được rồi, ta tạm thời thử một lần. Nhưng mà Cổ Phi Dương ta cũng không muốn thu đồ đệ phế vật, ta mang ngươi đi tới một nơi, nếu như ngươi có thể thông qua khảo nghiệm, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ.
Mạc Tiểu Xuyên đại hỉ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hai mắt đẫm lệ rơi xuống, lớn tiếng nói:
- Ta nhất định sẽ thông qua khảo nghiệm, nếu như không qua, ta cũng chẳng quấn quít lấy ngươi.
Cổ Phi Dương nhìn hắn, lạnh lùng nói ra:
- Nếu như không qua, ngươi cũng không có cơ hội quấn quít lấy ta.
Trong lòng Mạc Vạn Phong giật mình, đột nhiên cả kinh nói:
- Cổ Phi Dương, ngươi muốn dẫn hắn đi đâu? Hắn là nhi tử duy nhất của đại ca ta, không thể tổn thương hắn!
Cổ Phi Dương cười lạnh nói:
- Đã như vầy, vậy ngươi ở bên cạnh hắn đi.
Mạc Tiểu Xuyên sợ Cổ Phi Dương thay đổi chủ ý, vội vàng nói:
- Vạn Phong thúc thúc, ta nhất định có thể thông qua khảo nghiệm, bái ông ta làm thầy, ngươi yên tâm đi!
Sắc mặt Mạc Vạn Phong cực kỳ khó nhìn, thấp thỏm nói:
- Ngươi muốn dẫn hắn đi đâu?
Cổ Phi Dương ngẩng đầu lên, nhìn qua xa xa, trong miệng nói ba chữ đầy lạnh nhạt, nói:
- Tuyệt Thần động!
Ba chữ này giống như có uy lực vô cùng, làm cho tất cả võ giả ở đây run rẩy lên, cảm thấy sống lưng lạnh giá, nhịn không được hàn ý quấn thân.
Mạc Vạn Phong cũng hoảng sợ mở to mắt ra, nhìn qua Cổ Phi Dương mang theo Mạc Tiểu Xuyên càng đi càng xa, biến mất bên ngoài thành Hắc Thiết...
Mạc Tiểu Xuyên suy nghĩ lại chuyện lúc tám tuổi, trên gương mặt đã sớm chảy nước mắt, nhịn không được khóc lớn nói:
- Ngươi thật sự là sư phụ ta?
Lý trí của hắn khó mà tin được, nhưng mà trên mặt tình cảm hắn đã chấp nhận.
Lý Vân Tiêu nói:
- Còn nhớ lúc ngươi ở bên ngoài Thần Tuyệt động nói với ta, ngươi nói nhất định sẽ tu luyện Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết tới cực hạn, sau đó đánh bại ta.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, giơ tay lên, ngón tay vẽ vòng tròn trên không trung, lập tức sinh ra âm dương ngư xoay tròn, hắn dùng chỉ thay kiếm điểm về phía trước, nói khẽ:
- Hồng Trần Ngưng Vọng Ánh Hạo Nguyệt!
Đây chính là thứ đầu tiên trong hai thức đấu với tổ lão, Cổ Phi Dương kỳ tài ngút trời, tuy chỉ nhìn qua một lần, không cách nào nắm giữ tinh túy, nhưng mà thi triển sống động như thật, người bình thường khó có thể phân biệt.
- Đây là thức thứ hai, Ngọc Ảnh Đãng Khí Kiếm Hồi Tràng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.