Chương 427: Vây công. (1)
Thái Nhất Sinh Thủy
24/10/2016
Chương 427: Vây công. (1)
Thật lâu, hắn mới thở dài một hơi. Lật tay thu toàn bộ tinh thạch vào trong nhẫn trữ vật. Sau đó trên mặt mĩm cười, lạnh nhạt nói:
- Đều xuất hiện đi, xem lâu như vậy, cũng nên ra tay đoạt mới đúng.
Hắn chờ một hồi, phát hiện không có bất cứ động tĩnh gì.
- Ha ha, đều cho rằng nói không phải mình. Hai vị ở phía sau cây cách bốn mươi ba mét, năm vị ở cách tám mươi sáu mét, sau tảng đá bên trái bảy mươi hai mét có một vị, còn có mười một vị sau lưng ta, tất cả đều xuất hiện đi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
- Bên trái, nói chính là ngươi, không nên tới chỗ này, bên này trừ ngươi ra không có người nào khác.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh như bóng tối hàn lâm, gió lạnh thổi qua có cảm giác đìu hiu.
XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!
Bốn phía đều có tiếng xé gió vang lên, rất nhanh Lý Vân Tiêu bị một đám người vây quanh, tổng cộng mười chín người, số lượng giống như đúc hắn nói.
- Tiểu tử, ngươi làm thế nào phát hiện chúng ta? Phải biết rằng trên đảo này che đậy thần thức đấy.
Một tên đàn ông trung niên thân hình rắn chắc nói ra, hắn trong khi phục kích cũng phát giác được bốn phía có những người khác, nhưng không thể ngờ lại nhiều như vậy. Càng không thể ngờ Lý Vân Tiêu đã sớm phát hiện ra toàn bộ bọn họ.
Những người còn lại vẻ mặt nghi hoặc, trên Quỳnh Hoa Đảo này cảm giác còn không rõ ràng như nhìn bằng mắt thường.
Đừng nói đệ tử trẻ tuổi, cho dù người phụ trách ba thế lực ẩn nấp chung quanh cũng vãnh tai lắng nghe, bọn họ rất muốn biết, vì phụ trách an toàn cho đệ tử trên Quỳnh Hoa Đảo, hơn ba mươi người bọn họ được phân phối huyền khí tăng cường thần thức, có thể nhẹ nhõm phá vỡ cấm chế trên đảo, lúc này mới có thể nắm rõ tình huống trên đảo như lòng bàn tay.
Lý Vân Tiêu nhìn qua tên nam tử rắn chắc, khẽ cười nói:
- Dù sao lát nữa các ngươi nhận thua rời khỏi đảo, biết rõ cũng không dùng được.
- Hừ!
Một người khác khinh thường nói:
- Thực lực ngươi đúng là rất mạnh, hơn nữa rất hung hăng càn quấy. Còn có một chút lời đồn, nói ngươi có thể phất tay đè chết Vũ Tông, ha ha, ta hôm nay đúng là muốn xem ngươi làm sao đè chết chúng ta. Chúng ta tổng cộng có mười chín người, trừ phi ngươi thực sự có thực lực Vũ Tông, bằng không ta khuyên ngươi nên giao tinh thạch ra đây.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trên người của ta chỉ có bảy khối tinh thạch danh ngạch, các ngươi vừa rồi cũng đều nhìn thấy. Các ngươi mười chín người, làm sao chia?
Sắc mặt người nọ biến hóa, khẽ nói:
- Mơ tưởng ly gián chúng ta, làm sao chia là chuyện của chúng ta. Ngươi trước tiên nên giao tinh thạch ra rồi nói sau. Huống hồ, chúng ta làm sao biết ngươi thật sự chỉ có bảy khối hay không.
Lý Vân Tiêu dịu dàng cười cười, chậm rãi giơ tay lên, một đạo quang mang dần dần ngưng tụ trên đầu ngón tay, nói:
- Đã như vầy, cái kia...
- Chậm đã!
Đột nhiên một gã thanh niên sắc mặt tái nhợt, nói:
- Vân Tiêu thành chủ, ta không muốn cướp đoạt tinh thạch, có thể thả ta đi hay không?
Người này cũng là đệ tử Hỏa Ô đế quốc, biết rõ Lý Vân Tiêu lợi hại, hơn nữa thực lực của hắn thập phần có hạn, cho dù thực đả bại Lý Vân Tiêu, đoán chừng tinh thạch cũng không tới phiên mình, cho nên nói ra.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mỉm cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể.
Thanh niên lập tức thở ra một hơi, ôm quyền nói:
- Đa tạ thành chủ đại nhân!
Hắn vội vàng quay người chạy như bay rời đi.
Mười tám người còn lại nhìn nhau, trên mặt ẩn ẩn hiện ra sắc mặt giận dữ. Nhưng mà may mắn người rời đi thực lực không được, lưu lại đoán chừng cũng không có tác dụng gì.
- Vân Tiêu thành chủ, ta cũng muốn rời khỏi.
Lại có hai người đi đến trước, một người trong đó nói:
- Hai sư huynh đệ chúng ta không có ý với tinh thạch của thành chủ đại nhân, như vậy từ biệt.
Hai người ôm quyền chắp tay, muốn ly khai.
Lúc này còn lại mười sáu người, một người lúc này đi ra, quát:
- Hai vị đi thong thả! Các ngươi cũng là đệ tử Thiên Hương đế quốc a, mọi người đồng tâm hiệp lực bắt lấy người này, bảy khối tinh thạch có thể phân cho hai vị một khối.
Người nói chuyện là kẻ có thực lực mạnh nhất trong đám người, có thực lực bát tinh Vũ Vương. Hơn nữa bọn họ có năm người, tất cả đều là bát tinh Vũ Vương cho nên cực kỳ tấn định. Nhưng mà Lý Vân Tiêu lời đồn có quá lời, tăng thêm tình cảnh ở hồ Minh Tâm miểu sát tên đại hán cưỡi đại chùy, nội tâm vẫn không dám khinh thị.
Hai người muốn rời đi cũng đều là ngũ tinh Vũ Vương, tuyệt đối là trợ thủ đắc lực. Cho nên mở miệng đồng ý nói:
- Dùng nhân số và thực lực của hai vị, nếu như bắt người này sẽ được chia một khối, chư vị ở đây không có ý kiến gì chứ?
Những người còn lại đều gật đầu đồng ý, tuy tu vị Lý Vân Tiêu không cao, nhưng lại cho bọn họ cảm giác kiêng kỵ không nói nên lời.
Hai người kia có chút động tâm, trong mắt lóe ra vẻ giãy dụa. Cuối cùng vẫn một người nói:
- Thực xin lỗi, khối tinh thạch này chúng ta không muốn. Chư vị cáo từ, chúc các ngươi vận may!
Sắc mặt tất cả mọi người trầm xuống, nộ khí thoáng hiện, nhao nhao tức giận mắng hai người không biết phân biệt.
- Chậm đã!
Một giọng nói khoan thai vang lên, hai mắt Lý Vân Tiêumỉm cười nhìn qua hai người, lắc đầu nói:
- Các ngươi không thể đi.
- Vì cái gì?
Hai người biến sắc, một người trong đó tức giận nói:
- Người nọ ban đầu có thể rời đi, vì sao chúng ta không thể? Vân Tiêu thành chủ, chớ để khinh người quá đáng!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Hai vị đừng hiểu lầm, ta cũng không phải có thành kiến với hai vị. Mà là người lúc trước không có tinh thạch, tự nhiên có thể cho hắn rời khỏi. Mà trên người hai vị có một khối tinh thạch danh ngạch a.
Người nọ sắc mặt đại biến, vội nói:
- Cái gì? Làm sao ngươi biết!
Hắn lập tức phát hiện mình thất thố, vội vàng ngậm miệng lại. Nhưng mà đã muộn, ánh mắt mười sáu người khác đều nhìn qua, hơn nữa trong đó không ít đều mang theo lãnh ý cùng lăng lệ.
Người nọ tức giận nói:
- Quá phận, sư huynh đệ chúng ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này. Ngươi thật sự cho rằng mình là Vũ Tông sao, vậy mà muốn chống lại mười tám người! Mọi người cùng nhau xông lên, xem hắn có bao nhiêu năng lực.
Hai người này biết rõ không cách nào rời đi, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, ngược lại mười tám người vừa ra tay, một trái một phải bao bọc hai bên.
- Mọi người cùng nhau xông lên, cho dù hắn thực sự là Vũ Tông cũng phải chết!
Những người còn lại không dám lãnh đạm, nhao nhao tế huyền binh bản thân ra, trong lúc nhất thời dị sắc bắn ra ngoài, hơn mười đạo quang mang bắn ra ngoài, tất cả đều nhắm vào Lý Vân Tiêu chém tới. Những người này đại đa số đều là Vũ Vương, nếu liên thủ thì Vũ Tông cũng phải bỏ chạy.
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, những con cá tạp này hắn không đặt vào mắt, nếu không phải có người ba thế lực đang giám sát nơi đây, hắn thật muốn thu những người này vào Giới Thần Bi, cũng bớt tự mình ra tay.
Thật lâu, hắn mới thở dài một hơi. Lật tay thu toàn bộ tinh thạch vào trong nhẫn trữ vật. Sau đó trên mặt mĩm cười, lạnh nhạt nói:
- Đều xuất hiện đi, xem lâu như vậy, cũng nên ra tay đoạt mới đúng.
Hắn chờ một hồi, phát hiện không có bất cứ động tĩnh gì.
- Ha ha, đều cho rằng nói không phải mình. Hai vị ở phía sau cây cách bốn mươi ba mét, năm vị ở cách tám mươi sáu mét, sau tảng đá bên trái bảy mươi hai mét có một vị, còn có mười một vị sau lưng ta, tất cả đều xuất hiện đi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
- Bên trái, nói chính là ngươi, không nên tới chỗ này, bên này trừ ngươi ra không có người nào khác.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh như bóng tối hàn lâm, gió lạnh thổi qua có cảm giác đìu hiu.
XÍU...UU!, XÍU...UU!, XÍU...UU!
Bốn phía đều có tiếng xé gió vang lên, rất nhanh Lý Vân Tiêu bị một đám người vây quanh, tổng cộng mười chín người, số lượng giống như đúc hắn nói.
- Tiểu tử, ngươi làm thế nào phát hiện chúng ta? Phải biết rằng trên đảo này che đậy thần thức đấy.
Một tên đàn ông trung niên thân hình rắn chắc nói ra, hắn trong khi phục kích cũng phát giác được bốn phía có những người khác, nhưng không thể ngờ lại nhiều như vậy. Càng không thể ngờ Lý Vân Tiêu đã sớm phát hiện ra toàn bộ bọn họ.
Những người còn lại vẻ mặt nghi hoặc, trên Quỳnh Hoa Đảo này cảm giác còn không rõ ràng như nhìn bằng mắt thường.
Đừng nói đệ tử trẻ tuổi, cho dù người phụ trách ba thế lực ẩn nấp chung quanh cũng vãnh tai lắng nghe, bọn họ rất muốn biết, vì phụ trách an toàn cho đệ tử trên Quỳnh Hoa Đảo, hơn ba mươi người bọn họ được phân phối huyền khí tăng cường thần thức, có thể nhẹ nhõm phá vỡ cấm chế trên đảo, lúc này mới có thể nắm rõ tình huống trên đảo như lòng bàn tay.
Lý Vân Tiêu nhìn qua tên nam tử rắn chắc, khẽ cười nói:
- Dù sao lát nữa các ngươi nhận thua rời khỏi đảo, biết rõ cũng không dùng được.
- Hừ!
Một người khác khinh thường nói:
- Thực lực ngươi đúng là rất mạnh, hơn nữa rất hung hăng càn quấy. Còn có một chút lời đồn, nói ngươi có thể phất tay đè chết Vũ Tông, ha ha, ta hôm nay đúng là muốn xem ngươi làm sao đè chết chúng ta. Chúng ta tổng cộng có mười chín người, trừ phi ngươi thực sự có thực lực Vũ Tông, bằng không ta khuyên ngươi nên giao tinh thạch ra đây.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trên người của ta chỉ có bảy khối tinh thạch danh ngạch, các ngươi vừa rồi cũng đều nhìn thấy. Các ngươi mười chín người, làm sao chia?
Sắc mặt người nọ biến hóa, khẽ nói:
- Mơ tưởng ly gián chúng ta, làm sao chia là chuyện của chúng ta. Ngươi trước tiên nên giao tinh thạch ra rồi nói sau. Huống hồ, chúng ta làm sao biết ngươi thật sự chỉ có bảy khối hay không.
Lý Vân Tiêu dịu dàng cười cười, chậm rãi giơ tay lên, một đạo quang mang dần dần ngưng tụ trên đầu ngón tay, nói:
- Đã như vầy, cái kia...
- Chậm đã!
Đột nhiên một gã thanh niên sắc mặt tái nhợt, nói:
- Vân Tiêu thành chủ, ta không muốn cướp đoạt tinh thạch, có thể thả ta đi hay không?
Người này cũng là đệ tử Hỏa Ô đế quốc, biết rõ Lý Vân Tiêu lợi hại, hơn nữa thực lực của hắn thập phần có hạn, cho dù thực đả bại Lý Vân Tiêu, đoán chừng tinh thạch cũng không tới phiên mình, cho nên nói ra.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu mỉm cười, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể.
Thanh niên lập tức thở ra một hơi, ôm quyền nói:
- Đa tạ thành chủ đại nhân!
Hắn vội vàng quay người chạy như bay rời đi.
Mười tám người còn lại nhìn nhau, trên mặt ẩn ẩn hiện ra sắc mặt giận dữ. Nhưng mà may mắn người rời đi thực lực không được, lưu lại đoán chừng cũng không có tác dụng gì.
- Vân Tiêu thành chủ, ta cũng muốn rời khỏi.
Lại có hai người đi đến trước, một người trong đó nói:
- Hai sư huynh đệ chúng ta không có ý với tinh thạch của thành chủ đại nhân, như vậy từ biệt.
Hai người ôm quyền chắp tay, muốn ly khai.
Lúc này còn lại mười sáu người, một người lúc này đi ra, quát:
- Hai vị đi thong thả! Các ngươi cũng là đệ tử Thiên Hương đế quốc a, mọi người đồng tâm hiệp lực bắt lấy người này, bảy khối tinh thạch có thể phân cho hai vị một khối.
Người nói chuyện là kẻ có thực lực mạnh nhất trong đám người, có thực lực bát tinh Vũ Vương. Hơn nữa bọn họ có năm người, tất cả đều là bát tinh Vũ Vương cho nên cực kỳ tấn định. Nhưng mà Lý Vân Tiêu lời đồn có quá lời, tăng thêm tình cảnh ở hồ Minh Tâm miểu sát tên đại hán cưỡi đại chùy, nội tâm vẫn không dám khinh thị.
Hai người muốn rời đi cũng đều là ngũ tinh Vũ Vương, tuyệt đối là trợ thủ đắc lực. Cho nên mở miệng đồng ý nói:
- Dùng nhân số và thực lực của hai vị, nếu như bắt người này sẽ được chia một khối, chư vị ở đây không có ý kiến gì chứ?
Những người còn lại đều gật đầu đồng ý, tuy tu vị Lý Vân Tiêu không cao, nhưng lại cho bọn họ cảm giác kiêng kỵ không nói nên lời.
Hai người kia có chút động tâm, trong mắt lóe ra vẻ giãy dụa. Cuối cùng vẫn một người nói:
- Thực xin lỗi, khối tinh thạch này chúng ta không muốn. Chư vị cáo từ, chúc các ngươi vận may!
Sắc mặt tất cả mọi người trầm xuống, nộ khí thoáng hiện, nhao nhao tức giận mắng hai người không biết phân biệt.
- Chậm đã!
Một giọng nói khoan thai vang lên, hai mắt Lý Vân Tiêumỉm cười nhìn qua hai người, lắc đầu nói:
- Các ngươi không thể đi.
- Vì cái gì?
Hai người biến sắc, một người trong đó tức giận nói:
- Người nọ ban đầu có thể rời đi, vì sao chúng ta không thể? Vân Tiêu thành chủ, chớ để khinh người quá đáng!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Hai vị đừng hiểu lầm, ta cũng không phải có thành kiến với hai vị. Mà là người lúc trước không có tinh thạch, tự nhiên có thể cho hắn rời khỏi. Mà trên người hai vị có một khối tinh thạch danh ngạch a.
Người nọ sắc mặt đại biến, vội nói:
- Cái gì? Làm sao ngươi biết!
Hắn lập tức phát hiện mình thất thố, vội vàng ngậm miệng lại. Nhưng mà đã muộn, ánh mắt mười sáu người khác đều nhìn qua, hơn nữa trong đó không ít đều mang theo lãnh ý cùng lăng lệ.
Người nọ tức giận nói:
- Quá phận, sư huynh đệ chúng ta vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này. Ngươi thật sự cho rằng mình là Vũ Tông sao, vậy mà muốn chống lại mười tám người! Mọi người cùng nhau xông lên, xem hắn có bao nhiêu năng lực.
Hai người này biết rõ không cách nào rời đi, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường, ngược lại mười tám người vừa ra tay, một trái một phải bao bọc hai bên.
- Mọi người cùng nhau xông lên, cho dù hắn thực sự là Vũ Tông cũng phải chết!
Những người còn lại không dám lãnh đạm, nhao nhao tế huyền binh bản thân ra, trong lúc nhất thời dị sắc bắn ra ngoài, hơn mười đạo quang mang bắn ra ngoài, tất cả đều nhắm vào Lý Vân Tiêu chém tới. Những người này đại đa số đều là Vũ Vương, nếu liên thủ thì Vũ Tông cũng phải bỏ chạy.
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, những con cá tạp này hắn không đặt vào mắt, nếu không phải có người ba thế lực đang giám sát nơi đây, hắn thật muốn thu những người này vào Giới Thần Bi, cũng bớt tự mình ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.