Chương 779: Tinh Quang Luyện Hồn Thuật. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 777: Tinh Quang Luyện Hồn Thuật. (2)
Lý Vân Tiêu vẻ mặt mỉa mai, đồng thời không kiên nhẫn phất phất tay, nói:
- Đừng nói nữa. Nếu ta thu cái Tinh Quang Hồn Thể này, bản thể ngươi có thể duy trì ở cảnh giới cửu giai hay không cũng là chuyện khó nói, đến lúc đó nếu như ngã về bát giai, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có bao nhiêu lực ảnh hưởng? Những nơi như Bắc Minh Huyền Cung gì đó còn có thể cho ngươi làm trưởng lão danh dự sao?
Hắn rót nguyên khí vào trong Phệ Hồn Phiên, một loại lực lượng cổ quái từ bên trong tràn ra, tản mát ra chút kim quang, lạnh giọng nói:
- Tranh thủ thời gian lựa chọn đi, thu hồn thể này của ngươi, Phệ Hồn Phiên của ta không chừng có thể tiến giai Địa Kim cấp, hắc hắc, rất chờ mong đấy!
Lý Vân Tiêu dữ tợn liếm lấy môi dưới, khiến Viên Cao Hàn sợ tới mức trong lòng run rẩy thoáng một phát, toàn thân rét run, trong hai tròng mắt đại hận không thôi.
Viên Cao Hàn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi biết thân phận của ta, còn dám đối với ta như vậy! Ngươi thật sự đáng chết a!
Lý Vân Tiêu sắc mặt trầm xuống, giơ Phệ Hồn Phiên lên bước tới trước mấy bước, trên người hàn khí đại thịnh, phát ra như thực chất, lạnh lùng nói:
- Một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là cho ta luyện hồn thuật hay là trực tiếp hiến hồn thể này cho ta? Vượt qua ba tức, ta liền trực tiếp thu hồn thể rồi!
- Một!
Lý Vân Tiêu ngân chữ Một này ra vừa nặng lại dài, như ngàn cân cự thạch đặt ở trong lòng Viên Cao Hàn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cơ hồ đều vặn vẹo cùng một chỗ, không có bộ dáng.
- Hai!
Theo chữ Hai hô lên, Viên Cao Hàn toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ oán độc, cắn răng nói:
- Ta làm sao biết truyền cho ngươi luyện hồn chi thuật, ngươi sẽ không thu Tinh Quang Hồn Thể bát trọng này của ta! Ngươi tu luyện chính là Phệ Hồn Phiên, lực hấp dẫn của hồn thể này đối với ngươi có lẽ càng lớn hơn mới phải chứ?
Lý Vân Tiêu trong nội tâm vui mừng không thôi, bộ dạng như vậy rõ ràng đối phương đã thỏa hiệp rồi
Tinh Quang Hồn Thể của Viên Cao Hàn nếu động thủ, dùng lực lượng Thuật Luyện Sư bát giai của hắn cũng đủ để áp chế Lý Vân Tiêu. Nhưng lúc hắn nhìn thấy Phệ Hồn Phiên cửu giai cũng đã tâm kinh đảm hàn rồi, căn bản không sinh ra nửa điểm chiến ý. Mặc dù thực lực đối phương hiển lộ ra rất là cặn bã, nhưng không có thủ đoạn cường đại, làm sao có thể tiến vào Vực Ngoại Tinh Không, làm sao có thể có được Phệ Hồn Phiên cửu giai, làm sao nhận ra mình được chứ.
Nếu hồn thể này bị đối phương thu mất luyện chế thành hồn nô, hoặc là bết bát hơn trở thành chất dinh dưỡng của hồn nô vậy thì bản thể Viên Cao Hàn tất nhiên sẽ bị thương nặng, không khác lắm với Lý Vân Tiêu đã nói, có thể duy trì ở cửu giai hay không cũng khó mà nói được. Hơn nữa sau này muốn khôi phục đến thực lực trước mắt, thậm chí tại tiến một tầng là chuyện tuyệt đối không có khả năng nữa.
Hậu quả quá nghiêm trọng, hắn căn bản không dám mạo hiểm!
Vực Ngoại Tinh Không này sao lại có người đặt chân đến, trong lòng của hắn đại hận, sớm biết như thế, tìm mấy tên Võ Đế hộ pháp cho hắn là tốt rồi, không cần phải chịu vũ nhục như hiện giờ.
Nhưng tất cả đều đã chậm, nhiều năm tu hành, ai muốn dễ dàng bị hủy hoại trong giây lát chứ.
Lý Vân Tiêu cưỡng chế vui sướng vô biên trong lòng, hừ lạnh nói:
- Cái này thì ngươi cứ yên tâm, Trương Thiệu Thiên ta cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh! Lấy cách tu luyện của ngươi, nhiều lắm chỉ kết chút ít ân oán, nếu thu hồn thể này của ngươi vậy thì chính là đại thù sinh tử rồi! Làm người mọi thứ đều phải lưu lại một đường mới được, nếu không bản thể ngươi trực tiếp đi Phệ Hồn Tộc nháo sự, ta ở trước mặt tông chủ cũng không dễ nói chuyện lắm.
- Hừ!
Viên Cao Hàn hừ mạnh một tiếng, giận đến mức mặt cũng phát tím, cả giận nói:
- Thì rai ngươi còn biết nặng nhẹ! Nhưng luyện hồn thuật này của ta chính là vô thượng. . .
- Con em ngươi đấy, còn muốn dong dài sao!
Lý Vân Tiêu thấy hắn còn muốn dong dài, lập tức sắc mặt trầm xuống, trực tiếp hống lên, hơn nữa Phệ Hồn Phiên trong tay làm ra bộ dạng muốn triển khai.
Trương Thiệu Thiên sau khi bị Diệp Nam Thiên chụp chết cái Phệ Hồn Phiên này liền rơi vào tya Lý Vân Tiêu. Tuy rằng bình thường không dùng được, nhưng dù sao cũng là một kiện chuẩn huyền khí cửu giai, cầm lấy đi bán cũng tốt ah, không thể tưởng được lúc này lại phát huy ra được tác dụng lớn.
Tinh Quang Hồn Thể của Viên Cao Hàn hiện giờ sợ nhất chính là công phái biến thái của đám Phệ Hồn Tộc, nếu không phải thế, dù trước mặt hắn là một tên Võ Tôn, hắn dùng thân thể Tinh Quang Hồn Thể bát trọng này cũng dám tới đánh một trận. Nhưng Phệ Hồn Phiên cửu giai vừa xuất hiện, Viên Cao Hàn đã choáng váng tại chỗ, nào còn dũng khí chiến đấu nữa.
- Đừng, đừng thu ta!
Viên Cao Hàn sợ tới mức không còn phong độ gì nữa, liên tiếp lui về phía sau, trong miệng vội xin tha nói:
- Tinh Quang Luyện Hồn Thuật ta truyền cho ngươi, mau dừng tay!
Hắn thật sự đã bị dọa đến vỡ mật, hồn lực rút lui một giai, cái này đối với bất luận gã Thuật Luyện Sư nào mà nói đều là chuyện khó có thể thừa nhận, huống chi là người đã đứng ở đỉnh phong thuật đạo, nếu thế thì chi bằng chết đi còn hơn!
Viên Cao Hàn lập tức thỏa hiệp, vẻ mặt vẻ thống khổ, sau đó mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, muốn nhớ kĩ gương mặt này trong đầu, đợi sau khi trở về sẽ phát ra mệnh lệnh, chân trời góc biển cũng phải giết người này, không chết không ngớt!
Lý Vân Tiêu nào không rõ tâm tư hắn, hắn cũng mặt kệ những chuyện này. Chuyện bị người truy sát cũng không phải là lần đầu, hắn đã sớm quen rồi.
- Phu hồn giả, thuần nhi vô tạp, vị chi chân, hạo kiếp trường tồn, vị chi nhất. Thiên đắc nhất dĩ nhật nguyệt tinh thần trường thanh, địa đắc nhất dĩ...
Viên Cao Hàn dưới bất đắc dĩ cực đồ bắt đầu truyền thụ yếu quyết Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, hơn nữa cố ý nói một ít chỗ mấu chỗ cực kỳ tối nghĩa khó hiểu. Nhưng Lý Vân Tiêu cũng không lộ ra tình huống khó hiểu như hắn nghĩ, chỉ thỉnh thoảng khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, giống như hoàn toàn hấp thu rồi vậy.
Viên Cao Hàn ngạc nhiên thoáng một phát, lập tức trong lòng cười lạnh không thôi. Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này chính là thần công yếu quyết số một, coi như là hắn năm đó học tập, cũng phí hết sức chín trâu hai hổ mới thông đạt được, hơn nữa rất nhiều chỗ mấu chốt cũng cần không ngừng xác minh với thực tiễn mới hiểu rõ.
Hắn nhìn bộ dạng này của Lý Vân Tiêu chắc là định trước tiên cưỡng ép nhớ lấy, đợi ngày sau lại từ từ suy nghĩ rồi.
Nhưng thần công yếu quyết bực này, căn bản không phải Thuật Luyện Sư bình thường có khả năng cân nhắc thông thấu được!
Bởi vì trong bản thân loại yếu quyết này đã ẩn chứa quy tắc vô tận, cho dù hiện giờ nhớ kỹ, cũng dần tán khỏi đầu. Hắn liếc mắt đã nhìn thấu tu vị hồn lực Lý Vân Tiêu chẳng qua chỉ mới lục giai, quên Tinh Quang Luyện Hồn Thuật nhiều nhất chỉ cần ba ngày.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt mỉa mai, đồng thời không kiên nhẫn phất phất tay, nói:
- Đừng nói nữa. Nếu ta thu cái Tinh Quang Hồn Thể này, bản thể ngươi có thể duy trì ở cảnh giới cửu giai hay không cũng là chuyện khó nói, đến lúc đó nếu như ngã về bát giai, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể có bao nhiêu lực ảnh hưởng? Những nơi như Bắc Minh Huyền Cung gì đó còn có thể cho ngươi làm trưởng lão danh dự sao?
Hắn rót nguyên khí vào trong Phệ Hồn Phiên, một loại lực lượng cổ quái từ bên trong tràn ra, tản mát ra chút kim quang, lạnh giọng nói:
- Tranh thủ thời gian lựa chọn đi, thu hồn thể này của ngươi, Phệ Hồn Phiên của ta không chừng có thể tiến giai Địa Kim cấp, hắc hắc, rất chờ mong đấy!
Lý Vân Tiêu dữ tợn liếm lấy môi dưới, khiến Viên Cao Hàn sợ tới mức trong lòng run rẩy thoáng một phát, toàn thân rét run, trong hai tròng mắt đại hận không thôi.
Viên Cao Hàn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi biết thân phận của ta, còn dám đối với ta như vậy! Ngươi thật sự đáng chết a!
Lý Vân Tiêu sắc mặt trầm xuống, giơ Phệ Hồn Phiên lên bước tới trước mấy bước, trên người hàn khí đại thịnh, phát ra như thực chất, lạnh lùng nói:
- Một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc là cho ta luyện hồn thuật hay là trực tiếp hiến hồn thể này cho ta? Vượt qua ba tức, ta liền trực tiếp thu hồn thể rồi!
- Một!
Lý Vân Tiêu ngân chữ Một này ra vừa nặng lại dài, như ngàn cân cự thạch đặt ở trong lòng Viên Cao Hàn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cơ hồ đều vặn vẹo cùng một chỗ, không có bộ dáng.
- Hai!
Theo chữ Hai hô lên, Viên Cao Hàn toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ oán độc, cắn răng nói:
- Ta làm sao biết truyền cho ngươi luyện hồn chi thuật, ngươi sẽ không thu Tinh Quang Hồn Thể bát trọng này của ta! Ngươi tu luyện chính là Phệ Hồn Phiên, lực hấp dẫn của hồn thể này đối với ngươi có lẽ càng lớn hơn mới phải chứ?
Lý Vân Tiêu trong nội tâm vui mừng không thôi, bộ dạng như vậy rõ ràng đối phương đã thỏa hiệp rồi
Tinh Quang Hồn Thể của Viên Cao Hàn nếu động thủ, dùng lực lượng Thuật Luyện Sư bát giai của hắn cũng đủ để áp chế Lý Vân Tiêu. Nhưng lúc hắn nhìn thấy Phệ Hồn Phiên cửu giai cũng đã tâm kinh đảm hàn rồi, căn bản không sinh ra nửa điểm chiến ý. Mặc dù thực lực đối phương hiển lộ ra rất là cặn bã, nhưng không có thủ đoạn cường đại, làm sao có thể tiến vào Vực Ngoại Tinh Không, làm sao có thể có được Phệ Hồn Phiên cửu giai, làm sao nhận ra mình được chứ.
Nếu hồn thể này bị đối phương thu mất luyện chế thành hồn nô, hoặc là bết bát hơn trở thành chất dinh dưỡng của hồn nô vậy thì bản thể Viên Cao Hàn tất nhiên sẽ bị thương nặng, không khác lắm với Lý Vân Tiêu đã nói, có thể duy trì ở cửu giai hay không cũng khó mà nói được. Hơn nữa sau này muốn khôi phục đến thực lực trước mắt, thậm chí tại tiến một tầng là chuyện tuyệt đối không có khả năng nữa.
Hậu quả quá nghiêm trọng, hắn căn bản không dám mạo hiểm!
Vực Ngoại Tinh Không này sao lại có người đặt chân đến, trong lòng của hắn đại hận, sớm biết như thế, tìm mấy tên Võ Đế hộ pháp cho hắn là tốt rồi, không cần phải chịu vũ nhục như hiện giờ.
Nhưng tất cả đều đã chậm, nhiều năm tu hành, ai muốn dễ dàng bị hủy hoại trong giây lát chứ.
Lý Vân Tiêu cưỡng chế vui sướng vô biên trong lòng, hừ lạnh nói:
- Cái này thì ngươi cứ yên tâm, Trương Thiệu Thiên ta cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh! Lấy cách tu luyện của ngươi, nhiều lắm chỉ kết chút ít ân oán, nếu thu hồn thể này của ngươi vậy thì chính là đại thù sinh tử rồi! Làm người mọi thứ đều phải lưu lại một đường mới được, nếu không bản thể ngươi trực tiếp đi Phệ Hồn Tộc nháo sự, ta ở trước mặt tông chủ cũng không dễ nói chuyện lắm.
- Hừ!
Viên Cao Hàn hừ mạnh một tiếng, giận đến mức mặt cũng phát tím, cả giận nói:
- Thì rai ngươi còn biết nặng nhẹ! Nhưng luyện hồn thuật này của ta chính là vô thượng. . .
- Con em ngươi đấy, còn muốn dong dài sao!
Lý Vân Tiêu thấy hắn còn muốn dong dài, lập tức sắc mặt trầm xuống, trực tiếp hống lên, hơn nữa Phệ Hồn Phiên trong tay làm ra bộ dạng muốn triển khai.
Trương Thiệu Thiên sau khi bị Diệp Nam Thiên chụp chết cái Phệ Hồn Phiên này liền rơi vào tya Lý Vân Tiêu. Tuy rằng bình thường không dùng được, nhưng dù sao cũng là một kiện chuẩn huyền khí cửu giai, cầm lấy đi bán cũng tốt ah, không thể tưởng được lúc này lại phát huy ra được tác dụng lớn.
Tinh Quang Hồn Thể của Viên Cao Hàn hiện giờ sợ nhất chính là công phái biến thái của đám Phệ Hồn Tộc, nếu không phải thế, dù trước mặt hắn là một tên Võ Tôn, hắn dùng thân thể Tinh Quang Hồn Thể bát trọng này cũng dám tới đánh một trận. Nhưng Phệ Hồn Phiên cửu giai vừa xuất hiện, Viên Cao Hàn đã choáng váng tại chỗ, nào còn dũng khí chiến đấu nữa.
- Đừng, đừng thu ta!
Viên Cao Hàn sợ tới mức không còn phong độ gì nữa, liên tiếp lui về phía sau, trong miệng vội xin tha nói:
- Tinh Quang Luyện Hồn Thuật ta truyền cho ngươi, mau dừng tay!
Hắn thật sự đã bị dọa đến vỡ mật, hồn lực rút lui một giai, cái này đối với bất luận gã Thuật Luyện Sư nào mà nói đều là chuyện khó có thể thừa nhận, huống chi là người đã đứng ở đỉnh phong thuật đạo, nếu thế thì chi bằng chết đi còn hơn!
Viên Cao Hàn lập tức thỏa hiệp, vẻ mặt vẻ thống khổ, sau đó mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, muốn nhớ kĩ gương mặt này trong đầu, đợi sau khi trở về sẽ phát ra mệnh lệnh, chân trời góc biển cũng phải giết người này, không chết không ngớt!
Lý Vân Tiêu nào không rõ tâm tư hắn, hắn cũng mặt kệ những chuyện này. Chuyện bị người truy sát cũng không phải là lần đầu, hắn đã sớm quen rồi.
- Phu hồn giả, thuần nhi vô tạp, vị chi chân, hạo kiếp trường tồn, vị chi nhất. Thiên đắc nhất dĩ nhật nguyệt tinh thần trường thanh, địa đắc nhất dĩ...
Viên Cao Hàn dưới bất đắc dĩ cực đồ bắt đầu truyền thụ yếu quyết Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, hơn nữa cố ý nói một ít chỗ mấu chỗ cực kỳ tối nghĩa khó hiểu. Nhưng Lý Vân Tiêu cũng không lộ ra tình huống khó hiểu như hắn nghĩ, chỉ thỉnh thoảng khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, giống như hoàn toàn hấp thu rồi vậy.
Viên Cao Hàn ngạc nhiên thoáng một phát, lập tức trong lòng cười lạnh không thôi. Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này chính là thần công yếu quyết số một, coi như là hắn năm đó học tập, cũng phí hết sức chín trâu hai hổ mới thông đạt được, hơn nữa rất nhiều chỗ mấu chốt cũng cần không ngừng xác minh với thực tiễn mới hiểu rõ.
Hắn nhìn bộ dạng này của Lý Vân Tiêu chắc là định trước tiên cưỡng ép nhớ lấy, đợi ngày sau lại từ từ suy nghĩ rồi.
Nhưng thần công yếu quyết bực này, căn bản không phải Thuật Luyện Sư bình thường có khả năng cân nhắc thông thấu được!
Bởi vì trong bản thân loại yếu quyết này đã ẩn chứa quy tắc vô tận, cho dù hiện giờ nhớ kỹ, cũng dần tán khỏi đầu. Hắn liếc mắt đã nhìn thấu tu vị hồn lực Lý Vân Tiêu chẳng qua chỉ mới lục giai, quên Tinh Quang Luyện Hồn Thuật nhiều nhất chỉ cần ba ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.