Chương 24
Lăng Hi
20/03/2013
Kì Nhi ra sức giãy giụa, nàng thật sự rất sợ “cái thứ này”. Bây giờ lại bị “nó” ôm vào trong ngực, có chết nàng cũng phải chạy trốn…
“Đừng lộn xộn, là ta.” Trên đầu truyền đến giọng nói của nam nhân.
Giờ phút này nàng đã mặc kệ “nó” là ai, chỉ cần đừng nhìn đến mặt “nó”, chắc là sẽ không sao.
Thấy nàng rốt cuộc ngoan ngoãn, không hề lộn xộn, hắn liền thả lỏng phỏng bị. Ai ngờ vừa thả lỏng, nàng lại vội vàng muốn chạy… Đương nhiên lại bị hắn kéo về.
“Là ta, Thượng Quan Duệ Dịch.” Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực để đề phòng nàng lộn xộn, thậm chí chạy trốn.
Vừa nghe đến tên của hắn, Kì Nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, quả thật là Thượng Quan Duệ Dịch!
“Kì Nhi, ta nói rồi, đừng sợ ta.”
“Thượng Quan Duệ Dịch, ngươi ăn no không có việc gì làm sao? Nửa đêm canh ba dám chạy tới dọa ta!” Nàng trách mắng hắn, ra sức thoát khỏi lòng hắn. “Còn nữa, ta không phải Kì Nhi.” Tuy rằng quần áo trên người nàng hiện giờ là nữ trang, nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng chính là Kì Nhi yếu đuối kia. Nói đùa chứ, làm Kì Nhi thì chỉ có nước bị ức hiếp, đương nhiên nàng phải làm Vân Tinh để có thể ăn hiếp người khác.
“Tinh Nhi?” Hắn không cách nào phân biệt không được hai người các nàng. Vừa rồi thấy nàng ngồi ở nơi này ngửa mặt lên trời thở dài, hắn nghĩ nàng là Kì Nhi.
Nàng đứng cách xa hắn ba bước, hai tay vòng trước ngực trừng hắn. “Giờ này ngươi chạy đến nhà của ta làm cái gì?” Xem bộ dáng của hắn, chắc là bệnh cũng tốt rồi, nếu không cũng không thể leo tường vào trong sơn trang dọa nàng.
Thượng Quan Duệ Dịch im lặng nhìn nàng, nàng mặc nữ trang cực kỳ xinh đẹp, ánh trăng chiếu vào trên người nàng làm tôn thêm vẻ xinh đẹp động lòng người như tiên nữ của nàng… Bị hắn nhìn như vậy, nàng cảm thấy là lạ, thật sự rất lỳ lạ, nhưng lại không biết là lạ ở đâu.
“Ê! Ngươi…”
“Ta muốn gặp cô.” Thượng Quan Duệ Dịch gần như nỉ non mà mở miệng.
Kì Nhi sửng sốt một chút, trợn tròn đôi mắt đẹp mà nhìn hắn. “Ngươi thật là ăn no không có việc gì làm!” Gặp nàng? Nàng có gì đẹp mắt, cũng không phải chưa thấy quá, còn nửa đêm canh ba chạy tới. Sao hắn lại vô vị như vậy chứ!
Thượng Quan Duệ Dịch lẳng lặng mà nhìn nàng, thế nào nàng cũng phải giương nanh múa vuốt với hắn như vậy sao? Nàng không thể đối với hắn hòa nhã như đối với Lệ Tĩnh sao?
“Nếu nhìn xong rồi thì mau về đi, đã rất khuya rồi.” Nàng cũng muốn nhanh chóng đi ngủ, miễn cho thực sự gặp phải thứ đáng sợ gì đó.
“Tinh Nhi, cô…”
“Lại sao nữa?” Quyết định rồi, hai ngày nữa nàng sẽ trở lại kinh thành.
“Cô đừng hung dữ với ta như vậy được không?” Tuy rằng nàng như vậy thoạt nhìn tràn đầy sức sống, nhưng hắn càng muốn nhìn nàng đối với hắn mềm mỏng.
“Vì sao?” Xem ra chắc là hắn chưa từng bị con gái đối xử dữ dằn.
Thượng Quan Duệ Dịch nhìn nàng chằm chằm. “Dịu dàng với ta một chút không được sao?” Ít nhất đừng ra vẻ hung hăng với hắn như vậy.
Dịu dàng một chút?
“Thật xin lỗi! Lúc mẹ ta sinh ta ra đều trao hết tất cả dịu dàng cho Kì Nhi, cho nên ngươi muốn ta dịu dàng là không thể.” Nhất là đối với người đùa giỡn nàng nhiều lần như hắn, nàng dịu dàng mới là lạ!
“Tinh Nhi…”
Hắn không tin lời của nàng. Nàng có thể đối xử với Lệ Tĩnh tốt như vậy, vì sao chỉ hung dữ với mình hắn? Hắn không cảm thấy diện mạo của mình thua kém Lệ Tĩnh, phẩm chất cũng không xấu, nàng đừng nên lúc nào cũng đối xử với hắn như kẻ thù.
“Rốt cuộc ngươi muốn sao đây?” Vẫn cứ gọi nàng mãi. Hắn thật sự cực kỳ nhàm chán nên tới tìm nàng đấu võ mồm sao?
Hắn thở dài, từ trong lòng lấy ra một trâm trong suốt sáng long lanh. “Cái này cho cô.” Hắn dịu dàng nhìn nàng, trong mắt không chút dao động.
Kì Nhi khó hiểu mà tiếp nhận. Nhìn cây trâm một cách tỉ mỉ, trình độ điêu khắc tinh xảo có thể nói là chưa từng có, ngay cả thợ cấp cao cũng chưa chắc làm ra được, hơn nữa cầm trong tay còn mát lạnh, rất là kỳ lạ.
“Thích không?”
Xem bộ dáng của nàng chắc là rất thích. Cây trâm này là báu vật gia truyền của Thượng Quan gia, chỉ truyền cho con dâu trưởng. Điều này cũng chứng tỏ, người con gái mà cả đời này hắn muốn kết hôn chỉ có…
“Ngươi mua ở đâu vậy?”
Thật sự rất đặc biệt, thật đẹp. Kì Nhi ngắm nghía cây trâm đặc biệt trên tay không rời mắt, yêu thích không nỡ buông tay mà vuốt ve nó, cảm xúc mát lạnh cực kỳ dễ chịu.
Hắn nhìn nàng không nói.
“Hả?” Đột nhiên im lặng làm Kì Nhi khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn hắn. “Sao vậy?” Vẻ mặt này của hắn rất giống với hai ngày trước, hình như lại bị bệnh.
“Không có gì, cô nghỉ sớm một chút đi.”
Nói xong, hắn xoay người bước đi, lưu lại Kì Nhi với vẻ mặt ngỡ ngàng khó hiểu.
Nàng lắc đầu, mặc kệ hắn. Nếu hắn đã nói cho nàng, nàng còn khách sáo cái gì nữa, nhận là được rồi, dù sao nàng cũng rất thích.
Cất bước về phòng, tâm tình của nàng rất tốt. Ai ngờ ngủ không được cũng có thể kiếm được một cây trâm giá trị lớn.
Lúc này, từ trong bóng tối bước ra một bóng người cao lớn, nhìn nàng trở về phòng.
Thượng Quan Duệ Dịch cô đơn mà thở dài. Hắn và nàng… Nàng sẽ đồng ý sao? Còn Kì Nhi…
“Đừng lộn xộn, là ta.” Trên đầu truyền đến giọng nói của nam nhân.
Giờ phút này nàng đã mặc kệ “nó” là ai, chỉ cần đừng nhìn đến mặt “nó”, chắc là sẽ không sao.
Thấy nàng rốt cuộc ngoan ngoãn, không hề lộn xộn, hắn liền thả lỏng phỏng bị. Ai ngờ vừa thả lỏng, nàng lại vội vàng muốn chạy… Đương nhiên lại bị hắn kéo về.
“Là ta, Thượng Quan Duệ Dịch.” Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực để đề phòng nàng lộn xộn, thậm chí chạy trốn.
Vừa nghe đến tên của hắn, Kì Nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, quả thật là Thượng Quan Duệ Dịch!
“Kì Nhi, ta nói rồi, đừng sợ ta.”
“Thượng Quan Duệ Dịch, ngươi ăn no không có việc gì làm sao? Nửa đêm canh ba dám chạy tới dọa ta!” Nàng trách mắng hắn, ra sức thoát khỏi lòng hắn. “Còn nữa, ta không phải Kì Nhi.” Tuy rằng quần áo trên người nàng hiện giờ là nữ trang, nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng chính là Kì Nhi yếu đuối kia. Nói đùa chứ, làm Kì Nhi thì chỉ có nước bị ức hiếp, đương nhiên nàng phải làm Vân Tinh để có thể ăn hiếp người khác.
“Tinh Nhi?” Hắn không cách nào phân biệt không được hai người các nàng. Vừa rồi thấy nàng ngồi ở nơi này ngửa mặt lên trời thở dài, hắn nghĩ nàng là Kì Nhi.
Nàng đứng cách xa hắn ba bước, hai tay vòng trước ngực trừng hắn. “Giờ này ngươi chạy đến nhà của ta làm cái gì?” Xem bộ dáng của hắn, chắc là bệnh cũng tốt rồi, nếu không cũng không thể leo tường vào trong sơn trang dọa nàng.
Thượng Quan Duệ Dịch im lặng nhìn nàng, nàng mặc nữ trang cực kỳ xinh đẹp, ánh trăng chiếu vào trên người nàng làm tôn thêm vẻ xinh đẹp động lòng người như tiên nữ của nàng… Bị hắn nhìn như vậy, nàng cảm thấy là lạ, thật sự rất lỳ lạ, nhưng lại không biết là lạ ở đâu.
“Ê! Ngươi…”
“Ta muốn gặp cô.” Thượng Quan Duệ Dịch gần như nỉ non mà mở miệng.
Kì Nhi sửng sốt một chút, trợn tròn đôi mắt đẹp mà nhìn hắn. “Ngươi thật là ăn no không có việc gì làm!” Gặp nàng? Nàng có gì đẹp mắt, cũng không phải chưa thấy quá, còn nửa đêm canh ba chạy tới. Sao hắn lại vô vị như vậy chứ!
Thượng Quan Duệ Dịch lẳng lặng mà nhìn nàng, thế nào nàng cũng phải giương nanh múa vuốt với hắn như vậy sao? Nàng không thể đối với hắn hòa nhã như đối với Lệ Tĩnh sao?
“Nếu nhìn xong rồi thì mau về đi, đã rất khuya rồi.” Nàng cũng muốn nhanh chóng đi ngủ, miễn cho thực sự gặp phải thứ đáng sợ gì đó.
“Tinh Nhi, cô…”
“Lại sao nữa?” Quyết định rồi, hai ngày nữa nàng sẽ trở lại kinh thành.
“Cô đừng hung dữ với ta như vậy được không?” Tuy rằng nàng như vậy thoạt nhìn tràn đầy sức sống, nhưng hắn càng muốn nhìn nàng đối với hắn mềm mỏng.
“Vì sao?” Xem ra chắc là hắn chưa từng bị con gái đối xử dữ dằn.
Thượng Quan Duệ Dịch nhìn nàng chằm chằm. “Dịu dàng với ta một chút không được sao?” Ít nhất đừng ra vẻ hung hăng với hắn như vậy.
Dịu dàng một chút?
“Thật xin lỗi! Lúc mẹ ta sinh ta ra đều trao hết tất cả dịu dàng cho Kì Nhi, cho nên ngươi muốn ta dịu dàng là không thể.” Nhất là đối với người đùa giỡn nàng nhiều lần như hắn, nàng dịu dàng mới là lạ!
“Tinh Nhi…”
Hắn không tin lời của nàng. Nàng có thể đối xử với Lệ Tĩnh tốt như vậy, vì sao chỉ hung dữ với mình hắn? Hắn không cảm thấy diện mạo của mình thua kém Lệ Tĩnh, phẩm chất cũng không xấu, nàng đừng nên lúc nào cũng đối xử với hắn như kẻ thù.
“Rốt cuộc ngươi muốn sao đây?” Vẫn cứ gọi nàng mãi. Hắn thật sự cực kỳ nhàm chán nên tới tìm nàng đấu võ mồm sao?
Hắn thở dài, từ trong lòng lấy ra một trâm trong suốt sáng long lanh. “Cái này cho cô.” Hắn dịu dàng nhìn nàng, trong mắt không chút dao động.
Kì Nhi khó hiểu mà tiếp nhận. Nhìn cây trâm một cách tỉ mỉ, trình độ điêu khắc tinh xảo có thể nói là chưa từng có, ngay cả thợ cấp cao cũng chưa chắc làm ra được, hơn nữa cầm trong tay còn mát lạnh, rất là kỳ lạ.
“Thích không?”
Xem bộ dáng của nàng chắc là rất thích. Cây trâm này là báu vật gia truyền của Thượng Quan gia, chỉ truyền cho con dâu trưởng. Điều này cũng chứng tỏ, người con gái mà cả đời này hắn muốn kết hôn chỉ có…
“Ngươi mua ở đâu vậy?”
Thật sự rất đặc biệt, thật đẹp. Kì Nhi ngắm nghía cây trâm đặc biệt trên tay không rời mắt, yêu thích không nỡ buông tay mà vuốt ve nó, cảm xúc mát lạnh cực kỳ dễ chịu.
Hắn nhìn nàng không nói.
“Hả?” Đột nhiên im lặng làm Kì Nhi khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn hắn. “Sao vậy?” Vẻ mặt này của hắn rất giống với hai ngày trước, hình như lại bị bệnh.
“Không có gì, cô nghỉ sớm một chút đi.”
Nói xong, hắn xoay người bước đi, lưu lại Kì Nhi với vẻ mặt ngỡ ngàng khó hiểu.
Nàng lắc đầu, mặc kệ hắn. Nếu hắn đã nói cho nàng, nàng còn khách sáo cái gì nữa, nhận là được rồi, dù sao nàng cũng rất thích.
Cất bước về phòng, tâm tình của nàng rất tốt. Ai ngờ ngủ không được cũng có thể kiếm được một cây trâm giá trị lớn.
Lúc này, từ trong bóng tối bước ra một bóng người cao lớn, nhìn nàng trở về phòng.
Thượng Quan Duệ Dịch cô đơn mà thở dài. Hắn và nàng… Nàng sẽ đồng ý sao? Còn Kì Nhi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.