Chương 4
Điển Tâm
12/06/2014
Vấn Nhi cầm theo giỏ đựng đồ ăn, mờ mịt trở lại dãy nhà dài.
Một tiếng rống vang lên không dứt bên tai, nơi nơi đều là người chạy tới chạy lui, thanh âm ồn ào náo động có mặt ở khắp nơi. Nhưng nhìn mọi người như hỗn loạn, kì thực đã được huấn luyện có tổ chức, cùng nhau tiến lên đều có trật tự.
Chỉ chốc lát sau, cửa trại mở, cầu gỗ oanh một tiếng bị hạ xuống, các nam nhân rống giận kêu to, xoay người lên ngựa, động tác nhanh nhẹn gọn gàng.
Hoắc Ưng rít gào vang tận mây xanh, hắn một tay cầm kiếm, trên vai rộng lớn có đeo trường cung, một thân hắc y, giục ngựa dẫn đầu chạy đi, bộ dáng cuồng dã, bừng tỉnh chiến thần.
Chúng hán tử trong trại cùng giục ngựa, theo sát phía sau Hoắc Ưng, chạy chồm ra trại, làm đất cát bay bụi mù. Rầm rập tiếng vó ngựa, chấn động mặt đất, từ gan bàn chân truyền tới ngực, tất cả mọi người đều không hoảng hốt.
Đại đội nhân mã rời đi cực nhanh chóng, chỉ một lát sau, các nam nhân đã không thấy bóng dáng, trong trại từ ồn ào chuyển sang im lặng.
Nhóm nữ quyến đứng ở tại chỗ, nhìn nhân mã đi xa, lo lắng dấy lên ở trong lòng.
“Đại nương, bọn họ sẽ không có việc gì chứ?” con dâu của Trương gia nhìn tướng công nhà mình rời đi, không khỏi có chút lo lắng. Mấy năm qua, sơn trại cùng Cán Sa Thành thủy chung đếu sống bình an, không liên quan, gây hấn gì với nhau, như thế nào lúc này nhưng lại đột nhiên phái binh tấn công đến đây?
“Yên tâm, không có việc gì, người nào đến đây nếu gặp phải quân ta há có thể thắng nổi?” Phương đại nương vỗ vỗ bàn tay của phụ nhân nọ, muốn nàng an tâm.
Con dâu của Trương gia lắc lắc đầu, trong mắt sầu lo lại vẫn như cũ chưa mất . “ Nhưng là, lúc này người mà bọn họ đối mặt, nhưng là Hắc Sam quân, ta e ngại….” (Hắc Sam quân : ai đọc tr Thuần Hán Kí [nằm trong hệ liệt Cán Sa thành ] sẽ rõ: Sở Cuồng là ca ca của chị nhân vật chính trong truyện này, đứng đầu chỉ huy Hắc Sam quân )
Muội muội của Vương gia nghe thấy lời đó, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch, hai tay vò vò váy vải thô.
“Đúng vậy, đại nương, Phương Vũ Y chủ của Cán Sa Thành đã được gả cho Hắc Sam quân Sở Cuồng, nam nhân kia dẫn dắt Hắc Sam quân, ở phương bắc không ai có thể địch nổi hắn a!”
Phương đại nương trong mắt hiện lên lo lắng, trên mặt vẫn là nở ra tươi cười, cố gắng trấn an tâm của mọi người.
“Lo lắng cái gì ? Danh hiệu [ Sơn Lang ] kia của trại chủ cũng không phải là bình thường, có lẽ Hắc Sam quân đã thắng rất nhiều trận, nhưng nếu ở trong Cửu sơn Thập Bát này, không ai có thể đọ được với Sơn Lang.”
Vấn Nhi thủy chung đứng ở một bên, không tiến lên phía trước một bước nào. Nàng đứng ở tại chỗ, thần sắc có chút giật mình, nhưng bốn phía nói chuyện, mỗi một từ, mỗi một câu, tất cả đều đi vào trong tai nàng, ở trong đầu không ngừng vang lên tiếng vọng
Cán Sa Thành?
Trong đầu nàng dần dần hiện ra vô số hình ảnh, là hai bên thành bán nhiều gấm vóc, tơ lụa, còn có một phong thư.
Hắc Sam quân?
Tâm trí một trận đau đớn, nàng nhắm lại hai tròng mắt, xoa xoa huyệt thái dương, lại nhớ lại một hình ảnh khác. Tầng sương mù dày đặc trong đầu dần dần tản ra, nàng nhớ tới phương bắc tuyết rơi lớn rét đậm, một người nam nhân cao lớn khôi ngô, lại đối với nàng che chở, ở phía sau hắn, có một đại quân đội mặc hắc y đi theo.
Khanh Khanh cô nương.
Nàng nhớ mang máng, những nam nhân mặc hắc y này, tất cả đều gọi nàng như vậy.
Sở Cuồng?
Vấn Nhi cúi đầu, đầu đau cơ hồ không thể tự hỏi.
Nương, ta muốn đi phía nam, ca ca ở nơi đó cưới vợ thành gia.
Là cưới cô nương nhà ai ?
Chủ của Cán Sa Thành – Phương Vũ Y —-
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong đầu thoát ra càng nhiều hình ảnh, trí nhớ mơ hồ, giờ phút này tất cả đều hiện lên, trở nên phá lệ rõ ràng.
Sương mù dày đặc tản ra!
“A —-” Nàng hô nhỏ, tay nhỏ bé che môi đỏ mọng, giỏ đựng đồ ăn rơi xuống , bát đũa lăn ra khỏi giỏ.
Càng nhiều hình ảnh vọt tới, như là từng đợt sóng triều, suýt nữa muốn bao phủ nàng, thân hình kiều nhỏ lung lay sắp đổ, nàng nhớ tới càng nhiều, càng nhiều.
Trong núi rừng rậm rạp, âm u, đội Hổ Trướng huynh đệ của Hắc Sam quân hộ tống nàng, đưa nàng đi Cán Sa Thành, cùng đại ca gặp nhau, trên đường lại gặp mai phục, vô số đao kiếm ở trước mắt nàng vung lên, các huynh đệ của đội Hổ Trướng liều chết che chở nàng —-
Thiệt nhiều kẻ thù, thiệt nhiều máu tươi, bọn họ không có khả năng địch lại chúng.
Khanh Khanh cô nương, chạy mau
Không!
Đi mau, theo từ nơi này xuyên qua cây cối, chính là sẽ đến Cán Sa Thành.
Đội trưởng đội Hổ Trướng đẩy nàng ra, bàn tay đầy máu in nhuộm trên váy của nàng. Trong núi rừng không biết đường ra, nàng không ngừng trốn, nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm vào nhau càng lúc càng gần, càng lúc càng gần —-
“Vấn Nhi, ngươi không sao chứ?” Phương đại nương thấy nàng thần sắc không đúng, vội vàng đi tới, quan tâm hỏi.
Vấn Nhi?
Không, nàng không phải Vấn Nhi, nàng là Khanh Khanh, Sở Khanh Khanh!
Nàng ở trong rừng chạy trốn, không có thể chạy trốn tới Cán Sa thành được, cũng không bị truy binh đuổi được, ngược lại một cước trượt chân , theo vách núi ngã xuống, mất đi trí nhớ, được Hoắc Ưng cứu về đây.
Như vậy, các huynh đệ của đội Hổ Trướng đâu?
Nàng rùng mình, hai tay ôm đầu, hai đầu gối của nàng mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất, thân hình kiều nhỏ lạnh run.
“Làm sao vậy? Ngươi là chỗ nào không thoải mái?” Phương đại nương nắm tay của nàng, gấp đến độ nắm thật chặt, quay đầu đối với nữ quyến đứng xung quanh phân phó nói: “Còn đứng lăng ngốc ở đó làm gì? Nhanh đi tìm đại phu đến a!”
“Đại phu đã đi theo trại chủ, đi nghênh chiến Hắc Sam quân, không có ở trong trại a!” Một vị phụ nhân hồi đáp, lo lắng đi vắt lấy một chiếc khăn ướt, nghĩ muốn lau trán cho Khanh Khanh.
Sở Cuồng —- đại ca —-
Thảm, đại ca!
Khanh Khanh đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng như tuyết, tiếp theo trong nháy mắt, nàng vạn phần kinh hoảng đứng dậy, hướng cửa trại đang được nâng lên chạy đi.
Đại ca rất lợi hại, chưa bao giờ từng chiến bại, nếu Hoắc Ưng cùng đại ca chống lại nhau, như vậy —-
Nàng càng nghĩ càng hoảng, trong đầu đều là nghĩ đến cặp con ngươi đen hung ác nham hiểm lạnh như băng kia, bàn chân nhỏ nhắn chạy nhanh hơn.
“Vấn Nhi? Sao lại thế này?! Vấn Nhi –” Phương đại nương bị nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng đuổi theo sau, đã thấy nàng đang chạy tới hướng cửa trại đang được kéo lên, chạy gần đến trên cây cầu gỗ đã muốn nghiêng .
Thủ vệ kéo cây cầu kiều đóng cửa , nhìn thấy thân ảnh kiều nhỏ kia, chạy nhanh lại buông móc xích ra, cửa ầm ầm đổ xuống, bắc qua khe suối, khiến cho vang lên một tiếng thật lớn.
Nàng bởi vì chấn động mà nghiêng ngả, ngã sấp ở trên cây cầu kiều, lại lập tức đứng dậy, bàn chân nhỏ bé chạy nhanh đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, đợi đến khi hồi phục lại tinh thần, nàng đã sớm nhập vào núi rừng, không thấy bóng dáng.
~~~~~~~~~~~~~~~
Đó là cái gì?
Cách đó thật xa, đại đội nhân mã giục ngựa quay lại trại, liền nhìn thấy một bóng đen nhỏ lắc lắc lắc.
Sau đó, bóng đen nhỏ càng ngày càng lớn, thành một bóng người mảnh khảnh
Hoắc Ưng cưỡi ngựa đi đầu, mặt nhăn, mày rậm nhíu lại, bàn tay to giơ lên, nhân mã đi theo phía sau lập tức ngừng lại.
Thân ảnh nhỏ bé theo trên sườn núi chạy xuống dưới, chạy không đến hai bước liền ngã nhào xuống đất, sau khi té ngã lại đứng lên, tiếp tục phương hướng bọn họ chạy vội lại đây, nhưng là không bao lâu, lại ngã lộn nhào chổng vó lên trời.
“Kia không phải Vấn Nhi sao?” Trương Gia Bảo cưỡi ngựa ở bên cạnh trại chủ, nheo mắt lại, xác định người đang tới là người nào.
“Nàng ở đây làm gì ?” Cẩu Tử Thất nhướng mi, nhìn nàng nghiêng ngả lảo đảo.
Tương lão Nhị dướn cao cổ, tự hỏi trong chốc lát. “Ách…… Đại khái…… Ân…… Hình như nàng đang lyện tập té ngã?”
Lời này vừa nói ra, phía sau liền truyền đến tiếng cười trộm.
Vấn Nhi ở phía trước vẫn là chuyên tâm chạy, không phát hiện bọn họ đã muốn dừng lại. Nàng té ngã sau lại đứng lên, hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới.
Vì thế, mọi người tất cả đều trừng lớn mắt, nhìn nàng chạy chật vật, té ngã, lại lần nữa đứng dậy.
Từ sơn đạo đi ra, nàng toàn dùng phương thức này để đi tới, khi tiếp cận chân núi, dưới chân nàng là sườn núi trống rỗng, tiếp theo thùng thùng thùng lăn xuống triền núi, cuối cùng theo mỗi tiếng vang lên là cả người nàng dính đầy bùn đất.
Trừ bỏ Hoắc Ưng ở ngoài, tất cả mọi người đang ôm bụng phát ra tiếng cười.
Khanh Khanh một thân dính nước bùn, lại giống như một oa nhi bẩn thỉu, tiếng cười của các nam nhân làm cho nàng xấu hổ, mặt đỏ lên. Nàng giãy dụa chật vật cố gắng đứng lên, dùng tay nhỏ bé lau đi bùn đất trên da thịt trắng nõn nà như tuyết.
Tiếng vó ngựa đến gần, bốn chân thật dài của con ngựa dừng lại ở bên cạnh nàng, nàng ngẩng đầu lên, đáng thương hề hề nhìn Hoắc Ưng.
“Nếu muốn tự sát, liền cút xa một chút cho ta, đừng ở trước mặt ta biểu diễn té nhào gãy cổ.” Hắn khuôn mặt lạnh lùng nói.
Nàng mặt càng hồng, khẽ cắn môi dưới.
“Ta —- ta không có thói quen đi sơn đạo.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
“Ngươi thói quen lăn trên mặt đất?” Hắn nhíu mày.
Phía sau lại truyền đến tiếng cười, Hoắc Ưng chậm rãi quay đầu lại, mặc sắc lạnh như băng nhìn đảo qua mọi người, tiếng cười trong nháy mắt biến mất, tất cả mọi người cúi đầu, không dám sẽ đem tầm mắt nhìn lên trên người hai người bọn họ .
“Ngươi ra trại làm cái gì?” Hắn cúi đầu, nhìn một thân nàng dính đầy bùn đất, phát hiện thân hình kiều nhỏ kia, bởi vì dính nước bùn, đang lạnh run run.
“Ta —- ách, Phương đại nương nói, Hắc Sam quân rất lợi hại, ta thực lo lắng, cho nên —-” Nàng nói được ấp a ấp úng, tầm mắt ở trên người mọi người dạo qua một vòng, phát hiện không ít người trên người có vài vết thương, dính không ít vết máu, nhìn ra được là lúc giao chiến, khẳng định là tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Cẩu Tử Thất hừ một tiếng, tuy rằng trong lòng có sợ hãi, ngoài miệng lại còn tại đây cậy mạnh. “ Lợi hại gì? Gặp phải trại chủ của chúng ta, còn không phải cum cúp mang theo cái đuôi chạy trở về Cán Sa Thành.”
Khanh Khanh sắc mặt trở nên tái nhợt, run run càng lợi hại hơn, một lòng thực sự rất loạn, không biết nên vì người nào lo lắng. hai bên tranh đấu, một bên là đại ca nàng rất kính yêu, một bên còn lại là Hoắc Ưng —-
Cho dù trí nhớ khôi phục, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để ăn ngay nói thật ,nếu mọi người biết nàng là muội muội của Sở Cuồng, khẳng định sẽ không vui . Đại ca cực chẳng đã có thể là vì nàng, mới dùng binh tấn công sơn trại.
“Nếu không phải Phương Vũ Y xông tới, trại chủ đã sớm đem Sở Cuồng đánh bại rồi” Tương lão Nhị bĩu môi, nhớ tới đám Hắc Sam quân nhanh nhẹn dũng mãnh kia, liền cảm thấy một bụng tức giận
Kỳ thật, trận chiến dịch này thật gian nan, vượt quá xa mong muốn của bọn họ. Hắc Sam quân dũng mãnh thiện chiến, xác thực không dễ ứng phó, hai quân giao tranh, nếu chiến đấu triền miên suốt cả ngày, khó có thể phân ra là bên nào chiếm thượng phong.
Trại chủ nguyên bản đã rút tên ra, chuẩn bị làm cho Sở Cuồng rơi vào cái chết của vạn tiễn xuyên tâm, nhưng Phương Vũ Y xuất hiện, lại làm cho hắn thế công đột nhiên ngừng, thậm chí thu tên lui binh.
“Trại chủ, vì sao muốn bỏ qua cho hắn?” Phía sau có người la hét.
Hoắc Ưng không quay đầu. “Phương Vũ Y.”
“Người đàn bà này liên quan gì đến chuyện đó?” Có người nói thầm.
“Mấy năm nay, có người thỉnh thoảng đưa đồ ăn vào trong trại.” Hoắc Ưng thản nhiên nói.
“Ách —- kia cùng việc này có quan hệ gì ?” Mọi người vẫn là khó hiểu không nghĩ ra được, vẻ mặt hoang mang.
“Đó là Phương Vũ Y.” Hắn đơn giản tuyên bố.
Yên tĩnh bao phủ bốn phía, một lúc lâu sau, các nam nhân mặt đầy kinh ngạc, ầm ỹ thành một đoàn.
“Không có khả năng, trại chủ, đưa đồ ăn đến là một vị tiểu ca trẻ tuổi a!”
“Nàng nữ phẫn nam trang.” Hắn nhận ra được khuôn mặt kia , vô luận nam trang hay nữ trang, mỹ mạo của Phương Vũ Y làm cho người ta ấn tượng khắc sâu. (nữ phẫn nam trang: nữ cải trang thành nam nhân)
Đối với vị tiểu ca kia, toàn sơn trại đều cảm kích cực kỳ, đồ ăn mang tới này cho dù ở năm mất mùa mọi người cũng sẽ được ấm lo. Các nam nhân nghị luận, căn bản không thể tưởng được, tiểu ca kia kỳ thật là một cô nương, càng không nghĩ đến, nàng đúng là chủ của Cán Sa Thành – Phương Vũ Y.
Cái này tốt lắm, cho dù đối với Sở Cuồng nếu không thích, cũng vẫn còn nhân tình đối với Phương Vũ Y , cũng khó trách trại chủ đột nhiên lui binh, không cùng Hắc Sam quân chấp nhặt.
Cẩu Tử Thất cau mày, trong lòng vẫn là không thoải mái. “ Nhưng tên này thật là khó hiểu, nói chúng ta giết người của hắn.”
Khanh Khanh cắn môi đỏ mọng, nuốt xuống kinh hô, hai tay trắng nõn nắm chặt vào nhau
Đại ca là vì Sơn Lang giết huynh đệ đội Hổ Trướng, lại cướp đi nàng, mới khởi binh báo lại cừu sao?
“Việc tên kia nói, có thể hay không liên quan đến việc lúc trước chúng ta phát hiện ở trong khe núi có hơn trăm thi thể?” Có người nói
“Uy, kia cũng không phải chúng ta làm!”
Mày rậm nhíu chặt, trong con ngươi đen âm u hiện lên một chút hào quang.
“Phái người đi thăm dò rõ ràng, là ai ở trong Cửu sơn Thập Bát gây loạn.” Hoắc Ưng đơn giản nói.
“Đã biết.”
Hắn gật đầu, hơi chút xoay người, cánh tay dài hướng trong nước bùn vươn tới, dễ dàng đã đem Khanh Khanh đưa lên ngựa.
Khanh Khanh hô nhỏ một tiếng, thân mình đột nhiên bay lên không, sợ tới mức vội vàng ôm chặt lấy cổ Hoắc Ưng, sợ sẽ bị ngã xuống ngựa.
Cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm trụ cổ hắn, thân hình nhỏ nhắn nằm gọn ở trong lòng hắn, tiếp xúc với bộ ngực để nửa trần của hắn. Một loại nhiệt độ cơ thể nóng bỏng thuộc về nam nhân, cùng với mùi xạ hương thản nhiên tỏa ra, vây quanh toàn bộ cảm quan của nàng, làm cho nàng có cảm giác kích thích lạ khác thường .
Hoắc Ưng nhìn nàng, vẻ mặt bí hiểm.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
“Ta lo lắng cho ngươi.” Nàng thốt ra.
“Vì sao lo lắng cho ta?” Hắn lại hỏi.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, muốn nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì .
Khanh Khanh đáp không được.
Nam nhân trước mắt này là địch thủ của đại ca, nàng cho dù không có ác cảm với hắn, cũng nên kính nhi viễn chi (*), có thể nào vừa nghe đến hai người giao thủ, nàng lại đem đại ca để sang một bên , lộ vẻ lo lắng an nguy cho Hoắc Ưng, lại còn ở trong lòng hắn, cùng vành tai hắn và tóc mai của mình chạm vào nhau?
(*kính nhi viễn chi : 敬而遠之: Kính: Tôn trọng, cung kính. Nhi: mà. Viễn: xa. Chi: tiếng đệm (hư tự).
Kính nhi viễn chi là kính trọng mà phải xa ra, không nên gần gũi.)
Nha, có phải vì cú ngã lúc trước kia, có phải hay không đã đem giáo dưỡng của nàng cũng ngã vào trong khe suối rồi?
Nếu đổi lại là dĩ vãng, nàng vừa thấy nam tử trưởng thành, sẽ vội vàng tránh đi, làm sao còn có thể chạy vội mà đến, ỷ ôi ở nửa thân trần trong ngực của hắn ? Kia nhưng là chuyện nàng chưa bao giờ nghĩ tới a!
Hắn cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực tới gần, làm cho lòng của nàng nhảy loạn lên, khẩn trương, mà lại run run.
“Trả lời ta.” Hoắc Ưng thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ.
“Bởi vì ngươi —- ngươi đã cứu ta, cho nên —- cho nên ta lo lắng —-” Nàng không biết làm sao, hai má nóng hồng, không dám nhìn hắn.
Ngữ điệu mềm nhẹ kia, nghe vào trong tai nàng, vẫn có cảm giác đã có uy hiếp, bức bách cường đại, nàng muốn né ra, lại ngay cả dũng khí nhảy xuống ngựa đều không có.
“Phải không?” Hắn ý vị thâm trường nói, hai tròng mắt u ám.
Khanh Khanh lung tung gật đầu, lặng lẽ thu hồi hai tay, nhưng một đôi tay không hề vòng trụ cổ hắn, sẽ không biết nên để nơi nào. Quay tròn mắt to, hướng nửa thân trần trong ngực kia liếc mắt ngắm một cái, lập cúi đầu xuống, mặt càng thêm đỏ
Trời ạ, nàng là làm sao vậy? Có thể nào nhìn chằm chằm ngực của nam nhân ?!
Nàng âm thầm mắng bản thân, lại không tự chủ được hồi tưởng, Hoắc Ưng da thịt ngăm đen, khí lực to lớn, trên vai bị thương —-
Thương?!
Khanh Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trừng lớn hai tròng mắt.
“Ngươi bị thương?” Nàng hô nhỏ, lúc này mới phát hiện, trên vai rắn chắc có một vết thương do đao chém, máu tươi vẫn đang chảy, hắc bào trên người hắn, sớm bị máu tươi tẩm thấm ướt.
Kinh hoảng trong lòng bùng nổ, nàng cảm thấy hơi thở căng thẳng, dòng lệ trong ánh mắt trong suốt lập tức rơi xuống, nước mắt giống như những hạt trân châu, lăn xuống hai gò má phấn hồng , tay nhỏ bé vội vàng ở trên người hắn kiểm tra.
“Ngươi có đau hay không?! Còn có chỗ nào bị thương không?” Nàng một bên khóc một bên hỏi, môi đỏ mọng run run, nước mắt rơi trên ngực hắn.
Đại đội nhân mã đi theo phía sau, nhìn thấy cử chỉ của Khanh Khanh, tất cả đều giơ tay lên dụi dụi hai mắt, nhằm xác định bản thân không hoa mắt.
Oa nhi nhem nhuốc này lá gan cũng thật lớn a! Bọn họ đi theo bên người trại chủ đã nhiều năm, nhưng chưa từng gặp qua người nào dám đem hai tay sờ soạng kiểm tra ở trên người trại chủ.
Tay nhỏ bé trắng noãn sờ soạng, xốc lên hắc bào đã hơi rách, cẩn thận sờ chỗ bị đao đả thương .
“Đau không ? Có phải hay không rất đau?” Nàng nghẹn ngào thấp giọng hỏi, ngửa đầu nhìn Hoắc Ưng, đột nhiên trong lòng cảm thấy tức giận đại ca —-
Hoắc Ưng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa mang vũ (*) , hai tròng mắt càng thêm thâm u, tinh quang phóng ra bốn phía. (* lê hoa mang vũ : hạt mưa đọng lại trên cánh hoa lê , ý nói là khóc nhưng vẫn làm động lòng người )
Vết thương do đao đả thương kì thật không nghiêm trọng lắm, hắn thân thủ mạnh mẽ, người bình thường khó có thể sánh được, Sở Cuồng tuy võ nghệ rất cao, nhưng cũng khó có thể lấy được tính mạng của hắn, chính là để lại một đao ở trên vai hắn, nếu không phải nàng phát hiện ra, hắn đã cơ hồ muốn quên chỗ miệng vết thương kia.
Chính là, cử chỉ thân thiết của nàng cùng nước mắt, đột phá một tầng băng trong ngực hắn, có một cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng hắn —-
“Ngươi có đau hay không?” Khanh Khanh vẫn còn truy vấn, không phát hiện hắn trong nháy mắt, ánh mắt đã thay đổi, phát ra quang mang.
Hoắc Ưng không có trả lời, rồi đột nhiên vòng cánh tay dài ôm thật chặt nàng, đem thân hình kiều nhỏ kia ôm chặt vào trong lòng, hơi thở nóng bỏng bao trùm nàng, tìm kiếm chuẩn xác môi đỏ mọng đầy đặn như cánh hoa, tự mình tiến quân thần tốc, nhấm nháp cánh môi mềm mại của nàng,
Hắn hôn nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi trở lại sơn trại đã là buổi trưa
Nụ hôn trên lưng ngựa kia, làm cho nàng mặt đỏ bừng, dọc theo đường đi chỉ dám tránh ở trong lòng hắn, không dám nhô đầu ra, rất sợ nhìn thấy ánh mắt của những người khác .
Nàng từ nhỏ đã thuộc lòng thi thư (*), luôn bị dạy dỗ nên nói năng, cư xử có lễ giáo, nhưng đối mặt với người căn bản không đem lễ giáo để vào mắt như hắn, nụ hôn cực nóng kia, đã hướng mọi người tuyên cáo, nàng là thuộc về hắn
(*thi thư: nằm trong năm quyển sách thời xưa làm nền tảng cho Nho giáo
Kinh Thi :là bộ sách chép những bài ca bài dao từ thời thượng cổ đến đời vua Bình Vương nhà Châu.Học Kinh Thi để di dưỡng tánh tình và mở rộng tri thức của con người.
Kinh Thư là bộ sách chép những Điển, Mô, Huấn, Cáo, Thệ, Mệnh của vua tôi dạy bảo răn nhau, từ đời vua Nghiêu vua Thuấn cho đến đời Đông Châu.Sách ấy được xem là bộ sử rất có giá trị, khiến cho hậu thế có thể biết được tư tưởng của cổ nhân về Đạo lý, chế độ, phép tắc từ đời nọ qua đời kia,)
Nha, nếu tiếp tục ở bên cạnh hắn, nàng khẳng định sẽ bị làm cho hỏng người —-
Liền ngay cả khi đã trở lại sơn trại, Hoác Ưng cũng không cho nàng đi quá xa, cặp con ngươi đen thâm u kia luôn khóa trụ nàng. Khi đại phu xem xét vết thương, hắn cũng ra mệnh lệnh bắt nàng lưu lại, không được rời đi.
Khanh Khanh là thừa dịp lúc đại phu giúp Hoắc Ưng bôi thuốc, xem như không có gì, vụng trộm tiến đến phòng bếp bưng đồ ăn tới . Nàng động tác nhanh chóng, không dám rời đi lâu, sợ hắn sẽ tức giận.
Khi mang đồ ăn tới sân sau của Hoắc Ưng ở, cũng là lúc đại phu vừa vặn thu thập thỏa đáng, đeo theo cái hòm thuốc đi ra.
“Đằng trước còn có huynh đệ phải chờ ta chữa thương, ngươi đến nơi ta bốc thuốc, lĩnh chút thảo dược mang về sác, đẻ cho trại chủ uống.” Hắn công đạo, biết so với lão nhân là hắn này , tiểu cô nương này chăm sóc, khẳng định càng có thể làm cho trại chủ vừa lòng.
“Tốt.” Nàng gật đầu, đi được hai bước, lại xoay người lại, lo lắng hỏi: “ Hứa đại phu, vết thương của trại chủ —-”
“Chính là chỉ bị thương một chút ngoài da , không có gì trở ngại, uống vài thang thuốc sẽ tốt lên .”
Lo lắng trong lòng Khanh Khanh cuối cùng cũng tan mất một ít. Nàng cúi đầu chớp mắt. đối với đại phu vén áo thi lễ.
“Đa tạ Hứa đại phu.” Nàng ôn nhu nói.
Hứa đại phu ngây ngốc trong chốc lát, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. “ Ách, đây là thuộc bổn phận việc của ta.” Hắn chắp tay đáp, từ sau khi nhập trại , chưa từng nghe qua lời nói khách khí như này.
Khanh Khanh ngượng ngùng cười, bưng đồ ăn, xoay người vào sân sau Hoắc Ưng ở .
Hứa đại phu nhìn bóng dáng của nàng , yên lặng lắc đầu.
Xem bộ dáng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn kia, quả nhiên là một tiểu thư khuê các ! Lúc trước có vài lần nhìn thấy nàng , hắn liền mơ hồ đoán ra,cô nương này khẳng định là người xuất thân trong sạch , hiện nay lại nhìn thấy dáng vẻ giơ tay nhấc chân rất tôn trọng người khác của nàng, hắn nhưng là càng thêm xác định phán đoán của mình.
Khi chưa lên núi ở, hắn là danh y trong kinh thành, là vì tránh né tai họa, mới quay đầu nhập vào Sơn Lang.
Ở trong kinh thành, hắn nhưng là đã gặp qua không ít thiên kim, chính là bất luận người nào, so về bộ dáng khí chất, đều không bằng 1% của cô nương này .
Bất quá, cô nương này chắc chắn sẽ không muốn giống như bọn họ trở thành sơn tặc , nếu trở thành áp trại phu nhân, sẽ phát sinh chuyện thú vị gì .
Một tiếng rống vang lên không dứt bên tai, nơi nơi đều là người chạy tới chạy lui, thanh âm ồn ào náo động có mặt ở khắp nơi. Nhưng nhìn mọi người như hỗn loạn, kì thực đã được huấn luyện có tổ chức, cùng nhau tiến lên đều có trật tự.
Chỉ chốc lát sau, cửa trại mở, cầu gỗ oanh một tiếng bị hạ xuống, các nam nhân rống giận kêu to, xoay người lên ngựa, động tác nhanh nhẹn gọn gàng.
Hoắc Ưng rít gào vang tận mây xanh, hắn một tay cầm kiếm, trên vai rộng lớn có đeo trường cung, một thân hắc y, giục ngựa dẫn đầu chạy đi, bộ dáng cuồng dã, bừng tỉnh chiến thần.
Chúng hán tử trong trại cùng giục ngựa, theo sát phía sau Hoắc Ưng, chạy chồm ra trại, làm đất cát bay bụi mù. Rầm rập tiếng vó ngựa, chấn động mặt đất, từ gan bàn chân truyền tới ngực, tất cả mọi người đều không hoảng hốt.
Đại đội nhân mã rời đi cực nhanh chóng, chỉ một lát sau, các nam nhân đã không thấy bóng dáng, trong trại từ ồn ào chuyển sang im lặng.
Nhóm nữ quyến đứng ở tại chỗ, nhìn nhân mã đi xa, lo lắng dấy lên ở trong lòng.
“Đại nương, bọn họ sẽ không có việc gì chứ?” con dâu của Trương gia nhìn tướng công nhà mình rời đi, không khỏi có chút lo lắng. Mấy năm qua, sơn trại cùng Cán Sa Thành thủy chung đếu sống bình an, không liên quan, gây hấn gì với nhau, như thế nào lúc này nhưng lại đột nhiên phái binh tấn công đến đây?
“Yên tâm, không có việc gì, người nào đến đây nếu gặp phải quân ta há có thể thắng nổi?” Phương đại nương vỗ vỗ bàn tay của phụ nhân nọ, muốn nàng an tâm.
Con dâu của Trương gia lắc lắc đầu, trong mắt sầu lo lại vẫn như cũ chưa mất . “ Nhưng là, lúc này người mà bọn họ đối mặt, nhưng là Hắc Sam quân, ta e ngại….” (Hắc Sam quân : ai đọc tr Thuần Hán Kí [nằm trong hệ liệt Cán Sa thành ] sẽ rõ: Sở Cuồng là ca ca của chị nhân vật chính trong truyện này, đứng đầu chỉ huy Hắc Sam quân )
Muội muội của Vương gia nghe thấy lời đó, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch, hai tay vò vò váy vải thô.
“Đúng vậy, đại nương, Phương Vũ Y chủ của Cán Sa Thành đã được gả cho Hắc Sam quân Sở Cuồng, nam nhân kia dẫn dắt Hắc Sam quân, ở phương bắc không ai có thể địch nổi hắn a!”
Phương đại nương trong mắt hiện lên lo lắng, trên mặt vẫn là nở ra tươi cười, cố gắng trấn an tâm của mọi người.
“Lo lắng cái gì ? Danh hiệu [ Sơn Lang ] kia của trại chủ cũng không phải là bình thường, có lẽ Hắc Sam quân đã thắng rất nhiều trận, nhưng nếu ở trong Cửu sơn Thập Bát này, không ai có thể đọ được với Sơn Lang.”
Vấn Nhi thủy chung đứng ở một bên, không tiến lên phía trước một bước nào. Nàng đứng ở tại chỗ, thần sắc có chút giật mình, nhưng bốn phía nói chuyện, mỗi một từ, mỗi một câu, tất cả đều đi vào trong tai nàng, ở trong đầu không ngừng vang lên tiếng vọng
Cán Sa Thành?
Trong đầu nàng dần dần hiện ra vô số hình ảnh, là hai bên thành bán nhiều gấm vóc, tơ lụa, còn có một phong thư.
Hắc Sam quân?
Tâm trí một trận đau đớn, nàng nhắm lại hai tròng mắt, xoa xoa huyệt thái dương, lại nhớ lại một hình ảnh khác. Tầng sương mù dày đặc trong đầu dần dần tản ra, nàng nhớ tới phương bắc tuyết rơi lớn rét đậm, một người nam nhân cao lớn khôi ngô, lại đối với nàng che chở, ở phía sau hắn, có một đại quân đội mặc hắc y đi theo.
Khanh Khanh cô nương.
Nàng nhớ mang máng, những nam nhân mặc hắc y này, tất cả đều gọi nàng như vậy.
Sở Cuồng?
Vấn Nhi cúi đầu, đầu đau cơ hồ không thể tự hỏi.
Nương, ta muốn đi phía nam, ca ca ở nơi đó cưới vợ thành gia.
Là cưới cô nương nhà ai ?
Chủ của Cán Sa Thành – Phương Vũ Y —-
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong đầu thoát ra càng nhiều hình ảnh, trí nhớ mơ hồ, giờ phút này tất cả đều hiện lên, trở nên phá lệ rõ ràng.
Sương mù dày đặc tản ra!
“A —-” Nàng hô nhỏ, tay nhỏ bé che môi đỏ mọng, giỏ đựng đồ ăn rơi xuống , bát đũa lăn ra khỏi giỏ.
Càng nhiều hình ảnh vọt tới, như là từng đợt sóng triều, suýt nữa muốn bao phủ nàng, thân hình kiều nhỏ lung lay sắp đổ, nàng nhớ tới càng nhiều, càng nhiều.
Trong núi rừng rậm rạp, âm u, đội Hổ Trướng huynh đệ của Hắc Sam quân hộ tống nàng, đưa nàng đi Cán Sa Thành, cùng đại ca gặp nhau, trên đường lại gặp mai phục, vô số đao kiếm ở trước mắt nàng vung lên, các huynh đệ của đội Hổ Trướng liều chết che chở nàng —-
Thiệt nhiều kẻ thù, thiệt nhiều máu tươi, bọn họ không có khả năng địch lại chúng.
Khanh Khanh cô nương, chạy mau
Không!
Đi mau, theo từ nơi này xuyên qua cây cối, chính là sẽ đến Cán Sa Thành.
Đội trưởng đội Hổ Trướng đẩy nàng ra, bàn tay đầy máu in nhuộm trên váy của nàng. Trong núi rừng không biết đường ra, nàng không ngừng trốn, nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm vào nhau càng lúc càng gần, càng lúc càng gần —-
“Vấn Nhi, ngươi không sao chứ?” Phương đại nương thấy nàng thần sắc không đúng, vội vàng đi tới, quan tâm hỏi.
Vấn Nhi?
Không, nàng không phải Vấn Nhi, nàng là Khanh Khanh, Sở Khanh Khanh!
Nàng ở trong rừng chạy trốn, không có thể chạy trốn tới Cán Sa thành được, cũng không bị truy binh đuổi được, ngược lại một cước trượt chân , theo vách núi ngã xuống, mất đi trí nhớ, được Hoắc Ưng cứu về đây.
Như vậy, các huynh đệ của đội Hổ Trướng đâu?
Nàng rùng mình, hai tay ôm đầu, hai đầu gối của nàng mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất, thân hình kiều nhỏ lạnh run.
“Làm sao vậy? Ngươi là chỗ nào không thoải mái?” Phương đại nương nắm tay của nàng, gấp đến độ nắm thật chặt, quay đầu đối với nữ quyến đứng xung quanh phân phó nói: “Còn đứng lăng ngốc ở đó làm gì? Nhanh đi tìm đại phu đến a!”
“Đại phu đã đi theo trại chủ, đi nghênh chiến Hắc Sam quân, không có ở trong trại a!” Một vị phụ nhân hồi đáp, lo lắng đi vắt lấy một chiếc khăn ướt, nghĩ muốn lau trán cho Khanh Khanh.
Sở Cuồng —- đại ca —-
Thảm, đại ca!
Khanh Khanh đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng như tuyết, tiếp theo trong nháy mắt, nàng vạn phần kinh hoảng đứng dậy, hướng cửa trại đang được nâng lên chạy đi.
Đại ca rất lợi hại, chưa bao giờ từng chiến bại, nếu Hoắc Ưng cùng đại ca chống lại nhau, như vậy —-
Nàng càng nghĩ càng hoảng, trong đầu đều là nghĩ đến cặp con ngươi đen hung ác nham hiểm lạnh như băng kia, bàn chân nhỏ nhắn chạy nhanh hơn.
“Vấn Nhi? Sao lại thế này?! Vấn Nhi –” Phương đại nương bị nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng đuổi theo sau, đã thấy nàng đang chạy tới hướng cửa trại đang được kéo lên, chạy gần đến trên cây cầu gỗ đã muốn nghiêng .
Thủ vệ kéo cây cầu kiều đóng cửa , nhìn thấy thân ảnh kiều nhỏ kia, chạy nhanh lại buông móc xích ra, cửa ầm ầm đổ xuống, bắc qua khe suối, khiến cho vang lên một tiếng thật lớn.
Nàng bởi vì chấn động mà nghiêng ngả, ngã sấp ở trên cây cầu kiều, lại lập tức đứng dậy, bàn chân nhỏ bé chạy nhanh đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, đợi đến khi hồi phục lại tinh thần, nàng đã sớm nhập vào núi rừng, không thấy bóng dáng.
~~~~~~~~~~~~~~~
Đó là cái gì?
Cách đó thật xa, đại đội nhân mã giục ngựa quay lại trại, liền nhìn thấy một bóng đen nhỏ lắc lắc lắc.
Sau đó, bóng đen nhỏ càng ngày càng lớn, thành một bóng người mảnh khảnh
Hoắc Ưng cưỡi ngựa đi đầu, mặt nhăn, mày rậm nhíu lại, bàn tay to giơ lên, nhân mã đi theo phía sau lập tức ngừng lại.
Thân ảnh nhỏ bé theo trên sườn núi chạy xuống dưới, chạy không đến hai bước liền ngã nhào xuống đất, sau khi té ngã lại đứng lên, tiếp tục phương hướng bọn họ chạy vội lại đây, nhưng là không bao lâu, lại ngã lộn nhào chổng vó lên trời.
“Kia không phải Vấn Nhi sao?” Trương Gia Bảo cưỡi ngựa ở bên cạnh trại chủ, nheo mắt lại, xác định người đang tới là người nào.
“Nàng ở đây làm gì ?” Cẩu Tử Thất nhướng mi, nhìn nàng nghiêng ngả lảo đảo.
Tương lão Nhị dướn cao cổ, tự hỏi trong chốc lát. “Ách…… Đại khái…… Ân…… Hình như nàng đang lyện tập té ngã?”
Lời này vừa nói ra, phía sau liền truyền đến tiếng cười trộm.
Vấn Nhi ở phía trước vẫn là chuyên tâm chạy, không phát hiện bọn họ đã muốn dừng lại. Nàng té ngã sau lại đứng lên, hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới.
Vì thế, mọi người tất cả đều trừng lớn mắt, nhìn nàng chạy chật vật, té ngã, lại lần nữa đứng dậy.
Từ sơn đạo đi ra, nàng toàn dùng phương thức này để đi tới, khi tiếp cận chân núi, dưới chân nàng là sườn núi trống rỗng, tiếp theo thùng thùng thùng lăn xuống triền núi, cuối cùng theo mỗi tiếng vang lên là cả người nàng dính đầy bùn đất.
Trừ bỏ Hoắc Ưng ở ngoài, tất cả mọi người đang ôm bụng phát ra tiếng cười.
Khanh Khanh một thân dính nước bùn, lại giống như một oa nhi bẩn thỉu, tiếng cười của các nam nhân làm cho nàng xấu hổ, mặt đỏ lên. Nàng giãy dụa chật vật cố gắng đứng lên, dùng tay nhỏ bé lau đi bùn đất trên da thịt trắng nõn nà như tuyết.
Tiếng vó ngựa đến gần, bốn chân thật dài của con ngựa dừng lại ở bên cạnh nàng, nàng ngẩng đầu lên, đáng thương hề hề nhìn Hoắc Ưng.
“Nếu muốn tự sát, liền cút xa một chút cho ta, đừng ở trước mặt ta biểu diễn té nhào gãy cổ.” Hắn khuôn mặt lạnh lùng nói.
Nàng mặt càng hồng, khẽ cắn môi dưới.
“Ta —- ta không có thói quen đi sơn đạo.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
“Ngươi thói quen lăn trên mặt đất?” Hắn nhíu mày.
Phía sau lại truyền đến tiếng cười, Hoắc Ưng chậm rãi quay đầu lại, mặc sắc lạnh như băng nhìn đảo qua mọi người, tiếng cười trong nháy mắt biến mất, tất cả mọi người cúi đầu, không dám sẽ đem tầm mắt nhìn lên trên người hai người bọn họ .
“Ngươi ra trại làm cái gì?” Hắn cúi đầu, nhìn một thân nàng dính đầy bùn đất, phát hiện thân hình kiều nhỏ kia, bởi vì dính nước bùn, đang lạnh run run.
“Ta —- ách, Phương đại nương nói, Hắc Sam quân rất lợi hại, ta thực lo lắng, cho nên —-” Nàng nói được ấp a ấp úng, tầm mắt ở trên người mọi người dạo qua một vòng, phát hiện không ít người trên người có vài vết thương, dính không ít vết máu, nhìn ra được là lúc giao chiến, khẳng định là tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Cẩu Tử Thất hừ một tiếng, tuy rằng trong lòng có sợ hãi, ngoài miệng lại còn tại đây cậy mạnh. “ Lợi hại gì? Gặp phải trại chủ của chúng ta, còn không phải cum cúp mang theo cái đuôi chạy trở về Cán Sa Thành.”
Khanh Khanh sắc mặt trở nên tái nhợt, run run càng lợi hại hơn, một lòng thực sự rất loạn, không biết nên vì người nào lo lắng. hai bên tranh đấu, một bên là đại ca nàng rất kính yêu, một bên còn lại là Hoắc Ưng —-
Cho dù trí nhớ khôi phục, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để ăn ngay nói thật ,nếu mọi người biết nàng là muội muội của Sở Cuồng, khẳng định sẽ không vui . Đại ca cực chẳng đã có thể là vì nàng, mới dùng binh tấn công sơn trại.
“Nếu không phải Phương Vũ Y xông tới, trại chủ đã sớm đem Sở Cuồng đánh bại rồi” Tương lão Nhị bĩu môi, nhớ tới đám Hắc Sam quân nhanh nhẹn dũng mãnh kia, liền cảm thấy một bụng tức giận
Kỳ thật, trận chiến dịch này thật gian nan, vượt quá xa mong muốn của bọn họ. Hắc Sam quân dũng mãnh thiện chiến, xác thực không dễ ứng phó, hai quân giao tranh, nếu chiến đấu triền miên suốt cả ngày, khó có thể phân ra là bên nào chiếm thượng phong.
Trại chủ nguyên bản đã rút tên ra, chuẩn bị làm cho Sở Cuồng rơi vào cái chết của vạn tiễn xuyên tâm, nhưng Phương Vũ Y xuất hiện, lại làm cho hắn thế công đột nhiên ngừng, thậm chí thu tên lui binh.
“Trại chủ, vì sao muốn bỏ qua cho hắn?” Phía sau có người la hét.
Hoắc Ưng không quay đầu. “Phương Vũ Y.”
“Người đàn bà này liên quan gì đến chuyện đó?” Có người nói thầm.
“Mấy năm nay, có người thỉnh thoảng đưa đồ ăn vào trong trại.” Hoắc Ưng thản nhiên nói.
“Ách —- kia cùng việc này có quan hệ gì ?” Mọi người vẫn là khó hiểu không nghĩ ra được, vẻ mặt hoang mang.
“Đó là Phương Vũ Y.” Hắn đơn giản tuyên bố.
Yên tĩnh bao phủ bốn phía, một lúc lâu sau, các nam nhân mặt đầy kinh ngạc, ầm ỹ thành một đoàn.
“Không có khả năng, trại chủ, đưa đồ ăn đến là một vị tiểu ca trẻ tuổi a!”
“Nàng nữ phẫn nam trang.” Hắn nhận ra được khuôn mặt kia , vô luận nam trang hay nữ trang, mỹ mạo của Phương Vũ Y làm cho người ta ấn tượng khắc sâu. (nữ phẫn nam trang: nữ cải trang thành nam nhân)
Đối với vị tiểu ca kia, toàn sơn trại đều cảm kích cực kỳ, đồ ăn mang tới này cho dù ở năm mất mùa mọi người cũng sẽ được ấm lo. Các nam nhân nghị luận, căn bản không thể tưởng được, tiểu ca kia kỳ thật là một cô nương, càng không nghĩ đến, nàng đúng là chủ của Cán Sa Thành – Phương Vũ Y.
Cái này tốt lắm, cho dù đối với Sở Cuồng nếu không thích, cũng vẫn còn nhân tình đối với Phương Vũ Y , cũng khó trách trại chủ đột nhiên lui binh, không cùng Hắc Sam quân chấp nhặt.
Cẩu Tử Thất cau mày, trong lòng vẫn là không thoải mái. “ Nhưng tên này thật là khó hiểu, nói chúng ta giết người của hắn.”
Khanh Khanh cắn môi đỏ mọng, nuốt xuống kinh hô, hai tay trắng nõn nắm chặt vào nhau
Đại ca là vì Sơn Lang giết huynh đệ đội Hổ Trướng, lại cướp đi nàng, mới khởi binh báo lại cừu sao?
“Việc tên kia nói, có thể hay không liên quan đến việc lúc trước chúng ta phát hiện ở trong khe núi có hơn trăm thi thể?” Có người nói
“Uy, kia cũng không phải chúng ta làm!”
Mày rậm nhíu chặt, trong con ngươi đen âm u hiện lên một chút hào quang.
“Phái người đi thăm dò rõ ràng, là ai ở trong Cửu sơn Thập Bát gây loạn.” Hoắc Ưng đơn giản nói.
“Đã biết.”
Hắn gật đầu, hơi chút xoay người, cánh tay dài hướng trong nước bùn vươn tới, dễ dàng đã đem Khanh Khanh đưa lên ngựa.
Khanh Khanh hô nhỏ một tiếng, thân mình đột nhiên bay lên không, sợ tới mức vội vàng ôm chặt lấy cổ Hoắc Ưng, sợ sẽ bị ngã xuống ngựa.
Cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm trụ cổ hắn, thân hình nhỏ nhắn nằm gọn ở trong lòng hắn, tiếp xúc với bộ ngực để nửa trần của hắn. Một loại nhiệt độ cơ thể nóng bỏng thuộc về nam nhân, cùng với mùi xạ hương thản nhiên tỏa ra, vây quanh toàn bộ cảm quan của nàng, làm cho nàng có cảm giác kích thích lạ khác thường .
Hoắc Ưng nhìn nàng, vẻ mặt bí hiểm.
“Ngươi tới đây làm cái gì?”
“Ta lo lắng cho ngươi.” Nàng thốt ra.
“Vì sao lo lắng cho ta?” Hắn lại hỏi.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, muốn nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì .
Khanh Khanh đáp không được.
Nam nhân trước mắt này là địch thủ của đại ca, nàng cho dù không có ác cảm với hắn, cũng nên kính nhi viễn chi (*), có thể nào vừa nghe đến hai người giao thủ, nàng lại đem đại ca để sang một bên , lộ vẻ lo lắng an nguy cho Hoắc Ưng, lại còn ở trong lòng hắn, cùng vành tai hắn và tóc mai của mình chạm vào nhau?
(*kính nhi viễn chi : 敬而遠之: Kính: Tôn trọng, cung kính. Nhi: mà. Viễn: xa. Chi: tiếng đệm (hư tự).
Kính nhi viễn chi là kính trọng mà phải xa ra, không nên gần gũi.)
Nha, có phải vì cú ngã lúc trước kia, có phải hay không đã đem giáo dưỡng của nàng cũng ngã vào trong khe suối rồi?
Nếu đổi lại là dĩ vãng, nàng vừa thấy nam tử trưởng thành, sẽ vội vàng tránh đi, làm sao còn có thể chạy vội mà đến, ỷ ôi ở nửa thân trần trong ngực của hắn ? Kia nhưng là chuyện nàng chưa bao giờ nghĩ tới a!
Hắn cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực tới gần, làm cho lòng của nàng nhảy loạn lên, khẩn trương, mà lại run run.
“Trả lời ta.” Hoắc Ưng thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ.
“Bởi vì ngươi —- ngươi đã cứu ta, cho nên —- cho nên ta lo lắng —-” Nàng không biết làm sao, hai má nóng hồng, không dám nhìn hắn.
Ngữ điệu mềm nhẹ kia, nghe vào trong tai nàng, vẫn có cảm giác đã có uy hiếp, bức bách cường đại, nàng muốn né ra, lại ngay cả dũng khí nhảy xuống ngựa đều không có.
“Phải không?” Hắn ý vị thâm trường nói, hai tròng mắt u ám.
Khanh Khanh lung tung gật đầu, lặng lẽ thu hồi hai tay, nhưng một đôi tay không hề vòng trụ cổ hắn, sẽ không biết nên để nơi nào. Quay tròn mắt to, hướng nửa thân trần trong ngực kia liếc mắt ngắm một cái, lập cúi đầu xuống, mặt càng thêm đỏ
Trời ạ, nàng là làm sao vậy? Có thể nào nhìn chằm chằm ngực của nam nhân ?!
Nàng âm thầm mắng bản thân, lại không tự chủ được hồi tưởng, Hoắc Ưng da thịt ngăm đen, khí lực to lớn, trên vai bị thương —-
Thương?!
Khanh Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trừng lớn hai tròng mắt.
“Ngươi bị thương?” Nàng hô nhỏ, lúc này mới phát hiện, trên vai rắn chắc có một vết thương do đao chém, máu tươi vẫn đang chảy, hắc bào trên người hắn, sớm bị máu tươi tẩm thấm ướt.
Kinh hoảng trong lòng bùng nổ, nàng cảm thấy hơi thở căng thẳng, dòng lệ trong ánh mắt trong suốt lập tức rơi xuống, nước mắt giống như những hạt trân châu, lăn xuống hai gò má phấn hồng , tay nhỏ bé vội vàng ở trên người hắn kiểm tra.
“Ngươi có đau hay không?! Còn có chỗ nào bị thương không?” Nàng một bên khóc một bên hỏi, môi đỏ mọng run run, nước mắt rơi trên ngực hắn.
Đại đội nhân mã đi theo phía sau, nhìn thấy cử chỉ của Khanh Khanh, tất cả đều giơ tay lên dụi dụi hai mắt, nhằm xác định bản thân không hoa mắt.
Oa nhi nhem nhuốc này lá gan cũng thật lớn a! Bọn họ đi theo bên người trại chủ đã nhiều năm, nhưng chưa từng gặp qua người nào dám đem hai tay sờ soạng kiểm tra ở trên người trại chủ.
Tay nhỏ bé trắng noãn sờ soạng, xốc lên hắc bào đã hơi rách, cẩn thận sờ chỗ bị đao đả thương .
“Đau không ? Có phải hay không rất đau?” Nàng nghẹn ngào thấp giọng hỏi, ngửa đầu nhìn Hoắc Ưng, đột nhiên trong lòng cảm thấy tức giận đại ca —-
Hoắc Ưng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa mang vũ (*) , hai tròng mắt càng thêm thâm u, tinh quang phóng ra bốn phía. (* lê hoa mang vũ : hạt mưa đọng lại trên cánh hoa lê , ý nói là khóc nhưng vẫn làm động lòng người )
Vết thương do đao đả thương kì thật không nghiêm trọng lắm, hắn thân thủ mạnh mẽ, người bình thường khó có thể sánh được, Sở Cuồng tuy võ nghệ rất cao, nhưng cũng khó có thể lấy được tính mạng của hắn, chính là để lại một đao ở trên vai hắn, nếu không phải nàng phát hiện ra, hắn đã cơ hồ muốn quên chỗ miệng vết thương kia.
Chính là, cử chỉ thân thiết của nàng cùng nước mắt, đột phá một tầng băng trong ngực hắn, có một cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng hắn —-
“Ngươi có đau hay không?” Khanh Khanh vẫn còn truy vấn, không phát hiện hắn trong nháy mắt, ánh mắt đã thay đổi, phát ra quang mang.
Hoắc Ưng không có trả lời, rồi đột nhiên vòng cánh tay dài ôm thật chặt nàng, đem thân hình kiều nhỏ kia ôm chặt vào trong lòng, hơi thở nóng bỏng bao trùm nàng, tìm kiếm chuẩn xác môi đỏ mọng đầy đặn như cánh hoa, tự mình tiến quân thần tốc, nhấm nháp cánh môi mềm mại của nàng,
Hắn hôn nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi trở lại sơn trại đã là buổi trưa
Nụ hôn trên lưng ngựa kia, làm cho nàng mặt đỏ bừng, dọc theo đường đi chỉ dám tránh ở trong lòng hắn, không dám nhô đầu ra, rất sợ nhìn thấy ánh mắt của những người khác .
Nàng từ nhỏ đã thuộc lòng thi thư (*), luôn bị dạy dỗ nên nói năng, cư xử có lễ giáo, nhưng đối mặt với người căn bản không đem lễ giáo để vào mắt như hắn, nụ hôn cực nóng kia, đã hướng mọi người tuyên cáo, nàng là thuộc về hắn
(*thi thư: nằm trong năm quyển sách thời xưa làm nền tảng cho Nho giáo
Kinh Thi :là bộ sách chép những bài ca bài dao từ thời thượng cổ đến đời vua Bình Vương nhà Châu.Học Kinh Thi để di dưỡng tánh tình và mở rộng tri thức của con người.
Kinh Thư là bộ sách chép những Điển, Mô, Huấn, Cáo, Thệ, Mệnh của vua tôi dạy bảo răn nhau, từ đời vua Nghiêu vua Thuấn cho đến đời Đông Châu.Sách ấy được xem là bộ sử rất có giá trị, khiến cho hậu thế có thể biết được tư tưởng của cổ nhân về Đạo lý, chế độ, phép tắc từ đời nọ qua đời kia,)
Nha, nếu tiếp tục ở bên cạnh hắn, nàng khẳng định sẽ bị làm cho hỏng người —-
Liền ngay cả khi đã trở lại sơn trại, Hoác Ưng cũng không cho nàng đi quá xa, cặp con ngươi đen thâm u kia luôn khóa trụ nàng. Khi đại phu xem xét vết thương, hắn cũng ra mệnh lệnh bắt nàng lưu lại, không được rời đi.
Khanh Khanh là thừa dịp lúc đại phu giúp Hoắc Ưng bôi thuốc, xem như không có gì, vụng trộm tiến đến phòng bếp bưng đồ ăn tới . Nàng động tác nhanh chóng, không dám rời đi lâu, sợ hắn sẽ tức giận.
Khi mang đồ ăn tới sân sau của Hoắc Ưng ở, cũng là lúc đại phu vừa vặn thu thập thỏa đáng, đeo theo cái hòm thuốc đi ra.
“Đằng trước còn có huynh đệ phải chờ ta chữa thương, ngươi đến nơi ta bốc thuốc, lĩnh chút thảo dược mang về sác, đẻ cho trại chủ uống.” Hắn công đạo, biết so với lão nhân là hắn này , tiểu cô nương này chăm sóc, khẳng định càng có thể làm cho trại chủ vừa lòng.
“Tốt.” Nàng gật đầu, đi được hai bước, lại xoay người lại, lo lắng hỏi: “ Hứa đại phu, vết thương của trại chủ —-”
“Chính là chỉ bị thương một chút ngoài da , không có gì trở ngại, uống vài thang thuốc sẽ tốt lên .”
Lo lắng trong lòng Khanh Khanh cuối cùng cũng tan mất một ít. Nàng cúi đầu chớp mắt. đối với đại phu vén áo thi lễ.
“Đa tạ Hứa đại phu.” Nàng ôn nhu nói.
Hứa đại phu ngây ngốc trong chốc lát, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. “ Ách, đây là thuộc bổn phận việc của ta.” Hắn chắp tay đáp, từ sau khi nhập trại , chưa từng nghe qua lời nói khách khí như này.
Khanh Khanh ngượng ngùng cười, bưng đồ ăn, xoay người vào sân sau Hoắc Ưng ở .
Hứa đại phu nhìn bóng dáng của nàng , yên lặng lắc đầu.
Xem bộ dáng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn kia, quả nhiên là một tiểu thư khuê các ! Lúc trước có vài lần nhìn thấy nàng , hắn liền mơ hồ đoán ra,cô nương này khẳng định là người xuất thân trong sạch , hiện nay lại nhìn thấy dáng vẻ giơ tay nhấc chân rất tôn trọng người khác của nàng, hắn nhưng là càng thêm xác định phán đoán của mình.
Khi chưa lên núi ở, hắn là danh y trong kinh thành, là vì tránh né tai họa, mới quay đầu nhập vào Sơn Lang.
Ở trong kinh thành, hắn nhưng là đã gặp qua không ít thiên kim, chính là bất luận người nào, so về bộ dáng khí chất, đều không bằng 1% của cô nương này .
Bất quá, cô nương này chắc chắn sẽ không muốn giống như bọn họ trở thành sơn tặc , nếu trở thành áp trại phu nhân, sẽ phát sinh chuyện thú vị gì .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.