Chương 5
Điển Tâm
12/06/2014
Trên giường đá to như vậy, Hoắc Ưng ngồi ở mép giường, nửa người trên vẫn trần trụi, băng gạc quấn quanh trên vai dày rộng. Miệng vết thương hoàn hảo không tổn hao khí lực của hắn mấy, ngược lại càng tăng thêm dã tính của hắn.
Giờ phút này hắn so với thời điểm dĩ vãng, đều càng như là đầu mãnh thú bất tuân. (mãnh thú không ai có thể thuần phục được)
Khanh Khanh hai má nóng hồng, miễn cưỡng trấn định lại tinh thần, đem đồ ăn để lên trên bàn. Biết rõ nên thuận theo lễ giáo, dời tầm mắt đi, nhưng nàng thật sự quản không được bản thân, đôi mắt to trong suốt vẫn nhịn không được muốn nhìn về hướng hắn.
Tầm mắt của nàng, theo vòm ngực rộng lớn hướng lên trên, trải qua băng gạc trên vai hắn, cái cổ cường tráng, bạc môi của hắn nhếch lên, cùng với cặp con ngươi đen lấp lánh như ánh lửa cực nóng bỏng kia —-
A!
Khanh Khanh hô nhỏ một tiếng, xấu hổ quẫn bách cúi đầu xuống, không dám lại nhìn Hoắc Ưng.
Quái, hắn trên người là có ma lực gì ? Vì sao tổng có thể làm cho nàng nhìn hắn đến ngây người?
Khuôn mặt đỏ bừng kia, làm cho Hoắc Ưng mày rậm nhíu lại. Hắn không nói một lời, đã đi tới, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, thân thủ định cầm lấy đũa, con ngươi đen vẫn là nhìn chăm chú vào nàng.
Thấy hắn muốn động thủ, Khanh Khanh vội vàng ngăn cản “ Đợi chút, ngươi đang bị thương, không thể tự mình cầm đũa được, để ta giúp ngươi.” Nàng xung phong nhận việc.
“Ngươi giúp ta?” Hắn hồ nghi hỏi.
“Ta giúp ngươi.” Nàng thực kiên trì.
Hoắc Ưng nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nhìn nàng, giống như nàng vừa mới nói một câu vũ nhục hắn.
“Tay của ta là bị thương, cũng không phải bị phế đi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ta biết, nhưng bị thương rất đau a, ngươi để cho ta giúp ngươi mấy ngày đi!” Nàng tiếp tục thuyết phục, không chịu buông tha cho.
Nếu nói về căn nguyên, vết thương trên người của Hoắc Ưng, là bị đại ca của nàng chém, nàng dù nhiều hay ít đều có trách nhiệm, nói cái gì đều phải có trách nhiệm chăm sóc hắn, như thế cảm giác tội lỗi trong lòng mới giảm đi phần nào
“Không có gì, ta tự mình làm được.” Hắn nhíu mày.
“Không được!” Nàng hai tay duỗi ra, vội vã cướp đi bát đũa, kiên trì ngăn cản.
Hắn vẻ mặt âm trầm, hai mắt nheo lại, trừng mắt nhìn nàng.
Nàng cố lấy dũng khí, trừng ánh mắt trong suốt nhìn lại hắn. Mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trong tâm đang bất ổn, bị hắn nhìn thẳng, làm cho phát run.
Ô ô,nam nhân này vì sao cố chấp như vậy ? Liền ngay cả cơ hội tha lỗi cũng không cấp cho nàng?
Thẳng đến thanh thế phô trương của Khanh Khanh sắp bị đánh tan, trước khi khẩn trương cơ hồ muốn ngất đi, Hoắc Ưng cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, thấp rủa vài tiếng.
“Ngồi xuống.” Hắn không kiên nhẫn nói, lười biếng không muốn cùng tiểu nữ nhân này giằng co nhau nữa.
“Sao?” Khanh Khanh sửng sốt một chút, không biết phản ứng lại như thế nào cho đúng .
Bạc môi lại giật giật, trên mặt tuấn mỹ không có biểu tình.
“Ta đói bụng.” Hoắc Ưng mở miệng.
A, hắn khẳng định đã nhượng bộ?!
Khanh Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên một ý cười hân hoan, lập tức tựa vào bên cạnh hắn ngồi xuống, an an phận phận uy đồ ăn cho hắn.
“Ăn chút cá đi, đây là Thất ca theo trong khe núi bắt được, mang cho Phương đại nương nướng lên.” Nàng cẩn thận gạt bỏ hết xương cá ra, đút miếng thịt cá thơm ngon đưa vào miệng Hoắc Ưng.
Hắn gật đầu, ngồi ở một chỗ, bễ nghễ cao ngạo, giống quân vương tôn quý, hưởng thụ sự hầu hạ của nàng .
“Ăn ngon không?” Nàng chờ phản ứng.
Con ngươi đen sâu không lường được nhìn nàng, bởi vì vấn đề của nàng, mà mâu quang thâm trầm hơn một chút, sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Khanh Khanh mỉm cười, tiếp tục gắp đồ ăn ở trên bàn, chuyên tâm uy hắn, đem đồ ăn đưa đến cạnh bạc môi kia.
Bốn phía lẳng lặng, mùa thu có cảm giác thấm lạnh, nhưng trong phòng đã có sự ấm áp nói không nên lời. Tầm mắt của hắn, sự trầm mặc của hắn, đều làm cho độ ấm cao thêm—-
Bất luận từng động tác, nàng đều mẫn cảm phát hiện, ánh mắt của Hoắc Ưng như bóng với hình, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thậm chí lúc há mồm ăn cơm, tầm mắt của hắn cũng khóa trụ nàng, không bỏ qua
Khanh Khanh trái tim hoang mang rối loạn, ánh mắt to long lanh nhìn bên trái, nhìn bên phải, lộ vẻ nhìn đảo quanh ở trong phòng, chính là không dám cùng hắn tiếp xúc. Bàn tay nhỏ bé trắng noãn run run cầm đũa gắp rau xanh trong bát, bị hắn nhìn làm nàng cảm thấy ngượng ngùng vạn phần.
Ông trời! Hắn nhìn nàng như vậy, giống như hắn muốn ăn không phải đồ ăn, mà là nàng —-
“Ta không ăn cái này.” Hoắc Ưng đột nhiên mở miệng.
“A?” Khanh Khanh hoàn hồn, tầm mắt hướng vào đồ ăn trên chiếc đũa, phát hiện bản thân vừa mới gắp khối cà rốt.
“Lấy ra.” Hắn nhếch môi, vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn khối cà rốt kia.
“Nhưng là —-” Nàng cắn môi đỏ mọng, nghĩ muốn khuyên hắn ăn. Tiểu hài tử kiêng ăn còn có thể bỏ qua, nhưng một nam nhân cao to giống như một con ngựa vậy, cũng sẽ kiêng ăn?
Con ngươi đen lợi hại nhìn quét qua nàng .
Thảo luận chấm dứt. Khanh Khanh lập tức thức thời im bặt không dám lên tiếng, đem cà rốt bỏ vào trên cái đĩa ở một bên, một lần nữa gắp miếng cá vàng rộm đưa vào miệng hắn.
Lại chờ hắn ăn mấy miếng, mày không hề nhíu lại, nàng mới thật cẩn thận mở miệng.
“Vì sao không ăn cà rốt?” Nàng hỏi.
Ánh mắt lạnh băng lợi hại lại lần nữa nhìn quét về phía nàng, sắc mặt hơi ẩn chứa sự giận dữ, nhưng không có ý tứ mở miệng giải thích
Nhìn lên sắc mặt kia, Khanh Khanh lập tức dùng sức lắc đầu.
“Ách, ngươi, ngươi, ngươi coi như ta chưa có hỏi đi!” Nàng hai tay gia tốc, đem tất cả đồ ăn tiến vào trong miệng hắn , trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng ngoài miệng cũng rốt cuộc không dám nói nửa câu.
Đại nam nhân này, chẳng những kiêng ăn, hơn nữa còn không cho phép người khác được hỏi!
Hắn —- cứ như một đứa nhỏ vậy—-
Khanh Khanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, uy hoàn xong một bữa cơm này, nàng mang khay đựng bát đũa về phòng bếp.
Phương đại nương nhìn lên thấy nàng, vội vàng đi lên.
“Trại chủ có khỏe không?” Nàng hỏi.
“Miệng vết thương đã tốt hơn, ăn cũng tốt.” Khanh Khanh trả lời, trên mặt đỏ ửng còn chưa mất đi. Nàng để khay đựng bát đũa xuống bàn, cầm khăn lau chung quanh bàn, thần thái có chút xấu hổ.
Tiểu Thúy đi vào phòng bếp, nhìn lên gặp Khanh Khanh, nàng hai mắt tỏa sáng.
“Vấn Nhi, bọn họ nói trại chủ ở trên ngựa hôn ngươi. Đó là nói bừa, hay là sự thật?” trại chủ lãnh khốc không gần nữ sắc , nhưng lại coi trọng Vấn Nhi sao? Oa, kia nhưng là đại sự trong trại nha!
Trại chủ mặc dù lãnh khốc, lại không thể nghi ngờ là một nam tử đại hán đầu đội trời chân đạp đất, nhìn khắp thiên hạ, nhưng khó có nam nhân nào xuất sắc như thế, chính là các cô nương trong trại lá gan quá nhỏ, bị cặp con ngươi đen kia nhìn lên, liền đông cứng, lạnh run người, căn bản không dám tiến lên. Dù sao cũng phải nói, mắt nhìn của trại chủ cũng cao, không đem nữ nhân để vào mắt, chưa từng thấy hắn đối với cô nương nào cảm thấy hứng thú quá.
Thẳng đến hôm nay, Vấn Nhi như tiên hạ phàm xuất hiện, trại chủ mới động tâm, ở trước mặt mọi người hôn nàng. Tất cả nam nữ trong trại ai ai cũng kinh ngạc, cũng cao hứng thật sự, tất cả nói chuyện say sưa, chờ mong hai người kia có thể kết thành một đôi.
Khanh Khanh đỏ bừng mặt, chỉ có thể gật đầu, tay nhỏ bé xiết chặt khăn lau.
Nhớ tới nụ hôn nóng bỏng kia, thân thể của nàng bỗng dưng cảm thấy một trận run rẩy, trên đôi môi đỏ mọng đầy đặn như cánh hoa, có chút tê dại, giống như lại cảm nhận được hắn cắn hút, hơi thở của hắn —-
“Thật sự? Oa!” Tiểu Thúy kinh hô, lập tức hướng ngoài phòng bếp phóng đi, hướng về một nhóm tỷ muội đang giặt giũ báo cáo tin tức này.
Phương đại nương đi tới, cầm lấy tay Khanh Khanh, hòa ái hỏi: “ Trại chủ còn nói cái gì?”
Tuy rằng tất cả mọi người ai cũng trông mong cho hai người thành một đôi, vội vã muốn đem Vấn Nhi hướng lên trên giường của trại chủ, nhưng đại nương ngược lại lo lắng ý nguyện của Vấn Nhi . Này sẽ là hai bên đều tình nguyện, không phải là một bên cưỡng cầu? Trại chủ cường thế bá đạo như vậy, nhưng lại coi trọng tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu này , nàng có thể hay không sẽ bị làm cho hoảng sợ?
“Ách —- hắn muốn ta chăm sóc vết thương của hắn, không được rời đi.” Hoắc Ưng khi nói ra cái mệnh lệnh này, vẻ mặt bí hiểm, làm cho trái tim nàng kinh hoàng.
Chính là chăm sóc miệng vết thương, không phải sao? Vì sao khi hắn nói những lời này, biểu tình kia sẽ làm nàng liên tưởng đến con sói sắp lao về phía con mồi ?
“Phải không?” Phương đại nương trầm ngâm, không như Khanh Khanh, nàng biết được rõ ràng ý tứ của trại chủ. Nàng dừng một lúc lâu, sau mới lại mở miệng. “ Ngươi có sợ trại chủ không?” Nàng hỏi, muốn xác nhận.
Khanh Khanh đầu tiên là gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.
“Trại chủ có chút hung dữ, nhưng là không đáng sợ.” Không biết vì sao, nàng chính là biết, hắn tuy rằng có được cường đại lực lượng, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.
“Không đáng sợ?” Phương đại nương trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Trại chủ không đáng sợ? Đợi chút, các nàng hiện tại đàm luận là cùng một người sao? Nam nhân tàn nhẫn vô tình, chỉ hơi một chút sẽ trừng mắt rống lên, Sơn Lang có thể làm cho trời đất biến sắc, trong mắt Vấn Nhi, chính là “Có chút hung” ? là tiểu cô nương này trì độn một chút, hay vẫn là trại chủ có “Đãi ngộ khác biệt ”?
“Mấy ngày nay, hắn chẳng lẽ không rống lên với ngươi?” trong trại có không ít nữ nhân, chỉ cần trại chủ rống lên một tiếng, liền sợ tới mức tay chân như nhũn ra, sau nói cái gì cũng không dám tới gần sân sau nơi trại chủ ở.
“Có rống.” Kỳ thật, hắn rống lên với nàng rất nhiều lần, nhiều đến nàng không đếm được. “Nhưng, hắn cũng không ác liệt, chính là thói quen nói chuyện như vậy .”
“Ngươi không sợ?”
“Vì sao phải sợ? Hắn rống lên với ta, phần lớn là xuất phát từ quan tâm.” Hắn gào thét muốn nàng rời xa nguy hiểm, gào thét muốn nàng cẩn thận này cẩn thận kia, trong mỗi câu rít, đều cất giấu sự quan tâm của hắn
Quả nhiên là một con sói! Rít gào là ngôn ngữ quen thuộc nhất của hắn
Phương đại nương ánh mắt trừng lớn hơn nữa, cuối cùng thăm dò phản ứng của nàng. Nha, xem ra, trại chủ thái độ đối với Vấn Nhi , nhưng bất đồng với thái độ đối đãi với những người khác!
“Tốt lắm.” Nàng an tâm, lộ ra tươi cười vừa lòng , trong lòng đã có chủ ý, nói ra mục đích của bản thân, .
Tốt? Tốt cái gì?
Khanh Khanh nháy nháy mắt, có chút không hiểu vì sao, không biết bản thân đã nói gì, lại có thể làm cho đại nương lộ ra tươi cười vui sướng.
Đang khi ở hoang mang, đại nương một đôi tay đã đem nàng đẩy đi ra bên ngoài
“Ngươi trước đi đến phòng giặt quần áo, thay trại chủ đem xiêm y mang trở về, đỡ phải để cho hắn không có xiêm y để mặc sẽ bị lạnh. Tiếp theo, đi đến nơi đại phu đã nói, lĩnh dược đã được sắc tốt mang về hầu hạ trại chủ uống, biết không?” Nàng cẩn thận dặn dò.
“Biết.” Khanh Khanh cúi người đáp lễ, sau đó xoay người rời đi phòng bếp.
Vừa bước được vài bước, Phương đại nương lại mở miệng gọi nàng.
“Vấn Nhi, xiêm y cùng đồ đạc cá nhân của ngươi, đều ở trong phòng Tiểu Thúy sao ?”
“Đúng vậy.” Nàng gật đầu. “Có việc sao?”
Phương đại nương mỉm cười vẫy tay, một mặt tháo tạp dề xuống, đi ra khỏi cửa. “Không có việc gì, không phải việc của ngươi, ngưoi mau đi đi!”
Vì chờ đợi dược được sắc xong, nàng tranh thủ thời gian, còn ở lại chỗ của đại phu, băng bó cho vài thương binh . Mỗi khi nghĩ đến bọn họ là vì đại ca Sở Cuồng mà bị thương, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu.
Sau nửa canh giờ, nàng mới bưng bát thuốc vừa mới được sắc xong, chầm chậm đi trở về sân sau nơi Hoắc Ưng ở.
Trên đường trải qua rừng cây phong, nàng hơi chút lưu tâm, đi thật cẩn thận, lại không gặp công kích, thậm chí không nhìn thấy thân ảnh tiểu nam hài kia. Hoắc Ưng uy hiếp có tác dụng, nam hài kia cũng không dám nữa tìm nàng gây phiền toái
Vừa đi vào cửa, nàng lập tức nhìn thấy, trên bàn có một bao to quen thuộc.
Bao to đã bị mở ra, Hoắc Ưng đứng ở bên cạnh bàn, cúi đầu xem kỹ, trên bàn tay to dày rộng ngăm đen, cầm một chiếc lược gỗ, đầu ngón tay của hắn, lướt qua cây lược gỗ thô ráp.
A, kia không phải đại nương cấp cho nàng sao?
“Đó là của ta.” Nàng thốt ra.
“Ta biết.” Hắn nâng mi, nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc, không để ý đến phẩn ứng của nàng.
Khanh Khanh lại cẩn thận nhìn lên, thế này mới phát hiện, trong bao quần áo, tất cả đều là vật dụng của nàng, có quần áo, đôi hài đại nương cấp cho, cả cây lược gỗ, còn có vài kiện nội y nhỏ mỏng manh bên trong Tiểu Thúy phân cho nàng—-
Nay, kiện nội y nhỏ mỏng manh kia đâu, đang bị Hoắc Ưng nắm ở trong tay.
Oanh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt bị thiêu hồng, giống bạo đóa yên hoa (*), nàng lập tức đặt bát thuốc xuống, tiến lên phía trước, ra sức giật lại kiện quần áo kia, động tác nhanh chóng cho vào bao, lung tung đông gói tây gói, nhưng những vật ở bên trong như cùng nàng đối nghịch, không ngừng lăn đi ra.
(*bạo đóa yên hoa: cảnh xuân lộ ra)
Là ai đem bao quần áo của nàng sang đây? Là đại nương sao?
Ô ô, nàng không cần hắn thấy những vật này đâu a, này là khối quần áo bé ti ở bên trong của một cô nương –
Con ngươi đen lợi hại còn nhìn nàng như bóng với hình, nàng một mặt thu thập, xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, cố gắng khắc chế, không thể để vì quá độ xấu hổ, dẫn đến quẫn bách mà té xỉu.
Bóng đen nhích lại gần, hắn đến gần vài bước.
Khanh Khanh rốt cuộc bất chấp này nọ, cầm lấy bao quần áo, vội vã ôm vào lòng, môi đỏ mọng bối rối mấp máy.
“Ách, ta không biết, bao quần áo này như thế nào lại bị đưa đến chỗ này, có thể là đại nương lầm……”
“Không có lầm.” Hoắc Ưng hướng nàng tới gần, chậm rãi đã đi tới.
“Cái gì, ách, cái gì?” Nàng vừa sợ lại vừa hoảng, dưới chân như có lỗ hổng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Hắn vươn tay, dễ dàng giữ chặt nàng, một tay kéo lấy thân mìnhsuy yếu , mỏng manh của nàng vào trong lòng hắn, con ngươi đen thâm u sáng ngời từ trên cao nhìn xuống nàng.
Bao quần áo vô thanh vô tức bay xuống, nàng giật mình bất giác, chỉ có thể lăng ngốc nhìn hắn.
“Ta nói, không có lầm.” Hoắc Ưng tiếng nói khàn khàn, hai tròng mắt lóe ra.
Khanh Khanh trong lòng kinh hoàng, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Thân hình nam tính kề sát nàng , phá lệ nóng nóng, hắn trong cơ thể giống có một đám lửa, làm cho nàng cảm thấy nóng quá, nóng quá —-
Hắn cơ bắp kiên cố, ép chặt thân mình tinh tế của nàng, cặp con ngươi đen kia , thưởng thức sự bối rối cùng bất lực của nàng .
“Thỉnh, thỉnh buông ra —-” Nàng run run nói, cổ tay bị hắn bắt, tuy rằng không đau, nhưng cũng giãy không ra.
“Không thể.” Trên bạc môi hiện ra một tia cười, thong thả tới gần, hô hấp nóng rực đậu tại môi đỏ mọng đang run rẩy của nàng trêu chọc .
“Trại —- trại chủ —-” Nàng run run, nghĩ chuyển sang đề tài khác, hắn lại không cho phép.
Ngón tay thô ráp dừng ở trên da thịt phấn nộn, chậm rãi di động, mang đến kích thích khác thường.
“Ngươi muốn ta.”
Hoắc Ưng miệng mềm nhẹ, nhưng trong lời nói lại mang cảm giác làm cho nàng kinh hãi.
“Không có!” Khanh Khanh dùng sức lắc đầu, muốn né ra, lại giãy không ra kiềm chế của hắn.
Hắn nói cái gì? Nàng —- nàng —- nàng muốn hắn? Nào có nào có? Nàng từ nhỏ đã được dạy bảo nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao có khả năng sẽ muốn –muốn —-
Ý cười trên bạc môi càng sâu sắc.
“Ta nhìn thấy.”
“Thấy cái gì?”
“Ngươi đang nhìn ta.” Hắn nhẹ giọng nói, hơi thở nóng rực phả vào hai má nàng. Mặt nàng đỏ bừng, rốt cuộc nói không nên lời phản bác lại. Nguyên lai, cử chỉ của nàng, sớm đã bị hắn xem ở trong mắt, không có nửa phần quên.
Nhưng, nàng chính là không tự chủ được muốn nhìn hắn, không tự chủ được nghĩ muốn lưu lại ở bên người hắn, kia, chẳng lẽ là đại biểu cho, nàng muốn hắn sao? Trời ạ! Nàng làm sao có thể biến thành như vậy, nhưng lại không biết xấu hổ như vậy —-
Khanh Khanh xấu hổ quẫn bách, giãy dụa thân mình, cơ hồ nghĩ nếu có cái hố ngay trước mắt liền chui xuống, không dám đi lên.
Hắn cũng không buông tha nàng, thân hình cao lớn cường tráng ngăn chặn nàng, cánh tay thô ráp bao trùm quần áo vải thô, tùy ý nâng cằm nàng lên, bạc môi ma sát hai má phấn hồng của nàng .
“Không, không thể —- chúng ta —-” Nàng thở hổn hển, hơi thở phả ra như hoa lan, nghĩ muốn ngăn cản bàn tay đang dò xét khắp nơi , nhưng lực lại không bằng người.
Hoắc Ưng lấy một tay cầm cổ tay nhỏ nhắn của nàng, ngăn lại phản kháng của nàng, một tay kia ung dung, khẽ vuốt mỗi một tấc da thịt của thân thể mềm mại trong lòng mình.
“Ngươi là của ta.” Hắn bá đạo tuyên cáo nói, không cho phép nàng phản đối, bạc môi dừng ở chiếc cổ của nàng, ma chưởng cẩn thận cắn hôn.
Hô hấp nóng bỏng, cường đại lực lượng, hơi thở xa lạ thuộc về nam nhân, bao phủ cảm quan của nàng, nàng ở dưới tình hình hắn ra sức làm càn như vầy không có lực ngăn cản, chỉ có thể yếu đuối thuận theo hắn đoạt lấy.
Bạc môi nóng rực tìm đến môi mềm mại của nàng, mãnh liệt giữ lấy môi đỏ mọng run rẩy, nuốt hết sự than nhẹ cùng thở dốc của nàng. Lưỡi linh hoạt khiêu khai môi của nàng, bá đạo xâm nhập, dây dưa cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Khanh Khanh run run, hôn nhẹ, hoàn toàn không thể phản kháng.
Nhất kiện xiêm y đều bị ném xuống, Hoắc Ưng cúi đầu, hôn lên da thịt trắng như tuyết kia, để lại vết cắn hồng hồng của hắn
Hô hấp nam tính nóng bỏng, làm nàng không ngừng run rẩy, đôi mắt to ngập nước nửa khép, theo mệnh lệnh khàn khàn của Hoắc Ưng, lấy động tác mới lạ hôn lại hắn, vỗ về hắn, dẫn dắt hắn vui sướng gầm nhẹ.
Chấn động màng tai của nàng, hỏa diễm vui thích, ở bốn phía nàng bùng nổ.
Hắn lời lẽ nóng quá, bàn tay to thô ráp, tách hai chân phẫn nộn của nàng ra, đi xuống hôn tới.
Mãnh liệt khoái cảm như lửa, làm cho nàng phát ra kêu kiều diễm, nàng nhu nhược nâng thắt lưng không có xương lên, nàng cúi đầu ánh mắt long lanh nước nhìn hai chân, Hoắc Ưng thân hình to lớn, tóc dài đen nhánh, bạc môi của hắn cực nóng, đối diện nàng làm chuyện cực kỳ tà ác —-
“Ách —-” Nàng khinh ngâm, mồ hôi đổ đầm đìa, hai tay kéo lấy tóc dài của hắn.
Khi chiếc lưỡi của hắn mơn trớn nụ hoa phấn hồng, nàng ngửa đầu khóc kêu một tiếng, thanh âm run run, yếu đuối ngã nằm trên giường.
Thân hình nam tính bao trùm nàng, nàng run run cảm nhận được hắn cơ bắp cường tráng, hô hấp nóng bỏng, dục vọng nóng rực thật lớn —-
Trong phòng ngủ đơn sơ, quanh quẩn tiếng gầm nhẹ của nam nhân cùng tiếng ngâm yêu kiều của nữ nhân, đan vào nhau ra nồng đậm xuân ý.
Bát dược trên bàn bị gác lại đã lâu, dần dần lạnh thấu.
~~~~~~~~~~~~~~
Trong Cửu sơn Thập Bát, có thật nhiều ngọn núi, đường đi quanh co khúc khủy, tiếng nước suối chảy róc rách, những cây cổ thụ cao ngất. Sáng sớm gió lạnh thổi tới, lá cây theo gió lay động, thêm mấy phần thu ý.
Thẳng đến mặt trời lên cao, Khanh Khanh mới lười biếng tỉnh lại. Một đêm hoan ái, lấy đi thật nhiều sức lực của nàng, nàng toàn thân mệt mỏi, cơ hồ khó có thể xuống giường rửa mặt chải đầu.
Thật không công bằng!
Hoắc Ưng đồng dạng cũng ngủ không đến vài canh giờ, thậm chí còn tại hôm qua xuống núi, cùng Hắc Sam quân chém giết kịch liệt, vì sao hắn xem ra tinh thần lại sáng láng, không thấy chút mỏi mệt? Đây là nam nữ trong lúc đó khác biệt? Khó trách hắn đêm qua thủy chung cảm thấy chưa đủ, không ngừng trêu chọc dụ hoặc nàng —-
Trên chiếc cổ trắng như tuyết bị hắn hôn cắn, để lại dấu vết hồng hồng, phá lệ chói mắt, làm nàng lại lần nữa mặt đỏ bừng.
Trời ạ, nếu để cho người ta nhìn thấy, bọn họ khẳng định sẽ nhìn ra, Hoắc Ưng đối với nàng —- đối với nàng,
Hai má phấn hồng càng thêm đỏ bừng, nàng ngượng ngùng kéo áo, đầu ngón tay lướt qua cổ áo thêu hoa đơn giản. Kia thêu hoa đơn giản, vải dệt lại mềm mại thoải mái, nghe nói là người của Cán Sa Thành, đưa lên núi phân cho trong trại.
Nhớ tới Cán Sa Thành, khuôn mặt tuấn lãng nghiêm khắc hiện lên ở trong đầu.
Đại ca!
Khanh Khanh hô nhỏ một tiếng, tay nhỏ bé che đôi môi đỏ mọng lại.
Nguy rồi, nàng nhưng lại đã quên mất đại ca.
Nếu làm cho đại ca biết, nàng đã ủy thân cho Hoắc Ưng, đại ca khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Vừa mới cùng Sơn Lang giao chiến, bản thân muội tử đã bị ném lên trên giường, thù mới hận cũ này, hắn nuốt xuống được sao?
Trừ bỏ đại ca, phụ thân ở kinh thành, nếu là biết được hòn ngọc quý trên tay mình, thành nữ nhân của sơn tặc, sẽ tức thành cái dạng gì đây? Khanh Khanh đôi lông mày thanh tú nhăn lại, khẽ cắn môi dưới, phiền não không biết nên như thế nào cho phải.
Phụ thân cùng đại ca, đều là người nàng để ý nhất, nhưng vì sao khi nằm ở trong lòng Hoắc Ưng, hắn tổng có thể làm cho nàng đã quên hết thảy.
Than nhẹ một tiếng, nàng đi ra sân, đi vào bên cạnh tường, nhìn cây cối xanh biếc bên ngoài
Vẫn ở trong sơn trại nghỉ ngơi như trước, duy nhất không giống là nàng chuyển vào trong phòng của Hoắc Ưng, thành nữ nhân của Hoắc Ưng. Mọi người miễn nàng làm mọi việc, để cho nàng một người hầu hạ Hoắc Ưng.
Chỗ ngồi ở sân này, cùng một dãy nhà dài có đoạn khoảng cách, ở giữa có trồng rừng cây phong, phía sau dãy nhà còn lại là khu rừng rậm rạp. Theo tường bên cạnh nhìn lại, có thể thấy trong rừng phiá sau dãy nhà có đường mòn.
Một ngày ba bữa, nàng sẽ thấy có một tiểu nha hoàn, sẽ bưng đồ ăn, dọc theo đường mòn đi vào cánh rừng.
Nơi đó chắc có người ở đi?
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Khanh Khanh bước nhanh cước bộ theo sau, xuyên qua bức tường, bước trên đường mòn —-
Như là đã chọn không đúng thời điểm không thích hợp, lời nói cảnh báo lạnh như băng lúc này bỗng vang lên.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Hoắc Ưng!
Cùng với tiếng nói trầm thấp, là một đôi cánh tay nam tính kiên cố, hắn đột nhiên xuất hiện, ôm ngang eo nàng, đem nàng kéo vào trong lòng.
“Ách, ta chỉ là muốn đến phía sau đi nhìn một cái.” Khanh Khanh thở nhẹ một tiếng, ngã tiến vào trong lòng hắn, vừa mới phủ thêm áo khoác, một khi lạp xả, lại rộng mở một chút, lộ ra cổ trắng như tuyết, xương quai xanh xinh đẹp.
Hoắc Ưng cúi đầu nhìn nàng, không có để phí cảnh đẹp này, ánh mắt chuyển sang thâm trầm, sâu xa.
“Không được đi.” Hắn ôm lấy nàng, trở lại bên trong phòng, còn tiện nhấc chân đá cánh cửa.
“Vì cái gì ?” Khanh Khanh hỏi lại, hai tay đặt trước ngực trần trụi của hắn, sợ bản thân sẽ áp đến đầu vai bị thương hắn.
“Ta yêu chưa đủ.” Hắn giọng nói thô lỗ, nhìn chằm chằm nàng ngượng ngùng, toàn thân đang đỏ bừng
Nhìn nàng thật đáng yêu.
Hắn chớp chớp hai tròng mắt, bàn tay to ngăm đen di chuyển trên thân thể của nàng, nắm chặt bộ ngực phẫn nộn đẫy đã của nàng —-
Khanh Khanh đổ một ngụm khí lạnh, nháy mắt đã quên hai người đang nói cái gì. Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ nhàng giãy giụa.
“Trại chủ —- đừng —- đã là ban ngày —-” thanh âm của nàng rất nhỏ, bởi vì hắn chạm đến mà run run.
Bàn tay to đặt ở bên hông nàng, từ từ đi xuống, chạm tới mông nhỏ nhắn non mềm của nàng. động tác kia vô cùng thân thiết , làm cho nàng xấu hổ đến toàn thân đỏ lên, lại không có chỗ nào có thể trốn.
“Kêu ta Hoắc Ưng.” thanh âm của hắn, vì dục vọng mà khàn khàn, bá đạo buộc nàng gọi tên hắn.
Khanh Khanh run run, nhìn lên cặp con ngươi đen kia, vô lực kháng cự yêu cầu của hắn. “Hoắc, Hoắc Ưng —-”
Một nụ cười yếu ớt vừa lòng hiện lên ở bạc môi của hắn, bàn tay to luồn vào bên trong quần áo càng thêm làm càn.
“Thiên —- nàng nhỏ giọng ngâm khẽ, ở dưới sự âu yếm của hắn lắc lắc thân mình. Hoắc Ưng muốn —- ách không thể nào, hiện tại là ban ngày a, chẳng lẽ hắn —-
Nàng từ nhỏ liền theo khuôn phép cũ, cẩn thủ lễ giáo, hắn lại bừa bãi phóng đãng, căn bản không đem quy củ này để vào mắt, ý định muốn dạy hỏng nàng.
Hắn nhìn vào cặp mắt nâu, thâm u mà mê hoặc người của nàng
“Không có người quy định ban ngày không thể làm.”
“Nhưng là —-” Nàng trái tim đập mạnh, khẽ cắn môi đỏ mọng
“Ngươi rất ầm ĩ.” Hoắc Ưng không kiên nhẫn nhíu mày, đột nhiên xoay người ngăn chặn nàng, dùng sức hôn trụ đôi môi đỏ mọng đầy đặn kia .
Nàng không hề có cơ hội nói chuyện.
Giờ phút này hắn so với thời điểm dĩ vãng, đều càng như là đầu mãnh thú bất tuân. (mãnh thú không ai có thể thuần phục được)
Khanh Khanh hai má nóng hồng, miễn cưỡng trấn định lại tinh thần, đem đồ ăn để lên trên bàn. Biết rõ nên thuận theo lễ giáo, dời tầm mắt đi, nhưng nàng thật sự quản không được bản thân, đôi mắt to trong suốt vẫn nhịn không được muốn nhìn về hướng hắn.
Tầm mắt của nàng, theo vòm ngực rộng lớn hướng lên trên, trải qua băng gạc trên vai hắn, cái cổ cường tráng, bạc môi của hắn nhếch lên, cùng với cặp con ngươi đen lấp lánh như ánh lửa cực nóng bỏng kia —-
A!
Khanh Khanh hô nhỏ một tiếng, xấu hổ quẫn bách cúi đầu xuống, không dám lại nhìn Hoắc Ưng.
Quái, hắn trên người là có ma lực gì ? Vì sao tổng có thể làm cho nàng nhìn hắn đến ngây người?
Khuôn mặt đỏ bừng kia, làm cho Hoắc Ưng mày rậm nhíu lại. Hắn không nói một lời, đã đi tới, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, thân thủ định cầm lấy đũa, con ngươi đen vẫn là nhìn chăm chú vào nàng.
Thấy hắn muốn động thủ, Khanh Khanh vội vàng ngăn cản “ Đợi chút, ngươi đang bị thương, không thể tự mình cầm đũa được, để ta giúp ngươi.” Nàng xung phong nhận việc.
“Ngươi giúp ta?” Hắn hồ nghi hỏi.
“Ta giúp ngươi.” Nàng thực kiên trì.
Hoắc Ưng nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nhìn nàng, giống như nàng vừa mới nói một câu vũ nhục hắn.
“Tay của ta là bị thương, cũng không phải bị phế đi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ta biết, nhưng bị thương rất đau a, ngươi để cho ta giúp ngươi mấy ngày đi!” Nàng tiếp tục thuyết phục, không chịu buông tha cho.
Nếu nói về căn nguyên, vết thương trên người của Hoắc Ưng, là bị đại ca của nàng chém, nàng dù nhiều hay ít đều có trách nhiệm, nói cái gì đều phải có trách nhiệm chăm sóc hắn, như thế cảm giác tội lỗi trong lòng mới giảm đi phần nào
“Không có gì, ta tự mình làm được.” Hắn nhíu mày.
“Không được!” Nàng hai tay duỗi ra, vội vã cướp đi bát đũa, kiên trì ngăn cản.
Hắn vẻ mặt âm trầm, hai mắt nheo lại, trừng mắt nhìn nàng.
Nàng cố lấy dũng khí, trừng ánh mắt trong suốt nhìn lại hắn. Mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trong tâm đang bất ổn, bị hắn nhìn thẳng, làm cho phát run.
Ô ô,nam nhân này vì sao cố chấp như vậy ? Liền ngay cả cơ hội tha lỗi cũng không cấp cho nàng?
Thẳng đến thanh thế phô trương của Khanh Khanh sắp bị đánh tan, trước khi khẩn trương cơ hồ muốn ngất đi, Hoắc Ưng cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, thấp rủa vài tiếng.
“Ngồi xuống.” Hắn không kiên nhẫn nói, lười biếng không muốn cùng tiểu nữ nhân này giằng co nhau nữa.
“Sao?” Khanh Khanh sửng sốt một chút, không biết phản ứng lại như thế nào cho đúng .
Bạc môi lại giật giật, trên mặt tuấn mỹ không có biểu tình.
“Ta đói bụng.” Hoắc Ưng mở miệng.
A, hắn khẳng định đã nhượng bộ?!
Khanh Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên một ý cười hân hoan, lập tức tựa vào bên cạnh hắn ngồi xuống, an an phận phận uy đồ ăn cho hắn.
“Ăn chút cá đi, đây là Thất ca theo trong khe núi bắt được, mang cho Phương đại nương nướng lên.” Nàng cẩn thận gạt bỏ hết xương cá ra, đút miếng thịt cá thơm ngon đưa vào miệng Hoắc Ưng.
Hắn gật đầu, ngồi ở một chỗ, bễ nghễ cao ngạo, giống quân vương tôn quý, hưởng thụ sự hầu hạ của nàng .
“Ăn ngon không?” Nàng chờ phản ứng.
Con ngươi đen sâu không lường được nhìn nàng, bởi vì vấn đề của nàng, mà mâu quang thâm trầm hơn một chút, sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Khanh Khanh mỉm cười, tiếp tục gắp đồ ăn ở trên bàn, chuyên tâm uy hắn, đem đồ ăn đưa đến cạnh bạc môi kia.
Bốn phía lẳng lặng, mùa thu có cảm giác thấm lạnh, nhưng trong phòng đã có sự ấm áp nói không nên lời. Tầm mắt của hắn, sự trầm mặc của hắn, đều làm cho độ ấm cao thêm—-
Bất luận từng động tác, nàng đều mẫn cảm phát hiện, ánh mắt của Hoắc Ưng như bóng với hình, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thậm chí lúc há mồm ăn cơm, tầm mắt của hắn cũng khóa trụ nàng, không bỏ qua
Khanh Khanh trái tim hoang mang rối loạn, ánh mắt to long lanh nhìn bên trái, nhìn bên phải, lộ vẻ nhìn đảo quanh ở trong phòng, chính là không dám cùng hắn tiếp xúc. Bàn tay nhỏ bé trắng noãn run run cầm đũa gắp rau xanh trong bát, bị hắn nhìn làm nàng cảm thấy ngượng ngùng vạn phần.
Ông trời! Hắn nhìn nàng như vậy, giống như hắn muốn ăn không phải đồ ăn, mà là nàng —-
“Ta không ăn cái này.” Hoắc Ưng đột nhiên mở miệng.
“A?” Khanh Khanh hoàn hồn, tầm mắt hướng vào đồ ăn trên chiếc đũa, phát hiện bản thân vừa mới gắp khối cà rốt.
“Lấy ra.” Hắn nhếch môi, vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn khối cà rốt kia.
“Nhưng là —-” Nàng cắn môi đỏ mọng, nghĩ muốn khuyên hắn ăn. Tiểu hài tử kiêng ăn còn có thể bỏ qua, nhưng một nam nhân cao to giống như một con ngựa vậy, cũng sẽ kiêng ăn?
Con ngươi đen lợi hại nhìn quét qua nàng .
Thảo luận chấm dứt. Khanh Khanh lập tức thức thời im bặt không dám lên tiếng, đem cà rốt bỏ vào trên cái đĩa ở một bên, một lần nữa gắp miếng cá vàng rộm đưa vào miệng hắn.
Lại chờ hắn ăn mấy miếng, mày không hề nhíu lại, nàng mới thật cẩn thận mở miệng.
“Vì sao không ăn cà rốt?” Nàng hỏi.
Ánh mắt lạnh băng lợi hại lại lần nữa nhìn quét về phía nàng, sắc mặt hơi ẩn chứa sự giận dữ, nhưng không có ý tứ mở miệng giải thích
Nhìn lên sắc mặt kia, Khanh Khanh lập tức dùng sức lắc đầu.
“Ách, ngươi, ngươi, ngươi coi như ta chưa có hỏi đi!” Nàng hai tay gia tốc, đem tất cả đồ ăn tiến vào trong miệng hắn , trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng ngoài miệng cũng rốt cuộc không dám nói nửa câu.
Đại nam nhân này, chẳng những kiêng ăn, hơn nữa còn không cho phép người khác được hỏi!
Hắn —- cứ như một đứa nhỏ vậy—-
Khanh Khanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, uy hoàn xong một bữa cơm này, nàng mang khay đựng bát đũa về phòng bếp.
Phương đại nương nhìn lên thấy nàng, vội vàng đi lên.
“Trại chủ có khỏe không?” Nàng hỏi.
“Miệng vết thương đã tốt hơn, ăn cũng tốt.” Khanh Khanh trả lời, trên mặt đỏ ửng còn chưa mất đi. Nàng để khay đựng bát đũa xuống bàn, cầm khăn lau chung quanh bàn, thần thái có chút xấu hổ.
Tiểu Thúy đi vào phòng bếp, nhìn lên gặp Khanh Khanh, nàng hai mắt tỏa sáng.
“Vấn Nhi, bọn họ nói trại chủ ở trên ngựa hôn ngươi. Đó là nói bừa, hay là sự thật?” trại chủ lãnh khốc không gần nữ sắc , nhưng lại coi trọng Vấn Nhi sao? Oa, kia nhưng là đại sự trong trại nha!
Trại chủ mặc dù lãnh khốc, lại không thể nghi ngờ là một nam tử đại hán đầu đội trời chân đạp đất, nhìn khắp thiên hạ, nhưng khó có nam nhân nào xuất sắc như thế, chính là các cô nương trong trại lá gan quá nhỏ, bị cặp con ngươi đen kia nhìn lên, liền đông cứng, lạnh run người, căn bản không dám tiến lên. Dù sao cũng phải nói, mắt nhìn của trại chủ cũng cao, không đem nữ nhân để vào mắt, chưa từng thấy hắn đối với cô nương nào cảm thấy hứng thú quá.
Thẳng đến hôm nay, Vấn Nhi như tiên hạ phàm xuất hiện, trại chủ mới động tâm, ở trước mặt mọi người hôn nàng. Tất cả nam nữ trong trại ai ai cũng kinh ngạc, cũng cao hứng thật sự, tất cả nói chuyện say sưa, chờ mong hai người kia có thể kết thành một đôi.
Khanh Khanh đỏ bừng mặt, chỉ có thể gật đầu, tay nhỏ bé xiết chặt khăn lau.
Nhớ tới nụ hôn nóng bỏng kia, thân thể của nàng bỗng dưng cảm thấy một trận run rẩy, trên đôi môi đỏ mọng đầy đặn như cánh hoa, có chút tê dại, giống như lại cảm nhận được hắn cắn hút, hơi thở của hắn —-
“Thật sự? Oa!” Tiểu Thúy kinh hô, lập tức hướng ngoài phòng bếp phóng đi, hướng về một nhóm tỷ muội đang giặt giũ báo cáo tin tức này.
Phương đại nương đi tới, cầm lấy tay Khanh Khanh, hòa ái hỏi: “ Trại chủ còn nói cái gì?”
Tuy rằng tất cả mọi người ai cũng trông mong cho hai người thành một đôi, vội vã muốn đem Vấn Nhi hướng lên trên giường của trại chủ, nhưng đại nương ngược lại lo lắng ý nguyện của Vấn Nhi . Này sẽ là hai bên đều tình nguyện, không phải là một bên cưỡng cầu? Trại chủ cường thế bá đạo như vậy, nhưng lại coi trọng tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu này , nàng có thể hay không sẽ bị làm cho hoảng sợ?
“Ách —- hắn muốn ta chăm sóc vết thương của hắn, không được rời đi.” Hoắc Ưng khi nói ra cái mệnh lệnh này, vẻ mặt bí hiểm, làm cho trái tim nàng kinh hoàng.
Chính là chăm sóc miệng vết thương, không phải sao? Vì sao khi hắn nói những lời này, biểu tình kia sẽ làm nàng liên tưởng đến con sói sắp lao về phía con mồi ?
“Phải không?” Phương đại nương trầm ngâm, không như Khanh Khanh, nàng biết được rõ ràng ý tứ của trại chủ. Nàng dừng một lúc lâu, sau mới lại mở miệng. “ Ngươi có sợ trại chủ không?” Nàng hỏi, muốn xác nhận.
Khanh Khanh đầu tiên là gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.
“Trại chủ có chút hung dữ, nhưng là không đáng sợ.” Không biết vì sao, nàng chính là biết, hắn tuy rằng có được cường đại lực lượng, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.
“Không đáng sợ?” Phương đại nương trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Trại chủ không đáng sợ? Đợi chút, các nàng hiện tại đàm luận là cùng một người sao? Nam nhân tàn nhẫn vô tình, chỉ hơi một chút sẽ trừng mắt rống lên, Sơn Lang có thể làm cho trời đất biến sắc, trong mắt Vấn Nhi, chính là “Có chút hung” ? là tiểu cô nương này trì độn một chút, hay vẫn là trại chủ có “Đãi ngộ khác biệt ”?
“Mấy ngày nay, hắn chẳng lẽ không rống lên với ngươi?” trong trại có không ít nữ nhân, chỉ cần trại chủ rống lên một tiếng, liền sợ tới mức tay chân như nhũn ra, sau nói cái gì cũng không dám tới gần sân sau nơi trại chủ ở.
“Có rống.” Kỳ thật, hắn rống lên với nàng rất nhiều lần, nhiều đến nàng không đếm được. “Nhưng, hắn cũng không ác liệt, chính là thói quen nói chuyện như vậy .”
“Ngươi không sợ?”
“Vì sao phải sợ? Hắn rống lên với ta, phần lớn là xuất phát từ quan tâm.” Hắn gào thét muốn nàng rời xa nguy hiểm, gào thét muốn nàng cẩn thận này cẩn thận kia, trong mỗi câu rít, đều cất giấu sự quan tâm của hắn
Quả nhiên là một con sói! Rít gào là ngôn ngữ quen thuộc nhất của hắn
Phương đại nương ánh mắt trừng lớn hơn nữa, cuối cùng thăm dò phản ứng của nàng. Nha, xem ra, trại chủ thái độ đối với Vấn Nhi , nhưng bất đồng với thái độ đối đãi với những người khác!
“Tốt lắm.” Nàng an tâm, lộ ra tươi cười vừa lòng , trong lòng đã có chủ ý, nói ra mục đích của bản thân, .
Tốt? Tốt cái gì?
Khanh Khanh nháy nháy mắt, có chút không hiểu vì sao, không biết bản thân đã nói gì, lại có thể làm cho đại nương lộ ra tươi cười vui sướng.
Đang khi ở hoang mang, đại nương một đôi tay đã đem nàng đẩy đi ra bên ngoài
“Ngươi trước đi đến phòng giặt quần áo, thay trại chủ đem xiêm y mang trở về, đỡ phải để cho hắn không có xiêm y để mặc sẽ bị lạnh. Tiếp theo, đi đến nơi đại phu đã nói, lĩnh dược đã được sắc tốt mang về hầu hạ trại chủ uống, biết không?” Nàng cẩn thận dặn dò.
“Biết.” Khanh Khanh cúi người đáp lễ, sau đó xoay người rời đi phòng bếp.
Vừa bước được vài bước, Phương đại nương lại mở miệng gọi nàng.
“Vấn Nhi, xiêm y cùng đồ đạc cá nhân của ngươi, đều ở trong phòng Tiểu Thúy sao ?”
“Đúng vậy.” Nàng gật đầu. “Có việc sao?”
Phương đại nương mỉm cười vẫy tay, một mặt tháo tạp dề xuống, đi ra khỏi cửa. “Không có việc gì, không phải việc của ngươi, ngưoi mau đi đi!”
Vì chờ đợi dược được sắc xong, nàng tranh thủ thời gian, còn ở lại chỗ của đại phu, băng bó cho vài thương binh . Mỗi khi nghĩ đến bọn họ là vì đại ca Sở Cuồng mà bị thương, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu.
Sau nửa canh giờ, nàng mới bưng bát thuốc vừa mới được sắc xong, chầm chậm đi trở về sân sau nơi Hoắc Ưng ở.
Trên đường trải qua rừng cây phong, nàng hơi chút lưu tâm, đi thật cẩn thận, lại không gặp công kích, thậm chí không nhìn thấy thân ảnh tiểu nam hài kia. Hoắc Ưng uy hiếp có tác dụng, nam hài kia cũng không dám nữa tìm nàng gây phiền toái
Vừa đi vào cửa, nàng lập tức nhìn thấy, trên bàn có một bao to quen thuộc.
Bao to đã bị mở ra, Hoắc Ưng đứng ở bên cạnh bàn, cúi đầu xem kỹ, trên bàn tay to dày rộng ngăm đen, cầm một chiếc lược gỗ, đầu ngón tay của hắn, lướt qua cây lược gỗ thô ráp.
A, kia không phải đại nương cấp cho nàng sao?
“Đó là của ta.” Nàng thốt ra.
“Ta biết.” Hắn nâng mi, nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc, không để ý đến phẩn ứng của nàng.
Khanh Khanh lại cẩn thận nhìn lên, thế này mới phát hiện, trong bao quần áo, tất cả đều là vật dụng của nàng, có quần áo, đôi hài đại nương cấp cho, cả cây lược gỗ, còn có vài kiện nội y nhỏ mỏng manh bên trong Tiểu Thúy phân cho nàng—-
Nay, kiện nội y nhỏ mỏng manh kia đâu, đang bị Hoắc Ưng nắm ở trong tay.
Oanh!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt bị thiêu hồng, giống bạo đóa yên hoa (*), nàng lập tức đặt bát thuốc xuống, tiến lên phía trước, ra sức giật lại kiện quần áo kia, động tác nhanh chóng cho vào bao, lung tung đông gói tây gói, nhưng những vật ở bên trong như cùng nàng đối nghịch, không ngừng lăn đi ra.
(*bạo đóa yên hoa: cảnh xuân lộ ra)
Là ai đem bao quần áo của nàng sang đây? Là đại nương sao?
Ô ô, nàng không cần hắn thấy những vật này đâu a, này là khối quần áo bé ti ở bên trong của một cô nương –
Con ngươi đen lợi hại còn nhìn nàng như bóng với hình, nàng một mặt thu thập, xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, cố gắng khắc chế, không thể để vì quá độ xấu hổ, dẫn đến quẫn bách mà té xỉu.
Bóng đen nhích lại gần, hắn đến gần vài bước.
Khanh Khanh rốt cuộc bất chấp này nọ, cầm lấy bao quần áo, vội vã ôm vào lòng, môi đỏ mọng bối rối mấp máy.
“Ách, ta không biết, bao quần áo này như thế nào lại bị đưa đến chỗ này, có thể là đại nương lầm……”
“Không có lầm.” Hoắc Ưng hướng nàng tới gần, chậm rãi đã đi tới.
“Cái gì, ách, cái gì?” Nàng vừa sợ lại vừa hoảng, dưới chân như có lỗ hổng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Hắn vươn tay, dễ dàng giữ chặt nàng, một tay kéo lấy thân mìnhsuy yếu , mỏng manh của nàng vào trong lòng hắn, con ngươi đen thâm u sáng ngời từ trên cao nhìn xuống nàng.
Bao quần áo vô thanh vô tức bay xuống, nàng giật mình bất giác, chỉ có thể lăng ngốc nhìn hắn.
“Ta nói, không có lầm.” Hoắc Ưng tiếng nói khàn khàn, hai tròng mắt lóe ra.
Khanh Khanh trong lòng kinh hoàng, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Thân hình nam tính kề sát nàng , phá lệ nóng nóng, hắn trong cơ thể giống có một đám lửa, làm cho nàng cảm thấy nóng quá, nóng quá —-
Hắn cơ bắp kiên cố, ép chặt thân mình tinh tế của nàng, cặp con ngươi đen kia , thưởng thức sự bối rối cùng bất lực của nàng .
“Thỉnh, thỉnh buông ra —-” Nàng run run nói, cổ tay bị hắn bắt, tuy rằng không đau, nhưng cũng giãy không ra.
“Không thể.” Trên bạc môi hiện ra một tia cười, thong thả tới gần, hô hấp nóng rực đậu tại môi đỏ mọng đang run rẩy của nàng trêu chọc .
“Trại —- trại chủ —-” Nàng run run, nghĩ chuyển sang đề tài khác, hắn lại không cho phép.
Ngón tay thô ráp dừng ở trên da thịt phấn nộn, chậm rãi di động, mang đến kích thích khác thường.
“Ngươi muốn ta.”
Hoắc Ưng miệng mềm nhẹ, nhưng trong lời nói lại mang cảm giác làm cho nàng kinh hãi.
“Không có!” Khanh Khanh dùng sức lắc đầu, muốn né ra, lại giãy không ra kiềm chế của hắn.
Hắn nói cái gì? Nàng —- nàng —- nàng muốn hắn? Nào có nào có? Nàng từ nhỏ đã được dạy bảo nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao có khả năng sẽ muốn –muốn —-
Ý cười trên bạc môi càng sâu sắc.
“Ta nhìn thấy.”
“Thấy cái gì?”
“Ngươi đang nhìn ta.” Hắn nhẹ giọng nói, hơi thở nóng rực phả vào hai má nàng. Mặt nàng đỏ bừng, rốt cuộc nói không nên lời phản bác lại. Nguyên lai, cử chỉ của nàng, sớm đã bị hắn xem ở trong mắt, không có nửa phần quên.
Nhưng, nàng chính là không tự chủ được muốn nhìn hắn, không tự chủ được nghĩ muốn lưu lại ở bên người hắn, kia, chẳng lẽ là đại biểu cho, nàng muốn hắn sao? Trời ạ! Nàng làm sao có thể biến thành như vậy, nhưng lại không biết xấu hổ như vậy —-
Khanh Khanh xấu hổ quẫn bách, giãy dụa thân mình, cơ hồ nghĩ nếu có cái hố ngay trước mắt liền chui xuống, không dám đi lên.
Hắn cũng không buông tha nàng, thân hình cao lớn cường tráng ngăn chặn nàng, cánh tay thô ráp bao trùm quần áo vải thô, tùy ý nâng cằm nàng lên, bạc môi ma sát hai má phấn hồng của nàng .
“Không, không thể —- chúng ta —-” Nàng thở hổn hển, hơi thở phả ra như hoa lan, nghĩ muốn ngăn cản bàn tay đang dò xét khắp nơi , nhưng lực lại không bằng người.
Hoắc Ưng lấy một tay cầm cổ tay nhỏ nhắn của nàng, ngăn lại phản kháng của nàng, một tay kia ung dung, khẽ vuốt mỗi một tấc da thịt của thân thể mềm mại trong lòng mình.
“Ngươi là của ta.” Hắn bá đạo tuyên cáo nói, không cho phép nàng phản đối, bạc môi dừng ở chiếc cổ của nàng, ma chưởng cẩn thận cắn hôn.
Hô hấp nóng bỏng, cường đại lực lượng, hơi thở xa lạ thuộc về nam nhân, bao phủ cảm quan của nàng, nàng ở dưới tình hình hắn ra sức làm càn như vầy không có lực ngăn cản, chỉ có thể yếu đuối thuận theo hắn đoạt lấy.
Bạc môi nóng rực tìm đến môi mềm mại của nàng, mãnh liệt giữ lấy môi đỏ mọng run rẩy, nuốt hết sự than nhẹ cùng thở dốc của nàng. Lưỡi linh hoạt khiêu khai môi của nàng, bá đạo xâm nhập, dây dưa cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Khanh Khanh run run, hôn nhẹ, hoàn toàn không thể phản kháng.
Nhất kiện xiêm y đều bị ném xuống, Hoắc Ưng cúi đầu, hôn lên da thịt trắng như tuyết kia, để lại vết cắn hồng hồng của hắn
Hô hấp nam tính nóng bỏng, làm nàng không ngừng run rẩy, đôi mắt to ngập nước nửa khép, theo mệnh lệnh khàn khàn của Hoắc Ưng, lấy động tác mới lạ hôn lại hắn, vỗ về hắn, dẫn dắt hắn vui sướng gầm nhẹ.
Chấn động màng tai của nàng, hỏa diễm vui thích, ở bốn phía nàng bùng nổ.
Hắn lời lẽ nóng quá, bàn tay to thô ráp, tách hai chân phẫn nộn của nàng ra, đi xuống hôn tới.
Mãnh liệt khoái cảm như lửa, làm cho nàng phát ra kêu kiều diễm, nàng nhu nhược nâng thắt lưng không có xương lên, nàng cúi đầu ánh mắt long lanh nước nhìn hai chân, Hoắc Ưng thân hình to lớn, tóc dài đen nhánh, bạc môi của hắn cực nóng, đối diện nàng làm chuyện cực kỳ tà ác —-
“Ách —-” Nàng khinh ngâm, mồ hôi đổ đầm đìa, hai tay kéo lấy tóc dài của hắn.
Khi chiếc lưỡi của hắn mơn trớn nụ hoa phấn hồng, nàng ngửa đầu khóc kêu một tiếng, thanh âm run run, yếu đuối ngã nằm trên giường.
Thân hình nam tính bao trùm nàng, nàng run run cảm nhận được hắn cơ bắp cường tráng, hô hấp nóng bỏng, dục vọng nóng rực thật lớn —-
Trong phòng ngủ đơn sơ, quanh quẩn tiếng gầm nhẹ của nam nhân cùng tiếng ngâm yêu kiều của nữ nhân, đan vào nhau ra nồng đậm xuân ý.
Bát dược trên bàn bị gác lại đã lâu, dần dần lạnh thấu.
~~~~~~~~~~~~~~
Trong Cửu sơn Thập Bát, có thật nhiều ngọn núi, đường đi quanh co khúc khủy, tiếng nước suối chảy róc rách, những cây cổ thụ cao ngất. Sáng sớm gió lạnh thổi tới, lá cây theo gió lay động, thêm mấy phần thu ý.
Thẳng đến mặt trời lên cao, Khanh Khanh mới lười biếng tỉnh lại. Một đêm hoan ái, lấy đi thật nhiều sức lực của nàng, nàng toàn thân mệt mỏi, cơ hồ khó có thể xuống giường rửa mặt chải đầu.
Thật không công bằng!
Hoắc Ưng đồng dạng cũng ngủ không đến vài canh giờ, thậm chí còn tại hôm qua xuống núi, cùng Hắc Sam quân chém giết kịch liệt, vì sao hắn xem ra tinh thần lại sáng láng, không thấy chút mỏi mệt? Đây là nam nữ trong lúc đó khác biệt? Khó trách hắn đêm qua thủy chung cảm thấy chưa đủ, không ngừng trêu chọc dụ hoặc nàng —-
Trên chiếc cổ trắng như tuyết bị hắn hôn cắn, để lại dấu vết hồng hồng, phá lệ chói mắt, làm nàng lại lần nữa mặt đỏ bừng.
Trời ạ, nếu để cho người ta nhìn thấy, bọn họ khẳng định sẽ nhìn ra, Hoắc Ưng đối với nàng —- đối với nàng,
Hai má phấn hồng càng thêm đỏ bừng, nàng ngượng ngùng kéo áo, đầu ngón tay lướt qua cổ áo thêu hoa đơn giản. Kia thêu hoa đơn giản, vải dệt lại mềm mại thoải mái, nghe nói là người của Cán Sa Thành, đưa lên núi phân cho trong trại.
Nhớ tới Cán Sa Thành, khuôn mặt tuấn lãng nghiêm khắc hiện lên ở trong đầu.
Đại ca!
Khanh Khanh hô nhỏ một tiếng, tay nhỏ bé che đôi môi đỏ mọng lại.
Nguy rồi, nàng nhưng lại đã quên mất đại ca.
Nếu làm cho đại ca biết, nàng đã ủy thân cho Hoắc Ưng, đại ca khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Vừa mới cùng Sơn Lang giao chiến, bản thân muội tử đã bị ném lên trên giường, thù mới hận cũ này, hắn nuốt xuống được sao?
Trừ bỏ đại ca, phụ thân ở kinh thành, nếu là biết được hòn ngọc quý trên tay mình, thành nữ nhân của sơn tặc, sẽ tức thành cái dạng gì đây? Khanh Khanh đôi lông mày thanh tú nhăn lại, khẽ cắn môi dưới, phiền não không biết nên như thế nào cho phải.
Phụ thân cùng đại ca, đều là người nàng để ý nhất, nhưng vì sao khi nằm ở trong lòng Hoắc Ưng, hắn tổng có thể làm cho nàng đã quên hết thảy.
Than nhẹ một tiếng, nàng đi ra sân, đi vào bên cạnh tường, nhìn cây cối xanh biếc bên ngoài
Vẫn ở trong sơn trại nghỉ ngơi như trước, duy nhất không giống là nàng chuyển vào trong phòng của Hoắc Ưng, thành nữ nhân của Hoắc Ưng. Mọi người miễn nàng làm mọi việc, để cho nàng một người hầu hạ Hoắc Ưng.
Chỗ ngồi ở sân này, cùng một dãy nhà dài có đoạn khoảng cách, ở giữa có trồng rừng cây phong, phía sau dãy nhà còn lại là khu rừng rậm rạp. Theo tường bên cạnh nhìn lại, có thể thấy trong rừng phiá sau dãy nhà có đường mòn.
Một ngày ba bữa, nàng sẽ thấy có một tiểu nha hoàn, sẽ bưng đồ ăn, dọc theo đường mòn đi vào cánh rừng.
Nơi đó chắc có người ở đi?
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Khanh Khanh bước nhanh cước bộ theo sau, xuyên qua bức tường, bước trên đường mòn —-
Như là đã chọn không đúng thời điểm không thích hợp, lời nói cảnh báo lạnh như băng lúc này bỗng vang lên.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Hoắc Ưng!
Cùng với tiếng nói trầm thấp, là một đôi cánh tay nam tính kiên cố, hắn đột nhiên xuất hiện, ôm ngang eo nàng, đem nàng kéo vào trong lòng.
“Ách, ta chỉ là muốn đến phía sau đi nhìn một cái.” Khanh Khanh thở nhẹ một tiếng, ngã tiến vào trong lòng hắn, vừa mới phủ thêm áo khoác, một khi lạp xả, lại rộng mở một chút, lộ ra cổ trắng như tuyết, xương quai xanh xinh đẹp.
Hoắc Ưng cúi đầu nhìn nàng, không có để phí cảnh đẹp này, ánh mắt chuyển sang thâm trầm, sâu xa.
“Không được đi.” Hắn ôm lấy nàng, trở lại bên trong phòng, còn tiện nhấc chân đá cánh cửa.
“Vì cái gì ?” Khanh Khanh hỏi lại, hai tay đặt trước ngực trần trụi của hắn, sợ bản thân sẽ áp đến đầu vai bị thương hắn.
“Ta yêu chưa đủ.” Hắn giọng nói thô lỗ, nhìn chằm chằm nàng ngượng ngùng, toàn thân đang đỏ bừng
Nhìn nàng thật đáng yêu.
Hắn chớp chớp hai tròng mắt, bàn tay to ngăm đen di chuyển trên thân thể của nàng, nắm chặt bộ ngực phẫn nộn đẫy đã của nàng —-
Khanh Khanh đổ một ngụm khí lạnh, nháy mắt đã quên hai người đang nói cái gì. Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ nhàng giãy giụa.
“Trại chủ —- đừng —- đã là ban ngày —-” thanh âm của nàng rất nhỏ, bởi vì hắn chạm đến mà run run.
Bàn tay to đặt ở bên hông nàng, từ từ đi xuống, chạm tới mông nhỏ nhắn non mềm của nàng. động tác kia vô cùng thân thiết , làm cho nàng xấu hổ đến toàn thân đỏ lên, lại không có chỗ nào có thể trốn.
“Kêu ta Hoắc Ưng.” thanh âm của hắn, vì dục vọng mà khàn khàn, bá đạo buộc nàng gọi tên hắn.
Khanh Khanh run run, nhìn lên cặp con ngươi đen kia, vô lực kháng cự yêu cầu của hắn. “Hoắc, Hoắc Ưng —-”
Một nụ cười yếu ớt vừa lòng hiện lên ở bạc môi của hắn, bàn tay to luồn vào bên trong quần áo càng thêm làm càn.
“Thiên —- nàng nhỏ giọng ngâm khẽ, ở dưới sự âu yếm của hắn lắc lắc thân mình. Hoắc Ưng muốn —- ách không thể nào, hiện tại là ban ngày a, chẳng lẽ hắn —-
Nàng từ nhỏ liền theo khuôn phép cũ, cẩn thủ lễ giáo, hắn lại bừa bãi phóng đãng, căn bản không đem quy củ này để vào mắt, ý định muốn dạy hỏng nàng.
Hắn nhìn vào cặp mắt nâu, thâm u mà mê hoặc người của nàng
“Không có người quy định ban ngày không thể làm.”
“Nhưng là —-” Nàng trái tim đập mạnh, khẽ cắn môi đỏ mọng
“Ngươi rất ầm ĩ.” Hoắc Ưng không kiên nhẫn nhíu mày, đột nhiên xoay người ngăn chặn nàng, dùng sức hôn trụ đôi môi đỏ mọng đầy đặn kia .
Nàng không hề có cơ hội nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.