Văn Khương

Chương 11: Giới Tử Thôi thần bí

Lưu Ly

23/03/2017

Màn đêm sáng tỏ cất dấu một suy nghĩ ưu sầu, ánh trăng không phải sáng ngời như vậy, ánh sáng ảm đạm lặng lẽ dừng ở trên mặt.

Văn Khương lăn qua lộn lại ngủ không được, ước chừng là điều kiện sống trong vương cung quá tốt, đến nơi như vậy, ngược lại có chút khó có thể ngủ.

Nàng vãnh tai nghe ngoài cửa sổ âm thanh lá cây bị gió thổi đến kêu xào xạc, trong lòng sợ hãi từ đâu dâng nhè nhẹ tới. Nhưng nghĩ lại, Thảo Môi Bì Phu và tam ca đều đang ở trong phòng nàng, liền an tâm một chút.

Mắt châu nghịch ngợm trời sinh của nàng đảo mắt nhìn quanh, rón ra rón rén nhảy xuống giường, lặng lẽ mở cửa phòng ra theo vách tường rồi đi qua gian phòng tam ca đang nói chuyện phiếm.

Vốn tưởng rằng nữ tử tuyệt sắc kia vẫn còn ở đó, lại chỉ nghe thấy tam ca cùng âm thanh một nam nhân khác. Thanh âm bọn họ rất thấp, nhưng nàng nghe loáng thoáng vài chữ thần binh thượng cổ, ấn tượng trong tai nàng, tam ca của nàng luôn là người tao nhã lạnh lùng thích yên tĩnh, làm sao hắn có thể thấy hứng thú với cái thần binh gì đó?

Nội dung nói chuyện làm nàng càng tò mò hơn.

"Tiểu muội" nàng vừa trở lại phòng mình chợt nghe âm thanh tam ca bước chân tới.

"Đã trễ thế này còn đứng nghe lén cạnh tường?" Hắn cười rồi phủ thêm áo khoác dày của mình cho nàng, Văn Khương ngửi được trên quần áo có mùi hương nước hoa*, nàng nhíu nhíu mày, chắc là mùi hương của nữ tử mỹ lệ kia, lòng của nàng có điểm mất mát.

*Nguyên văn là mùi hương Molly mà err... Mình không biết dịch là gì.

"Vâng, vậy cũng được." Nàng đảo mắt châu tròn, lại cười rộ lên, "Nhưng mà, ca ca đồng ý khi trở về sẽ dẫn muội đi xem trường thành mới xây, muội chưa từng đi qua, nói cho muội biết đi, hình dáng nó như thế nào?"

"Ngày mai có chịu đi không?"

"Không đi "

Thời điểm hai huynh muội nói nói cười cười, ngoài phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn như tiếng đánh nhau.

"Hừ" Công tử Tiểu Bạch làm thế thủ với Văn Khương, ý bảo nàng đừng lên tiếng và đứng sau lưng mình.

"Ca" Văn Khương vừa định mở miệng hỏi chút cái gì đã bị hắn lấy ngón tay khe khẽ đặt trên môi, đôi môi mềm ấm áp của nữ hài truyền đến cảm xúc hấp dẫn, công tử tiểu bạch cảm thấy hạ thân căng thẳng.

Bà nọi nó, có vậy mà cũng...

"Đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là bọn hắn có rất nhiều người, ta có thể chống cự hơn muội, cho nên, muội phải trốn thật kĩ, hiểu không?"

"Tam ca cẩn thận."

Hắn mỉm cười với nàng, liền xoay người tiến vào trong viện.



Văn Khương trốn vào rương cũ mục nát trong góc sáng, lòng bất an mà đợi.

"Các ngươi đến đây có mục đích gì?" Công tử Tiểu Bạch đỡ được chiêu thức sắc bén Hắc Đản.

"Tiểu Bạch công tử, người Đông Di chúng ta bị Tề quốc các ngươi áp bức đến mức đã không có nhà lại không có nước, ngươi nói xem?" Nói xong Hắc Đản lại hung hăng phi tới hắn.

"Công tử cẩn thận." Một mình Thảo Môi Bì Phu đang chống lại những người khác bên kia phòng của công tử đồng thời hô to một tiếng với công tử.

"Người Đông Di không tuân thủ luật pháp, có liên quan gì tới người Tề chúng ta?" Công tử Tiểu Bạch nhận ra khí lực của đối phương cực kỳ kinh khủng, hổ khẩu* của hắn bị thương bởi kiếm của mình.

*Hổ khẩu (虎口): Chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ

"Bá ——" chỉ thấy ngân châm của vô số ám vệ phóng đến, hai vị công tử và Thảo Môi Bì Phu vội vàng trốn đi.

"Chúng ta có nhiều người, đánh tiếp, các ngươi cũng không giành được thế chủ động, ta khuyên các ngươi nên bỏ cuộc đi." Mặt Hắc Đản dữ tợn cười hắc hắc, căn bản không đem bọn họ để vào mắt.

"Có khinh người quá đáng không?" Đột nhiên, trong không trung truyền đến thanh âm nữ tử.

"Là ai?" Hắc Đản và đám người đều giật mình.

Một thân ảnh sắc đen lướt nhẹ đáp xuống trong đình viện, nàng thân như ánh trăng, đầu đội mũ thần tinh xảo, mọi người mặc dù không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng tuyệt đối có thể đoán ra được nàng cũng có khí thế tao nhã.

"Xin hỏi, các hạ là?" Hắc Đản luôn tự đề cao bản thân mình, căn bản không đem người tới để vào mắt.

"Bồng bềnh độc lập tuyệt trần, không hỏi tối thì không hỏi tình." Nàng chỉ nói một câu này.

"Phong cô nương? Là Phong cô nương - người thừa kế Hồ Thịnh phục sinh Tiên Thiên trên giang hồ đồn đại." Công tử Tiểu Bạch mở miệng đầu tiên.

"Sát khí của các ngươi quá nặng, nhanh chóng thu hồi lại đi." Nàng cũng không để ý tới công tử Tiểu Bạch, lập tức đi đến trước mặt Hắc Đản phóng ra sợi chỉ mỏng, người chỉ cách hắn có vài thước, đã thấy thân hình hắc lắc điên cuồng, đứng không vững.

"Không, ngươi điên rồi" Khóe miệng Hắc Đản đã chảy ra máu, phát lệnh cho thủ hạ và những người liên quan tới phục thù "Chúng ta đi."

"Tạ ân cô nương cứu mạng." Thảo Môi Bì Phu làm dáng ấp với nàng trước tiên.

Nữ tử toàn thân sắc đen đi tới vị công tử sau lưng công tử Tiểu Bạch, "Nay, ta đã hoàn thành thứ ta nợ ngươi, không hẹn ngày gặp lại."



"Ngươi?" Hắn dừng ở nàng, giống như trên đời có bao nhiêu từ ngữ, lại nhất thời khó mà mở miệng.

Còn chưa đợi công tử Tiểu Bạch nói cảm ơn, nàng đi một vài bước rồi thân hình biến mất, giống như trước giờ chưa từng tới.

"Giới công tử?" Công tử Tiểu Bạch đưa ánh mắt khó hiểu về vị công tử kia.

"Chính là một người cũ mà thôi." Giới Tử Thôi cười hững hờ.

Công tử Tiểu Bạch còn muốn nói nữa, nhưng cảm thấy khí huyết dâng lên, "Phốc ———— "'

"Ca ——" Văn Khương từ trong phòng chạy ra đã thấy công tử Tiểu Bạch cả mồm đầy máu tươi.

"Công tử" Thảo Môi Bì Phu chạy nhanh đỡ lấy hắn.

"Để ta xem." Một bên Giới Tử Thôi chế trụ cổ tay hắn.

"Ca ca ta bị gì vậy?"

Giới Tử Thôi nhíu nhíu mày, "Trước kia hắn từng bị thương rồi?"

Thảo Môi Bì Phu liếc nhìn Văn Khương, sau đó yên lặng gật gật đầu.

"Hắn trúng độc của người Đông Di, này độc có chút khó giải, mà chi phí thì khá mắc."

"Ta không sao," công tử Tiểu Bạch phất phất tay, "Thảo Môi Bì Phu, ngươi đưa Văn Khương trở về Thuần Vu trước."

"Không, muội không đi." Văn Khương nhận ra ngữ khí nói chuyện của hắn càng yêu, nước mắt nhanh chóng tràn ra hốc mắt.

"Đứa ngốc, ta không sao, khóc cái gì?" Công tử Tiểu Bạch lấy thân lau nước mắt của nàng.

"Tóm lại, muội muốn ở với huynh, huynh không thể đuổi muội về."

Một bên Giới Tử Thôi dặn dò Thảo Môi Bì Phu vài câu, sau đó nói với công tử Tiểu Bạch: "Chỗ này cũng không nên ở lâu, các ngươi đi tới trước Lang gia chờ ta."

"Thỉnh công tử hãy cứu ca ca ta." Văn Khương làm dáng ấp*.

*Đại khái là để hai tay trước ngực, nắm chặt lại cúi đầu cảm ơn ấy, nếu ai xem phim cổ trang có thể tưởng tượng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Văn Khương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook