Chương 918: Phong ấn ác linh.
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 916: Phong ấn ác linh.
Lý Vân Tiêu sau khi trấn áp ác linh trên người Mạc Tiểu Xuyên, thể xác và tinh thần mệt mỏi, khiến cho không còn khí lực đứng lên. Lập tức bảo Hồ Lô Tiểu Kim Cương hộ pháp bên người, toàn tâm tiến vào trạng thái tu luyện, tham lam cắn nuốt nguyên khí và hỏa nguyên tố với tốc độ kinh người.
Tuy hỏa nguyên tố mạnh, nhưng đối với thân thể của hắn mà nói rất dễ ngăn cản. Linh hồn trực tiếp hiện ra trong Giới Thần Bi, hiển hiện bên cạnh Mạc Tiểu Xuyên.
Nhìn qua gương mặt quen thuộc này, trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo u buồn nói không nên lời, hắn thi triển ra mấy đạo pháp quyết đánh vào người Mạc Tiểu Xuyên, để hắn ngồi xếp bằng, hắn cũng ngồi đối diện, hai ngón niết kiếm quyết, một ánh huỳnh quang hiện ra trên ngón tay, dường như tiến vào trạng thái nào đó, hai người vẫn không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng chút, trong giây lát, hai mắt Mạc Tiểu Xuyên bỗng nhiên mở ra, đó là màu đỏ bừng, gương mặt dữ tợn giống như ác linh, há miệng rống to lên.
Khí tức trên người Mạc Tiểu Xuyên tăng đột ngột, lăng không nhào đầu về phía Lý Vân Tiêu, muốn xé nát hắn ra tại chỗ..
Hai mắt Lý Vân Tiêu vẫn khép hờ, nhìn cũng không nhìn lăng không điểm ra một ngón tay, đầu ngón tay điểm tới mang theo ánh huỳnh quang điểm vào mi tâm Mạc Tiểu Xuyên, lập tức làm thân thể của hắn bay đi. Mạc Tiểu Xuyên thống khổ quay cuồng, sau đó hóa thành một đạo hào quang trốn đi.
Tâm niệm Lý Vân Tiêu khẽ động, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện tại vài dặm ở nơi khác, vừa vặn chặn đường Mạc Tiểu Xuyên đang bỏ chạy.
Hắn không chút biểu tình mở miệng nói:
- Ta không biết ngươi có nghe hiểu ta nói hay không, nơi này là không gian vực giới của ta, ngươi không có bất kỳ sức phản kháng nào cả. Thức thời thì ngoan ngoãn đi ra đầu hàng, niệm tình ngươi biến hóa không dễ, ta sẽ tha cho ngươi không chết.
Rống rống!
Mạc Tiểu Xuyên gầm rú liên tục trên cao, khí tức màu đỏ trong mắt càng ngày càng mạnh, hai tay cũng biến hóa nhanh chóng, phong vân biến phía khởi động, thiên địa dị tượng hiển hiện, một ấn quyết màu vàng cực lớn hiện ra trên tay, hai tay đánh xuống, đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu.
- Thiên Địa Ấn sao? Lực lượng này đúng là không phải Võ Tôn đỉnh phong có thể thi triển ra, nhưng không có một tia Cửu Thiên đế khí nào trong đó. Tiểu Xuyên, ngươi vẫn đang đau khổ chèo chống ác linh sao?
Lý Vân Tiêu than nhẹ một tiếng, giơ tay lên, quát:
- Tản mác, ấn phá!
Hào quang Thiên Địa Ấn tan nát ra, hóa thành vô số đạo hào quang bắn ra bốn phương tám hướng, thiên địa cuối cùng cũng khôi phục như trước, tất cả khí tức tiêu tán trong vô hình.
Trên mặt Mạc Tiểu Xuyên hiện ra vẻ hoảng sợ, quay đầu chạy trốn.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần sắc ngoan lệ, nói:
- Xem ra là ác linh rất sợ chết, nếu ngươi không chịu đi ra, ta sẽ đánh ngươi đi ra.
Tâm niệm của hắn khẽ động, liền trực tiếp xuất hiện bên cạnh Mạc Tiểu Xuyên, đánh ra một quyền vào lồng ngực của hắn, trực tiếp đánh đối phương phun máu tươi. Sau đó Lý Vân Tiêu không chút thương xót đánh Mạc Tiểu Xuyên liên tục, đánh cho khắp cả người đầy vết thương, trên mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Những tổn thương thân thể này còn có thể cứu trở về. Nhưng ác linh nếu không chịu rời khỏi thì hắn không có biện pháp. Huống hồ đối với tên đồ dệ này, phương pháp huấn luyện của hắn là đánh thật ác.
Trong mắt Mạc Tiểu Xuyên tràn đầy vẻ sợ hãi, cho dù hắn trốn thế nào cũng vô dụng, nhưng vẫn không ngừng lẫn trốn.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, lẩm bẩm:
- Xem ra ác linh này không có chỉ số thông minh gì cả, biết rõ không cách nào đào thoát còn muốn chạy trốn, chỉ là bản năng trốn chết mà thôi. Như vậy đánh tiếp cũng chưa chắc có thể buộc nó đi ra, làm thế nào cho phải?
Hắn trầm ngâm một lát sau, nói:
- Không bằng thử xem!
Hắn giơ tay lên, một đạo long ảnh hiện ra, xoay quanh bên người hắn, đúng là bản tôn Yêu Long, dường như hiểu ý thức của Lý Vân Tiêu, mở miệng nói:
- Ngươi muốn ta tiến vào thân thể tiểu tử kia bức ác linh đi ra?
Lý Vân Tiêu nói:
- Đúng vậy, từ tình huống trước mắt mà nhìn, ác linh không có linh trí, sợ rằng trừ khi ta đánh chết Tiểu Xuyên, nếu không nó sẽ không đi ra. Ngươi cũng là thân thể hồn lực, hơn nữa có khí tức chân long, từ đẳng cấp uy áp sẽ bức nó đi ra. Nhưng mà nhớ lấy, không nên tổn thương nguyên thần Tiểu Xuyên.
Yêu Long nói:
- Hiểu rồi. Tiểu tử này trong các đồ đệ của ngươi là một kẻ ta thích nhất, nếu không phải sử dụng long khí dọa ác linh, ta trước hết đi ra lại bàn bạc kỹ hơn.
Yêu Long quanh quẩn trên không trung vài lần, liền trực tiếp phóng về phía Mạc Tiểu Xuyên, tiến vào trong mi tâm của hắn rồi biến mất
Biểu lộ của Mạc Tiểu Xuyên ngây ngốc, sau đó lộ ra cảm giác sợ hãi thật lớn, ôm đầu gào thét liên tục, khí tức màu đỏ trên thân thể khuếch tán ra, thân thể gần như điên cuồng
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua, không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào, thì thào lẩm bẩm:
- Tiểu Xuyên, đây cũng là một kiếp của ngươi đấy, có thể vượt qua hay không phải xem ngươi. Yêu Long chỉ có tác dụng trợ lực, chỉ có thần thức của chính ngươi mới có thể xua tan ác linh. Sư phó cũng chỉ có thể giúp ngươi tới mức này mà thôi.
Trên không trung liên tục có tiếng kêu thảm thiết vang vọng, thân thể Mạc Tiểu Xuyên không ngừng vặn vẹo, lôi kéo, thậm chí là bành trướng thu nhỏ lại, có thể thấy được Yêu Long đấu tranh với ác linh rất kịch liệt.
Trong mắt Mạc Tiểu Xuyên không ngừng có màu đỏ lóe lên, không hề giống lúc trước là toàn thân đỏ như máu, có thể thấy được hắn đang cố gắng tranh đoạt quyền khống chế thân thể của mình.
Sau khi Lý Vân Tiêu phát hiện thì ánh mắt ngưng tụ, sau đó vung tay lên, không trung lập tức hiện kinh văn Đại Diễn Thần Quyết ra, không ngừng tiêu tan lập loè, một chữ mang theo lực lượng cường đại bay vào trong mi tâm Mạc Tiểu Xuyên, vang lên tring linh đài thức hải của hắn, giống như có tiên âm phật xướng giữ vững tinh thần cho hắn.
Thời điểm lực lượng văn tự Đại Diễn Thần Quyết sinh ra tác dụng, thân thể Mạc Tiểu Xuyên lăng không ngồi xếp bằng xuống, hai tay nặn ra một thủ ấn, khí tức màu xanh nhạt hiện ra, ngưng tụ thành một đóa hoa sen, tản mát ra hào quang thánh khiết, thân thể của hắn tường hòa, hào quang đỏ thẫm trên làn da từ từ biến mất.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mang theo đại hỉ, loại dấu hiệu này cho thấy Mạc Tiểu Xuyên đã chiếm cứ quyền khống chế thân thể, nhưng mà ác linh chưa trừ, hắn không dám khinh thường, thi triển Thanh Tâm Quyết làm linh đài thức hải thanh minh, chống cự ngoại lực xâm lấn.
Sau một lát, mi tâm Mạc Tiểu Xuyên xuất hiện ấn ký Yêu Long, chậm rãi du động, ngay sau đó biến thành long ảnh hiện ra ngoài, xoay quanh người Lý Vân Tiêu, lại ẩn vào thân thể của hắn.
Lý Vân Tiêu vội hỏi nói:
- Tình huống như thế nào? Vì sao không thấy ác linh đi ra?
Yêu Long ngưng trọng nói:
- Ác linh này đúng là linh trí không cao, giống như yêu thú. Nhưng chẳng biết tại sao nó lại rất sợ hãi và khủng hoảng, không chịu đi ra. Hiện tại đã bị ta đẩy vào trong khiếu huyệt, sau đó bị lực lượng trong thân thể hắn phong ấn. Hẳn là Mạc Tiểu Xuyên đã chủ động gây nên, có lẽ hắn tạm thời khôi phục thần trí.
Lý Vân Tiêu sau khi trấn áp ác linh trên người Mạc Tiểu Xuyên, thể xác và tinh thần mệt mỏi, khiến cho không còn khí lực đứng lên. Lập tức bảo Hồ Lô Tiểu Kim Cương hộ pháp bên người, toàn tâm tiến vào trạng thái tu luyện, tham lam cắn nuốt nguyên khí và hỏa nguyên tố với tốc độ kinh người.
Tuy hỏa nguyên tố mạnh, nhưng đối với thân thể của hắn mà nói rất dễ ngăn cản. Linh hồn trực tiếp hiện ra trong Giới Thần Bi, hiển hiện bên cạnh Mạc Tiểu Xuyên.
Nhìn qua gương mặt quen thuộc này, trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo u buồn nói không nên lời, hắn thi triển ra mấy đạo pháp quyết đánh vào người Mạc Tiểu Xuyên, để hắn ngồi xếp bằng, hắn cũng ngồi đối diện, hai ngón niết kiếm quyết, một ánh huỳnh quang hiện ra trên ngón tay, dường như tiến vào trạng thái nào đó, hai người vẫn không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng chút, trong giây lát, hai mắt Mạc Tiểu Xuyên bỗng nhiên mở ra, đó là màu đỏ bừng, gương mặt dữ tợn giống như ác linh, há miệng rống to lên.
Khí tức trên người Mạc Tiểu Xuyên tăng đột ngột, lăng không nhào đầu về phía Lý Vân Tiêu, muốn xé nát hắn ra tại chỗ..
Hai mắt Lý Vân Tiêu vẫn khép hờ, nhìn cũng không nhìn lăng không điểm ra một ngón tay, đầu ngón tay điểm tới mang theo ánh huỳnh quang điểm vào mi tâm Mạc Tiểu Xuyên, lập tức làm thân thể của hắn bay đi. Mạc Tiểu Xuyên thống khổ quay cuồng, sau đó hóa thành một đạo hào quang trốn đi.
Tâm niệm Lý Vân Tiêu khẽ động, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện tại vài dặm ở nơi khác, vừa vặn chặn đường Mạc Tiểu Xuyên đang bỏ chạy.
Hắn không chút biểu tình mở miệng nói:
- Ta không biết ngươi có nghe hiểu ta nói hay không, nơi này là không gian vực giới của ta, ngươi không có bất kỳ sức phản kháng nào cả. Thức thời thì ngoan ngoãn đi ra đầu hàng, niệm tình ngươi biến hóa không dễ, ta sẽ tha cho ngươi không chết.
Rống rống!
Mạc Tiểu Xuyên gầm rú liên tục trên cao, khí tức màu đỏ trong mắt càng ngày càng mạnh, hai tay cũng biến hóa nhanh chóng, phong vân biến phía khởi động, thiên địa dị tượng hiển hiện, một ấn quyết màu vàng cực lớn hiện ra trên tay, hai tay đánh xuống, đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu.
- Thiên Địa Ấn sao? Lực lượng này đúng là không phải Võ Tôn đỉnh phong có thể thi triển ra, nhưng không có một tia Cửu Thiên đế khí nào trong đó. Tiểu Xuyên, ngươi vẫn đang đau khổ chèo chống ác linh sao?
Lý Vân Tiêu than nhẹ một tiếng, giơ tay lên, quát:
- Tản mác, ấn phá!
Hào quang Thiên Địa Ấn tan nát ra, hóa thành vô số đạo hào quang bắn ra bốn phương tám hướng, thiên địa cuối cùng cũng khôi phục như trước, tất cả khí tức tiêu tán trong vô hình.
Trên mặt Mạc Tiểu Xuyên hiện ra vẻ hoảng sợ, quay đầu chạy trốn.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần sắc ngoan lệ, nói:
- Xem ra là ác linh rất sợ chết, nếu ngươi không chịu đi ra, ta sẽ đánh ngươi đi ra.
Tâm niệm của hắn khẽ động, liền trực tiếp xuất hiện bên cạnh Mạc Tiểu Xuyên, đánh ra một quyền vào lồng ngực của hắn, trực tiếp đánh đối phương phun máu tươi. Sau đó Lý Vân Tiêu không chút thương xót đánh Mạc Tiểu Xuyên liên tục, đánh cho khắp cả người đầy vết thương, trên mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Những tổn thương thân thể này còn có thể cứu trở về. Nhưng ác linh nếu không chịu rời khỏi thì hắn không có biện pháp. Huống hồ đối với tên đồ dệ này, phương pháp huấn luyện của hắn là đánh thật ác.
Trong mắt Mạc Tiểu Xuyên tràn đầy vẻ sợ hãi, cho dù hắn trốn thế nào cũng vô dụng, nhưng vẫn không ngừng lẫn trốn.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, lẩm bẩm:
- Xem ra ác linh này không có chỉ số thông minh gì cả, biết rõ không cách nào đào thoát còn muốn chạy trốn, chỉ là bản năng trốn chết mà thôi. Như vậy đánh tiếp cũng chưa chắc có thể buộc nó đi ra, làm thế nào cho phải?
Hắn trầm ngâm một lát sau, nói:
- Không bằng thử xem!
Hắn giơ tay lên, một đạo long ảnh hiện ra, xoay quanh bên người hắn, đúng là bản tôn Yêu Long, dường như hiểu ý thức của Lý Vân Tiêu, mở miệng nói:
- Ngươi muốn ta tiến vào thân thể tiểu tử kia bức ác linh đi ra?
Lý Vân Tiêu nói:
- Đúng vậy, từ tình huống trước mắt mà nhìn, ác linh không có linh trí, sợ rằng trừ khi ta đánh chết Tiểu Xuyên, nếu không nó sẽ không đi ra. Ngươi cũng là thân thể hồn lực, hơn nữa có khí tức chân long, từ đẳng cấp uy áp sẽ bức nó đi ra. Nhưng mà nhớ lấy, không nên tổn thương nguyên thần Tiểu Xuyên.
Yêu Long nói:
- Hiểu rồi. Tiểu tử này trong các đồ đệ của ngươi là một kẻ ta thích nhất, nếu không phải sử dụng long khí dọa ác linh, ta trước hết đi ra lại bàn bạc kỹ hơn.
Yêu Long quanh quẩn trên không trung vài lần, liền trực tiếp phóng về phía Mạc Tiểu Xuyên, tiến vào trong mi tâm của hắn rồi biến mất
Biểu lộ của Mạc Tiểu Xuyên ngây ngốc, sau đó lộ ra cảm giác sợ hãi thật lớn, ôm đầu gào thét liên tục, khí tức màu đỏ trên thân thể khuếch tán ra, thân thể gần như điên cuồng
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua, không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào, thì thào lẩm bẩm:
- Tiểu Xuyên, đây cũng là một kiếp của ngươi đấy, có thể vượt qua hay không phải xem ngươi. Yêu Long chỉ có tác dụng trợ lực, chỉ có thần thức của chính ngươi mới có thể xua tan ác linh. Sư phó cũng chỉ có thể giúp ngươi tới mức này mà thôi.
Trên không trung liên tục có tiếng kêu thảm thiết vang vọng, thân thể Mạc Tiểu Xuyên không ngừng vặn vẹo, lôi kéo, thậm chí là bành trướng thu nhỏ lại, có thể thấy được Yêu Long đấu tranh với ác linh rất kịch liệt.
Trong mắt Mạc Tiểu Xuyên không ngừng có màu đỏ lóe lên, không hề giống lúc trước là toàn thân đỏ như máu, có thể thấy được hắn đang cố gắng tranh đoạt quyền khống chế thân thể của mình.
Sau khi Lý Vân Tiêu phát hiện thì ánh mắt ngưng tụ, sau đó vung tay lên, không trung lập tức hiện kinh văn Đại Diễn Thần Quyết ra, không ngừng tiêu tan lập loè, một chữ mang theo lực lượng cường đại bay vào trong mi tâm Mạc Tiểu Xuyên, vang lên tring linh đài thức hải của hắn, giống như có tiên âm phật xướng giữ vững tinh thần cho hắn.
Thời điểm lực lượng văn tự Đại Diễn Thần Quyết sinh ra tác dụng, thân thể Mạc Tiểu Xuyên lăng không ngồi xếp bằng xuống, hai tay nặn ra một thủ ấn, khí tức màu xanh nhạt hiện ra, ngưng tụ thành một đóa hoa sen, tản mát ra hào quang thánh khiết, thân thể của hắn tường hòa, hào quang đỏ thẫm trên làn da từ từ biến mất.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mang theo đại hỉ, loại dấu hiệu này cho thấy Mạc Tiểu Xuyên đã chiếm cứ quyền khống chế thân thể, nhưng mà ác linh chưa trừ, hắn không dám khinh thường, thi triển Thanh Tâm Quyết làm linh đài thức hải thanh minh, chống cự ngoại lực xâm lấn.
Sau một lát, mi tâm Mạc Tiểu Xuyên xuất hiện ấn ký Yêu Long, chậm rãi du động, ngay sau đó biến thành long ảnh hiện ra ngoài, xoay quanh người Lý Vân Tiêu, lại ẩn vào thân thể của hắn.
Lý Vân Tiêu vội hỏi nói:
- Tình huống như thế nào? Vì sao không thấy ác linh đi ra?
Yêu Long ngưng trọng nói:
- Ác linh này đúng là linh trí không cao, giống như yêu thú. Nhưng chẳng biết tại sao nó lại rất sợ hãi và khủng hoảng, không chịu đi ra. Hiện tại đã bị ta đẩy vào trong khiếu huyệt, sau đó bị lực lượng trong thân thể hắn phong ấn. Hẳn là Mạc Tiểu Xuyên đã chủ động gây nên, có lẽ hắn tạm thời khôi phục thần trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.