Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 930: Không còn hoài nghi. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 928: Không còn hoài nghi. (1)

Kiếm khí mênh mông rong ruổi trong Giới Thần Bi, kiếm quang quen thuộc bày ra trước mặt Mạc Tiểu Xuyên, hắn không tiếp tục hoài nghi, khóc lớn quỳ hai gối xuống, cúi đầu sát đất, khóc rống lên, nói:

- Sư phó ngươi quả nhiên là sư phó, sư phó quả nhiên không có chết!

Tiếng nức nở nghẹn ngào của hắn vang vọng, sau khi Mạc Tiểu Xuyên khóc lớn thì cười ha hả, chỉ cảm thấy đây là ban ngày ban mặt. Vì cái gì sư phó biến thành bộ dáng như thế, hắn cũng không quan tâm. Bởi vì mặc kệ sư phó hiện tại trạng thái như thế nào, trong thiên hạ không có bất cứ người nào có thể ngăn cản bước chân của sư phó.

Hắn cười to nói:

- Ta biết ngay, trong thiên hạ tuyệt đối không có người tổn thương sư phó được.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Đừng nói nhẹ nhàng như vậy, ta cũng suýt chết rồi. Nhưng mà linh hồn dưới cơ duyên xảo hợp trùng sinh mà thôi.

Hắn kế tiếp mang chuyện nói đơn giản cho Mạc Tiểu Xuyên nghe một ít, nghe được Mạc Tiểu Xuyên rất giật mình.

- Không thể ngờ Thiếu Hoàng đã bước vào Cửu Thiên Võ Đế. Sư phó, nếu ngươi đã trọng sinh, vì sao không đi tìm các sư huynh đệ, dùng lực lượng của ngươi có thể giúp ngươi nhanh chóng khôi phục lực lượng a.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Bọn chúng bổn sự lớn, muốn tìm cũng không tìm được. Thật vất vả tìm được Thiếu Hoàng, lại tiến vào vực ngoại tinh không, trở về thì rơi xuống thành Nam Hỏa. Ngược lại là ngươi, vì sao ở đây, sao bị ác linh của Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên phụ thể?

Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Lần này nếu không có sư phó, ta sợ cuộc đời này sẽ biến thành nô lệ của ác linh.

Hắn nghĩ tới mà sợ, trên mặt đầy đau khổ.



- Ngày đó sau khi ta rời khỏi sư phu, liền trở lại Mạc gia thành Hắc Thiết. Tổ lão truyền Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết cho ta, càng dặn dò ta không tu luyện công pháp này tới đỉnh phong thì không được thì cừu gia báo thù. Ta cũng an tâm bế quan trong cấm địa, được lão tổ chỉ điểm, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết cũng tiến triển cực nhanh.

Lý Vân Tiêu nói:

- Thì ra là có chuyện như vậy. Lúc ấy đồn đãi ngươi bị nhốt trong thành Hắc Thiết, ta liền muốn tới xem thử. Dùng thiên phú như ngươi mặc dù có trùng kích có thể Võ Đế, Mạc gia cũng sẽ không truyền tuyệt học cho. Nhưng chỉ có ngươi là ngoại lệ, bởi vì ngươi xông qua Tuyệt Thần động, điểm ấy đủ đền bù thiên phú chưa đủ. Tổ lão nhất định vì ngăn ngừa cảm xúc bất mãn của mọi người, lúc này mới lưu ngươi trong cấm địa, nói với bên ngoài là ngươi bị cấm đoán.

Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Đúng vậy, sư phó quá hiểu rõ. Trở lại Mạc gia thì ta đi tìm Vạn Phong thúc thúc, những người khác ta không gặp, liền trực tiếp đi cấm địa. Ta liên tục yêu cầu tổ lão nên mới đáp ứng truyền Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết cho ta, lần bế quan này là mười năm.

Trong mắt của hắn có tinh quang hiện ra, hiển nhiên mười năm này với hắn mà nói rất trọng yếu, tiếp tục nói:

- Về sau, nghe xá đệ Hoa Nguyên đắc tội cao nhân trong Thánh Vực, bị lưu vong tới thành Nam Hỏa này, ta lo lắng hắn gặp nguy hiểm, lúc này mới không tiếc vi phạm ý của lão tổ xuất quan. Mà cũng vào thời điểm này, đồ đệ mới biết được tin tức sư phó vẫn lạc là mười năm sau.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Đúng vậy, sau khi chia tay với ngươi không lâu, ta cũng bởi vì một sự kiện đi Thiên Đãng sơn mạch, không thể ngờ rằng...

Sắc mặt của hắn biến hóa cực kỳ ngưng trọng, dường như có ẩn tình không nói thẳng.

Mạc Tiểu Xuyên tự nhiên biết rõ tính tình của Lý Vân Tiêu, hắn không muốn nói thì không ai có thể bắt hắn mở miệng, chờ hắn nguyện ý nói thì ngươi sẽ biết.

Mạc Tiểu Xuyên liền tiếp tục nói:

- Chuyện này cũng biết được trong miệng cừu gia. Hoa Nguyên rời khỏi Thánh Vực thì vẫn bị người ta nhìn chằm chằm vào, ta đuổi tới thành Nam Hỏa thì hắn đang lâm vào nguy cơ. Trận chiến ấy ta tức giận giết ba tên Cửu Thiên Võ Đế của đối phương, cũng chính trong trận chiến này ta mới biết sư phó chết, dưới tức giận bản thân cũng trọng thương, liền ở lại hàn xá xá đệ tại thành Nam Hỏa chữa thương, nhưng mà thương thế...

Lý Vân Tiêu cau mày nói:



- Từ thân phận cừu gia của ngươi, ngươi tiến vào mỏ khoáng, hẳn là trong người của ngươi trúng bắc minh hàn âm khí a?

Trên mặt Mạc Tiểu Xuyên sinh ra hận ý, gật đầu nói:

- Đúng là một tên cao thủ Bắc Minh Huyền Cung sử dụng bắc minh huyền âm khí, trực tiếp đánh ám khí vào cơ thể của ta, ta khu trừ cực kỳ khó khăn. Hoa Nguyên vẫn dùng các loại dược liệu trị cho ta, nhưng mà không thể ngăn cản nó chuyển biến xấu. Loại tình huống này tiếp tục hơn một năm, thẳng đến bốn năm trước Hoa Nguyên yêu cầu nhiều dược liệu từ Lôi Phong thương hội thì biết được một chuyện, mà Tễ Lâm lại nói hắn có rất nhiều Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên có thể trấn áp tổn thương của ta. Hoa Nguyên cũng giao ta cho Tễ Lâm, về sau ta đi vào trong mê cung.

Nói đến đây, trên mặt Mạc Tiểu Xuyên mang theo một tia sợ hãi, ngưng trọng nói:

- Mục đích của Tễ Lâm bảo ta vào mê cung ta cũng hiểu, hắn cũng chỉ lợi dụng ta tìm mỏ khoáng. Nhưng cũng không có chuyện gì, mọi người theo nhu cầu, ta cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng không như mong muốn là, tất cả mọi người tẩu tán. Mà khi nguyên khí tiến vào trong người của ta, càng tiến vào tế đàn...

Lý Vân Tiêu nói:

- Thì ra cái mỏ này mấy năm trước Lôi Phong thương hội đã phát hiện ra, khó trách lại hào phóng nhường lại, thì ra thăm dò lâu như thế không tìm ra lộ tuyến chính xác. Nhưng mà cũng khó trách, đó là thông đạo sống. Cho dù bọn họ có dùng chiến thuật biển người, không ngừng vẽ địa đồ cũng không thể vẽ ra địa đồ chính xác, ngươi tiến vào tế đàn có phải bị pho tượng chấn nhiếp hay không?

Mạc Tiểu Xuyên nói:

- Đúng vậy, sư phó chắc hẳn cũng trông thấy pho tượng kia. Lúc ấy ta vốn có tổn thương trên người, nhưng mà dưới khí tức Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên áp chế đã có dấu hiệu khống chế, vốn trong lòng vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới pho tượng kia quá quỷ dị, một lực chấn nhiếp tiến vào linh đài thức hải của ta, muốn chấn nhiếp tâm thần, ta chống cự một hai, cũng vào lúc ta đau khổ chèo chống tà lực kia, ác linh đã tiến vào trong người của ta, cùng tà lực công chiếm thân thể của ta, từ đó về sau biến ta thành nô lệ.

Lý Vân Tiêu nói:

- Pho tượng kia đúng là quái dị, khó mà tìm ra chân tướng. Ngươi bây giờ thương thế ra sao rồi?

Mạc Tiểu Xuyên cười nói:

- Bị ác linh khống chế thân thể ta chỉ có một lợi ích duy nhất, chính là chống lại bắc minh hàn âm khí trong người của ta. Làm cho người ta châm chọc là, vào lúc ác linh chống lại bắc minh hàn âm khí, lúc này ta mới có thể khôi phục thần trí. Nhưng từ khi bắc minh hàn âm khí từ từ bị khu trừ, thời gian ta khôi phục thần trí càng ít. Hiện tại rốt cục tốt rồi, bắc minh hàn âm khí bị khu trừ, ác linh bị trấn áp. Nhờ vào sư phó cả.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu mang theo một tầng sương lạnh, lạnh như băng nói:

- Bắc Minh Huyền Cung quả nhiên muốn chết, ân oán giữa ta và chúng chưa giải, lại dám đánh chủ ý lên đồ đệ của ta, xem ra bảy đại thế lực siêu cấp sẽ phải biến thành sáu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook