Văn Khương

Chương 12: Thuốc của Giới Tử Thôi

Lưu Ly

23/03/2017

"Công chúa, người chạy xe ngựa có vẻ khá mệt, nên chạy có vẻ chậm, nhưng mà thân thể công tử như vậy, không thể cưỡi ngựa đoạn này. Chỉ có thể làm phiền ngài ngồi lên xe với công tử." Tang Du thấy công tử Tiểu Bạch đã sắp ngủ, không khỏi lo lắng.

"Tang Du, đầu tiên chúng ta tới Lang Gia đi, Giới công tử không phải nói hắn sẽ đuổi theo sau chúng ta, chữa bệnh cho ca ca sao."

"Được, thỉnh công chúa ngồi xuống, ta lên phía trước đánh xe ."

Văn Khương vươn tay nhỏ bé sờ sờ cái trán công tử Tiểu Bạch, phát hiện ra độ ấm nóng dọa người.

Sau tối hôm qua hắn nôn ra máu rồi ngủ liên miên như vậy, bây giờ làm nàng có chút lo lắng, tuy Giới Tử Thôi từng nói đây là hiện tượng bình thường, nhưng là nếu Giới Tử Thôi không kịp chạy tới, chỉ sợ tình trạng của ca ca càng ngày càng tệ.

Nàng thật sự có chút sốt ruột, trong trí nhớ của nàng, tam ca chưa từng yếu ớt như thế, đều là do nàng, vì bảo vệ nàng, hắn mới bị thương.

"Sao lại khóc nữa" cái mũi vừa có ẩm ướt chút thì nàng chợt nghe thanh âm khàn khàn của ca ca, lau mắt ướt, "Ca, huynh có đau quá không, có không thoải mái chỗ nào không."

"Đứa ngốc" xe ngựa đột nhiên xóc nảy kịch liệt một chút, Văn Khương ban đầu là cúi đầu nhìn hắn, kết quả lúc sau ngã xuống trước ngực của hắn.

"Công chúa, có xảy ra chuyện gì không?" Thảo Môi Bì Phu lớn tiếng hỏi .

"Không có việc gì."

"Ca, vừa rồi muội có đụng vết thương huynh không, có nặng lắm không?"

Sau khi công tử Tiểu Bạch trúng độc thân thể cực kỳ không khỏe, giờ phút này càng cứng ngắc hơn, hắn hung hăng dùng tay giữ chặt cổ tay nàng "Của ngươi thủ cung sa đâu?"

Văn Khương sợ tới mức xích người về sau, "Ca, huynh nhìn lầm rồi."

"Văn Khương" hắn đè lại khí huyết cuồn cuộn trong ngực, cưỡng chế tức giận.

"Ca, " Nước mắt của nàng mới tí đã phun trào ra, mang theo tâm đau đến phế liệt xin lỗi.



"Là ai?" Hắn không khỏi thêm lực mạnh vào tay yếu, uấn giận trong mắt hắn ngưng tụ, ánh mắt hắn thiêu đốt nhìn nàng, giống như không tin nàng có thể làm ra chuyện này.

"Thực xin lỗi." Nàng lã chã rơi lệ, mang theo thống khổ với bất an.

"Văn Khương, " Hắn nhẹ ấn ngực bị thương, "Muội không giống Tuyên Khương tỷ tỷ, chính muội không thể thiếu tự trọng."

"Tuyên Khương tỷ tỷ làm sao vậy?" Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, giống như vừa nghe được tin tức không bình thường.

"Chuyện này muội không cần biết." Hắn buông tay cổ tay nàng, kéo lấy thành cửa sổ xe ngựa ngồi dậy.

"Phụ vương đã dạy rằng tỷ tỷ là một người tốt, chẳng lẽ cha lại gạt ta?"

"Văn Khương, muội là công chúa duy nhất của Tề quốc chúng ta, nếu muội cũng giống như Tuyên Khương, khi đó phụ vương sẽ rất tuyệt vọng."

"Tuyên Khương tỷ tỷ đến cuối cùng là sao vậy?"

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, môi đỏ mọng chu ra, làn da nõn nà, tay và cổ tay mềm trắng noãn, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành và dưới thân thể của nàng đã bị đánh dấu. "Hôn sự của muội, đều là do chuyện của Tuyên Khương rơi vào tai Trịnh quốc thái tử nơi đó, cho nên mới bị từ chối."

"Dù sao muội cũng không thích hắn." Văn Khương đô đô cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ không sao cả.

"Vậy muội thích ai? Muội không thể mặc kệ mình thích gì, sẽ lập tức phát sinh chuyện và kéo theo những người không liên quan." Công tử Tiểu Bạch lên giọng, đối với muội muội này, hắn đại khái là quá mức dễ dãi.

"Không phải lỗi của muội." Văn Khương bị vẻ mặt nghiêm khắc của hắn dọa, phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất không được.

"Vậy muội có định gả cho người nọ không?"

"Làm sao có thể?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn.

"Vậy tại sao lại cho người ta tùy ý chạm vào muội?" Hắn che lồng ngực của mình, hiệu lực của loại độc kia càng phát tán mạnh hơn.

"Là đại ca, hắn..." Văn Khương cúi hạ ánh mắt xuống.



"Muội nói cái gì?" Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt mang theo điên cuồng và đau đớn khó có thể tin, tay dựa trên bệ cửa sổ xe ngựa mạnh mẽ dùng sức, đem bệ cửa sổ bằng gỗ bóp nát thành nhiều mảnh, "Đáng chết. Hắn luôn luôn thích làm xằng làm bậy, thế mà ngay cả muội cũng không buông tha."

"Muội xin lỗi" Văn Khương nước mắt như mưa rơi.

Dung nhan lê hoa đái vũ giờ phút này nhìn thấy xinh đẹp đến hết hồn, trên người nàng truyền đến hương hoa quế thản nhiên, làm sự nổi giận của hắn choáng váng.

"Công tử, Giới công tử chờ chúng ta phía trước." Tang Du ngồi trên ngựa đầu xe, ngừng xe ngựa.

Giới Tử Thôi vén lên rèm xe ngựa, "Thỉnh công chúa đến phòng trước dùng lửa nhỏ sắc thuốc này nửa canh giờ, Tang Du và ta phải đi tìm hai loại thuốc khác nhau, nếu không làm theo sẽ khiến độc dược trong cơ thể phát tán đến mức khủng khiếp, sợ khó có thể khỏi hẳn."

Văn Khương nhận thuốc, "Đa tạ Giới công tử."

Đợi sau khi Tang Du và Giới Tử Thôi sắp xếp hai người ổn thỏa, Văn Khương tiễn bước hai người rồi giúp đỡ công tử Tiểu Bạch dựa vào trên đống cỏ khô, mình làm theo lời đi sắc thuốc.

Vừa mới sắc xong thuốc đổ vào trong bát, trời đã nổi mưa to, hạt mưa lớn rơi xuống, rớt xuống bệ cửa vang lên tiếng bịch bịch. Mưa rơi càng lớn, trời đất giống như được che bởi bức rèm vô cùng rộng lớn, một mảng sương mù mê mang. Mưa rơi xuống đỉnh xe ngựa đối diện, từng hạt nước văng lên tung tóe, giống một tầng khói mỏng bao phủ trên đầu. Mưa theo mái hiên chảy xuống dưới, ban đầu giống chuỗi ngọc bị đứt, dần dần gắn bó thành một sợi dây, trên đất nước càng ngày càng nhiều, tụ hợp lại thành từng dòng suối nhỏ và hẹp.

"Ca, uống thuốc ." Nửa thân Văn Khương đều bị gió thổi mưa xối đi vào phòng.

"Phòng này nhỏ, lại không che được mưa gió, muội nhanh chạy đi thay quần áo sạch sẽ." Công tử Tiểu Bạch một ngụm uống sạch.

"Quần áo đều không ở trên xe ngựa, chờ mưa tí nữa tạnh, ca ca không cần lo lắng cho muội." Văn Khương vén vén mái tóc bị mưa ướt, lại không biết quần áo trắng thuần khiết sau khi bị mưa to xối dán chặt lên người, dáng người lả lướt dưới quần áo ướt vừa nhìn đã thích ngay.

Công tử Tiểu Bạch cảm giác bụng dưới phản ứng mạnh như một cây đuốc vừa bị đốt, thuốc vừa uống vào cũng làm yết hầu khô lại.

"Ta mệt" Hắn phất tay áo với nàng, ý bảo nàng tránh xa hắn một chút.

"Ca, huynh không sao chứ?" Văn Khương nào hiểu thâm ý của hắn, một mực cho rằng thân thể hắn không thoải mái, tay nhỏ bé lạnh như băng vô ý xoa gương mặt tuấn mỹ của hắn, phát hiện ra độ ấm cao dọa người.

"Đáng chết ——" Công tử Tiểu Bạch ôm kín ngực, "Giới Tử Thôi bỏ gì vào trong thuốc? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Văn Khương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook