Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 428: Vây công. (2)

Thái Nhất Sinh Thủy

24/10/2016

Chương 428: Vây công. (2)

Vèo!

Bước chân của hắn khẽ đảo, thân ảnh lướt đi như tia chớp, không chỉ cực nhanh, hơn nữa vô cùng linh xảo, lập tức vọt tới trước mặt hai tên đệ tử Thiên Hương đế quốc, một chỉ điểm ra, hai đạo chỉ quang từ ngón tay lóe lên.

- Chi! Vì sao nhanh như thế?

Hai người kia hoảng sợ thất sắc, vội vàng vừa lui vừa đánh, một phải đánh ra một quyền, một trái tay hóa chưởng thành đao chém tới.

Phanh! Phanh!

Hai tiếng nổ vang vọng các nơi, chấn động lớn sinh ra. Hai người kia đồng thời đã bị lực lượng trùng kích, thân thể đứng không vững lui ra sau. Đột nhiên một người trong đó hoảng hốt thất sắc, chỉ thấy Lý Vân Tiêu tốc độ cực nhanh, vậy mà không hề phát giác đã tiến tới gần người, cơ hồ muốn áp vào chóp mũi của hắn, nhưng mặt lại mỉm cười nói:

- Tinh thạch ở trên người của ngươi.

Chi!

Người nọ sợ hãi vạn phần, vội vàng nhắm mắt lại hai đấm đánh ra liên tục, lại không có quyền nào đánh trúng. Sau một khắc, hắn cảm thấy cổ phát lạnh, bị người ta chế trụ.

Cả quá trình cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, cây cối bốn phía bị chặt đứt, không ngừng gãy đổ. Mấy chục cây đại thụ ngã ầm ầm, nhưng tất cả mọi người khiếp sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, trong nội tâm hoảng sợ không thôi.

Dùng bộ pháp quỷ dị và tốc độ biến thái, nếu như hắn có chủ tâm chạy trốn, sợ rằng không ai có thể lưu hắn lại.

- Nhanh lên, muốn chết hay là muốn tinh thạch? Cho dù ngươi muốn nhận thua, trước khi ngươi kêu to lên, yết hầu sẽ vỡ nát. Giao tinh thạch thì hai người các ngươi có thể rời khỏi.

Giọng của Lý Vân Tiêu tuy bình thản, lọt vào trong tai của người này lại là băng hàn thấu xương.

Hắn cũng thức thời, không giãy dụa nữa mà lấy viên tinh thạch danh ngạch trong nhẫn trữ vật ra.

Lý Vân Tiêu mỉm cười thu lại, lúc này mới ném người kia ra xa xa, nhìn qua người còn lại:

- Đến phiên các ngươi, người không có tinh thạch cứ rời đi. Còn người có tinh thạch nên giao ra đây.

Mười sáu người còn lại có không ít người lui ra phía sau. Dưới tình huống bị mười mấy người vây công, hắn cũng còn có thể dễ dàng bắt giữ một gã ngũ tinh Vũ Vương, loại bộ pháp và tốc độ khó lường này, bọn họ ai cũng hiểu bản thân không thể tránh khỏi.

- Đừng quá càn rỡ! Cho dù ngươi có được bộ pháp vũ kỹ kỳ dị, nhưng muốn đoạt tinh thạch trong tay của chúng ta, ngươi có thực lực này sao?

Năm tên bát tinh Vũ Vương đến từ cùng một môn phái, trong đám người bọn họ nhiều tinh thạch nhất. Bọn họ có ảo giác, dường như Lý Vân Tiêu có thể biết rõ tổng số tinh thạch trên người của bọn họ, nhưng lý trí lại không thể tin được.



- Ha ha, gian ngoan mất linh!

Lý Vân Tiêu thu tươi cười lại, cả thân thể bắt đầu dần dần biến ảo, lâm không mà đứng, toàn thân kim quang đại thịnh, từng đạo hào quang sáng ngời bắn ra ngoài, quanh người xuất hiện các loại linh quyết, hai tay của hắn kết ấn, một thiên địa ấn cực lớn hiện ra sau lưng, như mặt trời chiếu rọi các nơi.

- Chi! Đây là vũ kỹ gì thế? Thậm chí có uy thế thiên băng địa liệt!

Mười sáu người bị ấn quyết to lớn bao phủ, khắp cả người phát lạnh, hơn nữa ấn quyết kia có phạm vi bao phủ mấy trăm trượng, tất cả đều nằm trong phạm vi công kích của nó, tránh cũng không thể tránh.

- Vân Tiêu đại nhân, trên người chúng ta không có tinh thạch, xin hạ thủ lưu tình, thả ba người chúng ta rời đi.

Một người trong đó nhịn không được sợ hãi, ba người bọn họ là cùng một môn phái, xác thực không có tìm được viên tinh thạch nào, cảm giác mình không đáng mạo hiểm tại đây.

- Hiện tại muốn đi? Sao không sớm rời đi? Lưu lại chút giáo huấn đi!

Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, im lặng bỏ qua đám người kia khẩn cầu, hai tay kết ấn đột nhiên oanh xuống.

Ấn chiếu tứ phương, mặt trời như máu!

- Thiên Địa Vô Cực, Lục Đạo Luân Hồi!

Toàn thân Lý Vân Tiêu kim quang đại thịnh, hắn giống như thần linh hàng lâm thế gian, hai tay kết ấn, mấy ký hiệu cổ quái hợp lại với nhau, thẳng áp xuống. Kim ấn sau lưng bao phủ tứ phương, nó giáng xuống, phạm vi vài trăm mét bị bao phủ vào trong.

Mười sáu người này mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, uy thế một ấn này có thể sánh ngang một kích của Vũ Tông, áp chế bọn họ gắt gao.

- Liều, tất cả mọi người đồng loạt ra tay, ngàn vạn không nên ẩn giấu.

- Giấu con em ngươi! Thời điểm này ai còn dám có chỗ giữ lại, toàn lực ra tay, bằng không phải chết.

- Thiên Nhận chưởng!

- Toàn Phong Thánh Thương!

- Thất Hoàng Chỉ!

...

Trong lúc nhất thời tiếng gào thét liên tục, các loại hào quang tỏa ra, mỗi người đều thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất. Dưới một kích sánh ngang Vũ Tông ra tay, không có bất cứ kẻ nào dám giấu dốt, tất cả đều dùng toàn lực đánh ra một chiêu.

Thiên Địa Ấn Quyết dường bị ngăn cản cường đại, nó đình trệ trên không trung, nhưng uy áp sơn băng địa liệt lập tức đánh nát toàn bộ ngăn cản, không hề lo lắng giáng mạnh xuống.



Ầm ầm!

Cả mặt đất bị biển cả màu vàng bao phủ, rất nhiều rừng cây hóa thành bột phấn, tan thành mây khói. Năng lượng trùng kích làm phạm vi mấy ngàn mét hóa thành trạng thái chân không.

- Cái này...

Nhân viên phụ trách giám thị ở trên không trung mấy ngàn mét nhìn xuống, áo bào đỏ dưới gió mạnh quét qua phất phơ. Người nọ hai tay năm ngón tay nắm chặt, hai mắt nhìn xuống mang theo sợ hãi.

- Đây là vũ kỹ gì? Vậy mà có thể dẫn động lực lượng thiên địa!

Trong mắt của hắn bắn ra tinh quang, lộ ra vẻ tham lam và kích động.

- Chỉ là một tên Vũ Quân thi triển đã có thể đạt tới cảnh giới Vũ Tông! Nếu như ta có thể học được vũ kỹ này, chẳng phải dễ dàng diệt sát Vũ Hoàng sao?

Lý Vân Tiêu lăng không đứng chắp tay, trong nội tâm cười lạnh. Đám người phụ trách trên không trung xúc động cũng bị thần thức của hắn bắt được. Nhưng mà người đánh chủ ý lên hắn cho tới bây giờ không có một ai có kết cục tốt.

Ánh mắt của hắn ngưng lại nhìn vào mặt đất, hừ nhẹ nói:

- Muốn chạy trốn?

Một đạo chỉ quang hiện ra, trực tiếp bắn vào nham thạch.

Phốc!

Dưới đất truyền ra tiếng rên rỉ, nham thạch nhanh chóng bị nhuộm đỏ. Một nam tử giãy dụa từ trong bò ra, trong mắt đầy hoảng sợ, liên tục kêu lên:

- Đừng, đừng giết ta, ta không trốn!

Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn quét qua mặt đất, lạnh lùng nói:

- Tất cả đều đi ra cho ta, cho rằng trốn dưới đất có thể thoát sao?

Hắn nâng đầu ngón tay điểm một cái, một đạo kim quang ngưng tụ mà thành, tản ra trên không trung, hóa thành thiên vạn đạo chỉ mang tiến vào trong mặt đất, như súng máy quét qua liên tục.

Phanh! Phanh! Phanh!

Hơn mười đạo thân ảnh từ trong mặt đất lao ra ngoài, nhao nhao thi triển tuyệt chiêu ngăn cản. Nhưng mà uy lực của chỉ quang không được nhưng tốc độ cực nhanh, hơn nữa lực xuyên thủng siêu cường, không ít người vung quyền ngăn cản, quyền cốt nổ tung, hoặc là lòng bàn tay bị đục lỗ, kêu rên thảm thiết.

Mười sáu người toàn thân máu tươi đầm đìa, chật vật không chịu nổi. Lúc này mới biết được Lý Vân Tiêu lợi hại, vẻ mặt tái nhợt, cũng không dám mạnh miệng nữa, thành thành thật thật đứng ở đó chờ xử lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook