Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1539: Vách núi. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

31/10/2016

Chương 1538: Vách núi. (2)

Suất Quân Uy liên tục lắc đầu, nói:

Nếu cả ngàn dặm đều là dùng thạch tài lục giai tạo thành, coi như là Thánh Vực và Hóa Thần Hải cũng chưa chắc có tài lực này.

Lý Vân Tiêu lại bay tới trước vài dặm, đánh ra một quyền, trong tầng đá dày đặc, không chỗ nào mà không phải là Dao Quang Phi Thạch

Suất Quân Uy một đường đi theo, tuy rằng trong lòng vẫn không tin, nhưng sự thật lộ ra trước mắt lại khiến lòng hắn bắt đầu thấy dao động.

Năm người khác cũng nghe vậy mà xuống, nguyên một đám lộ ra vẻ cổ quái, như thế nào cũng không tin.

Một người trong đó khẽ nói:

Có lẽ vách núi ở đây vốn đã có bộ dáng này, bên ngoài là đất đá, bên trong chính là Dao Quang Phi Thạch cũng nên.

Lý Vân Tiêu xoay đầu lại nhìn người nọ, nói:

Ngươi nói cứt trong đầu ngươi có phải lớn lên đã vậy không, trời sinh cứ như vậy, bên ngoài là sọ heo, bên trong lại là một bao cứt.

Ngươi. . .

Tên võ giả kia giận tím mặt, đang muốn phát tác, lại bị Suất Quân Uy hung hăng trợn mắt liếc qua, ánh mắt sắc bén kia lập tức khiến lửa giận của hắn bị dập tắt.

Suất Quân Uy nói:

Vân Tiêu đại nhân, đây có phải là một mạch khoáng Dao Quang Phi Thạch, trực tiếp theo trồi lên khỏi mặt đất, do đó hình thành một đầu thạch bích kéo ngang cả ngàn dặm thế này không?

Lý Vân Tiêu nói:

Tình huống ngươi nói tùy rằng khả năng cực thấp, nhưng cũng không bài gì. Bất quá mạch khoáng trừ phi là đại mỏ siêu cấp, nếu không sẽ không một đường nối liền cả ngàn dặm như vậy, chính giữa không hề bị gián đoán chút nào. Nhưng nếu là đại mỏ siêu cấp vậy thì thứ lộ ra chỉ là một phần nhỏ nhất, chỗ bên dưới chân chúng ta chính là Dao Quang Phi Thạch vô cùng vô tận rồi.

Suất Quân Uy đột nhiên chấn động, không ức chế nổi cuồng hỉ nói:

Nhất định thế, nhất định là đại mỏ siêu cấp ha ha, lần này phát tài rồi.

Suất Quân Uy chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian này rất được ông trời chiếu cố, trước là thu được toàn bộ sản nghiệp của Tân gia, sau lại tìm được một đại mỏ siêu cấp, hơn nữa tất cả những cái này đều cùng một nhịp thở với Lý Vân Tiêu. Xem ra Lý Vân Tiêu này quả nhiên là phúc tinh của ta ah, nhất định phải đánh tốt quan hệ với hắn mới được.



Hắn vô luận như thế nào cũng không muốn tin tưởng vách núi này là do nhân công tạo thành, mà ngược lại cho rằng dưới chân là đại mỏ siêu cấp.

Lý Vân Tiêu cười nói:

Quân Uy đại nhân sợ rằng phải thất vọng rồi, không tin ngươi có thể một đường bổ mặt đất ra thử xem.

Suất Quân Uy cười nói:

Tốt, vậy thì xem thử Vân Tiêu đại nhân nói chính xác, hay là tại hạ suy đoán chính xác.

Hắn hào khí can vân, cười to mấy tiếng, trong tay hiện ra một thanh bảo kiếm tản ra hàn quang, nhắm ngay xu thế vách núi, bổ xuống một kiếm ở chỗ cách đây mấy chục thước.

Kiếm quang trực tiếp chui vào trong mặt đất, một cái khe hình thành, bắt đầu kèo dài ra xa xa.

“Ầm ầm”

Trong mặt đất truyền đến rung động lắc lư rất khỏ, bởi vì niên đại đã quá mức lâu đời, nên vách núi song song với nó cũng bị chấn sập không ít..

Một kiếm này của Suất Quân Uy trực tiếp chém ra vài dặm, hơn nữa còn sâu đn mấy trăm mét, giống như một miệng vết thương trên mặt đất vậy, lộ ra thịt ở bên trong.

Bảy người toàn bộ bay xuống, phi hành trong cái khe kia.

Bảy người đều là cao thủ Võ Đế, thần thức rất mạnh, bọn hắn đã nhớ kỹ chất liệu của Dao Quang Phi Thạch, có thể dễ dàng phân biệt ra thạch tài trong mặt đất này, nhưng giờ thần sắc trên mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng.

Một đường bay đến cuối vách núi, chỉ ngẫu nhiên phát hiện một ít thạch tài Dao Quang Phi Thạch lẻ tẻ, cái này ngược lại càng nói rõ vách đá này vốn là do nhân công tạo thành, cho nên mới để lại một ít nguyên liện vụn vặt như thế.

Lúc này người Suất gia đều im lặng không nói nữa, chuyện khó có thể tin nổi vậy mà giờ đang xuất hiện trước mắt bọn họ.

Nếu nói vách núi này thật sự do nhân công kiến thành, vậy thì cả phiến khu vực hạp cốc này, vào không biết bao nhiêu năm trước kia là nơi phồn hoa đến mức nào chứ.

Khóe miệng Lý Vân Tiêu hơi lộ vẻ tươi cười, ánh mắt ngưng lại nói:

Chuyện càng ngày càng có ý tứ rồi, phân bố linh khí tại Thiên Võ Giới cũng giống như địa thế sông ngòi vậy, rất khó cải biến. Nếu thật lâu trước kia nơi này từng có thành trì phồn hoa vậy thì tất nhiên là một nơi linh khí cực kỳ nồng đậm, nhưng bây giờ vật cực tất phản, ngược lại thành một nơi hoang vắng.

Hắn cười nhạt một tiếng, nói:

Ta hiện giờ ngược lại đã tin tưởng, nơi này có lẽ thật là nơi Vu Dật Tiên vũ hóa rồi, hắn nhất định đã phát hiện ra chút gì đó.

Suất Quân Uy cũng trở nên ngưng trọng lên, nếu thật sự như Lý Vân Tiêu phỏng đoán, vậy thì bí mật ở nơi này rất có khả năng sẽ kinh thiên động địa.



Những người còn lại cũng đều ngậm miệng lại, thái độ đối với Lý Vân Tiêu cũng tốt hơn một chút

Một đoàn bảy người tiếp tục phi hành tới trước, mấy canh giờ sau, nhan sắc mặt đất biến hóa. Mảnh hoang vu đất vàng trước kia dần dần chuyển thành màu đỏ, toàn bộ đại địa đều giống như bị nung đỏ vậy, vô cùng tươi đẹp .

Lý Vân Tiêu đột nhiên mở miệng nói:

Quân uy đại nhân, nơi này cách đích còn xa lắm không?

Suất Quân Uy lấy ra Định Tinh Bàn nhìn một chút, nói:

Đại khái chừng chín nghìn dặm là đến khu vực ngoại vi rồi.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

Khu vực ngoại vi là có ý gì? Người dò xét cũng chưa tiến vào bên trong sao?

Suất Quân Uy cười khổ một tiếng, nói:

Lúc trước người mấy đại thế gia của hai thành cũng chỉ hiếu kỳ với chỗ này thôi, tổng cộng phái ba lượt người đến đây điều tra, lần đầu tiên là Úy gia thành Địa Long một mình tiến hành, lần hai là do ba nhà Tân gia và Úy gia, Đỗ gia thành Địa Long liên thủ tiến hành, người phái đi trong hai lần này toàn bộ đều đã chết hết.

Lý Vân Tiêu nheo mắt, giật mình nói:

Cái gì? Đều chết hết?

Sắc mặt Suất Quân Uy ngưng trọng, gật đầu nói:

Đúng là chết rồi. Cho nên mới có lần thứ ba, hai thành ngũ gia liên thủ điều tra, Suất gia ta phái đi chính là Suất Sơn Lực trưởng lão, cường giả Võ Đế tứ tinh đỉnh phong, dẫn theo bốn người tiến đến dò xét. Người năm nhàm tổng cộng hơn ba mươi người, chỉ riêng cường giả Võ Đế đã hơn chín người, nhưng cũng chỉ có bốn người giữ được tính mạng thoát được.

Suất Sơn Lực giờ phút này cũng không có trong đội ngũ này, mà đang ở trong một tiểu đội khác của Suất gia, cũng không biết đã bị truyền tống đến nơi nào rồi nữa.

Lý Vân Tiêu hai mắt ngưng lại, nói:

Nhiều người như vậy, cũng không thể tiến vào bên trong, bọn họ chết thế nào? Chết vì cấm chế sao?

Tên võ giả lúc trước bị Lý Vân Tiêu mỉa mai hừ lạnh nói móc:

Vì sao nhất định phải là cấm chế, không thể chết bởi yêu thú sao? Ngươi cũng thấy đấy, nơi này linh khí mỏng manh, cấm chế có cường đại hơn nữa nhưng trải qua mấy ngàn vạn năm, cơ bản cũng hóa thành tro bụi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook