Chương 21
Lưu Ly
22/05/2017
Gió trên đỉnh núi giống sát thủ mặt lạnh
vô tình, làm ý chí người khác yếu ớt. Ban đêm gió lại như thế, cuồn cuộn trong mây mù trên không trung, khí lạnh cuốn cành lá ở giữa không trung xoay quanh, đang không ngừng đung đưa cành khô tàn diệp trên, thỉnh
thoảng rớt xuống một chuỗi giọt sương, phát ra điểm điểm tích tích tiếng vang.
Tang Du có chút lạnh đến phát run, hắn nhịn không được nhỏ giọng nói "Giới công tử "
"Suỵt" Giới Tử Thôi ý bảo hắn không nên phát ra tiếng động.
Khác với trận gió to vừa mới nổi lên, trên đỉnh đầu bọn họ à một đám sinh vật đen nghịt lướt qua, mang theo tiếng thét chói tai cùng âm thanh vẫy cảnh chạy trốn từ hướng có dấu Thừa Ảnh kiếm ở trong động.
Trong động rất nhanh truyền đến từng đợt tiếng kêu tê tâm liệt phế, làm người ta sợ.
"Giới công tử, vừa rồi những thứ kia là?" Tang Du tuy rằng đi theo Tiểu Bạch vào sinh ra tử, nhưng nghe thế dạng giá lạnh tuyệt quát to, cũng không nhiều, chỉ sợ không thể so ở trên chiến trường bi tráng.
"Không nên hỏi nhiều, chúng ta chỉ có nửa canh giờ thừa dịp những người kia ăn cơm để đến lấy Thừa Ảnh."
Một đám người với ánh lửa lúc sáng lúc tối đi theo Giới Tử Thôi vào trong sơn động.
Đám người nhẹ nhàng mò vào động, mối khối đá tương tự ma thạch xuất hiện ở trước mắt, phần trên hơi nhỏ, phần góc dưới lớn hơn, ở giữa có dấu vết sâu năm tấc, trên đầu còn có một cái rá hình tròn kích cỡ tương đương cái tổ chim. Ngẩng đầu nhìn lên, một cái bát to bằng thạch điều, dính thật chặt trên đầu núi đá. Mốt khối nham thạch rũ xuống từ đỉnh, giống như một con ngựa vênh váo điên cuồng, giương lên một cái móng trước, đuôi kề sát ở trên đỉnh núi, hùng dũng oai vệ tựa hồ như muốn chạy vụt lên; một giọt nước sáng lấp lánh từ thân ngựa rớt xuống, sinh ra từng tiếng "Leng keng" "Leng keng" vang lên.
Văn Khương sợ tới mức co rụt lại đằng sau Tiểu Bạch, nàng chưa từng thấy qua sơn động, nhiều tảng đá hình thù kì quái như vậy làm nàng sợ hãi.
"Đám người kia vừa mới bị đám sinh vật kia bao vây, Văn Khương muội tử, chờ ta niệm xong chú ngữ, ngươi liền rút kiếm, hiểu không?" Giới Tử Thôi đã đứng ở trước mặt Thừa Ảnh kiếm.
" Được." Văn Khương nắm chặt tiểu Bạch tay, thân thể yếu ớt có chút phát run.
"Cổ kiếm hàn ảm ảm, đúc đến đây mấy ngàn thu.
Bạch quang dâng nhật nguyệt, mây tía sắp xếp đẩu ngưu.
Có khách mượn đánh giá, yêu chi không dám cầu.
Trầm tĩnh trong hộp ngọc, thu thủy rừng không lưu.
Chí bảo có bản tính, tinh vừa không cùng trù.
Có thể làm cho tấc tấc chiết, không thể vòng chỉ nhu.
Nguyện mau thẳng sĩ tâm, đem đoạt đầu nịnh thần.
Không muốn báo tiểu oán, nửa đêm thứ thù riêng.
Khuyên quân cẩn thận sử dụng, không làm thần binh xấu hổ."
Lập tức, một cỗ kim quang theo thân kiếm bắt đầu chảy xuống, mọi người nhìn kỹ, thì ra kim quang đúng là xiềng xích nhỏ vụn, vòng quanh thân kiếm một vòng lại một vòng, Giới Tử Thôi một phen niệm từ khiến cho này xiềng xích sáng chói dần dần biến mất trong bóng tối, chờ ánh sáng lấp lánh tan hết, mọi người chăm chú nhìn lại, nhưng chỉ có chuôi kiếm, không thấy thân kiếm.
"Mau rút kiếm." Giới Tử Thôi giữa trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Nhưng mà, Giới công tử, " Văn Khương quay đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch, không rõ chuyện.
"Mau! !" Giới Tử Thôi tựa hồ đã đến cực hạn, giữa trán nổi gân xanh.
Văn Khương sợ tới mức đưa tay đụng đến chuôi kiếm, mạnh mẽ kéo ra ngoài. Ai ngờ vậy không có thân kiếm chuôi kiếm lại nhẹ không ngờ, ầm một tiếng, đã bay vào trước mặt Văn Khương.
Trong động đám sinh vật đen nghịt kia tựa hồ là sợ Thừa Ảnh kiếm bị rút ra, rầm rầm chạy khắp bốn phía ra ngoài động.
"Ai, là ai rút Thừa Ảnh?" Trong động truyền đến âm thanh giận dữ của Ngụy Hắc Noãn.
"Đi mau." Giới Tử Thôi ý bảo mọi người rời đi.
"Đưa ta Thừa Ảnh." Lại một bóng đen cùng đám người khác nhanh nhẹn xông đến Văn Khương.
"Công tử, người với công chúa đi trước." Tang Du lại vượt lên trước mặt che chắn cho Văn Khương và tiểu Bạch.
"Thỉnh hai vị đi xuống núi trước, Giới mỗ cùng Tang công tử sẽ tới sau."
" Được, chúng ta gặp nhau dưới chân núi." Tiểu Bạch cũng không dám ở lại nơi này, Văn Khương và vũ khí trong tay nàng sẽ làm hắn phân tâm, cũng không có cách nào dùng hết sức lực chiến đấu, không bằng dàn xếp nàng đến một nơi an toàn trước đã.
Văn Khương cùng Tiểu Bạch cả đường không dám chậm trễ, manh theo Thừa Ảnh kiếm không có thân đi theo đường cũ vòng vèo.
"Ca ca, Giới công tử không giống như người có tội." Đến giữa sườn núi nơi để lại ngựa, Văn Khương mới có thể thở nói chuyện.
"Văn Khương" Tiểu Bạch dừng một chút, "Người này không thể hoàn toàn tin tưởng, sau này nếu muội ở một mình với hắn, phải có cảnh giới phòng bị.
"Nhưng mà, hắn không phải để cho chúng ta lấy được Thừa Ảnh sao? Hơn nữa, còn giúp Tang Du ngăn cản đám người Ngụy Hắc Noãn kia."
"Ca ca nói như thế cũng không nghe sao?"
"Không phải" Văn Khương cúi đầu, chỉ là muội cảm thấy hắn là người tốt, những lời này nàng không dám nói ra.
" Ca, chuôi kiếm huynh muốn này có lợi chỗ nào sao?"
"Đây là chuyện giữa nam tử, muội không cần phí công." Vừa nói, hắn vẫn nhíu nhíu mày, chuôi "Thừa Ảnh" tương truyền là được làm từ đích nữ Hiên Viên Trọng Hoa, làm sao có thể chỉ có chuôi kiếm mà không có thân kiếm chứ?
Đang lúc tập trung suy nghĩ, một bóng đen chạy lướt qua bên cạnh hắn, Văn Khương vốn dĩ đang cưỡi con ngựa trắng biến mất.
Chợt, trên đỉnh đầu Tiểu Bạch vang lên một âm thanh the thé, "Lấy Thừa Ảnh để trao đổi."
"Khi nào lúc nào?" Hắn bỗng chốc kịp phản ứng.
"Hắc hắc hắc" Sau khi bắt Văn Khương đi trên không trung lưu lại tiếng vọng cười, trong nháy mắt bất ngờ bay đi...
----------------------------------
Mùi gay mũi tập trung trên đầu óc của nàng, Văn Khương che ngực ho kịch liệt đứng lên.
"Ngươi, ngươi là ai?" Nàng hoảng sợ nhìn chăm chú hắc y nhân trước mặt nàng.
Bóng đen kia ngồi xổm xuống, giống như đang cẩn thận đánh giá nàng
"Khụ khụ khụ khụ" Văn Khương bị mùi thuốc nồng nặc gây khó chịu.
"Thừa Ảnh là ngươi rút ra?"
Văn Khương ngẩng đầu, va phải một đôi mắt màu xanh biếc, "Ngươi là ai?" Nàng hỏi lại một lần nữa.
"Hừm,dù sao ta cũng không có gì giấu giếm." Thanh âm kia có vẻ đơn giản như trẻ con, hắc y nhân kéo khăn che mặt mình, hé ra khuôn mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm giống như luôn mang theo ý cười, cong cong, như mặt trăng lưỡi liềm sáng trên bầu trời trong đêm. Da thịt trắng nõn làm nổi bật môi màu hồng đào thản nhiên, ngũ quan tuấn mỹ vượt trội, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bằng tuổi nàng.
"Ưm." Giọng điệu Văn Khương nhàn nhạt, rõ ràng là đứa nhỏ tuổi không khác mình lắm, lại làm ra vẻ thần bí như vậy.
" Này, ta đang nói chuyện với ngươi đó." Hiển nhiên thiếu niên bất mãn với thái độ của nàng.
"Ai muốn nói chuyện với ngươi." Văn Khương quay đầu không để ý tới hắn.
"A - - - -" hắn thình lình bắt lấy của nàng cánh tay, hung hăng cắn nàng một cái.
"Cắn người là chó nhỏ." Nàng bị hắn cắn đậu, vội vàng muốn bỏ tay hắn ra.
"Vậy sao ngươi không nói chuyện với ta." Thiếu niên bắt lấy cánh tay của nàng không chịu buông.
"Ta không nói chuyện với người không tên." Văn Khương kiêu ngạo nhìn hắn.
"Ai nói ta vô danh." thiếu niên mặt đỏ lên, "Gọi ta là Lai Đan."
"Lai Đan?" Văn Khương nhắc lại một lần.
"Ngươi thì sao?"
"Văn Khương." Nàng nở nụ cười, ánh trăng chiếu vào trên mặt nàng, xuất trần thoát tục, xinh đẹp vô song.
"Văn, Khương." Thiếu niên ngơ ngác nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng, có chút ngây người.
"Nói cho ngươi biết nga, ngươi tốt nhất mau trốn đi, ca ca ta sẽ tìm được ta nhanh thôi." Văn Khương muốn đứng lên rời đi, sơn động này làm nàng không thoải mái.
"A - -" nàng lúc này mới phát hiện mắt cá chân của nàng bị một dây xích bằng đồng chặt chẽ khóa lại.
"Các ngươi trộm Thừa Ảnh, ca ca ngươi phải lấy Thừa Ảnh mới có thể đem ngươi đổi trở về."
"Ai trộm Thừa Ảnh? Nó đã ở đó, ai cũng có thể lấy, ao bảo ngươi không có bảo lĩnh?" Văn Khương nhìn hắn chằm chằm.
Ai ngờ Lai Đan cúi đầu, chợt mạnh mẽ đẩy nàng té nhào trên đống rơm xốp, "Là các ngươi, hại chết cha ta, hu hu, còn đoạt Thừa ảnh, ta muốn giết ngươi - -"
Văn Khương bị bộ dáng bất ngờ của hắn hù dọa, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt.
Qua hồi lâu, một giọt chất lỏng nóng mới rơi xuống mặt của nàng. Nàng lặng lẽ mở to mắt, Lai Đan không ngừng thút thít, từng giọt từng giọt nước mắt mới rơi xuống theo gương mặt hắn.
"Thực xin lỗi" Văn Khương giật giật môi, "Ta không biết. . ."
Một cỗ mùi máu tươi phát ra từ trên người hắn, hắn cúi thật thấp nhìn nàng, đè nàng lại.
"Hu hu, không cần, buông" hai tay nàng chống cự dưới thân hình đè xuống của hắn, tuy rằng dáng người hắn thoạt nhìn chỉ có mười sáu tuổi, nhưng hắn rất nặng, nàng không thể ngăn chặn người hắn.
Hắn dán thật chặt vào người nàng, vẫn không nhúc nhích.
" Này, Lai Đan." Nàng dùng sức đẩy đẩy hắn.
Một tia máu tươi theo trán của hắn chảy xuống mặt nàng.
"Lai Đan - -" Văn Khương hoảng sợ không nhẹ, mạnh mẽ đẩy hắn ra. Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, môi trắng bệnh, giữa trán và miệng đều có máu tươi.
"Lai Đan!" Tuy rằng người này là người bắt nàng đi nhưng dường như nàng cũng không vì vậy mà chán ghét hắn, nàng cảm thấy là do mình mà hắn không lấy được bảo kiếm, phụ thân cũng chết vì Thừa Ảnh, trong lòng nàng tràn ngập tự trách cùng bất lực.
Không được, nàng không thể cứ như vậy để cho hắn chết đi.
Khi nàng vừa... tỉnh lại, ngửi thấy rõ được mùi dược thảo nồng nặc, đoán chừng là Lai Đan đang chế biến cái gì đó, những loại thảo dược này nàng hoàn toàn không biết, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ôm một tia hi vọng được sống sót.
Hoạt động bị dây xích bằng đồng khóa cổ chân lại chậm rãi đến lọ thuốc bên cạnh, lại phát hiện ra lọ thuốc cao cỡ nửa người nàng làm nàng căn bản bất lực, trong sơn động đơn sơ không có gì có thể thay thế chén dụng cụ, nàng đứng ở nơi đó suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định đem lọ thuốc đổ lên người Lai Đan, tuy rằng rất cố sức, nhưng cái gì cũng không thể làm hoàn hảo được.
Tang Du có chút lạnh đến phát run, hắn nhịn không được nhỏ giọng nói "Giới công tử "
"Suỵt" Giới Tử Thôi ý bảo hắn không nên phát ra tiếng động.
Khác với trận gió to vừa mới nổi lên, trên đỉnh đầu bọn họ à một đám sinh vật đen nghịt lướt qua, mang theo tiếng thét chói tai cùng âm thanh vẫy cảnh chạy trốn từ hướng có dấu Thừa Ảnh kiếm ở trong động.
Trong động rất nhanh truyền đến từng đợt tiếng kêu tê tâm liệt phế, làm người ta sợ.
"Giới công tử, vừa rồi những thứ kia là?" Tang Du tuy rằng đi theo Tiểu Bạch vào sinh ra tử, nhưng nghe thế dạng giá lạnh tuyệt quát to, cũng không nhiều, chỉ sợ không thể so ở trên chiến trường bi tráng.
"Không nên hỏi nhiều, chúng ta chỉ có nửa canh giờ thừa dịp những người kia ăn cơm để đến lấy Thừa Ảnh."
Một đám người với ánh lửa lúc sáng lúc tối đi theo Giới Tử Thôi vào trong sơn động.
Đám người nhẹ nhàng mò vào động, mối khối đá tương tự ma thạch xuất hiện ở trước mắt, phần trên hơi nhỏ, phần góc dưới lớn hơn, ở giữa có dấu vết sâu năm tấc, trên đầu còn có một cái rá hình tròn kích cỡ tương đương cái tổ chim. Ngẩng đầu nhìn lên, một cái bát to bằng thạch điều, dính thật chặt trên đầu núi đá. Mốt khối nham thạch rũ xuống từ đỉnh, giống như một con ngựa vênh váo điên cuồng, giương lên một cái móng trước, đuôi kề sát ở trên đỉnh núi, hùng dũng oai vệ tựa hồ như muốn chạy vụt lên; một giọt nước sáng lấp lánh từ thân ngựa rớt xuống, sinh ra từng tiếng "Leng keng" "Leng keng" vang lên.
Văn Khương sợ tới mức co rụt lại đằng sau Tiểu Bạch, nàng chưa từng thấy qua sơn động, nhiều tảng đá hình thù kì quái như vậy làm nàng sợ hãi.
"Đám người kia vừa mới bị đám sinh vật kia bao vây, Văn Khương muội tử, chờ ta niệm xong chú ngữ, ngươi liền rút kiếm, hiểu không?" Giới Tử Thôi đã đứng ở trước mặt Thừa Ảnh kiếm.
" Được." Văn Khương nắm chặt tiểu Bạch tay, thân thể yếu ớt có chút phát run.
"Cổ kiếm hàn ảm ảm, đúc đến đây mấy ngàn thu.
Bạch quang dâng nhật nguyệt, mây tía sắp xếp đẩu ngưu.
Có khách mượn đánh giá, yêu chi không dám cầu.
Trầm tĩnh trong hộp ngọc, thu thủy rừng không lưu.
Chí bảo có bản tính, tinh vừa không cùng trù.
Có thể làm cho tấc tấc chiết, không thể vòng chỉ nhu.
Nguyện mau thẳng sĩ tâm, đem đoạt đầu nịnh thần.
Không muốn báo tiểu oán, nửa đêm thứ thù riêng.
Khuyên quân cẩn thận sử dụng, không làm thần binh xấu hổ."
Lập tức, một cỗ kim quang theo thân kiếm bắt đầu chảy xuống, mọi người nhìn kỹ, thì ra kim quang đúng là xiềng xích nhỏ vụn, vòng quanh thân kiếm một vòng lại một vòng, Giới Tử Thôi một phen niệm từ khiến cho này xiềng xích sáng chói dần dần biến mất trong bóng tối, chờ ánh sáng lấp lánh tan hết, mọi người chăm chú nhìn lại, nhưng chỉ có chuôi kiếm, không thấy thân kiếm.
"Mau rút kiếm." Giới Tử Thôi giữa trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Nhưng mà, Giới công tử, " Văn Khương quay đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch, không rõ chuyện.
"Mau! !" Giới Tử Thôi tựa hồ đã đến cực hạn, giữa trán nổi gân xanh.
Văn Khương sợ tới mức đưa tay đụng đến chuôi kiếm, mạnh mẽ kéo ra ngoài. Ai ngờ vậy không có thân kiếm chuôi kiếm lại nhẹ không ngờ, ầm một tiếng, đã bay vào trước mặt Văn Khương.
Trong động đám sinh vật đen nghịt kia tựa hồ là sợ Thừa Ảnh kiếm bị rút ra, rầm rầm chạy khắp bốn phía ra ngoài động.
"Ai, là ai rút Thừa Ảnh?" Trong động truyền đến âm thanh giận dữ của Ngụy Hắc Noãn.
"Đi mau." Giới Tử Thôi ý bảo mọi người rời đi.
"Đưa ta Thừa Ảnh." Lại một bóng đen cùng đám người khác nhanh nhẹn xông đến Văn Khương.
"Công tử, người với công chúa đi trước." Tang Du lại vượt lên trước mặt che chắn cho Văn Khương và tiểu Bạch.
"Thỉnh hai vị đi xuống núi trước, Giới mỗ cùng Tang công tử sẽ tới sau."
" Được, chúng ta gặp nhau dưới chân núi." Tiểu Bạch cũng không dám ở lại nơi này, Văn Khương và vũ khí trong tay nàng sẽ làm hắn phân tâm, cũng không có cách nào dùng hết sức lực chiến đấu, không bằng dàn xếp nàng đến một nơi an toàn trước đã.
Văn Khương cùng Tiểu Bạch cả đường không dám chậm trễ, manh theo Thừa Ảnh kiếm không có thân đi theo đường cũ vòng vèo.
"Ca ca, Giới công tử không giống như người có tội." Đến giữa sườn núi nơi để lại ngựa, Văn Khương mới có thể thở nói chuyện.
"Văn Khương" Tiểu Bạch dừng một chút, "Người này không thể hoàn toàn tin tưởng, sau này nếu muội ở một mình với hắn, phải có cảnh giới phòng bị.
"Nhưng mà, hắn không phải để cho chúng ta lấy được Thừa Ảnh sao? Hơn nữa, còn giúp Tang Du ngăn cản đám người Ngụy Hắc Noãn kia."
"Ca ca nói như thế cũng không nghe sao?"
"Không phải" Văn Khương cúi đầu, chỉ là muội cảm thấy hắn là người tốt, những lời này nàng không dám nói ra.
" Ca, chuôi kiếm huynh muốn này có lợi chỗ nào sao?"
"Đây là chuyện giữa nam tử, muội không cần phí công." Vừa nói, hắn vẫn nhíu nhíu mày, chuôi "Thừa Ảnh" tương truyền là được làm từ đích nữ Hiên Viên Trọng Hoa, làm sao có thể chỉ có chuôi kiếm mà không có thân kiếm chứ?
Đang lúc tập trung suy nghĩ, một bóng đen chạy lướt qua bên cạnh hắn, Văn Khương vốn dĩ đang cưỡi con ngựa trắng biến mất.
Chợt, trên đỉnh đầu Tiểu Bạch vang lên một âm thanh the thé, "Lấy Thừa Ảnh để trao đổi."
"Khi nào lúc nào?" Hắn bỗng chốc kịp phản ứng.
"Hắc hắc hắc" Sau khi bắt Văn Khương đi trên không trung lưu lại tiếng vọng cười, trong nháy mắt bất ngờ bay đi...
----------------------------------
Mùi gay mũi tập trung trên đầu óc của nàng, Văn Khương che ngực ho kịch liệt đứng lên.
"Ngươi, ngươi là ai?" Nàng hoảng sợ nhìn chăm chú hắc y nhân trước mặt nàng.
Bóng đen kia ngồi xổm xuống, giống như đang cẩn thận đánh giá nàng
"Khụ khụ khụ khụ" Văn Khương bị mùi thuốc nồng nặc gây khó chịu.
"Thừa Ảnh là ngươi rút ra?"
Văn Khương ngẩng đầu, va phải một đôi mắt màu xanh biếc, "Ngươi là ai?" Nàng hỏi lại một lần nữa.
"Hừm,dù sao ta cũng không có gì giấu giếm." Thanh âm kia có vẻ đơn giản như trẻ con, hắc y nhân kéo khăn che mặt mình, hé ra khuôn mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm giống như luôn mang theo ý cười, cong cong, như mặt trăng lưỡi liềm sáng trên bầu trời trong đêm. Da thịt trắng nõn làm nổi bật môi màu hồng đào thản nhiên, ngũ quan tuấn mỹ vượt trội, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bằng tuổi nàng.
"Ưm." Giọng điệu Văn Khương nhàn nhạt, rõ ràng là đứa nhỏ tuổi không khác mình lắm, lại làm ra vẻ thần bí như vậy.
" Này, ta đang nói chuyện với ngươi đó." Hiển nhiên thiếu niên bất mãn với thái độ của nàng.
"Ai muốn nói chuyện với ngươi." Văn Khương quay đầu không để ý tới hắn.
"A - - - -" hắn thình lình bắt lấy của nàng cánh tay, hung hăng cắn nàng một cái.
"Cắn người là chó nhỏ." Nàng bị hắn cắn đậu, vội vàng muốn bỏ tay hắn ra.
"Vậy sao ngươi không nói chuyện với ta." Thiếu niên bắt lấy cánh tay của nàng không chịu buông.
"Ta không nói chuyện với người không tên." Văn Khương kiêu ngạo nhìn hắn.
"Ai nói ta vô danh." thiếu niên mặt đỏ lên, "Gọi ta là Lai Đan."
"Lai Đan?" Văn Khương nhắc lại một lần.
"Ngươi thì sao?"
"Văn Khương." Nàng nở nụ cười, ánh trăng chiếu vào trên mặt nàng, xuất trần thoát tục, xinh đẹp vô song.
"Văn, Khương." Thiếu niên ngơ ngác nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng, có chút ngây người.
"Nói cho ngươi biết nga, ngươi tốt nhất mau trốn đi, ca ca ta sẽ tìm được ta nhanh thôi." Văn Khương muốn đứng lên rời đi, sơn động này làm nàng không thoải mái.
"A - -" nàng lúc này mới phát hiện mắt cá chân của nàng bị một dây xích bằng đồng chặt chẽ khóa lại.
"Các ngươi trộm Thừa Ảnh, ca ca ngươi phải lấy Thừa Ảnh mới có thể đem ngươi đổi trở về."
"Ai trộm Thừa Ảnh? Nó đã ở đó, ai cũng có thể lấy, ao bảo ngươi không có bảo lĩnh?" Văn Khương nhìn hắn chằm chằm.
Ai ngờ Lai Đan cúi đầu, chợt mạnh mẽ đẩy nàng té nhào trên đống rơm xốp, "Là các ngươi, hại chết cha ta, hu hu, còn đoạt Thừa ảnh, ta muốn giết ngươi - -"
Văn Khương bị bộ dáng bất ngờ của hắn hù dọa, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt.
Qua hồi lâu, một giọt chất lỏng nóng mới rơi xuống mặt của nàng. Nàng lặng lẽ mở to mắt, Lai Đan không ngừng thút thít, từng giọt từng giọt nước mắt mới rơi xuống theo gương mặt hắn.
"Thực xin lỗi" Văn Khương giật giật môi, "Ta không biết. . ."
Một cỗ mùi máu tươi phát ra từ trên người hắn, hắn cúi thật thấp nhìn nàng, đè nàng lại.
"Hu hu, không cần, buông" hai tay nàng chống cự dưới thân hình đè xuống của hắn, tuy rằng dáng người hắn thoạt nhìn chỉ có mười sáu tuổi, nhưng hắn rất nặng, nàng không thể ngăn chặn người hắn.
Hắn dán thật chặt vào người nàng, vẫn không nhúc nhích.
" Này, Lai Đan." Nàng dùng sức đẩy đẩy hắn.
Một tia máu tươi theo trán của hắn chảy xuống mặt nàng.
"Lai Đan - -" Văn Khương hoảng sợ không nhẹ, mạnh mẽ đẩy hắn ra. Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, môi trắng bệnh, giữa trán và miệng đều có máu tươi.
"Lai Đan!" Tuy rằng người này là người bắt nàng đi nhưng dường như nàng cũng không vì vậy mà chán ghét hắn, nàng cảm thấy là do mình mà hắn không lấy được bảo kiếm, phụ thân cũng chết vì Thừa Ảnh, trong lòng nàng tràn ngập tự trách cùng bất lực.
Không được, nàng không thể cứ như vậy để cho hắn chết đi.
Khi nàng vừa... tỉnh lại, ngửi thấy rõ được mùi dược thảo nồng nặc, đoán chừng là Lai Đan đang chế biến cái gì đó, những loại thảo dược này nàng hoàn toàn không biết, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể ôm một tia hi vọng được sống sót.
Hoạt động bị dây xích bằng đồng khóa cổ chân lại chậm rãi đến lọ thuốc bên cạnh, lại phát hiện ra lọ thuốc cao cỡ nửa người nàng làm nàng căn bản bất lực, trong sơn động đơn sơ không có gì có thể thay thế chén dụng cụ, nàng đứng ở nơi đó suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định đem lọ thuốc đổ lên người Lai Đan, tuy rằng rất cố sức, nhưng cái gì cũng không thể làm hoàn hảo được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.