Chương 293: Em dám nói dối anh (3)
Mèo Quên Thở
28/05/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
"À thì… …cái kia đó, nếu như em muốn thì anh cũng có thể đáp ứng ư??" Thỏ trắng nháy mắt mấy cái, thái độ nửa nghiêm túc nửa đùa giõn nhìn Trịnh Thành Tử hỏi.
"Em có ý gì, cái kia là cái gì?" Trịnh Thành Tử hơi bối rối trước câu hỏi của thỏ trắng, anh mở to cặp mắt của mình nhìn cô với vẻ đầy nghi ngờ.
"Anh nhìn kỹ khuôn mặt em đi, còn là ý gì nữa."
"… …"
Trịnh Thành Tử nhíu mày, nhìn lên mặt thỏ trắng ư, ý gì là ý gì??
Chả lẽ thỏ trắng muốn anh??
Mặc dù biết có thể cô ấy không nghĩ đến vấn đề đó… …nhưng Trịnh Thành Tử… …vẫn không thể điều chỉnh được suy nghĩ của mình, rồi cứ như vậy anh bắt đầu liên tưởng.
"Ca ca nước cam??" Thỏ trắng hướng ánh mắt đầy nghi hoặc về phía Thành Tử, gương mặt tuấn tú trắng nõn nà của anh đang ngày một ửng đỏ lên, cô chờ mãi không thấy anh ấy nói gì nên đành phải lên tiếng.
"Khụ… …à ừ… …" Trịnh Thành Tử ho khan, lấy lại tinh thần, giả bộ làm dáng vẻ bình tĩnh, nhìn thỏ trắng tiếp tục hỏi: "Muốn anh làm gì thì nói thẳng đi?"
"Hôn em đi!" Thỏ trắng vừa nói vừa nhắm mắt lại, hướng về Trịnh Thành Tử và chiếc miệng xinh xắn bắt đầu chu lên.
"… …"
Trịnh Thành Tử hơi giật mình, cảnh tượng trước mắt anh ngay lúc này rất quen thuộc, khi còn bé mỗi ngày trước lúc đi ngủ thỏ trắng đều yêu cầu anh hôn cô và thêm một lời chúc ngủ ngon thì mới chịu đi ngủ.
Anh không nhịn được cười, liền cúi đầu ghé sát vào khuôn mặt xinh xắn của thỏ trắng mà nhẹ nhàng nói: "Có thể làm vậy được sao?"
"Tất nhiên!" Thỏ trắng đưa tay ôm chặt lấy cổ của Trịnh Thành Tử, kéo anh lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sau đó chủ động hôn lên bờ môi của Thành Tử.
Vừa dứt lời, Trịnh Thành Tử ngay lập tức cảm nhận được một cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến đôi môi của mình, mang theo cả vị ngọt ngào thơm thơm của sữa.
Thỏ trắng chớp mắt, cô bắt đầu hồi tưởng lại và bắt chước dáng vẻ hôn của Trịnh Thành Tử lần trước, bây giờ là cô đang chủ động hôn Thành Tử, thỏ trắng bắt đầu mân mê đôi môi của anh, sử dụng các kỹ năng cơ bản nhẹ nhẹ mút xung quanh viền môi, sau đó từ từ, hé mắt thăm dò, và rồi thời điểm thích hợp đến, cô nhẹ nhàng luồn lưỡi cạy hàm răng của anh.
Trịnh Thành Tử có chút giật mình, mới đó mà chiếc lưỡi mềm mềm, ướt át và trơn nhẵn của thỏ trắng đã luồn được vào trong miệng của anh, hai đầu lưỡi chạm nhau, mang theo cảm giác hơi ngượng ngùng, lúng túng.
Đã phải kiềm chế cảm xúc ròng rã suốt một tháng trời, nay nụ hôn của thỏ trắng như làm mồi châm lên ngọn lửa rực trong trái tim Thành Tử, anh nhắm hờ mắt, bắt đầu tận hưởng cảm giác đê mê này, hai tay anh vòng ra sau ôm lấy thỏ trắng, và cứ như thế hưởng thụ nụ hôn nồng nàn của cô.
Trong lúc này, thỏ trắng dùng tay, lặng lẽ cầm cuốn sách tiểu thuyết đang để trên bàn, dự định đem giấu dưới bàn học, thì lập tức liền bị một cánh tay chắc nịch đè nặng lên.
Thỏ trắng mở to mắt, cô nín lặng nhìn thẳng vào Trịnh Thành Tử, và cố gắng hết sức nở một nụ cười nhạt với anh, nhưng hình như trong tình cảnh này thì điều đó là không thể.
Ánh mắt của Thành Tử nhìn cô lúc này rõ ràng chứa đầy ẩn ý, thỏ trắng bắt đầu lo lắng, cô nghĩ thầm, không ổn rồi!
Sau đó, Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của cô, trong tay cầm cuốn sách tiểu thuyết ngôn tình dơ cao lên, hướng về phía thỏ trắng nói: "Em định giấu cái này à??"
"Hả… …không phải…. …em… …" Mắt thỏ trắng nhìn không rời cuốn tiểu thuyết ngôn tình nằm trong tay Thành Tử, lúng túng không biết nên nói gì trong lúc này.
"Từ nãy đến giờ là em đang ngồi đọc sách này à?" Trịnh Thành Tử cúi đầu, tiện tay lật dở từng trang sách rồi bắt đầu đọc.
Trang bìa của sách là một hình vẽ về một người con gái rất đẹp, tiêu đề cuốn sách được viết theo chiều dọc:
Tên của cuốn sách này có ý nghĩa là gì chứ… …??
Trịnh Thành Tử khẽ nhíu mày, đọc lướt nội dung bên trong, chỉ vừa mới lật vài trang, mà đã đập vào ngay trước mắt những dòng chữ nhạy cảm: "Hmm, em không muốn, không muốn đâu, dừng lại đi… …"
… …
… …
Trong căn phòng lúc này bao trùm một bầu không khí im lặng đến ngộp thở, chắc chỉ nghe được mỗi tiếng tim đập thình thịch của cả hai người.
"À thì… …cái kia đó, nếu như em muốn thì anh cũng có thể đáp ứng ư??" Thỏ trắng nháy mắt mấy cái, thái độ nửa nghiêm túc nửa đùa giõn nhìn Trịnh Thành Tử hỏi.
"Em có ý gì, cái kia là cái gì?" Trịnh Thành Tử hơi bối rối trước câu hỏi của thỏ trắng, anh mở to cặp mắt của mình nhìn cô với vẻ đầy nghi ngờ.
"Anh nhìn kỹ khuôn mặt em đi, còn là ý gì nữa."
"… …"
Trịnh Thành Tử nhíu mày, nhìn lên mặt thỏ trắng ư, ý gì là ý gì??
Chả lẽ thỏ trắng muốn anh??
Mặc dù biết có thể cô ấy không nghĩ đến vấn đề đó… …nhưng Trịnh Thành Tử… …vẫn không thể điều chỉnh được suy nghĩ của mình, rồi cứ như vậy anh bắt đầu liên tưởng.
"Ca ca nước cam??" Thỏ trắng hướng ánh mắt đầy nghi hoặc về phía Thành Tử, gương mặt tuấn tú trắng nõn nà của anh đang ngày một ửng đỏ lên, cô chờ mãi không thấy anh ấy nói gì nên đành phải lên tiếng.
"Khụ… …à ừ… …" Trịnh Thành Tử ho khan, lấy lại tinh thần, giả bộ làm dáng vẻ bình tĩnh, nhìn thỏ trắng tiếp tục hỏi: "Muốn anh làm gì thì nói thẳng đi?"
"Hôn em đi!" Thỏ trắng vừa nói vừa nhắm mắt lại, hướng về Trịnh Thành Tử và chiếc miệng xinh xắn bắt đầu chu lên.
"… …"
Trịnh Thành Tử hơi giật mình, cảnh tượng trước mắt anh ngay lúc này rất quen thuộc, khi còn bé mỗi ngày trước lúc đi ngủ thỏ trắng đều yêu cầu anh hôn cô và thêm một lời chúc ngủ ngon thì mới chịu đi ngủ.
Anh không nhịn được cười, liền cúi đầu ghé sát vào khuôn mặt xinh xắn của thỏ trắng mà nhẹ nhàng nói: "Có thể làm vậy được sao?"
"Tất nhiên!" Thỏ trắng đưa tay ôm chặt lấy cổ của Trịnh Thành Tử, kéo anh lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sau đó chủ động hôn lên bờ môi của Thành Tử.
Vừa dứt lời, Trịnh Thành Tử ngay lập tức cảm nhận được một cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến đôi môi của mình, mang theo cả vị ngọt ngào thơm thơm của sữa.
Thỏ trắng chớp mắt, cô bắt đầu hồi tưởng lại và bắt chước dáng vẻ hôn của Trịnh Thành Tử lần trước, bây giờ là cô đang chủ động hôn Thành Tử, thỏ trắng bắt đầu mân mê đôi môi của anh, sử dụng các kỹ năng cơ bản nhẹ nhẹ mút xung quanh viền môi, sau đó từ từ, hé mắt thăm dò, và rồi thời điểm thích hợp đến, cô nhẹ nhàng luồn lưỡi cạy hàm răng của anh.
Trịnh Thành Tử có chút giật mình, mới đó mà chiếc lưỡi mềm mềm, ướt át và trơn nhẵn của thỏ trắng đã luồn được vào trong miệng của anh, hai đầu lưỡi chạm nhau, mang theo cảm giác hơi ngượng ngùng, lúng túng.
Đã phải kiềm chế cảm xúc ròng rã suốt một tháng trời, nay nụ hôn của thỏ trắng như làm mồi châm lên ngọn lửa rực trong trái tim Thành Tử, anh nhắm hờ mắt, bắt đầu tận hưởng cảm giác đê mê này, hai tay anh vòng ra sau ôm lấy thỏ trắng, và cứ như thế hưởng thụ nụ hôn nồng nàn của cô.
Trong lúc này, thỏ trắng dùng tay, lặng lẽ cầm cuốn sách tiểu thuyết đang để trên bàn, dự định đem giấu dưới bàn học, thì lập tức liền bị một cánh tay chắc nịch đè nặng lên.
Thỏ trắng mở to mắt, cô nín lặng nhìn thẳng vào Trịnh Thành Tử, và cố gắng hết sức nở một nụ cười nhạt với anh, nhưng hình như trong tình cảnh này thì điều đó là không thể.
Ánh mắt của Thành Tử nhìn cô lúc này rõ ràng chứa đầy ẩn ý, thỏ trắng bắt đầu lo lắng, cô nghĩ thầm, không ổn rồi!
Sau đó, Trịnh Thành Tử nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi của cô, trong tay cầm cuốn sách tiểu thuyết ngôn tình dơ cao lên, hướng về phía thỏ trắng nói: "Em định giấu cái này à??"
"Hả… …không phải…. …em… …" Mắt thỏ trắng nhìn không rời cuốn tiểu thuyết ngôn tình nằm trong tay Thành Tử, lúng túng không biết nên nói gì trong lúc này.
"Từ nãy đến giờ là em đang ngồi đọc sách này à?" Trịnh Thành Tử cúi đầu, tiện tay lật dở từng trang sách rồi bắt đầu đọc.
Trang bìa của sách là một hình vẽ về một người con gái rất đẹp, tiêu đề cuốn sách được viết theo chiều dọc:
Tên của cuốn sách này có ý nghĩa là gì chứ… …??
Trịnh Thành Tử khẽ nhíu mày, đọc lướt nội dung bên trong, chỉ vừa mới lật vài trang, mà đã đập vào ngay trước mắt những dòng chữ nhạy cảm: "Hmm, em không muốn, không muốn đâu, dừng lại đi… …"
… …
… …
Trong căn phòng lúc này bao trùm một bầu không khí im lặng đến ngộp thở, chắc chỉ nghe được mỗi tiếng tim đập thình thịch của cả hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.