Chương 292: Em dám nói dối anh (2)
Mèo Quên Thở
27/05/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
Nếu như Thành Tử về sớm hơn một chút, thì thỏ trắng đã chưa đem cuốn tiểu thuyết này ra đọc, và cũng không phải mặt đối mặt với Thành Tử trong tình thế éo le này rồi??
Thỏ trắng trong lòng như đổ lệ, khuôn mặt nhăn nhó, giờ đây chỉ biết trách ông trời không thương mình thôi!!
"Mà này." Trịnh Thành Tử đưa tay chống lên thành ghế của thỏ trắng, khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt mếu máo như sắp khóc của thỏ trắng, rồi tiếp tục nói: "Anh nhớ lần trước khi em đến thăm, anh có nói với em rằng chờ khi anh kết thúc huấn luyện trở về, thì đem sách tiểu thuyết ngôn tình cho anh xem qua một chút mà, vừa vặn lúc này anh cũng không có việc gì làm, hay là em cho anh xem mấy cuốn sách đó đi."
Cái gì!?
Cả cơ thể của thỏ trắng lập tức đóng băng.
Thật ra thì từ khi trở về với lời dặn dò như đe dọa của Thành Tử, thỏ trắng đã đặc biệt chuẩn bị rất kỹ càng, lọc ra những cuốn tiểu thuyết thuần túy nhất, trong sáng, ngây ngô nhất để ngay ngắn trên giá sách, chờ anh ấy về kiểm tra.
Nhưng hoàn cảnh bây giờ, trên bàn của cô, nằm ngay dưới tay cô lúc này là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn có yếu tố tình cảm rất mãnh liệt, tình thế này thật sự rất cấp bách, hơn nữa cuốn sách lại được lật mở đúng trang mấu chốt, tình tiết tình yêu trong này hẳn là sẽ quá sức tưởng tượng của Thành Tử!
Trong sách nam chính và nữ chính đang nằm trên cùng một giường, quần áo trên người nữ chính được nam chính lột bỏ từ từ bằng miệng, sau đó cả tay và chân đều bị cột lại ở thành giường, hai cơ thể đang quấn chặt và mơn trớn nhau, nhân vật nam chính hôn nhẹ nhàng khắp cơ thể của cô gái kia, thỏ trắng đang chuẩn bị đọc đến đoạn cao trào nhất, cảm xúc đang dần dần được đẩy lên đỉnh điểm thì… …
Chỉ cần vài dòng sách nữa thôi, là trọn vẹn rồi… …
Kết quả nhận được là sự trở về bất ngờ của Trịnh Thành Tử… …
Thỏ trắng cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, loại nội dung tiểu thuyết kiểu này mà để Trịnh Thành Tử nhìn thấy… …cô quả thực không biết về sau sẽ đối mặt với anh ấy như thế nào nữa… …
"Sao? Làm sao nào?" Trịnh Thành Tử nhìn dáng vẻ đau khổ, thờ thẫn của thỏ trắng, anh nhịn cười đưa tay lay lay trước mặt cô rồi hỏi: "Sao bỗng nhiên im lặng thế, không nói chuyện gì cả??""
"Dạ… …em… …" Vẫn là ánh mắt ấy, đầy hoảng sợ, lo âu nhìn bàn tay trắng nõn nà đang lay lay trước mắt mình, trong đầu nảy ra một ý nghĩ:
Bây giờ nhất định mình không thể đứng dậy và rời khỏi cái bàn này được!!
Và tuyệt nhiên mình không được để anh ấy thấy mình đang đọc thể loại sách tiểu thuyết ngôn tình này!!
Trong tình thế cấp bách này, thỏ trắng đã bị dồn đến mức đừng gần như là không có lối thoát, vậy mà cuối cùng thoáng một cái vẫn có thể trấn tĩnh tinh thần.
Cô ngẩng đầu, nhìn Trịnh Thành Tử với thái độ vui vẻ, giọng nói đầy hưng phấn và hỏi: "Ca ca nước cam, vừa về đến nhà mà anh đã đòi xem tiểu thuyết à, anh cũng chẳng thèm hỏi xem em làm bài kiểm tra thế nào rồi?
"À anh quên, bài kiểm tra tháng này của em thế nào rồi??" Trịnh Thành Tử khá bất giờ bởi sự thay đổi thái độ đột ngột của thỏ trắng, sau đó cũng bình tĩnh trả lời.
"Thì là, hôm nay vừa mới thi xong luôn, kết quả thì còn chưa biết nữa, cho nên cũng không dám nói trước với anh thành tích như thế nào." Thỏ trắng cười hì hì hướng về phía Thành Tử và thản nhiên nói.
"… …"
"Em tự nhận thấy là lần thi này em làm sai rất ít, tại vì có mấy câu em đã từng đọc qua trước ở nhà rồi!" Thỏ trắng nhanh chóng bồi thêm vài câu để buộc Thành Tử phải quên hẳn chủ đề tiểu thuyết lúc trước.
"Ừ." Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu, nhất thời vẫn chưa đoán được ý đồ trong đầu thỏ trắng.
"Cho nên ca ca nước cam, anh không định thưởng cho em một thứ gì đó à, phần thưởng cho sự cố gắng học tập của em?" Thỏ trắng đổi giọng ngọt ngào, nhìn Thành Tử và giả vờ nũng nịu nói.
"Em muốn thưởng gì nào?"
"Hmm… …em chọn bất kể cái gì cũng được đúng không anh??" Thỏ trắng cười ranh mãnh hỏi.
"Chỉ cần là em muốn, anh sẽ cố gắng đáp ứng." Trịnh Thành Tử nói lớn, thanh âm như một lời tuyên thệ chắc chắn, nhìn về phía thỏ trắng nói.
Nếu như Thành Tử về sớm hơn một chút, thì thỏ trắng đã chưa đem cuốn tiểu thuyết này ra đọc, và cũng không phải mặt đối mặt với Thành Tử trong tình thế éo le này rồi??
Thỏ trắng trong lòng như đổ lệ, khuôn mặt nhăn nhó, giờ đây chỉ biết trách ông trời không thương mình thôi!!
"Mà này." Trịnh Thành Tử đưa tay chống lên thành ghế của thỏ trắng, khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt mếu máo như sắp khóc của thỏ trắng, rồi tiếp tục nói: "Anh nhớ lần trước khi em đến thăm, anh có nói với em rằng chờ khi anh kết thúc huấn luyện trở về, thì đem sách tiểu thuyết ngôn tình cho anh xem qua một chút mà, vừa vặn lúc này anh cũng không có việc gì làm, hay là em cho anh xem mấy cuốn sách đó đi."
Cái gì!?
Cả cơ thể của thỏ trắng lập tức đóng băng.
Thật ra thì từ khi trở về với lời dặn dò như đe dọa của Thành Tử, thỏ trắng đã đặc biệt chuẩn bị rất kỹ càng, lọc ra những cuốn tiểu thuyết thuần túy nhất, trong sáng, ngây ngô nhất để ngay ngắn trên giá sách, chờ anh ấy về kiểm tra.
Nhưng hoàn cảnh bây giờ, trên bàn của cô, nằm ngay dưới tay cô lúc này là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn có yếu tố tình cảm rất mãnh liệt, tình thế này thật sự rất cấp bách, hơn nữa cuốn sách lại được lật mở đúng trang mấu chốt, tình tiết tình yêu trong này hẳn là sẽ quá sức tưởng tượng của Thành Tử!
Trong sách nam chính và nữ chính đang nằm trên cùng một giường, quần áo trên người nữ chính được nam chính lột bỏ từ từ bằng miệng, sau đó cả tay và chân đều bị cột lại ở thành giường, hai cơ thể đang quấn chặt và mơn trớn nhau, nhân vật nam chính hôn nhẹ nhàng khắp cơ thể của cô gái kia, thỏ trắng đang chuẩn bị đọc đến đoạn cao trào nhất, cảm xúc đang dần dần được đẩy lên đỉnh điểm thì… …
Chỉ cần vài dòng sách nữa thôi, là trọn vẹn rồi… …
Kết quả nhận được là sự trở về bất ngờ của Trịnh Thành Tử… …
Thỏ trắng cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, loại nội dung tiểu thuyết kiểu này mà để Trịnh Thành Tử nhìn thấy… …cô quả thực không biết về sau sẽ đối mặt với anh ấy như thế nào nữa… …
"Sao? Làm sao nào?" Trịnh Thành Tử nhìn dáng vẻ đau khổ, thờ thẫn của thỏ trắng, anh nhịn cười đưa tay lay lay trước mặt cô rồi hỏi: "Sao bỗng nhiên im lặng thế, không nói chuyện gì cả??""
"Dạ… …em… …" Vẫn là ánh mắt ấy, đầy hoảng sợ, lo âu nhìn bàn tay trắng nõn nà đang lay lay trước mắt mình, trong đầu nảy ra một ý nghĩ:
Bây giờ nhất định mình không thể đứng dậy và rời khỏi cái bàn này được!!
Và tuyệt nhiên mình không được để anh ấy thấy mình đang đọc thể loại sách tiểu thuyết ngôn tình này!!
Trong tình thế cấp bách này, thỏ trắng đã bị dồn đến mức đừng gần như là không có lối thoát, vậy mà cuối cùng thoáng một cái vẫn có thể trấn tĩnh tinh thần.
Cô ngẩng đầu, nhìn Trịnh Thành Tử với thái độ vui vẻ, giọng nói đầy hưng phấn và hỏi: "Ca ca nước cam, vừa về đến nhà mà anh đã đòi xem tiểu thuyết à, anh cũng chẳng thèm hỏi xem em làm bài kiểm tra thế nào rồi?
"À anh quên, bài kiểm tra tháng này của em thế nào rồi??" Trịnh Thành Tử khá bất giờ bởi sự thay đổi thái độ đột ngột của thỏ trắng, sau đó cũng bình tĩnh trả lời.
"Thì là, hôm nay vừa mới thi xong luôn, kết quả thì còn chưa biết nữa, cho nên cũng không dám nói trước với anh thành tích như thế nào." Thỏ trắng cười hì hì hướng về phía Thành Tử và thản nhiên nói.
"… …"
"Em tự nhận thấy là lần thi này em làm sai rất ít, tại vì có mấy câu em đã từng đọc qua trước ở nhà rồi!" Thỏ trắng nhanh chóng bồi thêm vài câu để buộc Thành Tử phải quên hẳn chủ đề tiểu thuyết lúc trước.
"Ừ." Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu, nhất thời vẫn chưa đoán được ý đồ trong đầu thỏ trắng.
"Cho nên ca ca nước cam, anh không định thưởng cho em một thứ gì đó à, phần thưởng cho sự cố gắng học tập của em?" Thỏ trắng đổi giọng ngọt ngào, nhìn Thành Tử và giả vờ nũng nịu nói.
"Em muốn thưởng gì nào?"
"Hmm… …em chọn bất kể cái gì cũng được đúng không anh??" Thỏ trắng cười ranh mãnh hỏi.
"Chỉ cần là em muốn, anh sẽ cố gắng đáp ứng." Trịnh Thành Tử nói lớn, thanh âm như một lời tuyên thệ chắc chắn, nhìn về phía thỏ trắng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.