Chương 970: Tu sửa đại trận. (2)
Thái Nhất Sinh Thủy
27/10/2016
Chương 968: Tu sửa đại trận. (2)
Lệ Phi Vũ cười giải thích nói:
- Vị này chính là Vân thiếu, hôm qua ở trên giao dịch hội chỉ là một cỗ khôi lỗi của hắn thôi.
- Ah.
Dương Bình lại càng hoảng sợ, trong nội tâm chấn động mãnh liệt không thôi, âm thầm may mắn vừa rồi cũng lộ ra chút không kiên nhẫn nào nếu không sợ sẽ rằng vô tình đắc tội với người này rồi.
Lý Vân Tiêu quay đầu lại cười nói:
- Hôm qua không có ý tứ, không thể dùng chân diện mục gặp người, kính xin Dương đại nhân thứ lỗi rồi
Dương Bình cười khổ nói:
- Đâu có đâu có, Vân thiếu chịu đến tương trợ chữa trị truyền tống đại trận, Dương Bình đã vô cùng cảm kích rồi.
Lời này cũng chỉ là nói với cường giả thôi, nếu là người bình thường, sau khi biết mình bị lừa gạt thì đã sớm dùng nắm đấm cho đối phương một giáo huấn cả đời khó quên rồi
Dương Bình đi vào trong trận pháp kia, bắt đầu trao đổi với đám Thuật Luyện Sư đang chữa trị, thỉnh thoảng còn quăng ánh mắt qua
Rất nhanh, một gã lão đầu mặt đầy râu cặn lĩnh đội, mang theo mọi người tiến đến, nhìn chằm chằm vào Mạc Hoa Nguyên nói:
- Bái kiến Mạc đại sư.
Người sau lưng cũng đều cúi người.
Mạc Hoa Nguyên nói:
- Trên người của ngươi cũng chỉ có khí tức bát giai, ta và ngươi cùng giai, không cần đa lễ.
Tên Thuật Luyện Sư kia nói:
- Tại hạ chẳng qua chỉ là một kẻ tán tu, há có thể so sánh với đệ tử của Viên đại sư, Năm đó ở Thánh Vực từng vinh hạnh nghe qua Viên đại sư truyền khóa, thật sự là thu được ích lợi không nhỏ.
- Ah, ngươi còn nghe qua sư tôn truyền khóa? Vậy cũng có thể xưng hô đồng môn rồi.
Mạc Hoa Nguyên thoáng cái nổi lên hứng thú, đang muốn lôi kéo người nọ nói chuyện, Lý Vân Tiêu đã ho khan vài tiếng, nói:
- Tu sửa đại trận quan trọng hơn
Hắn sợ hai người nói chuyện sẽ không dứt ra được, chậm trễ hành trình của hắn.
Tên Thuật Luyện Sư kia trên mặt lộ vẻ cực kỳ không hài lòng, hắn thân là Thuật Luyện Sư bát giai, thân phận cũng cực kỳ tôn quý, không ai dám ngắt lời lúc hắn đang nói chuyện cả.
Hắn đang muốn nổi giận, lại bị Mạc Hoa Nguyên kéo lại, vội hỏi:
- Nói chuyện chánh sự, trước nói chuyện chánh sự đi.
- Hừ, người nọ là tiểu bối của Mạc đại sư sao? Tiểu hài tử quá mức nuông chiều cũng không được. . .
Hai người đã xa xa bỏ đi, còn truyền đến tiếng tức giận của tên Thuật Luyện Sư kia.
Mạc Tiểu Xuyên giận tím mặt, đang muốn tiến lên nổi giận, lạị Lý Vân Tiêu hung hăng trừng mắt, lúc này mới lui về.
Dương Bình làm ra thủ thể mời, nói:
- Vân thiếu, chư vị, theo ta đi đại đường nghỉ ngơi đi, nơi này dù sao cũng quá ồn ào rồi.
Hắn lúc này đại khái cũng đã nhìn rõ, đám người kia chính là lấy Lý Vân Tiêu, hắn càng cực kỳ hứng thú với thân phận của Lý Vân Tiêu. Trên đường đi vụng trộm ám chỉ cho Lệ Phi Vũ, bảo Lệ Phi Vũ lộ ra thân phân Lý Vân Tiêu nhưng Lệ Phi Vũ chỉ cười khổ lắc đầu.
Dương Bình cực kỳ không thoải mái, làm ra thủ thế không có tin, Lệ Phi Vũ buồn khổ làm ra thủ thể thật sự không biết, Dương Bình lập tức hung hăng trừng mắt, khiến Lệ Phi Vũ triệt để buồn bực.
- Vân thiếu không biết muốn đi nơi nào thế?
Dương Bình nhiệt tình dò hỏi, hắn thầm nghĩ nếu Lệ Phi Vũ ngươi đã không chịu nói vậy thì ta tự mình hỏi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cùng một đường với Lệ huynh.
Dương Bình quăng cho Lệ Phi Vũ một ánh mắt, ý bảo người ta cùng đường với ngươi, ngươi còn lừa dối ta nói không biết.
Lệ Phi Vũ lúc này đã thật sự kinh hãi, nói:
- Vân thiếu cũng đi Tống Nguyệt Dương Thành sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nghe nói Thương Minh lưỡng hội ít ngày nữa sẽ được tổ chức, chúng ta đi kiến thức một chút, chẳng lẽ Lệ huynh không chào đón? Vậy thì tự ta đi một mình cũng được, tuyệt sẽ không nói với người khác là có quen biết Lệ huynh đâu, để tránh cho Lệ huynh mất mặt.
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
- Vân thiếu cũng đừng nói móc ta nữa, Vân thiếu chịu đi, ta tự nhiên hoan nghênh, nhưng Vân thiếu thật sự chỉ đi xem sao? Hay là còn mưu đồ gì khác?
Hắn nói mấy chữ cuối cùng rất nặng, ánh mắt chuyển thành lăng lệ.
- Ah? Lệ huynh tựa hồ sợ ta có c ý đồ ah, ta đi Tống Nguyệt Dương Thành quả thật có mục đích của mình, nhưng không quan hệ đến Vạn Bảo Lâu, hơn nữa Vạn Bảo Lâu ta cũng có mấy vị bằng hữu.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói.
- Vậy thì tốt.
Lệ Phi Vũ ngưng giọng nói:
- Ta cũng chỉ là sợ sẽ sinh ra xung đột với Vân thiếu. Nhưng nếu thật sự xung đột thì ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Hắn thay đổi bộ dạng tao nhã lúc trước, bỗng nhiên trở nên cường thế .., tựa hồ căn bản không hề sợ hãi Võ Đế Mạc Tiểu Xuyên ở bên kia.
- Ha ha, hai vị đều là tuổi trẻ tài tuấn, sao lại giương cung bạt kiếm thế chứ, tất cả mọi người vui vẻ một chút, Truyền Tống Trận có Mạc đại sư tương trợ chắc hẳn rất nhanh được sửa tốt thôi, lần sau lại tụ họp thành Vũ Phong không biết là năm tháng nào nữa.
Dương Bình cảm khái nói:
- Ta kính hai vị một ly linh tửu, sợ rằng lần sau gặp mặt hai vị đã là võ đạo đỉnh phong, không cùng một cấp bậc với tại hạ nữa rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Dương đại nhân nghiêm trọng rồi.
Ba người dần uống lấy rượu ngon, từng người nói chuyện phiếm với nhau..., kiến thức của Lý Vân Tiêu khiến hai người đều kinh hãi không thôi, đây không phải là kiến thức mà một gã thiếu niên mười mấy tuổi nên có, rất nhanh đã trò chuyện với nhau thật vui.
Qua được một lúc, chỉ thấy Mạc Hoa Nguyên và tên Thuật Luyện Sư bát giai kia cùng đi vào.
Dương Bình đại hỉ nói:
- Sao hả? Đã tu sửa xong rồi sao?
Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia lắc đầu nói:
- Dưới sự tương trợ của Mạc đại sư đã có tiến triển thật lớn, nhưng vẫn bị một đạo cửa khẩu ngăn trở, Mạc đại sư nói là muốn tới thỉnh giáo vị Vân. . . thiếu. . . này
Hắn cố ý kéo hai chữ đằng sau ra thật dài để bày ra bất mãn và khinh thường trong lòng. Nếu không phải Mạc Hoa Nguyên quả thực biểu hiện ra năng lực rất mạnh thì hắn đã cho rằng những người này đều là lừa đảo rồi.
Mạc Tiểu Xuyên nghe ra ý mỉa mai trong lời nói, cười lạnh nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết trời cao biển rộng.
- Ta ếch ngồi đáy giếng? Ha ha
Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia cất tiếng cười to nói:
- Lúc ta a tu luyện ở Thánh Vực và Hóa Thần Hải, hai mao đầu tiểu tử các ngươi còn không biết ở chỗ nào, lại dám nói ta là ếch ngồi đáy giếng.
Tuy rằng hắn cũng nhìn ra sự bất phàm của Mạc Tiểu Xuyên, nhưng đối với Thuật Luyện Sư bọn hắn mà nói, trừ phi là Thuật Luyện Sư cường đại hơn mình, nếu không cho dù ngươi là Võ Đế, hắn cũng sẽ không để ý ngươi
Lý Vân Tiêu tự nhiên biết rõ tính nết những Thuật Luyện Sư này, cũng lơ đễnh, chỉ kinh ngạc nói:
- Dùng n thực lực của Hoa Nguyên ngươi không nên có vấn đề mới đúng chứ?
Mạc Hoa Nguyên mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
- Vân thiếu, truyền tống đại trận không chỉ trận bàn bị tổn hại, hơn nữa không gian thông đạo tựa hồ cũng bị phá hư nghiêm trọng. Mặc dù chữa trị tốt trận bàn rồi cũng chưa chắc có thể thuận lợi thông qua, phong hiểm thật lớn
Lệ Phi Vũ cười giải thích nói:
- Vị này chính là Vân thiếu, hôm qua ở trên giao dịch hội chỉ là một cỗ khôi lỗi của hắn thôi.
- Ah.
Dương Bình lại càng hoảng sợ, trong nội tâm chấn động mãnh liệt không thôi, âm thầm may mắn vừa rồi cũng lộ ra chút không kiên nhẫn nào nếu không sợ sẽ rằng vô tình đắc tội với người này rồi.
Lý Vân Tiêu quay đầu lại cười nói:
- Hôm qua không có ý tứ, không thể dùng chân diện mục gặp người, kính xin Dương đại nhân thứ lỗi rồi
Dương Bình cười khổ nói:
- Đâu có đâu có, Vân thiếu chịu đến tương trợ chữa trị truyền tống đại trận, Dương Bình đã vô cùng cảm kích rồi.
Lời này cũng chỉ là nói với cường giả thôi, nếu là người bình thường, sau khi biết mình bị lừa gạt thì đã sớm dùng nắm đấm cho đối phương một giáo huấn cả đời khó quên rồi
Dương Bình đi vào trong trận pháp kia, bắt đầu trao đổi với đám Thuật Luyện Sư đang chữa trị, thỉnh thoảng còn quăng ánh mắt qua
Rất nhanh, một gã lão đầu mặt đầy râu cặn lĩnh đội, mang theo mọi người tiến đến, nhìn chằm chằm vào Mạc Hoa Nguyên nói:
- Bái kiến Mạc đại sư.
Người sau lưng cũng đều cúi người.
Mạc Hoa Nguyên nói:
- Trên người của ngươi cũng chỉ có khí tức bát giai, ta và ngươi cùng giai, không cần đa lễ.
Tên Thuật Luyện Sư kia nói:
- Tại hạ chẳng qua chỉ là một kẻ tán tu, há có thể so sánh với đệ tử của Viên đại sư, Năm đó ở Thánh Vực từng vinh hạnh nghe qua Viên đại sư truyền khóa, thật sự là thu được ích lợi không nhỏ.
- Ah, ngươi còn nghe qua sư tôn truyền khóa? Vậy cũng có thể xưng hô đồng môn rồi.
Mạc Hoa Nguyên thoáng cái nổi lên hứng thú, đang muốn lôi kéo người nọ nói chuyện, Lý Vân Tiêu đã ho khan vài tiếng, nói:
- Tu sửa đại trận quan trọng hơn
Hắn sợ hai người nói chuyện sẽ không dứt ra được, chậm trễ hành trình của hắn.
Tên Thuật Luyện Sư kia trên mặt lộ vẻ cực kỳ không hài lòng, hắn thân là Thuật Luyện Sư bát giai, thân phận cũng cực kỳ tôn quý, không ai dám ngắt lời lúc hắn đang nói chuyện cả.
Hắn đang muốn nổi giận, lại bị Mạc Hoa Nguyên kéo lại, vội hỏi:
- Nói chuyện chánh sự, trước nói chuyện chánh sự đi.
- Hừ, người nọ là tiểu bối của Mạc đại sư sao? Tiểu hài tử quá mức nuông chiều cũng không được. . .
Hai người đã xa xa bỏ đi, còn truyền đến tiếng tức giận của tên Thuật Luyện Sư kia.
Mạc Tiểu Xuyên giận tím mặt, đang muốn tiến lên nổi giận, lạị Lý Vân Tiêu hung hăng trừng mắt, lúc này mới lui về.
Dương Bình làm ra thủ thể mời, nói:
- Vân thiếu, chư vị, theo ta đi đại đường nghỉ ngơi đi, nơi này dù sao cũng quá ồn ào rồi.
Hắn lúc này đại khái cũng đã nhìn rõ, đám người kia chính là lấy Lý Vân Tiêu, hắn càng cực kỳ hứng thú với thân phận của Lý Vân Tiêu. Trên đường đi vụng trộm ám chỉ cho Lệ Phi Vũ, bảo Lệ Phi Vũ lộ ra thân phân Lý Vân Tiêu nhưng Lệ Phi Vũ chỉ cười khổ lắc đầu.
Dương Bình cực kỳ không thoải mái, làm ra thủ thế không có tin, Lệ Phi Vũ buồn khổ làm ra thủ thể thật sự không biết, Dương Bình lập tức hung hăng trừng mắt, khiến Lệ Phi Vũ triệt để buồn bực.
- Vân thiếu không biết muốn đi nơi nào thế?
Dương Bình nhiệt tình dò hỏi, hắn thầm nghĩ nếu Lệ Phi Vũ ngươi đã không chịu nói vậy thì ta tự mình hỏi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cùng một đường với Lệ huynh.
Dương Bình quăng cho Lệ Phi Vũ một ánh mắt, ý bảo người ta cùng đường với ngươi, ngươi còn lừa dối ta nói không biết.
Lệ Phi Vũ lúc này đã thật sự kinh hãi, nói:
- Vân thiếu cũng đi Tống Nguyệt Dương Thành sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nghe nói Thương Minh lưỡng hội ít ngày nữa sẽ được tổ chức, chúng ta đi kiến thức một chút, chẳng lẽ Lệ huynh không chào đón? Vậy thì tự ta đi một mình cũng được, tuyệt sẽ không nói với người khác là có quen biết Lệ huynh đâu, để tránh cho Lệ huynh mất mặt.
Lệ Phi Vũ cười khổ nói:
- Vân thiếu cũng đừng nói móc ta nữa, Vân thiếu chịu đi, ta tự nhiên hoan nghênh, nhưng Vân thiếu thật sự chỉ đi xem sao? Hay là còn mưu đồ gì khác?
Hắn nói mấy chữ cuối cùng rất nặng, ánh mắt chuyển thành lăng lệ.
- Ah? Lệ huynh tựa hồ sợ ta có c ý đồ ah, ta đi Tống Nguyệt Dương Thành quả thật có mục đích của mình, nhưng không quan hệ đến Vạn Bảo Lâu, hơn nữa Vạn Bảo Lâu ta cũng có mấy vị bằng hữu.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói.
- Vậy thì tốt.
Lệ Phi Vũ ngưng giọng nói:
- Ta cũng chỉ là sợ sẽ sinh ra xung đột với Vân thiếu. Nhưng nếu thật sự xung đột thì ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Hắn thay đổi bộ dạng tao nhã lúc trước, bỗng nhiên trở nên cường thế .., tựa hồ căn bản không hề sợ hãi Võ Đế Mạc Tiểu Xuyên ở bên kia.
- Ha ha, hai vị đều là tuổi trẻ tài tuấn, sao lại giương cung bạt kiếm thế chứ, tất cả mọi người vui vẻ một chút, Truyền Tống Trận có Mạc đại sư tương trợ chắc hẳn rất nhanh được sửa tốt thôi, lần sau lại tụ họp thành Vũ Phong không biết là năm tháng nào nữa.
Dương Bình cảm khái nói:
- Ta kính hai vị một ly linh tửu, sợ rằng lần sau gặp mặt hai vị đã là võ đạo đỉnh phong, không cùng một cấp bậc với tại hạ nữa rồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Dương đại nhân nghiêm trọng rồi.
Ba người dần uống lấy rượu ngon, từng người nói chuyện phiếm với nhau..., kiến thức của Lý Vân Tiêu khiến hai người đều kinh hãi không thôi, đây không phải là kiến thức mà một gã thiếu niên mười mấy tuổi nên có, rất nhanh đã trò chuyện với nhau thật vui.
Qua được một lúc, chỉ thấy Mạc Hoa Nguyên và tên Thuật Luyện Sư bát giai kia cùng đi vào.
Dương Bình đại hỉ nói:
- Sao hả? Đã tu sửa xong rồi sao?
Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia lắc đầu nói:
- Dưới sự tương trợ của Mạc đại sư đã có tiến triển thật lớn, nhưng vẫn bị một đạo cửa khẩu ngăn trở, Mạc đại sư nói là muốn tới thỉnh giáo vị Vân. . . thiếu. . . này
Hắn cố ý kéo hai chữ đằng sau ra thật dài để bày ra bất mãn và khinh thường trong lòng. Nếu không phải Mạc Hoa Nguyên quả thực biểu hiện ra năng lực rất mạnh thì hắn đã cho rằng những người này đều là lừa đảo rồi.
Mạc Tiểu Xuyên nghe ra ý mỉa mai trong lời nói, cười lạnh nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết trời cao biển rộng.
- Ta ếch ngồi đáy giếng? Ha ha
Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia cất tiếng cười to nói:
- Lúc ta a tu luyện ở Thánh Vực và Hóa Thần Hải, hai mao đầu tiểu tử các ngươi còn không biết ở chỗ nào, lại dám nói ta là ếch ngồi đáy giếng.
Tuy rằng hắn cũng nhìn ra sự bất phàm của Mạc Tiểu Xuyên, nhưng đối với Thuật Luyện Sư bọn hắn mà nói, trừ phi là Thuật Luyện Sư cường đại hơn mình, nếu không cho dù ngươi là Võ Đế, hắn cũng sẽ không để ý ngươi
Lý Vân Tiêu tự nhiên biết rõ tính nết những Thuật Luyện Sư này, cũng lơ đễnh, chỉ kinh ngạc nói:
- Dùng n thực lực của Hoa Nguyên ngươi không nên có vấn đề mới đúng chứ?
Mạc Hoa Nguyên mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
- Vân thiếu, truyền tống đại trận không chỉ trận bàn bị tổn hại, hơn nữa không gian thông đạo tựa hồ cũng bị phá hư nghiêm trọng. Mặc dù chữa trị tốt trận bàn rồi cũng chưa chắc có thể thuận lợi thông qua, phong hiểm thật lớn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.