Chương 917: Quỷ dị. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 915: Quỷ dị. (2)
Nghĩ tới đây, hai hàng nước mắt chảy dài, bi phẫn nói:
- Đáng hận Mạc Tiểu Xuyên bất tranh khí, vậy mà vô lực thăm dò nguyên nhân cái chết của sư phụ, hiện tại càng bị vây khốn tại đây, không biết ngày nào mới có thể thấy mặt trời, thật đáng hận.
Hắn nện một quyền xuống đất, hào quang màu đỏ hiện ra, thân thể run rẩy do cảm xúc chấn động mãnh liệt, quanh người có khí tức màu đỏ hiện ra, con mắt cũng dần dần chuyển thành màu đỏ.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, sợ hãi nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trên mặt Mạc Tiểu Xuyên tràn đầy vẻ thống khổ, đột nhiên quát:
- Đi, đi mau, ác linh muốn khống chế thân thể của ta!
Hắn thống khổ quay cuồng trên mặt đất, giống như một con cá nhỏ nằm trên thớt, hai tay bụm đùa, muốn thủ hộ linh đài thàn thức không bị ác thú xâm nhập.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đại chấn, vội vàng xông lên phía trước, hai tay nhanh chóng niết bí quyết, hình thành một phong ấn tiện tay giáng xuống, muốn phong bế hắn trong nháy mắt, sau đó trực tiếp kéo vào trong Giới Thần Bi.
Nhưng phong ấn đánh vào, ác linh hiện ra lần nữa, gương mặt khủng bố rống to lên, ngăn cản phong ấn của Lý Vân Tiêu.
Thái Cổ Thiên Mục trên mi tâm Lý Vân Tiêu bỗng nhiên mở ra, phượng hoàng chân hỏa bắn ra ngoài thiêu đốt ác linh.
Ánh mắt ác linh đầy sợ hãi, nó kêu to thảm thiết vàn lần, phát hiện thần hỏa của đối phương không có cường đại như thế, không hề sợ hãi giống lúc trước, không ngừng tuôn lực lượng trong người ra ngăn cản thần hỏa.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẩn trương, hắn biết nó là ác linh hỏa hệ, có sức miễn dịch tự nhiên với hỏa diễm, tuy phượng hoàng chân hỏa đẳng cấp áp chế nó, nhưng Lý Vân Tiêu có thể thi triển ra thập phần có hạn.
Song phương giao thủ với nhau, hồn lực của hắn suy kiệt nhanh chóng, còn đối phương không ngừng hấp thu nguyên tố hỏa hệ bốn phía, ngược lại dần dần cường đại lên.
So sánh ra, Lý Vân Tiêu chỉ trong mấy hô hấp đã cảm nhận khó có thể ngăn cản nổi, nội tâm lo lắng.
Nếu không thể thừa dịp này kéo Mạc Tiểu Xuyên vào trong Giới Thần Bi, đợi tới khi ác linh chiếm cứ thân thể của hắn thì càng khó hơn nữa.
- Hừ, nếu ngươi là ác linh hỏa hệ, tự nhiên có thể dùng thủy khắc chế.
Giọng của Yêu Long vang lên trong linh hồn.
Lý Vân Tiêu tức giận muốn chửi ầm lên, hắn tự nhiên biết rõ thủy có thể khắc hỏa, nhưng giờ phút này hắn phiền muộn tới cực điểm, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng vận chuyển thần dịch lực trong người ra.
Khi thần dịch lực phân tán khắp toàn thân, bất diệt kim thân tỏa ra hào quang cường đại, Thái Cổ Thiên Mục lúc khép lại, thu hồi phượng hoàng chân hỏa, ngay sau đó mở ra lần nữa, hóa thành một huyết nguyệt bắn ra quang mang màu lam, bao phủ trên người ác linh.
Trong đạo quang mang màu lam kia, dĩ nhiên là nửa giọt thủy châu, nó óng ánh sáng long lanh, chiết xạ ra hào quang màu lam xinh đẹp tiến vào người ác linh.
Đây là nử giọt Bách Xuyên Nguyên Thủy thu được trong Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính.
Rống rống!
Khi Bách Xuyên Nguyên Thủy tiến vào thân thể ác linh, màu đỏ toàn thân của nó giảm đi phân nửa, giống như bị trọng thương, nó phát ra âm thanh thống khổ, ngửa mặt lên trời rống to lên.
Khí tức ác linh càng ngày càng giảm nhiều, Bách Xuyên Nguyên Thủy là biến dị thủy nguyên tố tới gần thủy chi bản nguyên, trực tiếp khắc chế khí tức của Nam Hỏa Kim Tinh, làm cho ác linh bị tổn thương nặng nề.
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn nhanh chóng thi triển ấn quyết, một vòng kim sắc quang mang ngưng tụ trước người, lăng không chụp xuống.
Tê tê tê...
Trên người ác linh xuất hiện âm thanh tê tê, sau đó chậm rãi tiến vào trong cơ thể Mạc Tiểu Xuyên. Thân thể Mạc Tiểu Xuyên thuận thế té xuống đất.
Lý Vân Tiêu đánh ra chiêu này cũng không còn nửa phần khí lực, lảo đảo đi lên phía trước, trực tiếp vỗ một chưởng lên người Mạc Tiểu Xuyên, trực tiếp đem thu hắn vào trong Giới Thần Bi, lúc này mới thở ra một hơi.
Chiến đấu trên bầu trời cũng chấm dứt, tuy huyền khí của Tễ Lâm bị hao tổn, nhưng dù sao thực lực vẫn cao hơn Tiêu Minh Huy một bậc, rất nhanh áp chế hắn, trực tiếp đánh thổ huyết, từ trên cao rơi xuống.
Vốn hai thế lực tranh đấu gay gắt, Tễ Lâm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chiêu chiêu ra tay ngoan độc, hận không thể đánh nát đan điền của đối phương, trực tiếp phế đối phương đi. Nhưng Tiêu Minh Huy sau khi mất đi thần trí cũng biến thành không sợ chết, hung ác triền đấu cũng làm cho Tễ Lâm lâm vào nguy hiểm liên tục.
Bên kia Hồ Lô Tiểu Kim Cương càng đánh càng hăng, đánh với Tuân Tri Minh chết sống, thân thể càng là chỗ dựa lớn nhất, toàn bộ do tài liệu cửu giai luyện chế mà thành, đây mới thực sự là bất diệt kim thân, từ đầu tới đuôi đều đè ép đánh Tuân Tri Minh, rất nhanh cũng một quyền phá vỡ phòng ngự của đối phương, trực tiếp đánh Tuân Tri Minh rơi xuống đất.
Tễ Lâm nhìn qua Đàm Địa Quân đang bất tỉnh, còn có Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy bị trọng thương trong người, trong mắt hiện ra sát ý nồng đậm, hiện tại không thể nghi ngờ là thời cơ diệt ba người tốt nhát.
Chỉ cần diệt trừ ba người, đợi lát nữa người ba môn phái này cùng với ít lâu la bản địa sẽ diệt dễ như trở bàn tay, chỉ cần diệt trừ những người này, một vốn một lời, thế lực tông môn bị đả kích vô cùng to lớn.
Nhưng mà trong mắt của hắn lại do dự, đơn giản là Bắc Đấu Tông có Trương Lăng Hoa là Võ Đế tọa trấn. Mà tổng bộ thương hội vào thời điểm mấu chốt không thể phái cường giả Võ Đế đi tới tương trợ.
Lý Vân Tiêu liếc hắn một cái, nói:
- Ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà tốt nhất trung thực cho ta. Ba người này tuy không phải kẻ tốt gì, nhưng trước khi chuyện nơi này giải quyết xong, ta sẽ không cho phép ngươi giết bọn họ.
Giọng nói vang lên, Hồ Lô Tiểu Kim Cương bước chân nặng nề ngăn cản trước mặt Tễ Lâm, một khí tức trầm ổn tỏa ra trên người nó, áp lực làm cho Tễ Lâm hít thở không thông.
Trong lòng Tễ Lâm cả kinh, xấu hổ cười mỉa nói:
- Vân thiếu lo ngại, vốn nên đồng tâm hiệp lực, mặc dù bọn họ đã nhập tà, ta cũng sẽ không vứt bỏ đồng đội, đây không phải tác phong của ta.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, đột nhiên cả kinh nói:
- Mạc Tiểu Xuyên đâu rồi?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không nên vọng động tâm tư. Tễ hội trưởng chắc cũng tiêu hao cực lớn rồi, tạm thời điều tức một chút, chờ sau khi ta khôi phục khí lực sẽ giải trừ tà thuật cho bọn họ. Về phần Mạc Tiểu Xuyên...
Hắn lạnh nhạt nói:
- Nhiệm vụ đã hoàn thành, các ngươi cũng không cần lo ngại.
- Nhiệm vụ hoàn thành?
Đồng tử Tễ Lâm đột nhiên co lại, nhìn qua chung quanh, lại hoàn toàn nhìn không thấy Mạc Tiểu Xuyên đâu cả, trong nội tâm sinh ra hồ nghi. Nhưng Lý Vân Tiêu đã nói rõ như thế, tuy trong lòng của hắn khó chịu nhưng cũng không tiện hỏi thêm, đành phải ngượng ngùng đáp xuống, ngồi xếp bằng, niết bí quyết tu luyện.
Pho tượng nữ tử lớn sau lưng hai người, Tễ Lâm không dám quay đầu nhìn vào mặt pho tượng, nhưng lại không chút kiêng nể hấp thu khí tức Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên trên người pho tượng, bởi vì khí tức này quá nồng đậm.
Nghĩ tới đây, hai hàng nước mắt chảy dài, bi phẫn nói:
- Đáng hận Mạc Tiểu Xuyên bất tranh khí, vậy mà vô lực thăm dò nguyên nhân cái chết của sư phụ, hiện tại càng bị vây khốn tại đây, không biết ngày nào mới có thể thấy mặt trời, thật đáng hận.
Hắn nện một quyền xuống đất, hào quang màu đỏ hiện ra, thân thể run rẩy do cảm xúc chấn động mãnh liệt, quanh người có khí tức màu đỏ hiện ra, con mắt cũng dần dần chuyển thành màu đỏ.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, sợ hãi nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trên mặt Mạc Tiểu Xuyên tràn đầy vẻ thống khổ, đột nhiên quát:
- Đi, đi mau, ác linh muốn khống chế thân thể của ta!
Hắn thống khổ quay cuồng trên mặt đất, giống như một con cá nhỏ nằm trên thớt, hai tay bụm đùa, muốn thủ hộ linh đài thàn thức không bị ác thú xâm nhập.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đại chấn, vội vàng xông lên phía trước, hai tay nhanh chóng niết bí quyết, hình thành một phong ấn tiện tay giáng xuống, muốn phong bế hắn trong nháy mắt, sau đó trực tiếp kéo vào trong Giới Thần Bi.
Nhưng phong ấn đánh vào, ác linh hiện ra lần nữa, gương mặt khủng bố rống to lên, ngăn cản phong ấn của Lý Vân Tiêu.
Thái Cổ Thiên Mục trên mi tâm Lý Vân Tiêu bỗng nhiên mở ra, phượng hoàng chân hỏa bắn ra ngoài thiêu đốt ác linh.
Ánh mắt ác linh đầy sợ hãi, nó kêu to thảm thiết vàn lần, phát hiện thần hỏa của đối phương không có cường đại như thế, không hề sợ hãi giống lúc trước, không ngừng tuôn lực lượng trong người ra ngăn cản thần hỏa.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẩn trương, hắn biết nó là ác linh hỏa hệ, có sức miễn dịch tự nhiên với hỏa diễm, tuy phượng hoàng chân hỏa đẳng cấp áp chế nó, nhưng Lý Vân Tiêu có thể thi triển ra thập phần có hạn.
Song phương giao thủ với nhau, hồn lực của hắn suy kiệt nhanh chóng, còn đối phương không ngừng hấp thu nguyên tố hỏa hệ bốn phía, ngược lại dần dần cường đại lên.
So sánh ra, Lý Vân Tiêu chỉ trong mấy hô hấp đã cảm nhận khó có thể ngăn cản nổi, nội tâm lo lắng.
Nếu không thể thừa dịp này kéo Mạc Tiểu Xuyên vào trong Giới Thần Bi, đợi tới khi ác linh chiếm cứ thân thể của hắn thì càng khó hơn nữa.
- Hừ, nếu ngươi là ác linh hỏa hệ, tự nhiên có thể dùng thủy khắc chế.
Giọng của Yêu Long vang lên trong linh hồn.
Lý Vân Tiêu tức giận muốn chửi ầm lên, hắn tự nhiên biết rõ thủy có thể khắc hỏa, nhưng giờ phút này hắn phiền muộn tới cực điểm, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng vận chuyển thần dịch lực trong người ra.
Khi thần dịch lực phân tán khắp toàn thân, bất diệt kim thân tỏa ra hào quang cường đại, Thái Cổ Thiên Mục lúc khép lại, thu hồi phượng hoàng chân hỏa, ngay sau đó mở ra lần nữa, hóa thành một huyết nguyệt bắn ra quang mang màu lam, bao phủ trên người ác linh.
Trong đạo quang mang màu lam kia, dĩ nhiên là nửa giọt thủy châu, nó óng ánh sáng long lanh, chiết xạ ra hào quang màu lam xinh đẹp tiến vào người ác linh.
Đây là nử giọt Bách Xuyên Nguyên Thủy thu được trong Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính.
Rống rống!
Khi Bách Xuyên Nguyên Thủy tiến vào thân thể ác linh, màu đỏ toàn thân của nó giảm đi phân nửa, giống như bị trọng thương, nó phát ra âm thanh thống khổ, ngửa mặt lên trời rống to lên.
Khí tức ác linh càng ngày càng giảm nhiều, Bách Xuyên Nguyên Thủy là biến dị thủy nguyên tố tới gần thủy chi bản nguyên, trực tiếp khắc chế khí tức của Nam Hỏa Kim Tinh, làm cho ác linh bị tổn thương nặng nề.
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn nhanh chóng thi triển ấn quyết, một vòng kim sắc quang mang ngưng tụ trước người, lăng không chụp xuống.
Tê tê tê...
Trên người ác linh xuất hiện âm thanh tê tê, sau đó chậm rãi tiến vào trong cơ thể Mạc Tiểu Xuyên. Thân thể Mạc Tiểu Xuyên thuận thế té xuống đất.
Lý Vân Tiêu đánh ra chiêu này cũng không còn nửa phần khí lực, lảo đảo đi lên phía trước, trực tiếp vỗ một chưởng lên người Mạc Tiểu Xuyên, trực tiếp đem thu hắn vào trong Giới Thần Bi, lúc này mới thở ra một hơi.
Chiến đấu trên bầu trời cũng chấm dứt, tuy huyền khí của Tễ Lâm bị hao tổn, nhưng dù sao thực lực vẫn cao hơn Tiêu Minh Huy một bậc, rất nhanh áp chế hắn, trực tiếp đánh thổ huyết, từ trên cao rơi xuống.
Vốn hai thế lực tranh đấu gay gắt, Tễ Lâm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chiêu chiêu ra tay ngoan độc, hận không thể đánh nát đan điền của đối phương, trực tiếp phế đối phương đi. Nhưng Tiêu Minh Huy sau khi mất đi thần trí cũng biến thành không sợ chết, hung ác triền đấu cũng làm cho Tễ Lâm lâm vào nguy hiểm liên tục.
Bên kia Hồ Lô Tiểu Kim Cương càng đánh càng hăng, đánh với Tuân Tri Minh chết sống, thân thể càng là chỗ dựa lớn nhất, toàn bộ do tài liệu cửu giai luyện chế mà thành, đây mới thực sự là bất diệt kim thân, từ đầu tới đuôi đều đè ép đánh Tuân Tri Minh, rất nhanh cũng một quyền phá vỡ phòng ngự của đối phương, trực tiếp đánh Tuân Tri Minh rơi xuống đất.
Tễ Lâm nhìn qua Đàm Địa Quân đang bất tỉnh, còn có Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy bị trọng thương trong người, trong mắt hiện ra sát ý nồng đậm, hiện tại không thể nghi ngờ là thời cơ diệt ba người tốt nhát.
Chỉ cần diệt trừ ba người, đợi lát nữa người ba môn phái này cùng với ít lâu la bản địa sẽ diệt dễ như trở bàn tay, chỉ cần diệt trừ những người này, một vốn một lời, thế lực tông môn bị đả kích vô cùng to lớn.
Nhưng mà trong mắt của hắn lại do dự, đơn giản là Bắc Đấu Tông có Trương Lăng Hoa là Võ Đế tọa trấn. Mà tổng bộ thương hội vào thời điểm mấu chốt không thể phái cường giả Võ Đế đi tới tương trợ.
Lý Vân Tiêu liếc hắn một cái, nói:
- Ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà tốt nhất trung thực cho ta. Ba người này tuy không phải kẻ tốt gì, nhưng trước khi chuyện nơi này giải quyết xong, ta sẽ không cho phép ngươi giết bọn họ.
Giọng nói vang lên, Hồ Lô Tiểu Kim Cương bước chân nặng nề ngăn cản trước mặt Tễ Lâm, một khí tức trầm ổn tỏa ra trên người nó, áp lực làm cho Tễ Lâm hít thở không thông.
Trong lòng Tễ Lâm cả kinh, xấu hổ cười mỉa nói:
- Vân thiếu lo ngại, vốn nên đồng tâm hiệp lực, mặc dù bọn họ đã nhập tà, ta cũng sẽ không vứt bỏ đồng đội, đây không phải tác phong của ta.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, đột nhiên cả kinh nói:
- Mạc Tiểu Xuyên đâu rồi?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không nên vọng động tâm tư. Tễ hội trưởng chắc cũng tiêu hao cực lớn rồi, tạm thời điều tức một chút, chờ sau khi ta khôi phục khí lực sẽ giải trừ tà thuật cho bọn họ. Về phần Mạc Tiểu Xuyên...
Hắn lạnh nhạt nói:
- Nhiệm vụ đã hoàn thành, các ngươi cũng không cần lo ngại.
- Nhiệm vụ hoàn thành?
Đồng tử Tễ Lâm đột nhiên co lại, nhìn qua chung quanh, lại hoàn toàn nhìn không thấy Mạc Tiểu Xuyên đâu cả, trong nội tâm sinh ra hồ nghi. Nhưng Lý Vân Tiêu đã nói rõ như thế, tuy trong lòng của hắn khó chịu nhưng cũng không tiện hỏi thêm, đành phải ngượng ngùng đáp xuống, ngồi xếp bằng, niết bí quyết tu luyện.
Pho tượng nữ tử lớn sau lưng hai người, Tễ Lâm không dám quay đầu nhìn vào mặt pho tượng, nhưng lại không chút kiêng nể hấp thu khí tức Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên trên người pho tượng, bởi vì khí tức này quá nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.