Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1385: Trời cao biển rộng. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1384: Trời cao biển rộng. (1)

Ánh mắt của hắn nhấc lên, không còn chút vui vẻ nào nữa, hóa thành một mảnh lăng lệ ác liệt, âm thanh lạnh lùng nói:

Không biết trời cao biển rộng chính là ba người các ngươi đấy.

Hắn khẽ điểm quyết, ba thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hiển hiện trước người, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng khu chỉ bắn ra, nói:

Trảm Yêu.

“Loong coong”

Một thanh trường kiếm hóa thành một đạo thanh mang, xông thẳng lên, như long dược tại uyên.

Tinh Diệt

Lại là ngón trỏ bắn ra, chuôi kiếm thứ hai hóa thành một đạo hắc mang, phảng phất đêm tối vô tận, một ít quy về tĩnh mịch.

Thần Quang.

Đệ tam chỉ bắn ra, thanh kiếm cuối cùng như tia nắng ban mai tảng sáng, nghênh đón luồng ánh sáng đầu tiên, mang đến cho người hi vọng và hướng tới vô cùng vô tận.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, ba kiếm chém ra, phân biệt bắn về phía ba gã cường giả Võ Đế, ba loại kiếm ý vô cùng vô tận nhộn nhạo trên không trung, phân chia cả bầu trời thành ba khu vực, tất cả bất tương dung

Trảm Yêu chi kiếm lập tức liền phá vỡ quyền mang của Võ Đế kia, như Phi Long Tại Thiên, nhảy vào trong mây đen, truyền đến tiếng Long ngâm mơ hồ, đánh tan dị tượng trên bầu trời, thân ảnh một gã lão giả hiển hóa ra, trong lúc hoảng hốt vội rút ra bảo kiếm nghênh đón lấy

“Phanh”

Hắn giương kiếm nghênh đón, trường kiếm bị chấn đến run rẩy, phát ra tiếng rên rĩ, bản thân hắn cũng bị trùng kích kịch liệt, bị kiếm khí ép cho liên tục lui về sau, không khí bị đè ép trực tiếp bốc cháy lên.

Hai người khác cũng không dễ chịu bao nhiêu, Nghi Quang và Hướng Thần dưới hai đạo kiếm khí đột nhiên ngất lịm, lúc này mới phát hiện tình thế cực kỳ không đúng, nhao nhao ra tay nghênh đón, lại hoảng sợ phát hiện uy lực kiếm quyết này lại hơn xa thực lực bản thân.

“Phanh”

“Phanh”

Hai tiếng buồn bực vang lên, phòng ngự của hai người bị trực tiếp đánh tan, sau khi để lại một vệt máu tươi trên trời cao liền bị chấn té rớt ở xa xa, không ngừng thổ huyết.



Ba thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm sau khi chém ra, lập tức trở về tới, đứng ở trước mặt Lý Vân Tiêu, bị hắn điểm một cái lập tức đều trở lại cơ thể, hắn thở dài nhớ tới, nói:

Aizz, không có Cửu Thiên Đế Khí, uy lực vẫn chưa được ah.

Quá trình này chẳng qua chỉ nháy mắt, tất cả mọi người đều ngốc trệ, thoáng cái hoàn toàn không kịp phản ứng.

Ba người vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, giờ một người bị đánh đi đâu không thấy, hai người còn lại đang nằm trên đất thổ huyết, tương phản cực lớn này khiến mọi người đều sứng sốt, cả đám không thể phản ứng kịp.

Cẩn Huyên và Ô lão cũng triệt để ngốc trệ, đây chính là ba gã Võ Đế ah, vậy mà đồng thời ra tay, đánh bại ba gã Võ Đế, cái này. . .

Thanh âm lạnh nhạt của Lý Vân Tiêu vang lên, nói:

Hiện giờ các ngươi biết rõ trời cao bao nhiêu, biển rộng bao nhiêu rồi chứ?

Sắc mặt Cẩn Huyên dần hồi phục lại, nhưng kinh hãi trong lòng trong thời gian ngắn căn bản không cách nào tiêu trừ, tuy rằng nàng biết rõ Lý Vân Tiêu là đệ nhất nhân trong số nhân tài mới xuất hiện, nhưng không nghĩ đến lại khủng bố như vậy.

Lúc ở thành Ly Hỏa, lúc ấy tông chủ Bắc Đẩu Tông Trương Lăng Hoa chẳng qua chỉ vừa mới đột phá đến Võ Đế, đã có thể đơn giản chấn nhiếp đánh bại hắn, lúc này mới qua bao lâu? Hắn lại có thể một lần đánh bại ba gã cường giả Võ Đế thành danh đã lâu.

Nghe đồn thành chủ thành Hồng Nguyệt Khương Sở Nhiên đã tự mình mở miệng, Lý Vân Tiêu mấy chục năm sau sẽ là đệ nhất nhân dưới phiến thiên không này, ban đầu Cẩn Huyên còn cảm thấy quá mức nói phét, hiện giờ đã hoàn toàn tin tưởng rồi.

Một cổ hơi lạnh lan tràn, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy nhiệt độ hạ thấp, toàn thân rét run, cả đám đều trở nên run rẩy.

Đặc biệt là lão giả thương hội kia, hắn sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, bờ môi lạnh đến phát xanh phát tím.

Một đạo quang mang từ phía trên không bắn xuống, rơi vào bên người Nghi Quang và Hướng Thần, chính là Triển Bản, vẻ mặt trắng bệch, hắn nhìn qua thương thế hai người, trầm trọng nói:

Hai vị sao rồi?

Hai người đều đã uống một ít đan dược, cảm giác tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng bớt đi tái nhợt.

Hướng Thần khổ sở nói:

Lần này thật là dẫm phải miếng sắt rồi, tiểu tử này rốt cuộc thực lực gì? Chẳng lẽ cố ý giảm thấp xuống tu vị, ngay cả ta và ngươi cũng không nhìn ra sao?

Sắc mặt Nghi Quang cũng trắng bệch, có chút sợ hãi nói:

Thực lực của hắn ít nhất đạt đến Võ Đế tam tinh đỉnh phong, nếu không không có khả năng lấy một địch ba, còn hời hợt như thế, tựa hồ căn bản không dốc hết toàn lực.

Võ Đế tam tinh đỉnh phong sao. . .



Triển Bản xem như là người tốt nhất trong ba người, chẳng qua chỉ bị chút thương nhẹ thôi, hắn ngưng giọng nói:

Nếu không ba người chúng ta liên thủ lại thử lần nữa đi?

Sắc mặt Nghi Quang thoáng cái trở nên khó coi, nói:

Theo tình hình bây giờ thì hắn không định giết chúng ta, nếu lại mạo phạm thì sẽ không tốt như vậy nữa đâu!

Hắn hiển nhiên đã sợ rồi.

Hướng Thần cũng lo lắng nói:

Từ ba chiêu kiếm pháp kia mà xem, vậy mà ẩn chứa ba loại kiếm ý hoàn toàn bất đồng, mỗi một đạo đều khiến người sinh lòng sợ hãi. Tiểu tử này thật là đáng sợ, tuổi của hắn thật sự trẻ như vẻ ngoài sao?

Cách nghĩ muốn thử một lần của Triển Bản cũng đã dập tắt, liên tục lắc đầu nói:

Chẳng lẽ bố cục thương hội ở trấn Hải Thiên cứ như vậy để hắn làm ẩu sao?

Nghi Quang khổ sở nói:

Không có thực lực thì gọi là làm ẩu, có thực lực thì không gọi là làm ẩu nữa, mà gọi là chỉnh đốn. Việc này ba người chúng ta đã vô lực, toàn bộ trấn Hải Thiên người duy nhất có thể khắc chế hắn sợ rằng chỉ có thành chủ Liêu Dương Băng thôi

Ba người một hồi chán nản, thấy Lý Vân Tiêu cũng không có ý làm khó bọn hắn, liền dìu nhau đứng lên, cũng không chào hỏi liền trực tiếp hóa thành một đạo quang mang biến mất tại chỗ.

Lần này tất cả người thương hội đều lặng yên không lên tiếng, không còn ai dám phản đối đề nghị của Lý Vân Tiêu nữa.

Lý Vân Tiêu chỉ tay về phía hội trưởng thương hội lúc trước nói:

Vị lão nhân gia này nên về hưu bảo dưỡng tuổi thọ được rồi, thương hội của ngài cứ nhượng lại toàn bộ thị trường đi, người còn lại cứ theo ta nói lúc trước mà làm. Bản thiếu gia không rãnh tốn thời gian trên người đám con sâu cái kiến các ngươi đâu, lại để cho ta nghe được một tia thanh âm không hài hòa thì ta liền trực tiếp làm cỏ các ngươi luôn đấy.

Lão giả lúc trước lập tức trở nên uể oải, hai chân mềm nhũn, như heo chết nằm rạp trên mặt đất, không còn chút khí lực nào nữa.

Người còn lại cũng đều giận mà không dám nói gì, nguyên một đám cúi đầu rời đi.

Rất nhanh, ngày đó liền có đại lượng tin tức từ trấn Hải Thiên truyền ra ngoài, đều là cái đại thương hội báo cáo tình huống lên trên, loại chuyện đột nhiên bị thốn tính thị trường này bọn hắn ai cũng không cam lòng cả, hơn nữa cũng không đảm đương nổi.

Tất cả cảm xúc mặt trái đều tạm thời bị đè xuống, công việc của người thương hội Tử Vân bắt đầu trở nên bận rộn hơn, bắt tay vào tiếp nhận địa bàn các đại thương hội

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook