Chương 13
Vọng Tử
01/06/2016
Do là người của triều định nên Dương Tể phải cùng gia quyến của mình đi đến chúc tết hoàng thượng. Chuyện này hoàn toàn là ép buộc đối với các quan lại trong triều, không đi sẽ bị xử tội bất kính với hoàng thượng phải chém đầu.
"Minh Nguyệt tỷ, tỷ nói xem trong cung hiện giờ có rất nhiều hoàng tử phải không?" Dương Cẩm Tú hứng hở chạy đến phòng của Dương Minh Nguyệt, nàng bật tung cánh cửa còn đóng của tỷ tỷ mình.
Dương Minh Nguyệt cười rạng rỡ, lí do các nữ tử đều trở nên hăng hái như vậy không phải là không có nguyên do. Năm nào cũng nhờ chuyện chúc tết này để kén chọn tú nữ danh giá làm chính thất cho các hoàng tử, bởi vì thế nên các tiểu thư của quần thần trang điểm, mặc lễ phục đẹp mắt để thu hút tầm nhìn của hoàng tộc.
"Đương nhiên rồi, tam hoàng tử đã hẹn với ta trước a" Dương Minh Nguyệt vui vẻ đối đáp, cài chiếc trăm ngọc lên đầu, cẩn thận xét nét từng điểm.
...
"Y nhi, vừa khít luôn. Màu tím rất hợp với người của con, làn da của Y nhi con cũng rất tốt đi" Khan Ni giúp Dương Y thay đồ cẩn thận rồi chỉnh chu lại y phục cho nàng, "Con đừng làm gì bất kính, trong cung thế sự nhiều điều con sẽ đối phó không nổi" người vẫn một mực lo lắng cho nàng, sợ nàng bị các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa bắt nạt.
"Mẫu thân con sẽ ghi nhớ" chiếc khăn che trên mặt dù cố cười đến thế nào đi nữa cũng khó mà để người ta thấy được. Nếu không may người nào đó làm bay chiếc khăn của nàng, nàng nhất định sẽ không tha.
"Thận nhi, bộ y phục trên bàn là để cho ngươi. Thay vào rồi đi cùng với Y nhi đi".
"Nô tì biết rõ rồi, phu nhân" Dương phủ đối với nô tì sao lại tốt như vậy, làm cho nàng thấy thoải mái, giống như đang ở chính căn nhà của mình.
Dương Y dắt tay mẫu thân bước ra cửa đi theo phía sau là Thận nhi. Phía đằng xa Dương Minh Nguyệt và Dương Cẩm Tú đi đến gần.
"Tỷ, lần trước chưa giết được Dương Y. Lần này lại để nó ngông cuồng" Dương Cẩm Tú hận không thể giết được nàng, nhìn nàng từ xa cũng đủ cảm thấy ghét cay ghét đắng.
"Mẫu thân thật thiên vị, sao chỉ thăm hỏi một mình Dương Y?" Dương Minh Nguyệt bốp chặt tay, tức tối nói. Tâm trạng khi ở trong phòng vốn rất tốt vừa bước ra lại gặp cảnh đáng nguyền rủa này, thật chẳng muốn đi đâu nữa.
Thời tiết đầu xuân lạnh lẽo, nếu trời có mưa tuyết thì khó mà di chuyển đến hoàng cung sớm được. Tất cả mọi người trong Dương phủ đều choàng lên người một chiếc áo lông thú dày để tránh rét, nếu không với thể trạng kém như Dương Y nàng chắc chắn sẽ lạnh cóng người.
Ngựa được chia thành bốn xe, đi theo thứ tự nhưng do phụ mẫu đều sợ nàng nhỏ tuổi mà gặp chuyện liền đưa nàng lên vị trí thứ hai, Dương Minh Nguyệt bị đẩy xuống vị trí cuối vì là người lớn nhất trong ba tỷ muội- mười bảy tuổi. Hoàn cảnh ngày càng gây hiểu lầm, một người đa nghi như Dương Minh Nguyệt ẩn tình sẽ càng sâu.
"Tiểu thư, người cảm thấy sao rồi, trong người có chỗ nào không khỏe không?" Thận nhi lo lắng nhìn chằm chằm nàng.
Nàng thấy Thận nhi lo lắng cho mình thì rất vui nhưng không thích thể hiện, để tránh nha đầu này hỏi nhiều, nàng dùng tay kéo chiếc khăn ra "Thấy không, môi vẫn hồng hai má vẫn hồng. Ta không sao" nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười, vừa ngây thơ vừa bướng bĩnh.
"Tiểu thư" đôi mắt Thận nhi không biết từ lúc nào đã trở nên rất lấp lánh, tiểu thư nàng sao lại xinh đẹp khiến nàng say mê chỉ muốn ngắm nhìn thế.
Nàng thở dài, "Thận nhi đừng nhìn nữa, nắm lấy tay ta đi. Áo choàng của ngươi mỏng hơn của ta nên sẽ rất mau lạnh" nàng chìa tay ra nắm lấy tay Thận nhi.
Thận nhi vui đến rơi cả nước mắt, "Tiểu thư dù có chết nô tì cũng sẽ bảo vệ người".
"Ừm".
"Ya~ tới nơi rồi, tam tiểu thư" xe ngựa dừng hẳn trước cửa hoàng cung. Kéo màn ra, tên cưỡi ngựa dùng giá để đỡ nàng xuống.
Hoàng cung trước nay chỉ thấy trong phim ảnh chưa từng nghĩ sẽ thấy được bên ngoài như thế này, nếu có xuyên về lại chắc chắn nàng sẽ lấy vài món, đến lúc đó muốn làm tỷ phú cũng không khó.
"Ba tỷ muội đến đây" Khan Ni vẫy tay gọi ba người đến bên cạnh, "Đi theo phía sau mẫu thân, không được hành sự tùy ý"
Cả ba đồng loạt gật đầu, sau đó cùng nhau đi vào hoàng cung.
"Minh Nguyệt tỷ, tỷ nói xem trong cung hiện giờ có rất nhiều hoàng tử phải không?" Dương Cẩm Tú hứng hở chạy đến phòng của Dương Minh Nguyệt, nàng bật tung cánh cửa còn đóng của tỷ tỷ mình.
Dương Minh Nguyệt cười rạng rỡ, lí do các nữ tử đều trở nên hăng hái như vậy không phải là không có nguyên do. Năm nào cũng nhờ chuyện chúc tết này để kén chọn tú nữ danh giá làm chính thất cho các hoàng tử, bởi vì thế nên các tiểu thư của quần thần trang điểm, mặc lễ phục đẹp mắt để thu hút tầm nhìn của hoàng tộc.
"Đương nhiên rồi, tam hoàng tử đã hẹn với ta trước a" Dương Minh Nguyệt vui vẻ đối đáp, cài chiếc trăm ngọc lên đầu, cẩn thận xét nét từng điểm.
...
"Y nhi, vừa khít luôn. Màu tím rất hợp với người của con, làn da của Y nhi con cũng rất tốt đi" Khan Ni giúp Dương Y thay đồ cẩn thận rồi chỉnh chu lại y phục cho nàng, "Con đừng làm gì bất kính, trong cung thế sự nhiều điều con sẽ đối phó không nổi" người vẫn một mực lo lắng cho nàng, sợ nàng bị các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa bắt nạt.
"Mẫu thân con sẽ ghi nhớ" chiếc khăn che trên mặt dù cố cười đến thế nào đi nữa cũng khó mà để người ta thấy được. Nếu không may người nào đó làm bay chiếc khăn của nàng, nàng nhất định sẽ không tha.
"Thận nhi, bộ y phục trên bàn là để cho ngươi. Thay vào rồi đi cùng với Y nhi đi".
"Nô tì biết rõ rồi, phu nhân" Dương phủ đối với nô tì sao lại tốt như vậy, làm cho nàng thấy thoải mái, giống như đang ở chính căn nhà của mình.
Dương Y dắt tay mẫu thân bước ra cửa đi theo phía sau là Thận nhi. Phía đằng xa Dương Minh Nguyệt và Dương Cẩm Tú đi đến gần.
"Tỷ, lần trước chưa giết được Dương Y. Lần này lại để nó ngông cuồng" Dương Cẩm Tú hận không thể giết được nàng, nhìn nàng từ xa cũng đủ cảm thấy ghét cay ghét đắng.
"Mẫu thân thật thiên vị, sao chỉ thăm hỏi một mình Dương Y?" Dương Minh Nguyệt bốp chặt tay, tức tối nói. Tâm trạng khi ở trong phòng vốn rất tốt vừa bước ra lại gặp cảnh đáng nguyền rủa này, thật chẳng muốn đi đâu nữa.
Thời tiết đầu xuân lạnh lẽo, nếu trời có mưa tuyết thì khó mà di chuyển đến hoàng cung sớm được. Tất cả mọi người trong Dương phủ đều choàng lên người một chiếc áo lông thú dày để tránh rét, nếu không với thể trạng kém như Dương Y nàng chắc chắn sẽ lạnh cóng người.
Ngựa được chia thành bốn xe, đi theo thứ tự nhưng do phụ mẫu đều sợ nàng nhỏ tuổi mà gặp chuyện liền đưa nàng lên vị trí thứ hai, Dương Minh Nguyệt bị đẩy xuống vị trí cuối vì là người lớn nhất trong ba tỷ muội- mười bảy tuổi. Hoàn cảnh ngày càng gây hiểu lầm, một người đa nghi như Dương Minh Nguyệt ẩn tình sẽ càng sâu.
"Tiểu thư, người cảm thấy sao rồi, trong người có chỗ nào không khỏe không?" Thận nhi lo lắng nhìn chằm chằm nàng.
Nàng thấy Thận nhi lo lắng cho mình thì rất vui nhưng không thích thể hiện, để tránh nha đầu này hỏi nhiều, nàng dùng tay kéo chiếc khăn ra "Thấy không, môi vẫn hồng hai má vẫn hồng. Ta không sao" nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười, vừa ngây thơ vừa bướng bĩnh.
"Tiểu thư" đôi mắt Thận nhi không biết từ lúc nào đã trở nên rất lấp lánh, tiểu thư nàng sao lại xinh đẹp khiến nàng say mê chỉ muốn ngắm nhìn thế.
Nàng thở dài, "Thận nhi đừng nhìn nữa, nắm lấy tay ta đi. Áo choàng của ngươi mỏng hơn của ta nên sẽ rất mau lạnh" nàng chìa tay ra nắm lấy tay Thận nhi.
Thận nhi vui đến rơi cả nước mắt, "Tiểu thư dù có chết nô tì cũng sẽ bảo vệ người".
"Ừm".
"Ya~ tới nơi rồi, tam tiểu thư" xe ngựa dừng hẳn trước cửa hoàng cung. Kéo màn ra, tên cưỡi ngựa dùng giá để đỡ nàng xuống.
Hoàng cung trước nay chỉ thấy trong phim ảnh chưa từng nghĩ sẽ thấy được bên ngoài như thế này, nếu có xuyên về lại chắc chắn nàng sẽ lấy vài món, đến lúc đó muốn làm tỷ phú cũng không khó.
"Ba tỷ muội đến đây" Khan Ni vẫy tay gọi ba người đến bên cạnh, "Đi theo phía sau mẫu thân, không được hành sự tùy ý"
Cả ba đồng loạt gật đầu, sau đó cùng nhau đi vào hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.