Chương 1522: Rất có triết lý. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1521: Rất có triết lý. (2)
Cái này cũng khó trách, hắn sống không biết bao nhiêu năm cũng mới chỉ thai nghén ra chút đồ như vậy, không ngờ lại dùng để chữa thương, bảo hắn sao có thể không đau lòng cho được.
Ách, thì ra là thế.
Yêu Long nghe cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, nhưng dưới loại trạng thái này, trùng kích Võ Đế thất bại khiến căn cơ võ đạo tan vỡ, cảnh giới bắt đầu ngã xuống, linh hồn lại thiêu hủy bảy tám phần mười, cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
Nghe Côn Ngô thần thụ nói vậy, tổn thương của Lý Vân Tiêu hắn đã hoàn toàn tốt mới đúng, hơn nữa hắn cũng phát hiện phân thân Ma Chủ cũng đã bị Thái Nhất huyền khí đồng hóa mất rồi, giờ phút này đã không còn chút nào nữa, cũng không biết về sau sẽ có cảm giác gì nữa, hắn vừa mừng vừa lo.
Hơn nữa hiện giờ hồn lực cũng đã khôi phục đến bát giai đỉnh phong, khí tức cực kỳ cường đại, lại thủy chung không thấy hắn tỉnh lại.
Yêu Long nhịn không được hỏi:
Hắn khi nào có thể tỉnh?
Côn Ngộ thần thụ nói:
Cái này phải xem chính hắn rồi, theo lý thuyết hắn có lẽ đã có thể tỉnh lại, ta nghĩ là chính bản thân hắn không muốn tỉnh dậy đi. Tiểu tử này tuy rằng ngày bình thường tùy tiện, toàn thân tràn ngập khí tức lưu manh, nhưng lòng tự trọng vẫn rất cao. Lần này thể xác và tinh thần đều lọt vào trọng thương, cần một chút thời gian để hắn khôi phục, thời gian chính là thuốc tiên tốt nhất.
Sắc mặt Yêu Long cổ quái nói:
Ta sao phát hiện ngươi nói rất có triệt lý a?
Côn Ngô thần thụ khẽ nói:
Lão phu sống không biết bao nhiêu năm tháng, hiện giờ sinh linh nào mà không phải là hậu bối vô số đời của lão phu chứ?
Yêu Long tức cười, mặt đầy mồ hôi.
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Lý Vân Tiêu, lộ ra thập phần an tường, nhưng dưới vẻ an tường nhàn nhạt kia lại là thống khổ khó nói nên lời, khiến cường giả tuyệt đại như hắn cũng không muốn mở mắt ra, tình nguyện vĩnh viễn hôn mê như vậy.
Lúc này bên ngoài kho củi truyền đến một tiếng quát tháo, cẩn thận nghe qua, đúng là thanh âm của Thanh Thúy kia.
Hồng Sam, ngươi làm gì thế?
Ngay sau đó nghe thấy một hồi thanh âm dồn dập, tựa hồ Hồng Sam kia đụng phải cái gì đó, liên tục phát ra thanh âm “hư hư” .
Liền nghe Hồng Sam lo lắng nói:
Thanh Thúy muội muội, ngươi muốn hại chết ta sao?
Thanh Thúy cau mày nói:
Ngươi thật sự muốn suốt đêm đào tẩu? Ngươi làm như vậy sẽ rước đại họa cho phu nhân và thiếu gia đấy!
Hồng Sam lạnh lùng khẽ nói:
Đại họa? Hiện giờ chúng ta mới là thật đại họa lâm đầu rồi, chẳng lẽ ngươi thật không biết Tân Đồng Đồng kia tu luyện tà công gì sao? Phu nhân đưa bốn người chúng ta cho Tân Đồng Đồng kia làm tỳ nữ, kỳ thật chính là muốn chúng ta mất mạng.
Sắc mặt Thanh Thúy cũng có chút trắng bệch, nói:
Ta cũng từng nghe nói, vị Nhị công tử Tân gia tu luyện Thải Âm Bổ Dương chi thuật, thích nhất thái bổ tu luyện nữ tử còn trinh. Không chỉ có thế, hắn còn có sở thích hành hạ nữ tử đến chết, phàm là bị hắn thái bổ qua đều giống như đống bùn nhão, mỗi người đều bị ngược đãi đến chết.
Thì ra ngươi cũng biết, vậy còn không trốn đi.
Trên mặt Hồng Sam cũng không có chút máu, cắn răng nói:
Tục truyền thiếu nữ bị Nhị công tử Tân gia phá huỷ không có một vạn cũng có tám ngàn rồi, là tai họa mười phần. chỉ bất quá thực lực bản thân hắn cao cường, lại là Nhị công tử Tân gia nên không người dám gây, nếu ta và ngươi không đi thì ngày mai, có lẽ là ngày mai, có lẽ ngày kia sẽ trở thành một cỗ hủ thi ở nơi hoang vu mất.
Thanh Thúy cũng sợ hãi, nói:
Vậy có cần gọi Tử Lăng tỷ tỷ và Bạch Vân muội muội cùng trốn không?
Bạch Vân ta đã gọi, nàng nói nếu là người thương hội Mặc Vũ, sẽ vì thương hội Mặc Vũ hiến thân, thật sự là gian ngoan mất linh.
Hồng Sam cả giận nói:
Về phần Tử Lăng, hừ đây đều là chuyện do nàng gây ra, nên bắt mình nàng đi hầu hạ tên biến thái Tân gia kia là được rồi. Nếu không phải lúc ở phương thị nàng được Nhị công tử Tân gia coi trọng, Tử Địch công tử lại vì nàng cưỡng ép xuất đầu mà bị đả thương thì sao lại chọc phải phiền toái lớn như vậy, khiến phu nhân phải tốn hao số tiền lớn bồi tội, còn gán cả chúng ta vào nữa.
Thanh Thúy nói
Cũng không thể trách Tử Lăng tỷ tỷ được, đây đều là Tân nhị công tử kia biến thái, Tử Lăng tỷ tỷ cũng chỉ bị hại thôi.
Hồng Sam lạnh lùng nói:
Hừ, không nói ngươi có đi hay không? Không đi thì ta đi một mình, ngươi cũng không nên cản ta, với tư cách là hảo tỷ muội nhiều năm, ta vẫn khuyên ngươi tranh thủ trốn chết đi thôi, cả đời đều vi thương hội mà sống, lần này cũng nên sống vì bản thân rồi.
Tiếp theo là thanh âm Hồng Sam rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng Thanh Thúy kinh hô, mang theo cảm giác cực độ sợ hãi, nói:
Phu, phu nhân.
Sắc mặt nhị nữ đều thương trắng như tờ giấy, lòng trầm xuống, chỉ thấy cửa sau tiểu viện kia, Kỷ phu nhân đang nhàn nhạt đứng ở đó, ánh trăng chiếu xuống, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Phu, phu nhân. . .
Hồng Sam cũng run rẩy hô một câu, trên mặt toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, còn kém trực tiếp quỳ xuống. Uy áp của Kỷ phu nhân nhiều năm qua khiến nàng không hề dám phản kháng.
Kỷ phu nhân lần này ngược lại cũng không trách cứ, chỉ giận dữ nói:
Ta biết rõ các ngươi không có cam lòng, ta sao cam chứ? Bốn người các ngươi đều là ta một tay tài bồi ra, từ nhỏ đã ở cạnh ta. Tuy rằng ngày bình thường đối với các ngươi có điều hà khắc, nhưng gần đây xem như nữ nhi vậy, làm sao nhẫn tâm để các ngươi đi chịu chết chứ.
Hồng Sam quỳ “Bịch” xuống, bi thống khóc ròng nói:
Phu nhân, phu nhân cứu chúng ta, cứ để tỳ nữ khác đi thay chúng ta đi, chúng ta nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ phu nhân, đến chết cũng không đổi.
Thanh Thúy vừa thấy, cũng vội quỳ xuống bên người Hồng Sam, mở miệng cầu xin tha thứ.
Kỷ phu nhân nhìn xem hai người, thở dài:
Ta cũng muốn tùy tiện tìm mấy thị nữ thay, nhưng Tân nhị công tử nói, nhất định phải có tu vị ngoài Võ Quân, hơn nữa dung mạo cũng phải đẹp, bốn người các ngươi là thích hợp nhất rồi. Các ngươi từ nhỏ đã là cô nhi, được thương hội Mặc Vũ thu dưỡng lớn lên, dạy các ngươi võ nghệ, cho các ngươi sinh hoạt giàu có, cũng đến lúc nên báo đáp thương hội rồi.
Thân thể Hồng Sam run rẩy, khóc hô:
Phu nhân, chúng ta không muốn rời khỏi phu nhân đâu.
Trên mặt Kỷ phu nhân không chút biểu tình, lạnh nhạt nói:
Việc này đã định, có cầu khẩn thế nào cũng không được, không bằng muốn cách làm sao để hầu hạ Tân nhị công tử cao hứng thì hơn, nói không chừng còn có thể lưu lại mạng cho các ngươi, làm tiểu thiếp thiếp thân của hắn cũng nên. Nếu thật sự như thế, đến lúc đó thương hội Mặc Vũ còn phải nhờ các ngươi chiếu cố nhiều hơn đấy.
Nàng vung tay lên, lập tức có hai võ giả đi ra, lập tức mang Hồng Sam và Thanh Thúy đi.
Kỷ phu nhân im im lặng lặng đứng trong tiểu viện, nhìn lên ánh trăng trên trời cao, phiền muộn nói:
Tử Lăng, ngươi sẽ không trách ta đi?
Cái này cũng khó trách, hắn sống không biết bao nhiêu năm cũng mới chỉ thai nghén ra chút đồ như vậy, không ngờ lại dùng để chữa thương, bảo hắn sao có thể không đau lòng cho được.
Ách, thì ra là thế.
Yêu Long nghe cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, nhưng dưới loại trạng thái này, trùng kích Võ Đế thất bại khiến căn cơ võ đạo tan vỡ, cảnh giới bắt đầu ngã xuống, linh hồn lại thiêu hủy bảy tám phần mười, cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
Nghe Côn Ngô thần thụ nói vậy, tổn thương của Lý Vân Tiêu hắn đã hoàn toàn tốt mới đúng, hơn nữa hắn cũng phát hiện phân thân Ma Chủ cũng đã bị Thái Nhất huyền khí đồng hóa mất rồi, giờ phút này đã không còn chút nào nữa, cũng không biết về sau sẽ có cảm giác gì nữa, hắn vừa mừng vừa lo.
Hơn nữa hiện giờ hồn lực cũng đã khôi phục đến bát giai đỉnh phong, khí tức cực kỳ cường đại, lại thủy chung không thấy hắn tỉnh lại.
Yêu Long nhịn không được hỏi:
Hắn khi nào có thể tỉnh?
Côn Ngộ thần thụ nói:
Cái này phải xem chính hắn rồi, theo lý thuyết hắn có lẽ đã có thể tỉnh lại, ta nghĩ là chính bản thân hắn không muốn tỉnh dậy đi. Tiểu tử này tuy rằng ngày bình thường tùy tiện, toàn thân tràn ngập khí tức lưu manh, nhưng lòng tự trọng vẫn rất cao. Lần này thể xác và tinh thần đều lọt vào trọng thương, cần một chút thời gian để hắn khôi phục, thời gian chính là thuốc tiên tốt nhất.
Sắc mặt Yêu Long cổ quái nói:
Ta sao phát hiện ngươi nói rất có triệt lý a?
Côn Ngô thần thụ khẽ nói:
Lão phu sống không biết bao nhiêu năm tháng, hiện giờ sinh linh nào mà không phải là hậu bối vô số đời của lão phu chứ?
Yêu Long tức cười, mặt đầy mồ hôi.
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Lý Vân Tiêu, lộ ra thập phần an tường, nhưng dưới vẻ an tường nhàn nhạt kia lại là thống khổ khó nói nên lời, khiến cường giả tuyệt đại như hắn cũng không muốn mở mắt ra, tình nguyện vĩnh viễn hôn mê như vậy.
Lúc này bên ngoài kho củi truyền đến một tiếng quát tháo, cẩn thận nghe qua, đúng là thanh âm của Thanh Thúy kia.
Hồng Sam, ngươi làm gì thế?
Ngay sau đó nghe thấy một hồi thanh âm dồn dập, tựa hồ Hồng Sam kia đụng phải cái gì đó, liên tục phát ra thanh âm “hư hư” .
Liền nghe Hồng Sam lo lắng nói:
Thanh Thúy muội muội, ngươi muốn hại chết ta sao?
Thanh Thúy cau mày nói:
Ngươi thật sự muốn suốt đêm đào tẩu? Ngươi làm như vậy sẽ rước đại họa cho phu nhân và thiếu gia đấy!
Hồng Sam lạnh lùng khẽ nói:
Đại họa? Hiện giờ chúng ta mới là thật đại họa lâm đầu rồi, chẳng lẽ ngươi thật không biết Tân Đồng Đồng kia tu luyện tà công gì sao? Phu nhân đưa bốn người chúng ta cho Tân Đồng Đồng kia làm tỳ nữ, kỳ thật chính là muốn chúng ta mất mạng.
Sắc mặt Thanh Thúy cũng có chút trắng bệch, nói:
Ta cũng từng nghe nói, vị Nhị công tử Tân gia tu luyện Thải Âm Bổ Dương chi thuật, thích nhất thái bổ tu luyện nữ tử còn trinh. Không chỉ có thế, hắn còn có sở thích hành hạ nữ tử đến chết, phàm là bị hắn thái bổ qua đều giống như đống bùn nhão, mỗi người đều bị ngược đãi đến chết.
Thì ra ngươi cũng biết, vậy còn không trốn đi.
Trên mặt Hồng Sam cũng không có chút máu, cắn răng nói:
Tục truyền thiếu nữ bị Nhị công tử Tân gia phá huỷ không có một vạn cũng có tám ngàn rồi, là tai họa mười phần. chỉ bất quá thực lực bản thân hắn cao cường, lại là Nhị công tử Tân gia nên không người dám gây, nếu ta và ngươi không đi thì ngày mai, có lẽ là ngày mai, có lẽ ngày kia sẽ trở thành một cỗ hủ thi ở nơi hoang vu mất.
Thanh Thúy cũng sợ hãi, nói:
Vậy có cần gọi Tử Lăng tỷ tỷ và Bạch Vân muội muội cùng trốn không?
Bạch Vân ta đã gọi, nàng nói nếu là người thương hội Mặc Vũ, sẽ vì thương hội Mặc Vũ hiến thân, thật sự là gian ngoan mất linh.
Hồng Sam cả giận nói:
Về phần Tử Lăng, hừ đây đều là chuyện do nàng gây ra, nên bắt mình nàng đi hầu hạ tên biến thái Tân gia kia là được rồi. Nếu không phải lúc ở phương thị nàng được Nhị công tử Tân gia coi trọng, Tử Địch công tử lại vì nàng cưỡng ép xuất đầu mà bị đả thương thì sao lại chọc phải phiền toái lớn như vậy, khiến phu nhân phải tốn hao số tiền lớn bồi tội, còn gán cả chúng ta vào nữa.
Thanh Thúy nói
Cũng không thể trách Tử Lăng tỷ tỷ được, đây đều là Tân nhị công tử kia biến thái, Tử Lăng tỷ tỷ cũng chỉ bị hại thôi.
Hồng Sam lạnh lùng nói:
Hừ, không nói ngươi có đi hay không? Không đi thì ta đi một mình, ngươi cũng không nên cản ta, với tư cách là hảo tỷ muội nhiều năm, ta vẫn khuyên ngươi tranh thủ trốn chết đi thôi, cả đời đều vi thương hội mà sống, lần này cũng nên sống vì bản thân rồi.
Tiếp theo là thanh âm Hồng Sam rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng Thanh Thúy kinh hô, mang theo cảm giác cực độ sợ hãi, nói:
Phu, phu nhân.
Sắc mặt nhị nữ đều thương trắng như tờ giấy, lòng trầm xuống, chỉ thấy cửa sau tiểu viện kia, Kỷ phu nhân đang nhàn nhạt đứng ở đó, ánh trăng chiếu xuống, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Phu, phu nhân. . .
Hồng Sam cũng run rẩy hô một câu, trên mặt toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, còn kém trực tiếp quỳ xuống. Uy áp của Kỷ phu nhân nhiều năm qua khiến nàng không hề dám phản kháng.
Kỷ phu nhân lần này ngược lại cũng không trách cứ, chỉ giận dữ nói:
Ta biết rõ các ngươi không có cam lòng, ta sao cam chứ? Bốn người các ngươi đều là ta một tay tài bồi ra, từ nhỏ đã ở cạnh ta. Tuy rằng ngày bình thường đối với các ngươi có điều hà khắc, nhưng gần đây xem như nữ nhi vậy, làm sao nhẫn tâm để các ngươi đi chịu chết chứ.
Hồng Sam quỳ “Bịch” xuống, bi thống khóc ròng nói:
Phu nhân, phu nhân cứu chúng ta, cứ để tỳ nữ khác đi thay chúng ta đi, chúng ta nhất định toàn tâm toàn ý hầu hạ phu nhân, đến chết cũng không đổi.
Thanh Thúy vừa thấy, cũng vội quỳ xuống bên người Hồng Sam, mở miệng cầu xin tha thứ.
Kỷ phu nhân nhìn xem hai người, thở dài:
Ta cũng muốn tùy tiện tìm mấy thị nữ thay, nhưng Tân nhị công tử nói, nhất định phải có tu vị ngoài Võ Quân, hơn nữa dung mạo cũng phải đẹp, bốn người các ngươi là thích hợp nhất rồi. Các ngươi từ nhỏ đã là cô nhi, được thương hội Mặc Vũ thu dưỡng lớn lên, dạy các ngươi võ nghệ, cho các ngươi sinh hoạt giàu có, cũng đến lúc nên báo đáp thương hội rồi.
Thân thể Hồng Sam run rẩy, khóc hô:
Phu nhân, chúng ta không muốn rời khỏi phu nhân đâu.
Trên mặt Kỷ phu nhân không chút biểu tình, lạnh nhạt nói:
Việc này đã định, có cầu khẩn thế nào cũng không được, không bằng muốn cách làm sao để hầu hạ Tân nhị công tử cao hứng thì hơn, nói không chừng còn có thể lưu lại mạng cho các ngươi, làm tiểu thiếp thiếp thân của hắn cũng nên. Nếu thật sự như thế, đến lúc đó thương hội Mặc Vũ còn phải nhờ các ngươi chiếu cố nhiều hơn đấy.
Nàng vung tay lên, lập tức có hai võ giả đi ra, lập tức mang Hồng Sam và Thanh Thúy đi.
Kỷ phu nhân im im lặng lặng đứng trong tiểu viện, nhìn lên ánh trăng trên trời cao, phiền muộn nói:
Tử Lăng, ngươi sẽ không trách ta đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.