Chương 22
Lưu Ly
02/06/2017
Ấm
thuốc sắc cao nửa người nặng hơn so với nàng tưởng tượng nhiều, hơn nữa
lửa đã tắt từ lâu nhưng vẫn còn nóng thật, Văn Khương suy nghĩ một hồi,
cảm thấy đẩy ấm thuốc sắc không thể dời tới cho Lai Đan, vì thế, cải
biến chiến thuật...
Mất sức chín trâu hai hổ, nàng mới kéo ấm thuốc sắc tới gần Lai Đan.
" Này, ngươi mau đứng lên a, bản công chúa khiêng không nổi ngươi a!" Nàng dùng sức đẩy đẩy hắn, dây xích bằng đồng khóa chân nàng lại làm nàng chỉ có thể di chuyển đến gần cửa động.
Nhưng mà, hắn vẫn không nhúc nhích, cứ nằm thẳng đờ như vậy ở nơi đó.
"Bất chấp." Văn Khương cũng không để tâm nhiều như vậy, nhưng nàng không có biện pháp đưa bình thuốc cho hắn, vì thế, nàng nhặt từ dưới đất một khối đá lớn, dùng sức đập vào bình.
"Va- -" nửa phần bình dưới bị tảng đá đập tạo ra một cái lổ thủng, nước thuốc trong bình theo chỗ bị đập vỡ chảy thành dòng đi khắp nơi, Lai Đan vừa vặn nằm ở nơi có địa thế hơi thấp, phần lớn nước thuốc chảy tới dưới người hắn...
"Khụ khụ khụ" Dường như nàng không quen ngửi mùi của loại thuốc này, nên kịch liệt đứng lên ho.
Nàng nhìn một chút thuốc trong bình đã chảy hết, sau đó đi đến bên người Lai Đan, " Này, ngươi cũng không thể chết a, nếu không ta làm sao bây giờ?"
Đợi nửa ngày, Lai Đan vẫn không nhúc nhích, Văn Khương dí sát mặt hắn, dùng tay nắm lấy mũi hắn, kết quả hắn vẫn không có phản ứng. Quên đi, hay là nàng tìm xem có cái gì có thể có thể đập xiềng xích dưới chân mình đi. Nàng giơ chân lên muốn rời khỏi, thì phát hiện mắt cá chân mình bị một bàn tay chặt chẽ bắt được.
"Lai Đan "
"Ngươi muốn thừa dịp ta lúc hôn mê chạy trốn." Hắn hung tợn chăm chú nhìn nàng.
"Không, không phải." Văn Khương bị hắn trừng run lên.
"Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo." Y phục trên người hắn bị nước thuốc nồng đậm thấm ướt, hắn gào thét với nàng, lập tức, trong khoang miệng có một cỗ mùi đậm nồng xông tới, phun búng máu tươi lớn xuống mặt đất ngay trước mặt nàng, mép váy nàng cũng bị dính màu đỏ lấm tấm.
"Ta có lòng tốt cứu ngươi tỉnh, ngươi còn hành hung ta, thật sự là vong ân phụ nghĩa. Nếu, ngươi cảm thấy ta là kẻ lừa đảo, vậy ngươi đừng nói chuyện với ta nữa." Văn Khương quay đầu, đi thong thả đến đống rơm trong sơn động vẫn tức giận ngồi xuống, cũng không nhìn hắn nữa.
=================
Không biết qua bao lâu, nàng đang ngủ.
Lai Đan nhìn chằm chằm mặt nàng ngủ nửa ngày, cảm thấy nha đầu này nhất định thiếu đầu óc, làm sao nàng có thể ngủ yên ổn như thế ở ngay trước mặt một nam tử xa lạ? Một chút cảnh giác cũng không có. Ngu ngốc, trong lòng hắn âm thầm mắng nàng một câu.
Vốn dĩ hẹn với ca ca của nàng xong rồi, muốn bắt nàng đổi Thừa Ảnh kiếm, nhưng mà, ngay lúc đó ở trong lòng của hắn lại mơ hồ cảm thấy chính mình càng mong đợi mình ở cùng một chỗ với nữ tử này, lấy được Thừa Ảnh kiếm thì thế nào, dựa vào hắn, vẫn giết không được Ngụy Hắc Noãn.
Nếu, hắn lợi dụng cô bé này, thì ca ca của nàng sẽ báo thù thay hắn chứ?
Lai Đan nhìn chăm chú khuôn mặt thuần khiết hoàn mỹ của nàng, trong lòng có chút không đành lòng. Nhưng, quả thật nàng hoàn toàn là một quân cờ rất tốt, nếu không khéo sử dụng, ngược lại có vẻ hắn quá mức bảo thủ.
Thù giết cha không đội trời chung, thù này, hắn là không thể không báo, bằng bất kỳ giá nào.
Sáng sớm, đại khái vào khoảng giờ Dần*, mặt trời vừa lộ ra khỏi bầu trời, hơi thở động vật đều chưa trà trộn vào toàn bộ, toàn bộ đều tinh khiết khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, giống như một bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt, bên trong tranh thủy mặc, tràn ngập mùi cỏ xanh dễ chịu.
*Giờ Dần: Từ 3 đến 5 giờ sáng.
Vậy mà hắn lại bất tri bất giác ngồi cả buổi tối ở bên người nàng, nàng đẹp đến mức đó sao? Giống như trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của hắn đều bị nàng hấp dẫn.
"Ưm" nàng trở mình, hắn vội vàng dời ánh mắt của bản thân.
"Sao ngươi dậy sớm như thế?" Nàng dụi mắt một cái, trên tóc có mấy cọng rơm khô lộn xộn, rất là đáng yêu.
"Phốc xuy - -" hắn nhịn không được bật cười.
"Cười cái gì?"
"Ha ha ha ha - - - -" Lai Đan chỉ về đỉnh đầu nàng, càng cười kịch liệt hơn.
Văn Khương lặng đi một chút, nhưng không có phụ họa theo tiếng cười của hắn, "A - - - - - -" nàng sợ tới mức la hoảng lên, "Có, có con chuột."
"Lai Đan, nhanh chút, ta sợ con chuột." Trong chốc nàng bổ nhào vào người Lai Đan, hận không thể quấn quanh người của hắn.
"Con chuột có gì phải sợ" hắn không chém gọt liếc nàng một cái, "Bọn chúng cũng phải ăn ngủ, ai bảo ngươi ngủ trên đống rơm?"
"A, bọn chúng đang tới, thật đáng ghét, a - - - -" nàng sợ tới mức nhảy vào trong lòng hắn khẩn trương nhắm chặt hai mắt, hắn cũng dễ dàng đón lấy nàng.
"Được rồi, bọn chúng đã đi rồi."
"Thật vậy không?"
" Ừ."
Văn Khương mở mắt ra, kết quả, một con chuột mập mạp đang ở nơi cách cái mũi nàng một tấc*, "A - - - -" nàng hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
*1 tấc = 10 phân = 10cm.
"Ha, đồ nhút nhát!"
====
Chờ đến khi nàng...tỉnh lại, lại phát hiện cặp mắt của mình bị một miếng vải đen thật dầy bịt kín, còn mang theo một cỗ mùi thuốc nồng nặc.
"Lai Đan, ngươi thả ta xuống dưới!"
Thiếu niên khiêng nàng, không cần tốn nhiều sức.
"Câm miệng cho ta, nếu như ngươi còn dám nói thêm câu nào nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi."
Văn Khương bị ngữ khí lạnh thấu xương của hắn dọa sợ, dù sao, nàng đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, đến tột cùng hắn muốn bắt nàng thế nào, nàng một chút cũng không nắm chắc được.
"Ta đã cứu ngươi, ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn." Nàng lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói.
Thân hình Lai Đan rõ ràng run lên, ngừng bước chân.
"Ý của ngươi, là muốn ta báo ân sao?" Trong giọng nói của hắn mang ý trào phúng rõ ràng.
"Không phải, chỉ là, chỉ là, ngươi không thể gây hại cho ta."
Dường như Lai Đan trầm mặc một hồi lâu, sau đó quăng nàng xuống đất.
"Ngươi làm gì vậy? Không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc sao?" Văn Khương bị hắn đẩy, theo bản năng liền đưa tay muốn gỡ miếng vải đen che mắt mình.
"A... A..."
Hai chân Văn Khương mạnh mẽ bị tách ra, nàng kinh hoảng muốn thoát khỏi hắn.
"Không phải ngươi muốn ta báo ân sao? ... Ta đây sẽ làm như ngươi mong muốn!" Cánh môi Lai Đan mang theo sự ngang tàn xâm lược, không nhịn được kéo y phục của nàng xuống, hai vai trắng nõn của nàng trong giây lát liền lộ ra, thiếu niên thô bạo xé vải quấn ngực của nàng.
"Buông, ngươi tên hỗn đản !"
Văn Khương thống khổ muốn khép hai chân lại, nước mắt theo hai má non mềm chậm rãi chảy xuôi, dường như không thể tiếp nhận được loại tra tấn tàn khốc như vậy.
Lai Đan không có trả lời nàng nữa, thân thể bản năng thúc giục hắn.
Thân thể mềm mỏng trắng sáng gần như xinh đẹp hoàn mỹ run rẩy trong không khí lạnh lẽo của ngày Xuân, "Ta không cần, ngươi mau thả ta ra." Nàng khóc nháo, khẩn cầu...
"Ta sẽ xin ca ca ta đem Thừa Ảnh kiếm trả lại cho ngươi, cầu ngươi, a - - - - - -" Vật cứng bén nhọn nóng bỏng xuyên qua thân thể mềm mại đầy đặn của nàng, trong nháy mắt làm lời của nàng dừng lại ở cổ họng.
"Đau quá, đau quá" nàng đau cực kỳ, không có bất kỳ khúc dạo đầu cũng không có tí thương tiếc, hắn thô bạo đi vào trong nàng, mang theo động tác không lưu loát và nguyên thủy nhất.
Hắn không biết kỹ xảo, ẩn trong thân thể mười sáu mười bảy tuổi tột cùng mạnh yếu như thế nào, khả năng ngay cả chính hắn đều kinh ngạc, tuy rằng trước đây hắn chưa bao giờ chạm qua nữ nhân, nhưng nữ tử mềm mại dưới thân này lại làm hắn sắp phát cuồng, cảm giác căng thẳng quá mức tốt đẹp truyền đến lưng hắn một trận tê dại, cự vật cắm vào thân thể nàng bị hấp dẫn gắt gao, mỗi một lần động giống như lúc thủy triều dâng cao nhất, hắn không có cách nào khác khống chế loại cảm giác khiến hắn lâm vào điên cuồng, rất nhanh bắn vào huyệt non mềm của nàng...
"Buông" hai tròng mắt của nàng rưng rưng, hai tay che thân thể nửa trần truồng, muốn đẩy hắn ra.
Hắn dường như còn chưa toại nguyện, tháo tơ lụa quấn ở trước ngực nàng, một cặp thỏ ngọc trắng tinh lả lướt ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt hắn, hắn đột nhiên ngậm một bên, mang theo tìm tòi thứ mới lạ cùng trêu chọc.
"Ưm... Ưm "
Lực của hắn không lớn không nhỏ làm thân dưới của nàng ướt át, nàng theo bản năng ôm chặt phần eo.
"Thật chết người." Hắn buồn bực hừ một tiếng, lúc này nàng mới ý thức được, hắn còn chưa lui ra khỏi cơ thể nàng.
"A a" Chiếc cổ yếu ớt của Văn Khương ngửa về phía sau, hai vú đứng thẳng run run trước ngón tay của hắn.
Thiếu niên tách hai chân nàng ra tới góc lớn nhất, lại một lần nữa động thân hung hăng xé rách nàng.
"A a..." Nàng rên rỉ, móng tay đâm vào da thịt trên bả vai của hắn, hắn đỡ được nàng gần như không thể chịu đựng nổi, tiểu huyệt đau đớn căng thẳng, co rút lại theo nhịp.
Nước ở hoa huyệt làm ướt chỗ giao hợp giữa nàng và hắn, nam căn to lớn tráng kiện không ngừng ra vào trong hoa huyệt đầy đặn của nàng, âm thanh nước mật phốc xuy phốc xuy làm nàng xấu hổ vạn phần.
Lai Đan vừa mới phóng ra lần đầu tiên nên căng thẳng và thô bạo, động tác cũng dần dần có tiết tấu, mật dịch phóng túng chảy xuống, hắn ở trong cơ thể của nàng bừa bãi phát tiết, mỗi khi hắn rút ra bên ngoài thì giống như ngay cả vật gì dính quanh đều bị kéo ra ngoài, lúc cắm vào lại thì giống như cả nàng đều cùng xâm nhập vào bên trong hoa huyệt.
"Buông" nàng vẫn như cũ kháng cự hắn.
Bên miệng hắn giương lên đường cong thỏa mãn, không chút lưu tình tiếng thở gấp cùng tiếng khóc tan nát tiếp tục động thân...
Mất sức chín trâu hai hổ, nàng mới kéo ấm thuốc sắc tới gần Lai Đan.
" Này, ngươi mau đứng lên a, bản công chúa khiêng không nổi ngươi a!" Nàng dùng sức đẩy đẩy hắn, dây xích bằng đồng khóa chân nàng lại làm nàng chỉ có thể di chuyển đến gần cửa động.
Nhưng mà, hắn vẫn không nhúc nhích, cứ nằm thẳng đờ như vậy ở nơi đó.
"Bất chấp." Văn Khương cũng không để tâm nhiều như vậy, nhưng nàng không có biện pháp đưa bình thuốc cho hắn, vì thế, nàng nhặt từ dưới đất một khối đá lớn, dùng sức đập vào bình.
"Va- -" nửa phần bình dưới bị tảng đá đập tạo ra một cái lổ thủng, nước thuốc trong bình theo chỗ bị đập vỡ chảy thành dòng đi khắp nơi, Lai Đan vừa vặn nằm ở nơi có địa thế hơi thấp, phần lớn nước thuốc chảy tới dưới người hắn...
"Khụ khụ khụ" Dường như nàng không quen ngửi mùi của loại thuốc này, nên kịch liệt đứng lên ho.
Nàng nhìn một chút thuốc trong bình đã chảy hết, sau đó đi đến bên người Lai Đan, " Này, ngươi cũng không thể chết a, nếu không ta làm sao bây giờ?"
Đợi nửa ngày, Lai Đan vẫn không nhúc nhích, Văn Khương dí sát mặt hắn, dùng tay nắm lấy mũi hắn, kết quả hắn vẫn không có phản ứng. Quên đi, hay là nàng tìm xem có cái gì có thể có thể đập xiềng xích dưới chân mình đi. Nàng giơ chân lên muốn rời khỏi, thì phát hiện mắt cá chân mình bị một bàn tay chặt chẽ bắt được.
"Lai Đan "
"Ngươi muốn thừa dịp ta lúc hôn mê chạy trốn." Hắn hung tợn chăm chú nhìn nàng.
"Không, không phải." Văn Khương bị hắn trừng run lên.
"Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo." Y phục trên người hắn bị nước thuốc nồng đậm thấm ướt, hắn gào thét với nàng, lập tức, trong khoang miệng có một cỗ mùi đậm nồng xông tới, phun búng máu tươi lớn xuống mặt đất ngay trước mặt nàng, mép váy nàng cũng bị dính màu đỏ lấm tấm.
"Ta có lòng tốt cứu ngươi tỉnh, ngươi còn hành hung ta, thật sự là vong ân phụ nghĩa. Nếu, ngươi cảm thấy ta là kẻ lừa đảo, vậy ngươi đừng nói chuyện với ta nữa." Văn Khương quay đầu, đi thong thả đến đống rơm trong sơn động vẫn tức giận ngồi xuống, cũng không nhìn hắn nữa.
=================
Không biết qua bao lâu, nàng đang ngủ.
Lai Đan nhìn chằm chằm mặt nàng ngủ nửa ngày, cảm thấy nha đầu này nhất định thiếu đầu óc, làm sao nàng có thể ngủ yên ổn như thế ở ngay trước mặt một nam tử xa lạ? Một chút cảnh giác cũng không có. Ngu ngốc, trong lòng hắn âm thầm mắng nàng một câu.
Vốn dĩ hẹn với ca ca của nàng xong rồi, muốn bắt nàng đổi Thừa Ảnh kiếm, nhưng mà, ngay lúc đó ở trong lòng của hắn lại mơ hồ cảm thấy chính mình càng mong đợi mình ở cùng một chỗ với nữ tử này, lấy được Thừa Ảnh kiếm thì thế nào, dựa vào hắn, vẫn giết không được Ngụy Hắc Noãn.
Nếu, hắn lợi dụng cô bé này, thì ca ca của nàng sẽ báo thù thay hắn chứ?
Lai Đan nhìn chăm chú khuôn mặt thuần khiết hoàn mỹ của nàng, trong lòng có chút không đành lòng. Nhưng, quả thật nàng hoàn toàn là một quân cờ rất tốt, nếu không khéo sử dụng, ngược lại có vẻ hắn quá mức bảo thủ.
Thù giết cha không đội trời chung, thù này, hắn là không thể không báo, bằng bất kỳ giá nào.
Sáng sớm, đại khái vào khoảng giờ Dần*, mặt trời vừa lộ ra khỏi bầu trời, hơi thở động vật đều chưa trà trộn vào toàn bộ, toàn bộ đều tinh khiết khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, giống như một bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt, bên trong tranh thủy mặc, tràn ngập mùi cỏ xanh dễ chịu.
*Giờ Dần: Từ 3 đến 5 giờ sáng.
Vậy mà hắn lại bất tri bất giác ngồi cả buổi tối ở bên người nàng, nàng đẹp đến mức đó sao? Giống như trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của hắn đều bị nàng hấp dẫn.
"Ưm" nàng trở mình, hắn vội vàng dời ánh mắt của bản thân.
"Sao ngươi dậy sớm như thế?" Nàng dụi mắt một cái, trên tóc có mấy cọng rơm khô lộn xộn, rất là đáng yêu.
"Phốc xuy - -" hắn nhịn không được bật cười.
"Cười cái gì?"
"Ha ha ha ha - - - -" Lai Đan chỉ về đỉnh đầu nàng, càng cười kịch liệt hơn.
Văn Khương lặng đi một chút, nhưng không có phụ họa theo tiếng cười của hắn, "A - - - - - -" nàng sợ tới mức la hoảng lên, "Có, có con chuột."
"Lai Đan, nhanh chút, ta sợ con chuột." Trong chốc nàng bổ nhào vào người Lai Đan, hận không thể quấn quanh người của hắn.
"Con chuột có gì phải sợ" hắn không chém gọt liếc nàng một cái, "Bọn chúng cũng phải ăn ngủ, ai bảo ngươi ngủ trên đống rơm?"
"A, bọn chúng đang tới, thật đáng ghét, a - - - -" nàng sợ tới mức nhảy vào trong lòng hắn khẩn trương nhắm chặt hai mắt, hắn cũng dễ dàng đón lấy nàng.
"Được rồi, bọn chúng đã đi rồi."
"Thật vậy không?"
" Ừ."
Văn Khương mở mắt ra, kết quả, một con chuột mập mạp đang ở nơi cách cái mũi nàng một tấc*, "A - - - -" nàng hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
*1 tấc = 10 phân = 10cm.
"Ha, đồ nhút nhát!"
====
Chờ đến khi nàng...tỉnh lại, lại phát hiện cặp mắt của mình bị một miếng vải đen thật dầy bịt kín, còn mang theo một cỗ mùi thuốc nồng nặc.
"Lai Đan, ngươi thả ta xuống dưới!"
Thiếu niên khiêng nàng, không cần tốn nhiều sức.
"Câm miệng cho ta, nếu như ngươi còn dám nói thêm câu nào nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi."
Văn Khương bị ngữ khí lạnh thấu xương của hắn dọa sợ, dù sao, nàng đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, đến tột cùng hắn muốn bắt nàng thế nào, nàng một chút cũng không nắm chắc được.
"Ta đã cứu ngươi, ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn." Nàng lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói.
Thân hình Lai Đan rõ ràng run lên, ngừng bước chân.
"Ý của ngươi, là muốn ta báo ân sao?" Trong giọng nói của hắn mang ý trào phúng rõ ràng.
"Không phải, chỉ là, chỉ là, ngươi không thể gây hại cho ta."
Dường như Lai Đan trầm mặc một hồi lâu, sau đó quăng nàng xuống đất.
"Ngươi làm gì vậy? Không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc sao?" Văn Khương bị hắn đẩy, theo bản năng liền đưa tay muốn gỡ miếng vải đen che mắt mình.
"A... A..."
Hai chân Văn Khương mạnh mẽ bị tách ra, nàng kinh hoảng muốn thoát khỏi hắn.
"Không phải ngươi muốn ta báo ân sao? ... Ta đây sẽ làm như ngươi mong muốn!" Cánh môi Lai Đan mang theo sự ngang tàn xâm lược, không nhịn được kéo y phục của nàng xuống, hai vai trắng nõn của nàng trong giây lát liền lộ ra, thiếu niên thô bạo xé vải quấn ngực của nàng.
"Buông, ngươi tên hỗn đản !"
Văn Khương thống khổ muốn khép hai chân lại, nước mắt theo hai má non mềm chậm rãi chảy xuôi, dường như không thể tiếp nhận được loại tra tấn tàn khốc như vậy.
Lai Đan không có trả lời nàng nữa, thân thể bản năng thúc giục hắn.
Thân thể mềm mỏng trắng sáng gần như xinh đẹp hoàn mỹ run rẩy trong không khí lạnh lẽo của ngày Xuân, "Ta không cần, ngươi mau thả ta ra." Nàng khóc nháo, khẩn cầu...
"Ta sẽ xin ca ca ta đem Thừa Ảnh kiếm trả lại cho ngươi, cầu ngươi, a - - - - - -" Vật cứng bén nhọn nóng bỏng xuyên qua thân thể mềm mại đầy đặn của nàng, trong nháy mắt làm lời của nàng dừng lại ở cổ họng.
"Đau quá, đau quá" nàng đau cực kỳ, không có bất kỳ khúc dạo đầu cũng không có tí thương tiếc, hắn thô bạo đi vào trong nàng, mang theo động tác không lưu loát và nguyên thủy nhất.
Hắn không biết kỹ xảo, ẩn trong thân thể mười sáu mười bảy tuổi tột cùng mạnh yếu như thế nào, khả năng ngay cả chính hắn đều kinh ngạc, tuy rằng trước đây hắn chưa bao giờ chạm qua nữ nhân, nhưng nữ tử mềm mại dưới thân này lại làm hắn sắp phát cuồng, cảm giác căng thẳng quá mức tốt đẹp truyền đến lưng hắn một trận tê dại, cự vật cắm vào thân thể nàng bị hấp dẫn gắt gao, mỗi một lần động giống như lúc thủy triều dâng cao nhất, hắn không có cách nào khác khống chế loại cảm giác khiến hắn lâm vào điên cuồng, rất nhanh bắn vào huyệt non mềm của nàng...
"Buông" hai tròng mắt của nàng rưng rưng, hai tay che thân thể nửa trần truồng, muốn đẩy hắn ra.
Hắn dường như còn chưa toại nguyện, tháo tơ lụa quấn ở trước ngực nàng, một cặp thỏ ngọc trắng tinh lả lướt ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt hắn, hắn đột nhiên ngậm một bên, mang theo tìm tòi thứ mới lạ cùng trêu chọc.
"Ưm... Ưm "
Lực của hắn không lớn không nhỏ làm thân dưới của nàng ướt át, nàng theo bản năng ôm chặt phần eo.
"Thật chết người." Hắn buồn bực hừ một tiếng, lúc này nàng mới ý thức được, hắn còn chưa lui ra khỏi cơ thể nàng.
"A a" Chiếc cổ yếu ớt của Văn Khương ngửa về phía sau, hai vú đứng thẳng run run trước ngón tay của hắn.
Thiếu niên tách hai chân nàng ra tới góc lớn nhất, lại một lần nữa động thân hung hăng xé rách nàng.
"A a..." Nàng rên rỉ, móng tay đâm vào da thịt trên bả vai của hắn, hắn đỡ được nàng gần như không thể chịu đựng nổi, tiểu huyệt đau đớn căng thẳng, co rút lại theo nhịp.
Nước ở hoa huyệt làm ướt chỗ giao hợp giữa nàng và hắn, nam căn to lớn tráng kiện không ngừng ra vào trong hoa huyệt đầy đặn của nàng, âm thanh nước mật phốc xuy phốc xuy làm nàng xấu hổ vạn phần.
Lai Đan vừa mới phóng ra lần đầu tiên nên căng thẳng và thô bạo, động tác cũng dần dần có tiết tấu, mật dịch phóng túng chảy xuống, hắn ở trong cơ thể của nàng bừa bãi phát tiết, mỗi khi hắn rút ra bên ngoài thì giống như ngay cả vật gì dính quanh đều bị kéo ra ngoài, lúc cắm vào lại thì giống như cả nàng đều cùng xâm nhập vào bên trong hoa huyệt.
"Buông" nàng vẫn như cũ kháng cự hắn.
Bên miệng hắn giương lên đường cong thỏa mãn, không chút lưu tình tiếng thở gấp cùng tiếng khóc tan nát tiếp tục động thân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.