Chương 14
Vọng Tử
01/06/2016
Dương Tể cùng phu nhân mình và ba đứa con tiến vào cung. Tuy giữa tiết trời giá lạnh nhưng không khí lại là một mùa xuân tươi tắn, tiếng chim hót thanh thoát, cây cối xanh tươi nẩy mầm những trồi nhỏ, khắp nơi trong hoàng cung đều được trang trí bằng những chiếc đèn đèn lồng tròn bằng giấy màu đỏ, cũng như thể hiện sự may mắn và khỏe mạnh.
Tháng duyên là tháng đầu năm, ngày đầu tiên trong năm cũng là ngày quan trọng, người xưa tin rằng nếu ngày đầu năm gặp phải chuyện không tốt thì đến cuối năm cũng sẽ không tốt. Nếu làm nông mùa màng thất bát, nếu kinh doanh thì lỗ vốn thế nên trong ngày này ai nấy đều phải cẩn trọng.
Hoàng cung là một nơi rộng lớn không tránh khỏi việc đi lại mất thời gian, từ ngoài tiến vào trong mất khoảng nửa canh giờ nên ai nấy cũng than thầm trong miệng không dám hé nửa lời.
“Y nhi, con có mệt không? Mẫu thân sẽ dìu con” Khan Ni là lo cho bệnh tình của nàng có biến, một tối nữa phải gặp huynh trưởng của bà e rằng lại rất áp lực.
“Con không sao. Ngày đầu năm nên tâm trạng con rất tốt, mẫu thân không phải lo lắng” Dương Y dịu dàng nói, ngữ khí nhu hòa ấm áp. Càng ngày càng giống tính khí của mẫu thân mình.
Mặc dù Dương Y nói như vậy nhưng Khan Ni vẫn đỡ lấy tay nàng để tránh nàng lại ngất xỉu… Ở phía sau, hai đại tỷ của nàng lại lên cơn tức, hai người bọn họ chỉ muốn xông lên để giết nàng ngay lập tức.
Nàng đến đây cũng không lâu nên cũng không rõ rốt cuộc đám đại tỷ này có thù hằn sâu đậm thế nào với nàng mà lại ghét cay ghét đắng nàng như vậy.
“Tới rồi. Các người chuẩn bị y phục cho tươm tất lại, nếu không sẽ trở thành tội đồ bất kính với hoàng thượng” Dương Tể dừng bước, nhẹ nhàng xoay người lại, Khan Ni tiến lên chỉnh chu lại lễ phục cho ông.
Thận nhi giúp Dương Y, còn Dương Minh Nguyệt và Dương Cẩm Tú cũng được nha hoàn giúp đỡ.
“Lão hoàng thượng phiền phức, cứ ra lệnh tuyển tú nữ không phải là hay hơn rất nhiều sao. Bắt chúng ta phải lặn lội đến đây, phiền chết đi được” Dương Cẩm Tú hờn dỗi trề môi, cảm thấy hoàng thượng già rồi nên ngu xuẩn không biết cách giải quyết mọi việc thỏa đáng, chỉ tổ làm phiền phức đến người khác.
“Im đi Cẩm Tú, như vậy là mạo phạm đấy” nếu để hoàng thượng hay công công nghe thấy sẽ rước họa vào người, không chặn miệng nàng lại nhất định sẽ ập tới điều không may mắn.
Dương Cẩm Tú đành cắn môi im lặng…
…
“Thừa tướng gia ngài cuối cùng cũng đến rồi” các quần thần thấy Dương Tể bước vào liền kéo nhau đến gần chúc mừng ngài.
Quần thần trong triều mấy ai là thanh quan chứ, tham quan nịnh hót thì nhiều, đầu năm đã có rất nhiều tham quan đến xua nịnh a. Chắc hẳn về sau còn rất nhiều, điều này làm Dương Tể không thích.
Hoàng thượng ngồi ở giữa, các quan văn võ vẫn đứng hai bên như trong buổi thiết triều, các tiểu thư, công tử thân sinh cũng đứng cạnh phụ mẫu, còn các hoàng tử, công chúa và phi tần ngồi ở hai bên vị trí dựa theo cấp bậc, vẫn là hoàng hậu ngồi cạnh hoàng thượng là uy quyền nhất.
Vương Vệ hắn đứng trên vị trí cao nhất so với các hoàng tử, đơn giản vì hắn là thái tử và là con của hoàng hậu Viễn Phiến đang ngồi trên cung bậc uy quyền ấy. Do vị trí tốt nên lúc nàng bước vào hắn đã mau chóng nhìn thấy nàng, một thân vận y phục tím trang nhã, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt to tròn ấm áp, thái độ vô cùng điềm tĩnh, trong mắt hắn các người khác hầu như không tồn tại.
“Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” tất cả mọi người một lượt quỳ xuống thể hiện sự tôn kính đối với hai người có quyền lực cao cao tại thượng.
“Các ái khanh bình thân” hoàng thượng giơ tay lên cao, khí độ hài hòa, nét mặt tươi sáng.
Hoàng hậu Viễn Phiến ngồi bên cạnh, nét mày sắc sảo, chau mày nhìn quanh đám nữ tử phía dưới một lượt, nàng mới thốt lên một câu “Các khanh vẫn khỏe chứ?".
“Vẫn khỏe thưa hoàng hậu”.
“Rất tốt”.
Nghi lễ đối với hoàng thượng và hoàng hậu kết thúc, tiếp đến là chuẩn bị chúc tết hai người họ và những người mình yêu quý.
Viễn Phiến hoàng hậu vẫy tay gọi Vương Vệ đến gần, thì thầm vào tai hắn, “Ngươi thấy ai vừa mắt rồi?”. Viễn Phiến thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó rất lâu sau đó ngoảnh đi rồi sau đó lại tiếp tục nhìn.
“Không có, mẫu hậu” hắn chối bay chối bướm nhưng đâu biết rằng từ lúc nãy mẫu hậu hắn đã chú ý hắn rất nhiều.
“Là ai?” cái cách hỏi này nếu không trả lời người, người nhất định sẽ làm lớn chuyện của hắn lên.
Vương Vệ đứng thẳng người nhìn quanh một đợt, lại kề môi thỏ thẻ vào tai Viễn Phiến, “Người trong mắt hoàng nhi chính là Dương Y, con thân sinh của Vương thường tướng”.
“Hảo hài tử, rất tốt. Ta vẫn tưởng tính khí của con sau này sẽ không thương yêu ai thật lòng” Viễn Phiến cười rộ lên, thể hiện sự vui vẻ tột độ. Con của nàng lại thật sự thích một nữ nhân, đúng thật là chuyện lạ, con bé Dương Y đúng là xuất sắc.
Tháng duyên là tháng đầu năm, ngày đầu tiên trong năm cũng là ngày quan trọng, người xưa tin rằng nếu ngày đầu năm gặp phải chuyện không tốt thì đến cuối năm cũng sẽ không tốt. Nếu làm nông mùa màng thất bát, nếu kinh doanh thì lỗ vốn thế nên trong ngày này ai nấy đều phải cẩn trọng.
Hoàng cung là một nơi rộng lớn không tránh khỏi việc đi lại mất thời gian, từ ngoài tiến vào trong mất khoảng nửa canh giờ nên ai nấy cũng than thầm trong miệng không dám hé nửa lời.
“Y nhi, con có mệt không? Mẫu thân sẽ dìu con” Khan Ni là lo cho bệnh tình của nàng có biến, một tối nữa phải gặp huynh trưởng của bà e rằng lại rất áp lực.
“Con không sao. Ngày đầu năm nên tâm trạng con rất tốt, mẫu thân không phải lo lắng” Dương Y dịu dàng nói, ngữ khí nhu hòa ấm áp. Càng ngày càng giống tính khí của mẫu thân mình.
Mặc dù Dương Y nói như vậy nhưng Khan Ni vẫn đỡ lấy tay nàng để tránh nàng lại ngất xỉu… Ở phía sau, hai đại tỷ của nàng lại lên cơn tức, hai người bọn họ chỉ muốn xông lên để giết nàng ngay lập tức.
Nàng đến đây cũng không lâu nên cũng không rõ rốt cuộc đám đại tỷ này có thù hằn sâu đậm thế nào với nàng mà lại ghét cay ghét đắng nàng như vậy.
“Tới rồi. Các người chuẩn bị y phục cho tươm tất lại, nếu không sẽ trở thành tội đồ bất kính với hoàng thượng” Dương Tể dừng bước, nhẹ nhàng xoay người lại, Khan Ni tiến lên chỉnh chu lại lễ phục cho ông.
Thận nhi giúp Dương Y, còn Dương Minh Nguyệt và Dương Cẩm Tú cũng được nha hoàn giúp đỡ.
“Lão hoàng thượng phiền phức, cứ ra lệnh tuyển tú nữ không phải là hay hơn rất nhiều sao. Bắt chúng ta phải lặn lội đến đây, phiền chết đi được” Dương Cẩm Tú hờn dỗi trề môi, cảm thấy hoàng thượng già rồi nên ngu xuẩn không biết cách giải quyết mọi việc thỏa đáng, chỉ tổ làm phiền phức đến người khác.
“Im đi Cẩm Tú, như vậy là mạo phạm đấy” nếu để hoàng thượng hay công công nghe thấy sẽ rước họa vào người, không chặn miệng nàng lại nhất định sẽ ập tới điều không may mắn.
Dương Cẩm Tú đành cắn môi im lặng…
…
“Thừa tướng gia ngài cuối cùng cũng đến rồi” các quần thần thấy Dương Tể bước vào liền kéo nhau đến gần chúc mừng ngài.
Quần thần trong triều mấy ai là thanh quan chứ, tham quan nịnh hót thì nhiều, đầu năm đã có rất nhiều tham quan đến xua nịnh a. Chắc hẳn về sau còn rất nhiều, điều này làm Dương Tể không thích.
Hoàng thượng ngồi ở giữa, các quan văn võ vẫn đứng hai bên như trong buổi thiết triều, các tiểu thư, công tử thân sinh cũng đứng cạnh phụ mẫu, còn các hoàng tử, công chúa và phi tần ngồi ở hai bên vị trí dựa theo cấp bậc, vẫn là hoàng hậu ngồi cạnh hoàng thượng là uy quyền nhất.
Vương Vệ hắn đứng trên vị trí cao nhất so với các hoàng tử, đơn giản vì hắn là thái tử và là con của hoàng hậu Viễn Phiến đang ngồi trên cung bậc uy quyền ấy. Do vị trí tốt nên lúc nàng bước vào hắn đã mau chóng nhìn thấy nàng, một thân vận y phục tím trang nhã, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt to tròn ấm áp, thái độ vô cùng điềm tĩnh, trong mắt hắn các người khác hầu như không tồn tại.
“Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” tất cả mọi người một lượt quỳ xuống thể hiện sự tôn kính đối với hai người có quyền lực cao cao tại thượng.
“Các ái khanh bình thân” hoàng thượng giơ tay lên cao, khí độ hài hòa, nét mặt tươi sáng.
Hoàng hậu Viễn Phiến ngồi bên cạnh, nét mày sắc sảo, chau mày nhìn quanh đám nữ tử phía dưới một lượt, nàng mới thốt lên một câu “Các khanh vẫn khỏe chứ?".
“Vẫn khỏe thưa hoàng hậu”.
“Rất tốt”.
Nghi lễ đối với hoàng thượng và hoàng hậu kết thúc, tiếp đến là chuẩn bị chúc tết hai người họ và những người mình yêu quý.
Viễn Phiến hoàng hậu vẫy tay gọi Vương Vệ đến gần, thì thầm vào tai hắn, “Ngươi thấy ai vừa mắt rồi?”. Viễn Phiến thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào thứ gì đó rất lâu sau đó ngoảnh đi rồi sau đó lại tiếp tục nhìn.
“Không có, mẫu hậu” hắn chối bay chối bướm nhưng đâu biết rằng từ lúc nãy mẫu hậu hắn đã chú ý hắn rất nhiều.
“Là ai?” cái cách hỏi này nếu không trả lời người, người nhất định sẽ làm lớn chuyện của hắn lên.
Vương Vệ đứng thẳng người nhìn quanh một đợt, lại kề môi thỏ thẻ vào tai Viễn Phiến, “Người trong mắt hoàng nhi chính là Dương Y, con thân sinh của Vương thường tướng”.
“Hảo hài tử, rất tốt. Ta vẫn tưởng tính khí của con sau này sẽ không thương yêu ai thật lòng” Viễn Phiến cười rộ lên, thể hiện sự vui vẻ tột độ. Con của nàng lại thật sự thích một nữ nhân, đúng thật là chuyện lạ, con bé Dương Y đúng là xuất sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.