Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 969: Tu sửa đại trận. (1)

Thái Nhất Sinh Thủy

27/10/2016

Chương 967: Tu sửa đại trận. (1)

Người hừ lạnh đúng là Bạch Tu, hắn không thấy Hồ Lô Tiểu Kim Cương đâu, hai hàng lông mày nhíu chặt nói:

- Chẳng lẽ còn ở Mai cốc sao?

Một tên Võ Tôn khác nói:

- Nói nhảm với bọn họ làm gì, bắt lại toàn bộ rồi hỏi sao. Phái hai người tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mai cốc, để tránh tên Vân thiếu kia thành cá lọt lưới.

- Đúng vậy, Bắc Vực tứ tú của Vạn Bảo Lâu này trên người cũng có không ít bảo bối a.

Lại một gã Võ Tôn lộ ra vẻ tham lam.

Lệ Phi Vũ im lặng, hảo tâm nói:

- Chư vị, chúng ta vội vàng đi tu sửa truyền tống đại trận, kính xin tránh ra đi, đừng tự tìm mất mặt nữa.

- Sửa truyền tống đại trận? Liên quan gì đến chúng ta, các ngươi lưu lại toàn bộ bảo vật thì có thể rời đi.

Bạch Tu lạnh lùng nói:

- Bằng không thì ta cũng chỉ có thể kiến thức xem thử Bắc Vực tứ tú trong truyền thuyết có thật sự lợi hại như vậy không.

- Lợi hại cái rắm ah, nếu không có Vạn Bảo Lâu làm chỗ dựa, tiểu tử này cái rắm cũng không phải.

Lưu Ohong khinh thường miệt thị nói.

Lệ Phi Vũ thầm nghĩ quả nhiên là không tìm đường chết sẽ không phải chết, bọn hắn còn chưa nhìn ra trong chúng ta có cường giả Võ Đế, cho dù toàn bộ xông lên cũng không thể địch nổi. Hắn thở dài:

- Các ngươi biết rõ ta là người Vạn Bảo Lâu còn dám ra tay với tấo?

Hắn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng những người này có thể biết khó mà lui.

- Ta nhổ vào, lời lão tử vừa nói các ngươi không nghe sao? Nếu không có Vạn Bảo Lâu, ngươi chính là mộtđống phân thôi, ở trước mặt chúng ta giả bộ gì chứ.

Lưu Phong tựa hồ nhìn hắn cực kỳ không vừa mắt, phun ra một ngụm nước bọt.

- Ha ha.

Lý Vân Tiêu cười ha hả, nói:

- Lệ huynh, người nhiều khi chính là kỳ quái như thế. Ngươi rõ ràng tốt cho bọn hắn, bọn hắn lại còn muốn nhục mạ ngươi, chửi bới ngươi, loại người này không đáng cứu.



Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lạnh giọng nói:

- Tiểu Xuyên, tốc chiến tốc thắng.

- Mười tức.

Mạc Tiểu Xuyên nhẹ cười cười, căn bản không cần vận dụng bất kỳ vũ kỹ nào, đầu ngón tay vẽ ra một đạo quang mang, hiên lên trên không trung, quang mang óng ánh kia lập tức hóa thành mười đạo kiếm khí, dùng thế lôi đình vạn quân bắn ra, tất cả mọi người vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì nguyên đám đã bị chém chêta, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Lý Vân Tiêu vung tay lên, lập tức thu hơn mười cái nhẫn trữ vật lưa lại vào tay, nói:

- Không cảm ơn.

Lệ Phi Vũ thấy thế trong lòng một hồi rét run, tuy rằng hắn cũng giết qua không ít người, nhưng đó đều là tiểu nhân vật thực lực thua xa mình, loại tồn tại cấp bậc Võ Tôn này lại như củ cải trắng bỗng chốc bị chém mười người, về mặt thị giác thật khó mà chấp nhận nổi.

Nhưng chênh lệch giữa Võ Tôn và Võ Đế chính là một trời một vực như vậy, Lệ Phi Vũ có chút chán nản nói:

- Đi thôi

Lý Vân Tiêu, Mạc Tiểu Xuyên, Mạc Hoa Nguyên, Tiểu Huyền Tử, Lệ Phi Vũ, năm người hóa thành một đạo lưu quang bay về phía trọng địa thành Vũ Phong.

Truyền Tống Trận tọa lạc ở ngoài thành, có trọng binh gác, hơn nữa đều là võ giả thực lực cường đại.

- Phía trước người phương nào, mau chóng dừng lại, nếu không đừng trách không khách khí.

Một gã Võ Hoàng cao giọng quát, trong giây lát sắc mặt đại biến, cả kinh nói:

- Không tốt, có cao thủ ở bên trong.

- Chư vị chớ hoảng sợ, tại hạ Vạn Bảo Lâu Lệ Phi Vũ, đặc biệt mời đến đại sư Thuật Luyện tương trợ chữa trị Truyền Tống Trận Pháp, mau gọi người chủ trì của các ngươi đi ra đi.

Mấy người đứng trong trời cao, lập tức dẫn tới mọi người liên tục hoảng sợ, người thủ hộ đang muốn đi vào báo cáo, lại nghe được tiếng cười to của Dương Bình truyền đến, nói:

- Ha ha, không biết Đại Thuật Luyện Sư Lệ công tử mời được từ đâu thế? Bổn thành đã tìm đến tất cả đại sư Thuật Luyện rồi, chẳng lẽ là người mới tới sao?

Thủ vệ kia nghe được thanh âm Dương Bình, lập tức nhẹ nhàng thở ra, trời sập cũng có người chống lấy rồi.

Ánh mắt Dương Bình quét qua trên người mọi người, lúc nhìn về phía Mạc Tiểu Xuyên và Mạc Hoa Nguyên đồng tử đột nhiên co lại, trong lòng chấn động mãnh liệt, hai người này đều mang đến cho hắn khí tức thượng vị giả rất mạnh và năng lượng chấn động cường đại, hơn nữa còn là hai loại năng lượng hoàn toàn bất đồng.

Mạc Hoa Nguyên chính là khí tức Thuật Luyện Sư, hắn hết sức quen thuộc, về phần Mạc Tiểu Xuyên, hắn sợ hãi nói:

- Vị đại nhân này, chính là. .

Lệ Phi Vũ nói:



- Hai người này đều là bằng hữu của Vân thiếu.

Hắn chỉ vào Mạc Hoa Nguyên nói:

- Vị đại nhân này chính là đệ tử của Viên Cao Hàn đại nhân, ti trưởng linh tư Thánh Vực, Mạc Hoa Nguyên đại sư, về phần vị này. . .

Hắn nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Xuyên, muốn giới thiệu lại phát hiện mình cũng không biết thân phận người này, chỉ biết đó là đại ca của Mạc Hoa Nguyên, chỉ có thể ngượng ngùng nói:

- Dương đại nhân cũng đừng tại dong dài nữa, tranh thủ thời gian mang vị đại sư này đi tới chỗ trận pháp đi.

- Đệ tử của ti trưởng đại nhân Thánh Vực..

Tên tuổi này thật qusa lớn, khiến Dương Bình cực kỳ hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, cũng không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng ở phía trước dẫn đường.

Mọi người xuyên qua mấy cái hành lang gấp khúc, đi đến một bãi đất trống rộng rãi, không ít người đang nhao nhao bận rộn, tất cả đều đang làm nhiệm vụ của mình. Chỗ chính giữa chính là Truyền Tống Trận cực lớn, đang được tu sửa lấy, dường như đã tốt hơn phân nửa rồi.

Lý Vân Tiêu hỏi:

- Dương đại nhân, tình huống trước mắt như thế nào?

Dương Bình sững sờ, trên mặt có chút lộ ra vẻ không hài lòng, thầm nghĩ ngươi chỉ là một người hầu mà cũng dám mở miệng nói chuyện, hoàn toàn không có tôn ti gì cả, nhưng nghĩ tới những người này không thể đắc tội, mặc dù không thoải mái cũng chỉ có thể nhịn, nói:

- Còn có một ít chỗ hạch tâm mấu chốt không cách nào phá giải, nhưng có Mạc đại sư đến, tự nhiên không thành vấn đề rồi.

Mạc Hoa Nguyên cau mày nói:

- Khóa vực truyền tống đại trận ta cũng chưa từng tự tay kiến tạo qua, để ta xem qua một chút, chỉ mong có thể làm.

Dương Bình cười nói:

- Mạc đại sư cũng đừng quá khiêm tốn, nếu nơi này ngài cũng không thể tu sửa vậy chẳng phải phải đi Thánh Vực hoặc là Hóa Thần Hải mời người đến sao

Mạc Tiểu Xuyên vô vị cười nói:

- Không cần lo lắng, có Vân thiếu ở đây, ngươi không hiểu có thể thỉnh giáo hắn.

Tất cả mọi người nghe được đều cảm thấy chóng mặt, nếu nói là Hỏi thăm có lẽ còn có thể thoáng tiếp nhận, nhưng hai chữ Thỉnh giáo không khỏi quá nghiêm trọng rồi. Càng khiến mọi người trợn trắng mắt chính là Mạc Hoa Nguyên vậy mà thập phần thản nhiên gật đầu nói:

- Đúng vậy, Thuật Đao của Vân thiếu mạnh hơn ta quá nhiều, để ta xem trước một lúc, như nếu không thể giải quyết, sợ rằng phải phiền đến Vân thiếu xuất thủ rồi.

Dương Bình trên trán chảy ra mồ hôi lạnh ra, ngượng ngùng nói:

- Vân thiếu kia lại còn là đại sư Thuật Luyện sao, vì sao không thấy người đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook