Chương 32: TAI NẠN Ở BỜ HỒ
Hoa Sen Trắng
01/12/2022
Hộp đêm Tân Thành...
Tống Khải Hoàn trên tay cầm ly rượu khẽ trầm tư. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ về căn phòng bí ẩn ấy. Rốt cuộc mẹ anh đã che giấu những điều gì và mùi kì lạ bốc ra sau tấm rèm rốt cuộc là thứ gì? Anh thực sự muốn biết.
Dương Chấn ngồi đối diện đang ung dung tận hưởng niềm vui với ly rượu trên tay nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Tống Khải Hoàn mà lên tiếng hỏi:
- "Cậu suy nghĩ chuyện gì mà có vẻ trầm tư vậy?"
Tống Khải Hoàn lập tức cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó đặt xuống bàn, trầm giọng đáp:
- "Tôi cảm giác như mẹ tôi đang che giấu điều gì đó."
- "Vậy thì sao cậu không hỏi trực tiếp bà ấy?"
- "Không được. Tôi vốn hiểu rõ con người của mẹ tôi. Một khi đã che giấu điều gì đó, càng tra hỏi, bà ấy sẽ càng sớm hủy đi tất cả mọi thứ."
Nói rồi, anh rút ra trong túi áo tấm ảnh mà khi nãy vô tình phát hiện trong phòng kho đưa về phía người trước mặt, lạnh giọng nói:
- "Cậu nhìn xem, tôi vô tình tìm thấy tấm ảnh này trong phòng kho."
Ngay lập tức, Dương Chấn cầm lấy tấm ảnh mà nhìn chằm chằm. Một lúc sau, anh nhíu mày nói:
- "Người phụ nữ trong ảnh là ai chứ?"
- "Đúng vậy. Tôi cũng không nhìn rõ gương mặt của bà ấy, nhưng chắc hẳn cha tôi quen biết bà ấy, chỉ tiếc là ông ấy qua đời quá sớm."
- "Có khi nào, người phụ nữ này là tình nhân của cha cậu."
- "Nếu vậy thì tại sao mẹ tôi lại không kể cho tôi biết. Chẳng phải bà luôn bảo rằng tôi có thể quen cùng lúc nhiều người phụ nữ cơ mà. Một người có tư tưởng như thế sẽ không gay gắt đến mức cấm tất cả mọi người đặt chân vào căn phòng đó."
Dương Chấn chỉ biết lắc đầu thở dài. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện riêng của Tống gia, anh tốt nhất không nên quá xen vào. Nhìn người đối diện, Dương Chấn lên tiếng hỏi:
- "Vậy cậu sẽ làm gì tiếp theo."
Nghe hỏi, Tống Khải Hoàn nhàn nhạt trả lời:
- "Tất nhiên là phải tiếp tục tìm điều bí ẩn còn lại trong căn phòng. Nhưng hiện tại cần phải chờ một thời gian đã."
Sau khi trò chuyện với Dương Chấn xong, Tống Khải Hoàn lái xe rời hộp đêm mà đến thẳng phòng khám Nhân Ái. Có điều, không giống như trước, anh chỉ tấp xe từ xa mà khẽ quan sát cuộc sống của Lam Di Tinh hiện tại như thế nào.
- "Cứu với....cứu với....con tôi rơi xuống bờ hồ."
Tiếng người phụ nữ đứng trên bờ hốt hoảng kêu la nhờ người đến giúp. Vì phòng khám của Lam Di Tinh ở phía đối diện, ngay khi nghe âm thanh cầu cứu mà vội vàng chạy ra. Cô vừa băng qua đường đã nhìn thấy dáng người cao ráo không màng suy nghĩ, lập tức nhảy xuống nước. Tống Khải Hoàn nhanh chóng ôm chặt lấy đứa bé, sau đó bơi vào bờ. Người phụ nữ vẻ mặt vui mừng, đứng trên bờ chìa tay đỡ lấy đứa bé, miệng không ngừng nói cảm ơn người trước mặt. Một lúc sau, Tống Khải Hoàn cũng bước lên bờ. Hiện tại cả người anh ướt sũng mà khẽ đưa tay lên lau lau mặt thì bất ngờ một bàn tay từ đâu đưa đến chiếc khăn tay trước mặt anh, lạnh giọng nói:
- "Dùng khăn sẽ tốt hơn đó."
Giọng một cô gái cất lên khiến Tống Khải Hoàn vô cùng ngạc nhiên mà ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt. Đứng trước anh là Lam Di Tinh, bàn tay cô đang cầm lấy chiếc khăn tay đưa về phía mình khiến anh không tin những gì đang diễn ra. Thế nhưng, vì chuyện khi trước Lam Di Tinh bảo rằng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa mà vội vàng xoay lưng lê bộ dạng ướt sũng đi về phía trước.
Xoạt...
Ngay khi anh bước đi được vài bước liền cảm nhận bàn tay mình đã bị ai đó giữ chặt. Lam Di Tinh đứng sau bờ lưng rộng lớn của anh, chậm rãi lên tiếng:
- "Cầm lấy đi. Tôi nhìn thấy cả rồi."
Tống Khải Hoàn lập tức xoay người lại, đối diện nhìn cô, trầm giọng nói:
- "Cô không nghĩ mọi chuyện khi nãy đều do tôi sắp đặt cả sao?"
Giọng nói có chút giận hờn của anh như thể cô chưa bao giờ tin anh là người tốt khiến cô cảm thấy anh là đang nói móc mình mà tức giận đáp:
- "Tôi là bác sĩ. Tôi có thể nhìn ra đâu là thật đâu là giả. Khi nãy hành động nhảy xuống hồ của anh vô cùng dứt khoát cho thấy anh không màng đến bản thân mà cứu đứa bé."
Nghe đến đây, trong lòng Tống Khải Hoàn có chút vui mừng thế nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài mà đưa tay giật lấy chiếc khăn trên tay Lam Di Tinh, gỏn gọn nói:
- "Cảm ơn đã tin tôi."
Dứt lời, anh xoay người rời đi thì từ phía sau, giọng nói ấy lại vang lên:
- "Anh muốn để bộ dạng này trở về Tống gia sao?"
Câu nói này của Lam Di Tinh khiến anh vô cùng khó hiểu mà xoay người lại nhìn cô.
Tống Khải Hoàn trên tay cầm ly rượu khẽ trầm tư. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ về căn phòng bí ẩn ấy. Rốt cuộc mẹ anh đã che giấu những điều gì và mùi kì lạ bốc ra sau tấm rèm rốt cuộc là thứ gì? Anh thực sự muốn biết.
Dương Chấn ngồi đối diện đang ung dung tận hưởng niềm vui với ly rượu trên tay nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Tống Khải Hoàn mà lên tiếng hỏi:
- "Cậu suy nghĩ chuyện gì mà có vẻ trầm tư vậy?"
Tống Khải Hoàn lập tức cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó đặt xuống bàn, trầm giọng đáp:
- "Tôi cảm giác như mẹ tôi đang che giấu điều gì đó."
- "Vậy thì sao cậu không hỏi trực tiếp bà ấy?"
- "Không được. Tôi vốn hiểu rõ con người của mẹ tôi. Một khi đã che giấu điều gì đó, càng tra hỏi, bà ấy sẽ càng sớm hủy đi tất cả mọi thứ."
Nói rồi, anh rút ra trong túi áo tấm ảnh mà khi nãy vô tình phát hiện trong phòng kho đưa về phía người trước mặt, lạnh giọng nói:
- "Cậu nhìn xem, tôi vô tình tìm thấy tấm ảnh này trong phòng kho."
Ngay lập tức, Dương Chấn cầm lấy tấm ảnh mà nhìn chằm chằm. Một lúc sau, anh nhíu mày nói:
- "Người phụ nữ trong ảnh là ai chứ?"
- "Đúng vậy. Tôi cũng không nhìn rõ gương mặt của bà ấy, nhưng chắc hẳn cha tôi quen biết bà ấy, chỉ tiếc là ông ấy qua đời quá sớm."
- "Có khi nào, người phụ nữ này là tình nhân của cha cậu."
- "Nếu vậy thì tại sao mẹ tôi lại không kể cho tôi biết. Chẳng phải bà luôn bảo rằng tôi có thể quen cùng lúc nhiều người phụ nữ cơ mà. Một người có tư tưởng như thế sẽ không gay gắt đến mức cấm tất cả mọi người đặt chân vào căn phòng đó."
Dương Chấn chỉ biết lắc đầu thở dài. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện riêng của Tống gia, anh tốt nhất không nên quá xen vào. Nhìn người đối diện, Dương Chấn lên tiếng hỏi:
- "Vậy cậu sẽ làm gì tiếp theo."
Nghe hỏi, Tống Khải Hoàn nhàn nhạt trả lời:
- "Tất nhiên là phải tiếp tục tìm điều bí ẩn còn lại trong căn phòng. Nhưng hiện tại cần phải chờ một thời gian đã."
Sau khi trò chuyện với Dương Chấn xong, Tống Khải Hoàn lái xe rời hộp đêm mà đến thẳng phòng khám Nhân Ái. Có điều, không giống như trước, anh chỉ tấp xe từ xa mà khẽ quan sát cuộc sống của Lam Di Tinh hiện tại như thế nào.
- "Cứu với....cứu với....con tôi rơi xuống bờ hồ."
Tiếng người phụ nữ đứng trên bờ hốt hoảng kêu la nhờ người đến giúp. Vì phòng khám của Lam Di Tinh ở phía đối diện, ngay khi nghe âm thanh cầu cứu mà vội vàng chạy ra. Cô vừa băng qua đường đã nhìn thấy dáng người cao ráo không màng suy nghĩ, lập tức nhảy xuống nước. Tống Khải Hoàn nhanh chóng ôm chặt lấy đứa bé, sau đó bơi vào bờ. Người phụ nữ vẻ mặt vui mừng, đứng trên bờ chìa tay đỡ lấy đứa bé, miệng không ngừng nói cảm ơn người trước mặt. Một lúc sau, Tống Khải Hoàn cũng bước lên bờ. Hiện tại cả người anh ướt sũng mà khẽ đưa tay lên lau lau mặt thì bất ngờ một bàn tay từ đâu đưa đến chiếc khăn tay trước mặt anh, lạnh giọng nói:
- "Dùng khăn sẽ tốt hơn đó."
Giọng một cô gái cất lên khiến Tống Khải Hoàn vô cùng ngạc nhiên mà ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt. Đứng trước anh là Lam Di Tinh, bàn tay cô đang cầm lấy chiếc khăn tay đưa về phía mình khiến anh không tin những gì đang diễn ra. Thế nhưng, vì chuyện khi trước Lam Di Tinh bảo rằng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa mà vội vàng xoay lưng lê bộ dạng ướt sũng đi về phía trước.
Xoạt...
Ngay khi anh bước đi được vài bước liền cảm nhận bàn tay mình đã bị ai đó giữ chặt. Lam Di Tinh đứng sau bờ lưng rộng lớn của anh, chậm rãi lên tiếng:
- "Cầm lấy đi. Tôi nhìn thấy cả rồi."
Tống Khải Hoàn lập tức xoay người lại, đối diện nhìn cô, trầm giọng nói:
- "Cô không nghĩ mọi chuyện khi nãy đều do tôi sắp đặt cả sao?"
Giọng nói có chút giận hờn của anh như thể cô chưa bao giờ tin anh là người tốt khiến cô cảm thấy anh là đang nói móc mình mà tức giận đáp:
- "Tôi là bác sĩ. Tôi có thể nhìn ra đâu là thật đâu là giả. Khi nãy hành động nhảy xuống hồ của anh vô cùng dứt khoát cho thấy anh không màng đến bản thân mà cứu đứa bé."
Nghe đến đây, trong lòng Tống Khải Hoàn có chút vui mừng thế nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài mà đưa tay giật lấy chiếc khăn trên tay Lam Di Tinh, gỏn gọn nói:
- "Cảm ơn đã tin tôi."
Dứt lời, anh xoay người rời đi thì từ phía sau, giọng nói ấy lại vang lên:
- "Anh muốn để bộ dạng này trở về Tống gia sao?"
Câu nói này của Lam Di Tinh khiến anh vô cùng khó hiểu mà xoay người lại nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.