Chương 20: Danh kiếm Thừa Ảnh (một)
Lưu Ly
12/05/2017
Tiểu Bạch ôm mỹ nhân đang ngủ ngủ ra khỏi
ôn tuyền, Tang Du chờ ở cạnh xe ngựa lơ đãng liếc mỹ nhân trong ngực
Tiểu Bạch - - mỹ nhân nhăn mày, trên má lúm đồng tiền xinh như hoa còn
lưu lại tình triều chưa lui, Tiểu Bạch giống nhau ôm trân bảo, bao bọc
toàn thân nàng cực kỳ cẩn thận, giống như sợ người khác nhìn nhiều hơn.
"Công tử, phỏng chừng đàm người Ngụy Hắc Noãn* kia đã lên núi, chẳng qua theo như Giới mỗ biết, muốn lấy thần binh không chỉ có một mình bọn Ngụy Hắc Noãn, ngoại trừ chúng ta ra, còn có một thế lực nữa."
*Thật ra là đám người Hắc Noãn, nhưng của nước Ngụy nên mấy bạn này gọi nhanh là Ngụy Hắc Noãn.
"Công tử, không bằng để cho một mình Tang Du đi lấy đi." Tang Du hướng tới Tiểu Bạch quỳ xuống.
"Tang Du, thần binh nào có thể dễ dàng lấy được?"
"Nhưng mà. . ." Tang Du nhìn nhìn Văn Khương trong ngực Tiểu Bạch, cúi đầu.
"Theo Giới mỗ biết, thanh kiếm công tử mong muốn kia chỉ sợ phải là Văn Khương mới có thể lấy được." Giới Tử Thôi bí hiểm nhìn nhìn Văn Khương.
Tiểu Bạch nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên xe ngựa, đặt nàng ở tư thế nằm thoải mái xong, "Vì sao?"
"Thanh kiếm kia nguồn gốc do một nữ tử đúc kiếm rèn đúc, chia hai bên âm dương, ở trong chuôi Lang Gia này là thư kiếm, cần ngũ hành tương khắc với nữ tử này mới có thể rút ra."
"Tại sao Giới công tử hiểu biết về hai bên của Thần binh này thế?" Tiểu Bạch dĩ nhiên nghi ngờ Giới Tử Thôi.
"Chẳng qua có lần Giới mỗ nghe sư phụ đề cập qua."
"Chẳng lẽ Giới công tử muốn chính tay Văn Khương lấy được thần binh? Nếu không sao lại bố trí hoàn cảnh này, để cho chúng ta đi đến nơi đây?"
"Giới mỗ chỉ muốn tìm minh chủ, trong lòng mong được trọng dụng. Được gặp công tử, đều là nhờ duyên phận. Văn Khương muội muội là nhị công chúa nước Tề, "Tề mạnh không phải ngẫu nhiên" Giới mỗ cũng sớm có nghe qua, bát tự công chúa đứng thứ năm trong dòng dõi sao lại gặp trắc trở? !"
"Giới Tử Thôi, hy vọng ngươi không nói dối. Bản công tử hận nhất là phản bội, một khi phát hiện ngươi có lòng dạ khác, sẽ khiến ngươi mất mạng ngay tại chỗ." Tiểu Bạch thu hồi ánh mắt sắc bén, ngược lại nhìn về phía Tang Du, "Nếu có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn, ngươi chỉ phụ trách che chở công chúa chu toàn, nếu công chúa có bất cứ mất mát nào, đưa đầu tới gặp."
"Thuộc hạ chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, muôn lần chết cũng không chối từ."
Mãi cho đến giữa sườn núi, đường núi cũng không gập ghềnh hay có hiểm trở, trong thời gian ngắn, mọi người đã đi tới một bãi cỏ trống trãi, đối diện bãi cỏ, có một khối núi đá trên con dốc thoải cao chót vót, người qua đường vừa liếc mắt một cái đã có thể thấy rằng do mưa gió gây nên mà bong ra từng mảng màu xám ngọc bích. Hai bên núi đá có nhiều chỗ được dây thường xuân quấn quanh, còn có nhiều chỗ mọc lên cây sồi và cây sồi xanh, rễ cây gỗ mọc ở trong khe hở núi đá, hấp thụ chất dinh dưỡng từ nơi nào đó. Những cây cối này lung lay sống ở trên vách đá, rất giống chiến sĩ khoác áo lông chim với mũ sắc, làm cho vách núi đá gay gắt đáng sợ kia tăng thêm vài phần mềm mại.
"Công tử, đi lên trên không thể cưỡi ngựa, chúng ta phải đi bộ." Giới Tử Thôi ngửa đầu nhìn trời một chút, đám mây đen nhánh che bầu trời vốn trong trẻo.
Từ lúc Văn Khương lên núi đã tỉnh, chẳng qua rúc vào trong lòng Tiểu Bạch lười nhúc nhích mà thôi. Lúc này, nàng cũng không khác gì nữ nhân đang sợ hãi, chỉ là theo bản năng tới gần Tiểu Bạch, nắm chặt tay hắn.
"Tiểu muội đừng sợ, vi huynh sẽ không để cho muội gặp nguy hiểm." Trong lúc Tiểu Bạch xoa trán của nàng, loại tình cảm sủng ái bộc lộ trong lời nói.
"Tam ca, thứ huynh muốn, Văn Khương sẽ đem về thay huynh." Văn Khương giương mắt nhìn hắn, vẻ thành thật hiếm thấy trên khuôn mặt nho nhỏ.
Mọi người lại đi dọc theo đường núi dần dần hết nửa ngày, do chăm sóc cho thể lực của Văn Khương, tốc độ lên núi của đoàn người cũng không nhanh. Dần dần, địa thế càng gập ghềnh uốn lượn hơn, sau lưng núi cao vút trong mây có rất nhiều núi lửa phun ra nham thạch di chuyển.
"Mọi người cẩn thận, đám người Ngụy Hắc Noãn kia khả năng cũng ở phía trên." Giới Tử Thôi hướng Tiểu Bạch cùng Tang Du ra dấu một cái, ý bảo mọi người trốn ra đằng sau vách đá.
Quả nhiên, trong nham động truyền đến thanh âm xung đột - -
"Ngụy Hắc Noãn, ngươi thật hèn hạ, ngươi đi theo cha con chúng ta, phá phong ấn kiếm Thừa Ảnh."
"Ta đê tiện? Ai khiến cho hai cha con các ngươi ngốc như vậy, một chút ý đề phòng người khác đều không có, bị huynh đệ chúng ta đuổi kịp cướp của các người."
"Ngươi giết cha ta, ta liều mạng với ngươi."
"Chỉ bằng ngươi?"
"Hỗn đản, không cho phép ngươi chạm vào kiếm Thừa Ảnh. A a a - - - - - - - - "
Trong động truyền đến một trận tiếng kêu gào tê liệt phế tâm.
"Đại ca, để cho thuộc hạ giết thằng nhãi này, hắn dám vô lễ với người."
"Đáng chết, Lai Đan, tên hỗn đản nào dám động tay động chân trên thanh kiếm của cha?"
"Ha ha ha, dựa vào ngươi làm sao có thể phá bỏ phong ấn Thừa Ảnh kiếm?"
"Nga? Nói như vậy chuôi kiếm này là bị phong ấn?"
"A a a a a - - - - - - có chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
"Không sao, ta có thủ đoạn bắt ngươi nói ra. Người đâu, bắt hắn treo lên cho ta."
"Giới công tử, chúng ta ở chỗ này chờ sao?" Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, hiển nhiên đây đúng là nơi có Ngụy Hắc Noãn cùng một đoàn thủ hạ của hắn.
"Không vội." Giới Tử Thôi rất bình tĩnh.
"Giới công tử, trời đang đen nhanh, ta lo đỉnh núi có gió lớn, thân thể công chúa không chịu nổi." Tang Du cũng có chút nóng nảy.
"Ngụy Hắc Noãn là người Đông Di, các ngươi là người Tề đã tiêu diệt họ, hủy này phục sức, lần trước giao thủ đã là may mắn chúng ta mới thoát khỏi, nếu bây giờ nổi lên xung đột ngay mặt, hậu quả không thể lường trước được."
"Nhưng mà, Giới công tử, chúng ta cũng không thể cả đêm chờ ở chỗ này." Tang Du không hổ là tâm phúc của Tiểu Bạch, lời nói ra đều là suy nghĩ của Tiểu Bạch.
"Không vội, chờ đêm xuống, đám người bọn họ sẽ đi."
Tang Du nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Tiểu Bạch thông suốt ánh mắt của hắn, Văn Khương cũng nhích lại gần trong lòng hắn. Chỉ có cả người Giới Tử Thôi nhàn nhạt tựa vào trên đá, áo dài màu gừng với màu mực cùng sợi tóc theo dần dần trôi dạt theo gió, hình dáng kia, thần sắc kia, không khác gì người tuyệt trần hậu thế. . .
"Công tử, phỏng chừng đàm người Ngụy Hắc Noãn* kia đã lên núi, chẳng qua theo như Giới mỗ biết, muốn lấy thần binh không chỉ có một mình bọn Ngụy Hắc Noãn, ngoại trừ chúng ta ra, còn có một thế lực nữa."
*Thật ra là đám người Hắc Noãn, nhưng của nước Ngụy nên mấy bạn này gọi nhanh là Ngụy Hắc Noãn.
"Công tử, không bằng để cho một mình Tang Du đi lấy đi." Tang Du hướng tới Tiểu Bạch quỳ xuống.
"Tang Du, thần binh nào có thể dễ dàng lấy được?"
"Nhưng mà. . ." Tang Du nhìn nhìn Văn Khương trong ngực Tiểu Bạch, cúi đầu.
"Theo Giới mỗ biết, thanh kiếm công tử mong muốn kia chỉ sợ phải là Văn Khương mới có thể lấy được." Giới Tử Thôi bí hiểm nhìn nhìn Văn Khương.
Tiểu Bạch nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên xe ngựa, đặt nàng ở tư thế nằm thoải mái xong, "Vì sao?"
"Thanh kiếm kia nguồn gốc do một nữ tử đúc kiếm rèn đúc, chia hai bên âm dương, ở trong chuôi Lang Gia này là thư kiếm, cần ngũ hành tương khắc với nữ tử này mới có thể rút ra."
"Tại sao Giới công tử hiểu biết về hai bên của Thần binh này thế?" Tiểu Bạch dĩ nhiên nghi ngờ Giới Tử Thôi.
"Chẳng qua có lần Giới mỗ nghe sư phụ đề cập qua."
"Chẳng lẽ Giới công tử muốn chính tay Văn Khương lấy được thần binh? Nếu không sao lại bố trí hoàn cảnh này, để cho chúng ta đi đến nơi đây?"
"Giới mỗ chỉ muốn tìm minh chủ, trong lòng mong được trọng dụng. Được gặp công tử, đều là nhờ duyên phận. Văn Khương muội muội là nhị công chúa nước Tề, "Tề mạnh không phải ngẫu nhiên" Giới mỗ cũng sớm có nghe qua, bát tự công chúa đứng thứ năm trong dòng dõi sao lại gặp trắc trở? !"
"Giới Tử Thôi, hy vọng ngươi không nói dối. Bản công tử hận nhất là phản bội, một khi phát hiện ngươi có lòng dạ khác, sẽ khiến ngươi mất mạng ngay tại chỗ." Tiểu Bạch thu hồi ánh mắt sắc bén, ngược lại nhìn về phía Tang Du, "Nếu có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn, ngươi chỉ phụ trách che chở công chúa chu toàn, nếu công chúa có bất cứ mất mát nào, đưa đầu tới gặp."
"Thuộc hạ chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, muôn lần chết cũng không chối từ."
Mãi cho đến giữa sườn núi, đường núi cũng không gập ghềnh hay có hiểm trở, trong thời gian ngắn, mọi người đã đi tới một bãi cỏ trống trãi, đối diện bãi cỏ, có một khối núi đá trên con dốc thoải cao chót vót, người qua đường vừa liếc mắt một cái đã có thể thấy rằng do mưa gió gây nên mà bong ra từng mảng màu xám ngọc bích. Hai bên núi đá có nhiều chỗ được dây thường xuân quấn quanh, còn có nhiều chỗ mọc lên cây sồi và cây sồi xanh, rễ cây gỗ mọc ở trong khe hở núi đá, hấp thụ chất dinh dưỡng từ nơi nào đó. Những cây cối này lung lay sống ở trên vách đá, rất giống chiến sĩ khoác áo lông chim với mũ sắc, làm cho vách núi đá gay gắt đáng sợ kia tăng thêm vài phần mềm mại.
"Công tử, đi lên trên không thể cưỡi ngựa, chúng ta phải đi bộ." Giới Tử Thôi ngửa đầu nhìn trời một chút, đám mây đen nhánh che bầu trời vốn trong trẻo.
Từ lúc Văn Khương lên núi đã tỉnh, chẳng qua rúc vào trong lòng Tiểu Bạch lười nhúc nhích mà thôi. Lúc này, nàng cũng không khác gì nữ nhân đang sợ hãi, chỉ là theo bản năng tới gần Tiểu Bạch, nắm chặt tay hắn.
"Tiểu muội đừng sợ, vi huynh sẽ không để cho muội gặp nguy hiểm." Trong lúc Tiểu Bạch xoa trán của nàng, loại tình cảm sủng ái bộc lộ trong lời nói.
"Tam ca, thứ huynh muốn, Văn Khương sẽ đem về thay huynh." Văn Khương giương mắt nhìn hắn, vẻ thành thật hiếm thấy trên khuôn mặt nho nhỏ.
Mọi người lại đi dọc theo đường núi dần dần hết nửa ngày, do chăm sóc cho thể lực của Văn Khương, tốc độ lên núi của đoàn người cũng không nhanh. Dần dần, địa thế càng gập ghềnh uốn lượn hơn, sau lưng núi cao vút trong mây có rất nhiều núi lửa phun ra nham thạch di chuyển.
"Mọi người cẩn thận, đám người Ngụy Hắc Noãn kia khả năng cũng ở phía trên." Giới Tử Thôi hướng Tiểu Bạch cùng Tang Du ra dấu một cái, ý bảo mọi người trốn ra đằng sau vách đá.
Quả nhiên, trong nham động truyền đến thanh âm xung đột - -
"Ngụy Hắc Noãn, ngươi thật hèn hạ, ngươi đi theo cha con chúng ta, phá phong ấn kiếm Thừa Ảnh."
"Ta đê tiện? Ai khiến cho hai cha con các ngươi ngốc như vậy, một chút ý đề phòng người khác đều không có, bị huynh đệ chúng ta đuổi kịp cướp của các người."
"Ngươi giết cha ta, ta liều mạng với ngươi."
"Chỉ bằng ngươi?"
"Hỗn đản, không cho phép ngươi chạm vào kiếm Thừa Ảnh. A a a - - - - - - - - "
Trong động truyền đến một trận tiếng kêu gào tê liệt phế tâm.
"Đại ca, để cho thuộc hạ giết thằng nhãi này, hắn dám vô lễ với người."
"Đáng chết, Lai Đan, tên hỗn đản nào dám động tay động chân trên thanh kiếm của cha?"
"Ha ha ha, dựa vào ngươi làm sao có thể phá bỏ phong ấn Thừa Ảnh kiếm?"
"Nga? Nói như vậy chuôi kiếm này là bị phong ấn?"
"A a a a a - - - - - - có chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết."
"Không sao, ta có thủ đoạn bắt ngươi nói ra. Người đâu, bắt hắn treo lên cho ta."
"Giới công tử, chúng ta ở chỗ này chờ sao?" Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, hiển nhiên đây đúng là nơi có Ngụy Hắc Noãn cùng một đoàn thủ hạ của hắn.
"Không vội." Giới Tử Thôi rất bình tĩnh.
"Giới công tử, trời đang đen nhanh, ta lo đỉnh núi có gió lớn, thân thể công chúa không chịu nổi." Tang Du cũng có chút nóng nảy.
"Ngụy Hắc Noãn là người Đông Di, các ngươi là người Tề đã tiêu diệt họ, hủy này phục sức, lần trước giao thủ đã là may mắn chúng ta mới thoát khỏi, nếu bây giờ nổi lên xung đột ngay mặt, hậu quả không thể lường trước được."
"Nhưng mà, Giới công tử, chúng ta cũng không thể cả đêm chờ ở chỗ này." Tang Du không hổ là tâm phúc của Tiểu Bạch, lời nói ra đều là suy nghĩ của Tiểu Bạch.
"Không vội, chờ đêm xuống, đám người bọn họ sẽ đi."
Tang Du nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Tiểu Bạch thông suốt ánh mắt của hắn, Văn Khương cũng nhích lại gần trong lòng hắn. Chỉ có cả người Giới Tử Thôi nhàn nhạt tựa vào trên đá, áo dài màu gừng với màu mực cùng sợi tóc theo dần dần trôi dạt theo gió, hình dáng kia, thần sắc kia, không khác gì người tuyệt trần hậu thế. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.