Chương 1386: Trời cao biển rộng. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
31/10/2016
Chương 1385: Trời cao biển rộng. (2)
Lý Vân Tiêu và đám người Cẩn Huyên thì trở về tổng bộ thương hội Tử Vân.
Trong phòng khách, Cẩn Huyên bảo mọi người lui lại, chỉ để lại Lý Vân Tiêu, hai người bèn nhìn nhau cười.
Cẩn Huyên chân thành hữu lễ, gật đầu nói:
Vân thiếu lại cứu thương hội Tử Vân một lần, Cẩn Huyên vô cùng cảm ơn, thật sự không biết làm sao báo đáp.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Cẩn Huyên ngươi có thể không khách sao vậy có được không? Không thể tưởng được có thể gặp ngươi ở trấn Hải Thiên, quả nhiên là đúng dịp.
Cẩn Huyên nở nụ cười, hai mắt tràn đầy lưu ba, tràn đầy điềm nhiên chi sắc, dịu dàng nói:
Lần trước từ biệt, cho rằng sau nay xa xa không hẹn, không nghĩ đến mới hơn nửa năm lại có thể may mắn nhìn thấy Vân thiếu. Hơn nữa hôm nay vừa gặp, , Vân thiếu đã từ một thiếu niên yên lặng trưởng thành đến trình độ khiến người phải nhìn lên. Vừa rồi thấy Vân thiếu ra tay, tôn vinh tuổi trẻ đệ nhất nhân quả thật hoàn toàn xứng đáng.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Tôn vinh này là họa không phải phúc ah, được nói ra từ miệng Khương Sở Nhiên, thiên hạ không biết bao nhiêu người sẽ tìm đến ta gây phiền toái. Khương Sở Nhiên nhìn qua là người trung thực, không thể tưởng được lại âm hiểm như vậy.
Cẩn Huyên nhịn không được cười lên. ũng chỉ có người tiêu sái như hắn mới dám bình luận thế đại tông chủ như thế a.
Khương thành chủ tuyệt không phải là người miệng lưỡi, lời hắn nói ra, hơn phân nửa là thật. Trận chiến với Vương giả hải tộc tựa hồ mới xảy ra gần đây, thương thế trên người Vân thiếu đã tốt rồi chứ?
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ ân cần, tuyệt không phải chỉ khách sáo.
Lý Vân Tiêu ôn hòa nói:
Thương thế đã khỏi hẳn, chính là nhờ trận chiến ấy, thực lực của ta mới tăng lên không ít. Lần này tới trấn Hải Thiên là vì Đông Hải Nguyệt Minh Châu, Cẩn Huyên có nghe qua vật ấy chưa?
Đông Hải Nguyệt Minh Châu?
Cẩn Huyên ngây ngốc một chút, lập tức nhớ ra gì đó nói:
Nghe đồn Đông Hải có Giao Nhân nhất tộc, vào đêm trăng sáng sẽ rơi lệ với nguyệt, nước mắt hóa thành trân châu, chính là vật ấy sao?
Đúng vậy.
Lý Vân Tiêu lấy ra một quả, nằm trong tay từ từ chiếu sáng, phát ra hào quang nhu hòa, mang đến cho người một loại xinh đẹp thông thấu thuần khiết.
Trân châu thật xinh đẹp.
Cẩn Huyên khen:
Vật ấy ta cũng chỉ nghe qua, nếu Vân thiếu đã cần, vậy ta liền sai người truyền lệnh xuống, thu mua với giá cao.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Vậy thì vất vả rồi.
Cẩn Huyên cười nhạt một tiếng, ngón tay khẽ vuốt tóc mai, du du nói:
Nếu không có Vân thiếu hai lần ra tay, thương hội Tử Vân đã sớm không còn gì rồi. Đừng nói chỉ là trân châu, cho dù bảo Cẩn Huyên chắp tay tặng ra thương hội cũng chỉ là một câu thôi.
Lời của nàng du du, mùi son phấn nhàn nhạt lan tỏa, bên ngoài vải mỏng đêm tối yên tĩnh, trăng sáng có chút sáng, một loại thẹn thùng ghi hiện trên mặt.
Lý Vân Tiêu thiên tư thông minh, lại là người của hai thế giới, há có thể không rõ ý nàng, ngượng ngùng cười nói:
Đã như vậy thì ta cũng không cảm ơn nữa.
Trong mắt Cẩn Huyên hiện lên vẻ cô đơn, hoa rơi hữu ý, chỉ tiếc nước chảy vô tình, để hoa tự mình tổn thương.
Nàng miễn cưỡng cười cười, nói:
Vậy ta liền sai người đi an bài, trời đã vào đêm, Vân thiếu cũng đi nghỉ sớm đi.
Nàng cúi thấp đầu, bóng hình xinh đẹp lướt qua bên người Lý Vân Tiêu, lưu lại một tia dư hương, lan khắp trong không khí.
Cẩn Huyên rất nhanh liền sắp xếp xong xuôi mất thất nghỉ ngơi cho Lý Vân Tiêu, đồng thời cũng đáp ứng yêu cầu ucả Lý Vân Tiêu, dẫn Tiểu Hồng vào theo.
Giang Thiên Dong cảm thấy rất không ổn, dù sao cô nam quả nữ, mà tuổi Tiểu Hồng lại quá nhỏ, sợ rằng nàng sẽ chịu thiệt.
Cẩn Huyên nhìn ra lo lắng của nàng, bình tĩnh nói:
Yên tâm đi, đừng nói chỉ một nha đầu đần, mà sợ rằng thiên tư quốc sắc ở trước mặt hắn, hắn cũng không động tâm đâu.
Trên trán Cẩn Huyên, tựa hồ có một tia không thoải mái.
Giang Thiên Dong lộ ra vẻ nghi hoặc ra, nói:
Hội trưởng đại nhân tựa hồ cực kỳ hiểu rõ người này thì phải, không biết lai lịch người này là. .
Trong lòng nàng cũng hết sức tò mò về thân phận Lý Vân Tiêu.
Cẩn Huyên nhìn nàng một cái, mới thở dài nói:
Thiên hạ ai không biết hắn. Vài ngày trước, ở trong tành Hồng Nguyệt, một lần hành động đánh bại Vương giả hải tộc, được thành chủ thành Hồng Nguyệt xưng là đệ nhất nhân trong lớp trẻ.
Ah Lý Vân Tiêu.
Giang Thiên Dong đột nhiên cả kinh, bất giác thất thố, vội vàng che miệng, trong mắt lọ vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
Cẩn Huyên nhẹ gật đầu, nói:
Đúng là hắn.
Giang Thiên Dong lập tức ngậm miệng lại, nghi kị trong lòng lập tức tiêu tán.
Ba chữ kia đủ để nói rõ tất cả, mà nàng không thể tưởng được hội trưởng đại nhân khó có thể che dấu vậy mà lại có giao tình với nhân vật truyền kỳ như vậy, cái này đối với tiền đồ phát triển tương lai của thương hội Tử Vân sợ rằng khó có thể hạn lượng
Nhưng chẳng biết tại sao, hội trưởng đại nhân dường như lại không được cao hứng, phản phất như lộ vẻ ưu sầu nhàn nhạt vậy
Đêm này nhất định không bình tĩnh, tất cả các thương hội đều trắng đêm khó ngủ, ngoại trừ báo cáo tin tức lên tổng bộ ra, cũng đều hợp thành nguyên một đám đoàn thể, bắt đầu thương nghị cách ứng đối.
Mà phủ thành chủ cũng phái người đến, bắt đầu điều tra chân tướng sự việc, toàn bộ trấn Hải Thiên đều đèn đuốc sáng trưng.
Lý Vân Tiêu cũng cũng không nhập định tu luyện, mà hai mắt hóa thành Huyết Nguyệt, bắt đầu dò xét trên người Tiểu Hồng …, sau nửa canh giờ, mới dần dần dừng lại
Nhìn ra được gì rồi sao?
Thanh âm Yêu Long truyền đến.
Ân, nhưng có thể xác định là cô gái nhỏ này không phải nhân loại, cụ thể là gì, ta thật sự không nhìn ra được, có một cổ lực lượng cản trở tinh thần lực của ta.
Lý Vân Tiêu nâng cằm lên trầm tư nói:
Mà khiến ta cảm thấy kỳ quái chính là cổ lực lượng này tựa hồ có chút quen thuộc.
Quen thuộc?
Yêu Long kinh ngạc nói:
Nếu đã quen, ngươi sao lại không nghĩ ra?
Lý Vân Tiêu nói:
Không phải là không nghĩ ra, chỉ là tương tự thôi, đến cùng là vật gì đây. . .
Đột nhiên đồng tử hắn co lại, tựa hồ nhớ ra gì đó, sắc mặt đại biến
Hắn tự tay điểm một cái, Giới Thần Bi bắn ra từ mi tâm, sau đó nâng lấy Tiểu Hồng vẫn còn trong mê ngủ thoáng cái bay vào trong.
Thời gian trong Giới Thần Bi là do hắn tùy tâm sở dục khống chế nên giờ vẫn là ban ngày, Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, liền có một tảng đá phù hiện tơi trước người hắn, hòn đá kia bộ dáng bình thường, lại khiến Lý Vân Tiêu sinh lòng kiêng kị, không dám xích tới quá gần nó.
Nghê Thạch.
Thân ảnh Yêu Long hiển hóa ra, lộ ra vẻ kinh ngạc, cả kinh nói:
Khí tức trên người cô nương này tương tự với Nghê Thạch sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
Không giống, nhưng cũng mang đến cho ta cảm giác cực kỳ quái dị.
Lý Vân Tiêu và đám người Cẩn Huyên thì trở về tổng bộ thương hội Tử Vân.
Trong phòng khách, Cẩn Huyên bảo mọi người lui lại, chỉ để lại Lý Vân Tiêu, hai người bèn nhìn nhau cười.
Cẩn Huyên chân thành hữu lễ, gật đầu nói:
Vân thiếu lại cứu thương hội Tử Vân một lần, Cẩn Huyên vô cùng cảm ơn, thật sự không biết làm sao báo đáp.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Cẩn Huyên ngươi có thể không khách sao vậy có được không? Không thể tưởng được có thể gặp ngươi ở trấn Hải Thiên, quả nhiên là đúng dịp.
Cẩn Huyên nở nụ cười, hai mắt tràn đầy lưu ba, tràn đầy điềm nhiên chi sắc, dịu dàng nói:
Lần trước từ biệt, cho rằng sau nay xa xa không hẹn, không nghĩ đến mới hơn nửa năm lại có thể may mắn nhìn thấy Vân thiếu. Hơn nữa hôm nay vừa gặp, , Vân thiếu đã từ một thiếu niên yên lặng trưởng thành đến trình độ khiến người phải nhìn lên. Vừa rồi thấy Vân thiếu ra tay, tôn vinh tuổi trẻ đệ nhất nhân quả thật hoàn toàn xứng đáng.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Tôn vinh này là họa không phải phúc ah, được nói ra từ miệng Khương Sở Nhiên, thiên hạ không biết bao nhiêu người sẽ tìm đến ta gây phiền toái. Khương Sở Nhiên nhìn qua là người trung thực, không thể tưởng được lại âm hiểm như vậy.
Cẩn Huyên nhịn không được cười lên. ũng chỉ có người tiêu sái như hắn mới dám bình luận thế đại tông chủ như thế a.
Khương thành chủ tuyệt không phải là người miệng lưỡi, lời hắn nói ra, hơn phân nửa là thật. Trận chiến với Vương giả hải tộc tựa hồ mới xảy ra gần đây, thương thế trên người Vân thiếu đã tốt rồi chứ?
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ ân cần, tuyệt không phải chỉ khách sáo.
Lý Vân Tiêu ôn hòa nói:
Thương thế đã khỏi hẳn, chính là nhờ trận chiến ấy, thực lực của ta mới tăng lên không ít. Lần này tới trấn Hải Thiên là vì Đông Hải Nguyệt Minh Châu, Cẩn Huyên có nghe qua vật ấy chưa?
Đông Hải Nguyệt Minh Châu?
Cẩn Huyên ngây ngốc một chút, lập tức nhớ ra gì đó nói:
Nghe đồn Đông Hải có Giao Nhân nhất tộc, vào đêm trăng sáng sẽ rơi lệ với nguyệt, nước mắt hóa thành trân châu, chính là vật ấy sao?
Đúng vậy.
Lý Vân Tiêu lấy ra một quả, nằm trong tay từ từ chiếu sáng, phát ra hào quang nhu hòa, mang đến cho người một loại xinh đẹp thông thấu thuần khiết.
Trân châu thật xinh đẹp.
Cẩn Huyên khen:
Vật ấy ta cũng chỉ nghe qua, nếu Vân thiếu đã cần, vậy ta liền sai người truyền lệnh xuống, thu mua với giá cao.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Vậy thì vất vả rồi.
Cẩn Huyên cười nhạt một tiếng, ngón tay khẽ vuốt tóc mai, du du nói:
Nếu không có Vân thiếu hai lần ra tay, thương hội Tử Vân đã sớm không còn gì rồi. Đừng nói chỉ là trân châu, cho dù bảo Cẩn Huyên chắp tay tặng ra thương hội cũng chỉ là một câu thôi.
Lời của nàng du du, mùi son phấn nhàn nhạt lan tỏa, bên ngoài vải mỏng đêm tối yên tĩnh, trăng sáng có chút sáng, một loại thẹn thùng ghi hiện trên mặt.
Lý Vân Tiêu thiên tư thông minh, lại là người của hai thế giới, há có thể không rõ ý nàng, ngượng ngùng cười nói:
Đã như vậy thì ta cũng không cảm ơn nữa.
Trong mắt Cẩn Huyên hiện lên vẻ cô đơn, hoa rơi hữu ý, chỉ tiếc nước chảy vô tình, để hoa tự mình tổn thương.
Nàng miễn cưỡng cười cười, nói:
Vậy ta liền sai người đi an bài, trời đã vào đêm, Vân thiếu cũng đi nghỉ sớm đi.
Nàng cúi thấp đầu, bóng hình xinh đẹp lướt qua bên người Lý Vân Tiêu, lưu lại một tia dư hương, lan khắp trong không khí.
Cẩn Huyên rất nhanh liền sắp xếp xong xuôi mất thất nghỉ ngơi cho Lý Vân Tiêu, đồng thời cũng đáp ứng yêu cầu ucả Lý Vân Tiêu, dẫn Tiểu Hồng vào theo.
Giang Thiên Dong cảm thấy rất không ổn, dù sao cô nam quả nữ, mà tuổi Tiểu Hồng lại quá nhỏ, sợ rằng nàng sẽ chịu thiệt.
Cẩn Huyên nhìn ra lo lắng của nàng, bình tĩnh nói:
Yên tâm đi, đừng nói chỉ một nha đầu đần, mà sợ rằng thiên tư quốc sắc ở trước mặt hắn, hắn cũng không động tâm đâu.
Trên trán Cẩn Huyên, tựa hồ có một tia không thoải mái.
Giang Thiên Dong lộ ra vẻ nghi hoặc ra, nói:
Hội trưởng đại nhân tựa hồ cực kỳ hiểu rõ người này thì phải, không biết lai lịch người này là. .
Trong lòng nàng cũng hết sức tò mò về thân phận Lý Vân Tiêu.
Cẩn Huyên nhìn nàng một cái, mới thở dài nói:
Thiên hạ ai không biết hắn. Vài ngày trước, ở trong tành Hồng Nguyệt, một lần hành động đánh bại Vương giả hải tộc, được thành chủ thành Hồng Nguyệt xưng là đệ nhất nhân trong lớp trẻ.
Ah Lý Vân Tiêu.
Giang Thiên Dong đột nhiên cả kinh, bất giác thất thố, vội vàng che miệng, trong mắt lọ vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
Cẩn Huyên nhẹ gật đầu, nói:
Đúng là hắn.
Giang Thiên Dong lập tức ngậm miệng lại, nghi kị trong lòng lập tức tiêu tán.
Ba chữ kia đủ để nói rõ tất cả, mà nàng không thể tưởng được hội trưởng đại nhân khó có thể che dấu vậy mà lại có giao tình với nhân vật truyền kỳ như vậy, cái này đối với tiền đồ phát triển tương lai của thương hội Tử Vân sợ rằng khó có thể hạn lượng
Nhưng chẳng biết tại sao, hội trưởng đại nhân dường như lại không được cao hứng, phản phất như lộ vẻ ưu sầu nhàn nhạt vậy
Đêm này nhất định không bình tĩnh, tất cả các thương hội đều trắng đêm khó ngủ, ngoại trừ báo cáo tin tức lên tổng bộ ra, cũng đều hợp thành nguyên một đám đoàn thể, bắt đầu thương nghị cách ứng đối.
Mà phủ thành chủ cũng phái người đến, bắt đầu điều tra chân tướng sự việc, toàn bộ trấn Hải Thiên đều đèn đuốc sáng trưng.
Lý Vân Tiêu cũng cũng không nhập định tu luyện, mà hai mắt hóa thành Huyết Nguyệt, bắt đầu dò xét trên người Tiểu Hồng …, sau nửa canh giờ, mới dần dần dừng lại
Nhìn ra được gì rồi sao?
Thanh âm Yêu Long truyền đến.
Ân, nhưng có thể xác định là cô gái nhỏ này không phải nhân loại, cụ thể là gì, ta thật sự không nhìn ra được, có một cổ lực lượng cản trở tinh thần lực của ta.
Lý Vân Tiêu nâng cằm lên trầm tư nói:
Mà khiến ta cảm thấy kỳ quái chính là cổ lực lượng này tựa hồ có chút quen thuộc.
Quen thuộc?
Yêu Long kinh ngạc nói:
Nếu đã quen, ngươi sao lại không nghĩ ra?
Lý Vân Tiêu nói:
Không phải là không nghĩ ra, chỉ là tương tự thôi, đến cùng là vật gì đây. . .
Đột nhiên đồng tử hắn co lại, tựa hồ nhớ ra gì đó, sắc mặt đại biến
Hắn tự tay điểm một cái, Giới Thần Bi bắn ra từ mi tâm, sau đó nâng lấy Tiểu Hồng vẫn còn trong mê ngủ thoáng cái bay vào trong.
Thời gian trong Giới Thần Bi là do hắn tùy tâm sở dục khống chế nên giờ vẫn là ban ngày, Lý Vân Tiêu tâm niệm vừa động, liền có một tảng đá phù hiện tơi trước người hắn, hòn đá kia bộ dáng bình thường, lại khiến Lý Vân Tiêu sinh lòng kiêng kị, không dám xích tới quá gần nó.
Nghê Thạch.
Thân ảnh Yêu Long hiển hóa ra, lộ ra vẻ kinh ngạc, cả kinh nói:
Khí tức trên người cô nương này tương tự với Nghê Thạch sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
Không giống, nhưng cũng mang đến cho ta cảm giác cực kỳ quái dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.