Chương 951: Kim Linh Thạch. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 949: Kim Linh Thạch. (1)
Dưỡng Hồn Mộc bị hắn trực tiếp đưa vào trong Giới Thần Bi, linh hồn vừa hiển ảnh, đã chợt nghe được thanh âm non nớt mà cấp bách bên dưới, nói:
- Cho ta, nhanh cho ta .
Một đứa trẻ mới sinh ở bên dưới hân hoan tung tăng như chim sẻ, trong miệng không ngừng chảy ra nước miếng, cười to nói:
- Ha ha, quả nhiên là Dưỡng Hồn Mộc tách ra từ trên người ta, tuyệt không giả.
Đúng là tiểu Ngô, cũng là hắn cảm giác được sự tồn tại của Dưỡng Hồn Mộc, lúc này mới cấp bách bảo Lý Vân Tiêu đoạt tới.
- Nhanh cho ta.
Lý Vân Tiêu vừa xuống tới mặt đất, hắn liền tiến lên đoạt lấy, vui sướng cầm lấy Dưỡng Hồn Mộc một ngụm nuốt vào trong bụng. Dựng sào thấy bóng, cả người hắn cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, tựa hồ lớn lên thêm vài tháng.
- Ít, ít, quá ít.
Tiểu Ngô bất mãn dậm chân trên mặt đất, hiển nhiên cái này không được như hắn mong muốn.
Lý Vân Tiêu trực tiếp một tát đập bay hắn, khẽ nói:
- Ngại ít ăn tươi ngươi luôn, hiện giờ toàn bộ Thiên Võ Giới đã không còn thứ này nữa, đừng có mà không biết đủ.
Nói xong hào quang trên người lóe lên, liền biến mất khỏi Giới Thần Bi.
Trong đại điện, Cảnh Tinh đối với khoản giao dịch này cũng thập phần thoả mãn, tâm tình thật tốt, cười nói:
- Tại hạ đã ném gạch, ngọc của chư vị cũng nên xuất hiện đi nha.
- Ha ha, đã như vậy, vậy lão hủ cũng bêu xấu một chút.
Một gã Võ Tôn ở bên cạnh Lệ Phi Vũ giơ tay phải lên, một đạo quang mang trực tiếp phá không bắn ra, Loong coong một tiếng cắm vào trên mặt đất, đúng là một thanh bảo đao kim ngân song sắc đan vào cùng một chỗ, còn khảm nạm lấy bảy hạt châu màu sắc bất đồng, từ từ sinh huy.
Tên Võ Tôn kia nói:
- Thanh huyền binh bát giai này, có người nào thích không? Ta muốn đổi một ít đan dược tăng cường công lực.
- Đây là. . .
Một gã lão giả lục bào đồng tử đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào bảo đao kia một hồi, cả kinh nói:
- Đây chẳng lẽ là song hành thất sắc đao của Mộ Dũng? Thì ra là ngươi giết Mộ Dũng.
Tất cả mọi người trong lòng chấn động, chuôi bảo đao này quả thật à vật không tệ, nhưng cái tên Mộ Dụng lại khiến mọi người quá sợ hãi. Người này cũng cũng không phải nhân vật gì quá giỏi, chỉ có điều thân phận có chút đặc thù, chính là cường giả của Đao Kiếm Tông. Ngươi có thực lực mạnh, vòng tròn luẩn quẩn tiếp xúc cũng chỉ chừng đó, cho nên tron phạm trù Võ Tôn vẫn có rất nhiều người biết đến hắn.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, cầm binh khí của hắn, chính là người giết hắn sao? Huyền binh bát giai này chính là lão phu nhặt được.
Tên Võ Tôn kia hung hăng trợn mắt nhìn lão giả lục bào, cả giận nói:
- Nếu ta giết người, ta còn dám lấy ra giao dịch sao? Ta không muốn sống nữa ư?
Trong mắt Bạch Tu chớp động hào quang, tựa hồ đối chuôi huyền khí này thấy thập phần quen mắt, nhưng đây là vật phỏng tay, liên tục châm chước một lúc mới lên tiếng:
- Chư vị cần phải chứng kiến, nếu ta đổi lấy chuôi bảo đao này, cái chết của Mộ Dũng cũng không liên quan gì đến ta cả.
Dù sao tên tuổi Đao Kiếm Tông cũng quá dọa người rồi, bọn hắn tuy rằng mỗi người đều là cường giả Võ Tôn, nhưng ở trong mắt người ta cũng chỉ là con sâu cái kiến, tiện tay liền có thể bóp chết.
- Không biết Nam Đẩu Tịch Long đan có thể đổi lấy chuôi bảo đao này không?
Bạch Tu hỏi dò.
Võ Tôn kia nhíu mày, nói:
- Nam Đẩu Tịch Long đan? Coi như là tăng cường công lực rồi, đổi lấy cũng được, nhưng ít nhất phải 300 hạt
Bạch Tu sắc mặt đột biến, ẩn ẩn có chút giận dữ, nói:
- 300 hạt, ngươi xảo trá ah.
Võ Tôn kia khẽ nói:
- Nam Đẩu Tịch Long đan chỉ có thể coi là loại kế cuối trong đan dược bát giai, cho dù phục dụng 300 hạt đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn, ta vốn không muốn đổi, nhưng nếu không lấy ra được thứ gì tốt hơn, ngươi có thể xuất ra 300 hạt thì ta cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý.
- Hừ, nếu là có 300 hạt thì ta đã tự mình dùng rồi.
Bạch Tu tức giận phất ống tay áo, ngồi trở lại vị trí của mình, ánh mắt còn không ngừng dò xét thanh bảo đao kia, tựa hồ có chỗ không cam lòng.
Lưu Phong nói:
- Giá trị chuôi song hành thất sắc đao này quả thật trên 300 hạt Nam Đẩu Tịch Long đan, nhưng thứ này chính là di vật của cường giả Đao Kiếm Tông, có mấy người dám mua? Đương nhiên, tất cả mọi người có thể làm chứng không có quan hệ đến người mua, nhưng cường giả Võ Đế Đao Kiếm Tông lại nguyện ý nghe ngươi giải thích sao. Hắc hắc, Cửu Thiên Võ Đế, cũng không có bao nhiêu người tính tình tốt đâu.
Võ Tôn kia sắc mặt biến hóa, những lời này lập tức đã khiến vài người có chủ ý lập tức từ bỏ, hắn thấy không còn ai muốn giao dịch, tức giận hừ một tiếng, nói:
- Không ai giao dịch thì thôi.
Ống tay áo vung lên, cái kia đao hóa thành một đạo quang mang thu hồi nhẫn trữ vật ở bên trong, trầm mặt ngồi ở đó.
- Lệ công tử, ngươi chính là cường giả Võ Tôn trẻ tuổi nhất ở đây, cũng là một trong tứ tú mới xuất hiện tại Bắc Vực, càng là đệ nhất nhân lớp trẻ hoàn toàn xứng đáng của Vạn Bảo Lâu, tất cả mọi người rất chờ mong bảo vật của ngươi đấy.
Dương Bình thấy ào khí có chút không thoải mái, vội vàng đi ra hòa hoãn, nhìn qua Lệ Phi Vũ cười nói.
- Dương đại nhân nghiêm trọng rồi, kỳ thật tại hạ cũng không có thứ gì muốn giao dịch cả.
Lệ Phi Vũ cười nói:
- Nhưng đã tới tham gia hội giao dịch này thì cũng không thể chỉ làm quần chúng được. Như vậy đi, trên người của ta vừa vặn có một kiện bảo bối tạm được, không biết có ai thích không.
Hắn nói cũng là lời thật, dùng nội tình của Vạn Bảo Lâu nếu có thứ hắn muốn mà không có được, ở đây cũng không có ai có khả năng có cả.
Tất cả mọi người thập phần chờ mong nhìn Lệ Phi Vũ, chỉ thấy trong tay hắn lóe lên hào quang, liền xuất hiện một khối kim loại màu trắng, trong tay trơn bóng chiếu ảnh, nhu hòa như nước, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm rồi.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, hắn liếc mắt đã nhận ra thứ này, Hồ Lô Tiểu Kim Cương trầm giọng nói:
- Không biết Lệ huynh thứ này giao dịch thế nào?
- Ah? Vân thiểu vậy mà liếc mắt đã nhận ra
Lệ Phi Vũ ánh mắt cười ngây ngô, lườm Lý Vân Tiêu, hắn mới không có hứng thú nhìn khôi lỗi Hồ Lô Tiểu Kim Cương làm gì.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
- Ân, trùng hợp biết được.
- Rốt cuộc là thứ gì, hai vị cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng đi.
Mọi người thúc giục nói.
Cửu Di cũng kinh ngạc nói:
- Vân thiểu lúc trước nhận biết Dưỡng Hồn Mộc quả nhiên không phải trùng hợp, quả thật đối với các loại tài liệu có tạo nghệ cực cao ah, ngay cả Kim Linh Thạch cũng biết được.
- Kim Linh Thạch? Đây là Kim Linh Thạch sao?
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến, Võ Tôn vừa giao dịch bảo đao ban nãy cũng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khối Kim Linh Thạch lớn chừng bàn tay kia, lộ ra vẻ tham lam, người còn lại cũng đều hết sức ngưng trọng.
Dưỡng Hồn Mộc bị hắn trực tiếp đưa vào trong Giới Thần Bi, linh hồn vừa hiển ảnh, đã chợt nghe được thanh âm non nớt mà cấp bách bên dưới, nói:
- Cho ta, nhanh cho ta .
Một đứa trẻ mới sinh ở bên dưới hân hoan tung tăng như chim sẻ, trong miệng không ngừng chảy ra nước miếng, cười to nói:
- Ha ha, quả nhiên là Dưỡng Hồn Mộc tách ra từ trên người ta, tuyệt không giả.
Đúng là tiểu Ngô, cũng là hắn cảm giác được sự tồn tại của Dưỡng Hồn Mộc, lúc này mới cấp bách bảo Lý Vân Tiêu đoạt tới.
- Nhanh cho ta.
Lý Vân Tiêu vừa xuống tới mặt đất, hắn liền tiến lên đoạt lấy, vui sướng cầm lấy Dưỡng Hồn Mộc một ngụm nuốt vào trong bụng. Dựng sào thấy bóng, cả người hắn cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, tựa hồ lớn lên thêm vài tháng.
- Ít, ít, quá ít.
Tiểu Ngô bất mãn dậm chân trên mặt đất, hiển nhiên cái này không được như hắn mong muốn.
Lý Vân Tiêu trực tiếp một tát đập bay hắn, khẽ nói:
- Ngại ít ăn tươi ngươi luôn, hiện giờ toàn bộ Thiên Võ Giới đã không còn thứ này nữa, đừng có mà không biết đủ.
Nói xong hào quang trên người lóe lên, liền biến mất khỏi Giới Thần Bi.
Trong đại điện, Cảnh Tinh đối với khoản giao dịch này cũng thập phần thoả mãn, tâm tình thật tốt, cười nói:
- Tại hạ đã ném gạch, ngọc của chư vị cũng nên xuất hiện đi nha.
- Ha ha, đã như vậy, vậy lão hủ cũng bêu xấu một chút.
Một gã Võ Tôn ở bên cạnh Lệ Phi Vũ giơ tay phải lên, một đạo quang mang trực tiếp phá không bắn ra, Loong coong một tiếng cắm vào trên mặt đất, đúng là một thanh bảo đao kim ngân song sắc đan vào cùng một chỗ, còn khảm nạm lấy bảy hạt châu màu sắc bất đồng, từ từ sinh huy.
Tên Võ Tôn kia nói:
- Thanh huyền binh bát giai này, có người nào thích không? Ta muốn đổi một ít đan dược tăng cường công lực.
- Đây là. . .
Một gã lão giả lục bào đồng tử đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm vào bảo đao kia một hồi, cả kinh nói:
- Đây chẳng lẽ là song hành thất sắc đao của Mộ Dũng? Thì ra là ngươi giết Mộ Dũng.
Tất cả mọi người trong lòng chấn động, chuôi bảo đao này quả thật à vật không tệ, nhưng cái tên Mộ Dụng lại khiến mọi người quá sợ hãi. Người này cũng cũng không phải nhân vật gì quá giỏi, chỉ có điều thân phận có chút đặc thù, chính là cường giả của Đao Kiếm Tông. Ngươi có thực lực mạnh, vòng tròn luẩn quẩn tiếp xúc cũng chỉ chừng đó, cho nên tron phạm trù Võ Tôn vẫn có rất nhiều người biết đến hắn.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, cầm binh khí của hắn, chính là người giết hắn sao? Huyền binh bát giai này chính là lão phu nhặt được.
Tên Võ Tôn kia hung hăng trợn mắt nhìn lão giả lục bào, cả giận nói:
- Nếu ta giết người, ta còn dám lấy ra giao dịch sao? Ta không muốn sống nữa ư?
Trong mắt Bạch Tu chớp động hào quang, tựa hồ đối chuôi huyền khí này thấy thập phần quen mắt, nhưng đây là vật phỏng tay, liên tục châm chước một lúc mới lên tiếng:
- Chư vị cần phải chứng kiến, nếu ta đổi lấy chuôi bảo đao này, cái chết của Mộ Dũng cũng không liên quan gì đến ta cả.
Dù sao tên tuổi Đao Kiếm Tông cũng quá dọa người rồi, bọn hắn tuy rằng mỗi người đều là cường giả Võ Tôn, nhưng ở trong mắt người ta cũng chỉ là con sâu cái kiến, tiện tay liền có thể bóp chết.
- Không biết Nam Đẩu Tịch Long đan có thể đổi lấy chuôi bảo đao này không?
Bạch Tu hỏi dò.
Võ Tôn kia nhíu mày, nói:
- Nam Đẩu Tịch Long đan? Coi như là tăng cường công lực rồi, đổi lấy cũng được, nhưng ít nhất phải 300 hạt
Bạch Tu sắc mặt đột biến, ẩn ẩn có chút giận dữ, nói:
- 300 hạt, ngươi xảo trá ah.
Võ Tôn kia khẽ nói:
- Nam Đẩu Tịch Long đan chỉ có thể coi là loại kế cuối trong đan dược bát giai, cho dù phục dụng 300 hạt đối với ta cũng không có tác dụng quá lớn, ta vốn không muốn đổi, nhưng nếu không lấy ra được thứ gì tốt hơn, ngươi có thể xuất ra 300 hạt thì ta cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý.
- Hừ, nếu là có 300 hạt thì ta đã tự mình dùng rồi.
Bạch Tu tức giận phất ống tay áo, ngồi trở lại vị trí của mình, ánh mắt còn không ngừng dò xét thanh bảo đao kia, tựa hồ có chỗ không cam lòng.
Lưu Phong nói:
- Giá trị chuôi song hành thất sắc đao này quả thật trên 300 hạt Nam Đẩu Tịch Long đan, nhưng thứ này chính là di vật của cường giả Đao Kiếm Tông, có mấy người dám mua? Đương nhiên, tất cả mọi người có thể làm chứng không có quan hệ đến người mua, nhưng cường giả Võ Đế Đao Kiếm Tông lại nguyện ý nghe ngươi giải thích sao. Hắc hắc, Cửu Thiên Võ Đế, cũng không có bao nhiêu người tính tình tốt đâu.
Võ Tôn kia sắc mặt biến hóa, những lời này lập tức đã khiến vài người có chủ ý lập tức từ bỏ, hắn thấy không còn ai muốn giao dịch, tức giận hừ một tiếng, nói:
- Không ai giao dịch thì thôi.
Ống tay áo vung lên, cái kia đao hóa thành một đạo quang mang thu hồi nhẫn trữ vật ở bên trong, trầm mặt ngồi ở đó.
- Lệ công tử, ngươi chính là cường giả Võ Tôn trẻ tuổi nhất ở đây, cũng là một trong tứ tú mới xuất hiện tại Bắc Vực, càng là đệ nhất nhân lớp trẻ hoàn toàn xứng đáng của Vạn Bảo Lâu, tất cả mọi người rất chờ mong bảo vật của ngươi đấy.
Dương Bình thấy ào khí có chút không thoải mái, vội vàng đi ra hòa hoãn, nhìn qua Lệ Phi Vũ cười nói.
- Dương đại nhân nghiêm trọng rồi, kỳ thật tại hạ cũng không có thứ gì muốn giao dịch cả.
Lệ Phi Vũ cười nói:
- Nhưng đã tới tham gia hội giao dịch này thì cũng không thể chỉ làm quần chúng được. Như vậy đi, trên người của ta vừa vặn có một kiện bảo bối tạm được, không biết có ai thích không.
Hắn nói cũng là lời thật, dùng nội tình của Vạn Bảo Lâu nếu có thứ hắn muốn mà không có được, ở đây cũng không có ai có khả năng có cả.
Tất cả mọi người thập phần chờ mong nhìn Lệ Phi Vũ, chỉ thấy trong tay hắn lóe lên hào quang, liền xuất hiện một khối kim loại màu trắng, trong tay trơn bóng chiếu ảnh, nhu hòa như nước, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm rồi.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, hắn liếc mắt đã nhận ra thứ này, Hồ Lô Tiểu Kim Cương trầm giọng nói:
- Không biết Lệ huynh thứ này giao dịch thế nào?
- Ah? Vân thiểu vậy mà liếc mắt đã nhận ra
Lệ Phi Vũ ánh mắt cười ngây ngô, lườm Lý Vân Tiêu, hắn mới không có hứng thú nhìn khôi lỗi Hồ Lô Tiểu Kim Cương làm gì.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương nói:
- Ân, trùng hợp biết được.
- Rốt cuộc là thứ gì, hai vị cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng đi.
Mọi người thúc giục nói.
Cửu Di cũng kinh ngạc nói:
- Vân thiểu lúc trước nhận biết Dưỡng Hồn Mộc quả nhiên không phải trùng hợp, quả thật đối với các loại tài liệu có tạo nghệ cực cao ah, ngay cả Kim Linh Thạch cũng biết được.
- Kim Linh Thạch? Đây là Kim Linh Thạch sao?
Tất cả mọi người sắc mặt đại biến, Võ Tôn vừa giao dịch bảo đao ban nãy cũng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khối Kim Linh Thạch lớn chừng bàn tay kia, lộ ra vẻ tham lam, người còn lại cũng đều hết sức ngưng trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.