Chương 31: ĐIỀU ẨN KHUẤT
Hoa Sen Trắng
01/12/2022
Biệt thự Tống gia...
Suốt mấy ngày nay, Tống Khải Hoàn luôn không ngừng thắc mắc về căn phòng bí ẩn mà mẹ anh ra lệnh cấm bất cứ ai mở cửa bước vào bên trong ấy.
Nhân lúc bà rời khỏi, Tống Khải Hoàn lặng lẽ ra lệnh gia nhân cấm bất cứ ai bước lên trên lầu nếu như không được sự cho phép của anh mà có thời gian để giải mã mật khẩu của tận năm ổ khóa.
Vốn thông minh từ nhỏ nhưng chưa được vận dụng trí tuệ lần nào, thoáng chốc, anh đã thành công mở khóa tất cả liền sau đó chậm rãi bước vào trong căn phòng.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, hiện lên trước mắt anh là không gian tối đen đầy rẫy những mạng nhện vì chẳng có người đến dọn dẹp. Quả đúng nơi này toàn chứa những thứ đã bỏ đi cho nên khắp nơi bừa bộn đủ món đồ đã bị vứt bỏ, kể cả chậu hoa vỡ cũng nằm lăn lóc dưới sàn.
Tống Khải Hoàn khẽ đi dạo một vòng, bụi bẩn khắp nơi khiến anh khó chịu mà ho không ngừng. Ngoài không gian đen kịt cùng những sợi tơ nhện trên tường ra thì chẳng có gì khác thường đến mức mẹ của anh ra lệnh cấm mọi người bước vào bên trong.
Trong lúc đi dạo xung quanh căn phòng, vô tình tay anh chạm vào một tấm ảnh đã bị bụi đen phủ kín đến mức chẳng nhìn thấy gì. Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn lấy tay lau đi vết bụi bám trên khung ảnh đã bị nứt thành nhiều đường. Ánh mắt anh trợn tròn ngay khi nhìn thấy người trong ảnh.
Bên trong tấm ảnh là người đàn ông diện bộ vest đen sang trọng, mái tóc vuốt cao vô cùng điển trai cùng người phụ nữ ngồi bên cạnh trong bộ trang phục chẳng kém cạnh, được ông khoác tay lên. Người đàn ông này chính là người cha quá cố của anh. Nhưng có điều, gương mặt của người phụ nữ bên cạnh lại không nhìn thấy rõ do đã bị nhiều đường rạch lên giống như sử dụng dao rọc giấy. Điều duy nhất mà anh có thể nhìn đó chính là nụ cười trên khóe môi người phụ nữ. Lúm đồng tiền duyên dáng khiến anh không thể không để tâm.
- "Người này không phải là mẹ? Rốt cuộc bà ta là ai?"
Trong đầu anh không khỏi hiện lên hàng loạt câu hỏi. Tấm ảnh này chắc hẳn là nguyên nhân mà mẹ anh đã che giấu suốt thời gian qua. Suy nghĩ một hồi, Tống Khải Hoàn lặng lẽ cho tấm ảnh vào túi. Anh nhất định phải điều tra chuyện này cho bằng được. Nếu như trực tiếp hỏi, chắc chắn mẹ anh không bao giờ nói ra bởi lẽ anh vốn biết tính cách của bà ra sao. Chi bằng tự mình điều tra vậy.
Tống Khải Hoàn quyết định đảo quanh căn phòng rộng lớn mà tìm kiếm những thứ khác, tuy nhiên lại chẳng có gì cả. Bỗng nhiên, anh ngửi được mùi gì đó vô cùng khó chịu bốc ra từ phía tấm rèm nhung đang khép lại, bên trong đó dường như lại là đường dẫn đến một căn phòng khác. Bàn chân anh chậm rãi tiến về phía cánh rèm thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh giật mình. Ngay lập tức, anh dừng lại mà mở máy nghe điện thoại:
- "Có chuyện gì?"
- "Thiếu gia, phu nhân đã trở về hiện đang chuẩn bị bước lên trên lầu."
Là thuộc hạ riêng của Tống Khải Hoàn gọi điện báo cho anh tình hình bên dưới. Vì để tránh bà nghi ngờ cho nên anh đã sai người âm thầm đứng bên dưới quan sát, đợi khi bà quay trở về thì gọi điện báo lại cho anh.
Ánh mắt tò mò hướng về phía cánh cửa trước mặt, tuy nhiên, anh quyết định quay trở ra vì không còn thời gian. Mẹ anh sẽ sớm đến đây cho nên anh phải anh chóng rời khỏi phòng này trước khi bà có mặt. Tống Khải Hoàn bước trở ra, sau đó khóa sầm cửa lại, trả lại mọi thứ giống như ban đầu mà lập tức chạy về phòng ngủ của mình.
- "Thiếu gia vẫn chưa xuống ăn cơm sao?"
Tống phu nhân ở bên dưới hỏi han. Ngay khi nhận được câu trả lời, bà lo lắng từng bước đi thẳng lên trên lầu hướng về phòng anh.
Cộc...cộc...cộc...
- "Khải Hoàn, con làm sao thế? Suốt mấy ngày nay mẹ không thấy con bước ra khỏi phòng."
Bà lo lắng đứng bên ngoài gõ cửa liên tục, khẽ nói vọng vào bên trong.
Cạch...
Tống Khải Hoàn ngay khi nghe giọng nói liền lập tức mở cửa. Hiện tại, anh diện trên người bộ đồ vest giống như mọi khi hay đến hộp đêm đánh bạc khiến bà hiểu ra mà sắc mặt lo lắng lập tức trở nên tươi tắn:
- "Con muốn ra ngoài giải khuây có phải không? Yên tâm, mẹ sẽ sớm cho người chuyển tiền vào tài khoản của con. Con muốn dùng bao nhiêu thì dùng, tìm đại cô gái xinh đẹp nào phục vụ thì càng tốt."
Nói rồi, bà vui vẻ vỗ nhẹ lên vai anh mà thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, đứa con này cũng trở về giống như lúc trước rồi.
Suốt mấy ngày nay, Tống Khải Hoàn luôn không ngừng thắc mắc về căn phòng bí ẩn mà mẹ anh ra lệnh cấm bất cứ ai mở cửa bước vào bên trong ấy.
Nhân lúc bà rời khỏi, Tống Khải Hoàn lặng lẽ ra lệnh gia nhân cấm bất cứ ai bước lên trên lầu nếu như không được sự cho phép của anh mà có thời gian để giải mã mật khẩu của tận năm ổ khóa.
Vốn thông minh từ nhỏ nhưng chưa được vận dụng trí tuệ lần nào, thoáng chốc, anh đã thành công mở khóa tất cả liền sau đó chậm rãi bước vào trong căn phòng.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, hiện lên trước mắt anh là không gian tối đen đầy rẫy những mạng nhện vì chẳng có người đến dọn dẹp. Quả đúng nơi này toàn chứa những thứ đã bỏ đi cho nên khắp nơi bừa bộn đủ món đồ đã bị vứt bỏ, kể cả chậu hoa vỡ cũng nằm lăn lóc dưới sàn.
Tống Khải Hoàn khẽ đi dạo một vòng, bụi bẩn khắp nơi khiến anh khó chịu mà ho không ngừng. Ngoài không gian đen kịt cùng những sợi tơ nhện trên tường ra thì chẳng có gì khác thường đến mức mẹ của anh ra lệnh cấm mọi người bước vào bên trong.
Trong lúc đi dạo xung quanh căn phòng, vô tình tay anh chạm vào một tấm ảnh đã bị bụi đen phủ kín đến mức chẳng nhìn thấy gì. Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn lấy tay lau đi vết bụi bám trên khung ảnh đã bị nứt thành nhiều đường. Ánh mắt anh trợn tròn ngay khi nhìn thấy người trong ảnh.
Bên trong tấm ảnh là người đàn ông diện bộ vest đen sang trọng, mái tóc vuốt cao vô cùng điển trai cùng người phụ nữ ngồi bên cạnh trong bộ trang phục chẳng kém cạnh, được ông khoác tay lên. Người đàn ông này chính là người cha quá cố của anh. Nhưng có điều, gương mặt của người phụ nữ bên cạnh lại không nhìn thấy rõ do đã bị nhiều đường rạch lên giống như sử dụng dao rọc giấy. Điều duy nhất mà anh có thể nhìn đó chính là nụ cười trên khóe môi người phụ nữ. Lúm đồng tiền duyên dáng khiến anh không thể không để tâm.
- "Người này không phải là mẹ? Rốt cuộc bà ta là ai?"
Trong đầu anh không khỏi hiện lên hàng loạt câu hỏi. Tấm ảnh này chắc hẳn là nguyên nhân mà mẹ anh đã che giấu suốt thời gian qua. Suy nghĩ một hồi, Tống Khải Hoàn lặng lẽ cho tấm ảnh vào túi. Anh nhất định phải điều tra chuyện này cho bằng được. Nếu như trực tiếp hỏi, chắc chắn mẹ anh không bao giờ nói ra bởi lẽ anh vốn biết tính cách của bà ra sao. Chi bằng tự mình điều tra vậy.
Tống Khải Hoàn quyết định đảo quanh căn phòng rộng lớn mà tìm kiếm những thứ khác, tuy nhiên lại chẳng có gì cả. Bỗng nhiên, anh ngửi được mùi gì đó vô cùng khó chịu bốc ra từ phía tấm rèm nhung đang khép lại, bên trong đó dường như lại là đường dẫn đến một căn phòng khác. Bàn chân anh chậm rãi tiến về phía cánh rèm thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh giật mình. Ngay lập tức, anh dừng lại mà mở máy nghe điện thoại:
- "Có chuyện gì?"
- "Thiếu gia, phu nhân đã trở về hiện đang chuẩn bị bước lên trên lầu."
Là thuộc hạ riêng của Tống Khải Hoàn gọi điện báo cho anh tình hình bên dưới. Vì để tránh bà nghi ngờ cho nên anh đã sai người âm thầm đứng bên dưới quan sát, đợi khi bà quay trở về thì gọi điện báo lại cho anh.
Ánh mắt tò mò hướng về phía cánh cửa trước mặt, tuy nhiên, anh quyết định quay trở ra vì không còn thời gian. Mẹ anh sẽ sớm đến đây cho nên anh phải anh chóng rời khỏi phòng này trước khi bà có mặt. Tống Khải Hoàn bước trở ra, sau đó khóa sầm cửa lại, trả lại mọi thứ giống như ban đầu mà lập tức chạy về phòng ngủ của mình.
- "Thiếu gia vẫn chưa xuống ăn cơm sao?"
Tống phu nhân ở bên dưới hỏi han. Ngay khi nhận được câu trả lời, bà lo lắng từng bước đi thẳng lên trên lầu hướng về phòng anh.
Cộc...cộc...cộc...
- "Khải Hoàn, con làm sao thế? Suốt mấy ngày nay mẹ không thấy con bước ra khỏi phòng."
Bà lo lắng đứng bên ngoài gõ cửa liên tục, khẽ nói vọng vào bên trong.
Cạch...
Tống Khải Hoàn ngay khi nghe giọng nói liền lập tức mở cửa. Hiện tại, anh diện trên người bộ đồ vest giống như mọi khi hay đến hộp đêm đánh bạc khiến bà hiểu ra mà sắc mặt lo lắng lập tức trở nên tươi tắn:
- "Con muốn ra ngoài giải khuây có phải không? Yên tâm, mẹ sẽ sớm cho người chuyển tiền vào tài khoản của con. Con muốn dùng bao nhiêu thì dùng, tìm đại cô gái xinh đẹp nào phục vụ thì càng tốt."
Nói rồi, bà vui vẻ vỗ nhẹ lên vai anh mà thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, đứa con này cũng trở về giống như lúc trước rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.