Chương 36
Tuế Kiến
08/11/2021
Edit: Coco
Vào thời điểm bận nhất trong năm, Vân Nê dành cả ngày lẫn đêm ở trong phòng thí nghiệm, thử đi thử lại sự hoạt động của code. Điện thoại nằm trong túi hai ba ngày cô mới nhớ đem đi sạc một lần.
Có một lần cô chạy tiến độ suốt đêm, quên sạc điện thoại, để nó tắt cả đêm. Đến ngày hôm sau, khi cô sạc xong điện thoại và bật máy lên thì mới nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ nước ngoài.
Do điện thoại của cô không kích hoạt chế độ chuyển vùng quốc tế nên không thể gọi lại được. Đợi đến khi cô đến điểm giao dịch để kích hoạt, sau đó kiểm tra thông tin cuộc gọi và gọi lại thì đối phương đã tắt máy.
Về sau, ở trường có một vụ sinh viên nhận được cuộc gọi từ nước ngoài, kết quả bị mất sạch tiền trong tài khoản ngân hàng.
Lương Sầm nói may mà cô không nghe máy, nếu không đó rất có thể là cuộc gọi lừa đảo.
Nhưng cuộc gọi đó vẫn luôn là cái gai trong lòng Vân Nê. Mặc dù cô biết bản thân hy vọng xa vời khi cho nó là của Lý Thanh Đàm, nhưng kể từ hôm ấy, cô chưa từng tắt điện thoại, ngay cả khi ngủ hay lên lớp cũng để rung.
Một năm, hai năm, đã vài năm thấm thoát trôi qua, cô nhận được vô số cuộc điện thoại, bao gồm cả những cuộc gọi quấy rối, lừa đảo, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Trong năm đầu tiên học thạc sĩ, Vân Nê đổi điện thoại, cuộc gọi từ người lạ có thể hiển thị địa điểm.
Cô nhận được một cuộc gọi cùng địa điểm với cuộc gọi trước kia vào một đêm khuya. Trong nháy mắt, giọng nói xa lạ qua điện thoại đã đập tan tất cả sự kiên trì và hy vọng của cô.
Đó là mùa hè thứ năm sau khi cô mất đi Lý Thanh Đàm. Vân Nê không còn ôm ảo tưởng với những số lạ nữa, cũng không còn lo lắng sẽ nhỡ bất kỳ cuộc gọi nào.
Thậm chí cô còn từng nghĩ, cả đời này có lẽ bản thân cũng sẽ không gặp lại anh.
Cô đã đi chùa, cầu nguyện cho anh bình an từ năm này qua năm khác, mong anh có một cuộc sống suôn sẻ ở một thành phố xa lạ cách đây hàng ngàn cây số.
Có lẽ sự chân thành của cô đã được ông trời phù hộ. Vào mùa đông năm 2018, Vân Nê nhận được một cuộc gọi trên đường từ chùa Kê Minh về.
Khi thấy cuộc gọi đến từ Melbourne, cô đã ngừng lại một giây. Dù biết rõ không có khả năng, nhưng cô vẫn cứ tin vào xác suất một trên một triệu mà nhận điện thoại.
Dưới bầu trời xanh, mây trắng ngoài cửa sổ, tàu cao tốc chạy qua những ngôi nhà cao tầng trong thành phố, đến những cánh đồng ở nông thôn.
Đối với Vân Nê, giọng nói trong điện thoại vẫn xa lạ như trước. Tuy nhiên câu chào hỏi quen thuộc ấy lại khiến Vân Nê có cảm giác như ai đó cầm một chiếc búa, gõ từng từ vào lỗ tai cô.
"Tôi là chị của Lý Thanh Đàm."
Giọng nói vừa bình tĩnh vừa trầm lắng, như cơn giông quét sạch mùa hạ, đem đến nỗi tuyệt vọng cho cô như năm năm trước. Nhưng cũng chính nó đã cho cô hy vọng trong mùa đông lạnh thấu xương này.
Rất lâu sau đó, Vân Nê vẫn cảm thấy rối bời. Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, bản thân đã phi từ Lư Thành đến Thượng Hải, ở sân bay chờ chuyến bay đến Melbourne.
Trong suốt mười một tiếng trên máy bay, cô nhớ đến giấc mơ của bản thân trong một đêm say vào năm cuối tốt nghiệp.
...
Đêm đó, mới đầu Vân Nê chìm đắm trong men say, nước mắt đã cạn, cô lăn ra ngủ, trong lúc mơ màng thì bị người ta đánh thức.
"Đàn chị, chị mau dậy đi, đừng ngủ."
Trong suốt bốn năm đại học, cô hiếm khi ngủ say như thế. Cô cảm thấy hơi khó chịu khi bị người khác làm phiền. Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy người đứng trước mặt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến: "Lý Thanh Đàm?"
Anh nhíu mày, oán trách nói: "Tại sao chị lại nhân lúc em vắng mặt uống nhiều rượu như thế? Lương Sầm đâu? Em bảo cô ấy trông chị, tại sao cô ấy lại để chị ở đây một mình thế này?"
Cô vẫn còn đang mắc kẹt giữa giấc mơ và hiện thực, mắt đỏ lên vì uống rượu: "... Chẳng phải cậu đang ở nước ngoài ư? Sao cậu lại quen Lương Sầm?"
"Nước ngoài gì? Lương Sầm không phải bạn cùng phòng của chị ư?" Lý Thanh Đàm ôm lấy mặt cô, khẽ cười nói: "Chị này, sao chị lại uống say rồi nói linh ta linh tinh thế."
Cảm giác đau đớn trên mặt cực kỳ rõ ràng, Vân Nê ngây người tại chỗ như thể không tin nổi, cô cứ thế rơi nước mắt.
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống trước mặt cô và hỏi: "Tại sao chị lại khóc?"
"Tôi vừa mới nằm mơ." Vân Nê cảm thấy cực kỳ tủi thân: "Tôi mơ thấy cậu ra nước ngoài, tôi không thể nào tìm được cậu."
Anh cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình: "Không phải em đang ở đây ư. Chị xem, em không đi đâu hết. Sao em nỡ để chị không tìm thấy em được."
Tất cả mọi thứ trong mơ đều hết sức chân thật. Sự tuyệt vọng và bất lực khi mất đi tất cả tin tức về anh cực kỳ sâu sắc. Cô ngày càng rơi nhiều nước mắt hơn, như muốn khóc ra tất cả sự tủi thân ở trong giấc mơ.
Sau khi khóc mệt mỏi, cô tựa vào lưng Lý Thanh Đàm, cúi đầu ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, không nhịn được siết chặt tay hơn.
Lý Thanh Đàm ngẩng đầu cười: "Chị thả lỏng ra một chút, em sắp bị chị ghìm tắt thở rồi."
Vân Nê không dám, chỉ sợ buông ra anh lại biến mất. Trước khi ngủ, cô còn không quên bảo: "Không buông." Anh đã nói thêm gì đó nhưng Vân Nê không nghe được, cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
...
"... Sau khi máy bay hoàn toàn dừng lại, xin quý khách tháo dây an toàn, thu xếp lại hành lý xách tay và chuẩn bị xuống máy bay."
Âm thanh trong cabin đánh thức Vân Nê từ giấc mộng.
Sau một năm, cô vẫn nhớ rõ buổi sáng kế tiếp khi cô tỉnh dậy.
Ký túc xá không một bóng người, mặt trời vừa lên cao, ngoài cửa sổ, tiếng ồn ào thoắt ẩn thoắt hiện phía xa. Cô ngồi trên giường mình, cơn đau trên mặt là giả, anh nói không nỡ để cô không tìm thấy mình là giả. Đến cả anh trong giấc mơ cũng là giả nốt.
Niềm vui sướng hư không đó kết hợp với sự tuyệt vọng vì có được rồi mất đi sau khi tỉnh dậy tựa như một sợi dây thít chặt lấy cơ thể cô, để lại những vết hằn sâu và rõ rệt.
Máy bay hạ cánh xuống Melbourne vào 5h20 giờ Bắc Kinh, 7:20 theo giờ địa phương.
Từ lúc Vân Nê ra khỏi sân bay, cho đến khi lên chiếc xe mà Lý Minh Nguyệt gửi đến đón mình, cô vẫn có cảm giác không chân thật.
Xe băng qua từng con đường trong thành phố. Cô ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra hình bóng anh đi lại ở nơi này mỗi ngày mỗi đêm.
Trước khi cất cánh, Vân Nê đã có một cuộc gọi dài với Lý Minh Nguyệt. Cô ấy nói, năm năm qua Lý Thanh Đàm sống không hề tốt.
Cô ấy nói anh sa ngã hơn nửa năm.
Nói rằng tính cách anh trở nên gắt gỏng, cả người cũng lạnh lùng.
Nói rằng anh gặp một tai nạn xe nghiêm trọng, ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã gọi tên của cô, đến giờ anh vẫn chưa vượt qua cơn nguy kịch.
Thời điểm anh gọi tên cô, cô còn đang ở ngôi chùa tại Trung Quốc xa xôi, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho anh cả đời bình an.
Mà hiện tại cô đang đứng ở đây, cách anh một bức tường, anh nằm trong đó chưa rõ sống chết, ngay cả bình an cũng chỉ là hy vọng xa vời, chứ đừng nói đến cả đời.
Rất lâu về trước Vân Nê không thích bệnh viện. Cô cảm thấy ánh đèn trong viện vừa lạnh lẽo vừa chói mắt, khiến người ta không thể nào che giấu nỗi tuyệt vọng và đau đau đớn trên mặt.
Lý Thanh Đàm xảy ra chuyện vào đêm hai hôm trước. Trận đấu hôm đó không đơn giản chỉ là thắng thua, mà còn là cả tính mạng của anh.
Kết cục rất thảm khốc.
Anh suýt bị đâm đến mất mạng. Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng, anh bị chấn thương khắp người, có thể tỉnh lại được không chính vẫn là ẩn số.
Có rất nhiều thiết bị bày xung quanh giường bệnh, thậm chí Vân Nê còn không thể nhìn rõ khuôn mặt Lý Thanh Đàm, chỉ nhìn thấy bàn tay đặt bên ngoài chăn.
Nó không còn trắng nõn và sạch sẽ như trước. Mu bàn tay đầy rẫy những vết sẹo loang lổ, kéo dài từ các đốt ngón tay cho đến các khớp xương.
Anh nằm ở nơi đó, khác hoàn toàn với người sáng sủa và sinh động trong trí nhớ của cô. Nhưng anh vẫn là Lý Thanh Đàm, người mà cô yêu, người khiến cho cô nhớ mãi không quên suốt nhiều năm.
Là người mà cô xăm lên da, lại giống như khắc vào tận trái tim và xương tủy, người sẽ không bao giờ phai nhạt hay biến mất, Lý Thanh Đàm.
Nước mắt phút chốc tuôn rơi, cô chậm rãi xoay người ngồi xổm xuống, đè nén tiếng khóc.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự hoảng sợ và lo lắng dọc đường đi, kết hợp với nỗi nhớ nhung, đau khổ suốt năm năm trở thành giọt nước tràn ly, giải phóng tất cả những cảm xúc mà cô đã nghiến răng chịu đựng.
Khi Lý Minh Nguyệt rời khỏi văn phòng của viện trưởng, cô ấy nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Người con gái cúi đầu, ngồi xổm ở hành lang im lặng trống trải. Một tay cô đặt lên gối, tay còn lại bấu chặt lấy khung cửa sổ của phòng điều trị tích cực, tựa như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ánh mặt trời chiếu vào bên trong, phác họa bóng dáng gầy gò cứng cỏi của cô.
Mắt Lý Minh Nguyệt đỏ lên. Cô ấy rời mắt đi, thở ra một hơi, sau đó mới chậm rãi đi tới.
Vân Nê nghe thấy tiếng bước chân, khi ngẩng đầu lên thì Lý Minh Nguyệt khom lưng đỡ cô dậy. Hai người đứng sóng vai bên cạnh nhau. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Tầm mắt của cô lại rơi vào trong phòng một lần nữa, trông thấy Lý Thanh Đàm nằm đó, cô nức nở nói: "Em có thể vào trong nhìn anh ấy được không?"
"Chưa được. Tình huống hiện tại của nó vẫn chưa ổn định, cần quan sát thêm vài ngày." Lý Minh Nguyệt nhìn qua đó, im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: "Mấy năm nay lúc nào cũng rất nhớ em."
Mắt Vân Nê vẫn đỏ, nghe Lý Minh Nguyệt nhắc đến một Lý Thanh Đàm mà cô không biết suốt năm năm qua, suy sụp, trầm mặc, yết ớt và lý do anh biến thành bộ dạng này.
Cô tưởng tượng đến sự tuyệt vọng của anh khi nói câu "Dù sống hay chết, em cũng phải quay về bên cô ấy". Thấy anh nằm ở đó, cả người cắm đầy máy móc, cô lại không thể khống chế được nước mắt, từng giọt lăn dài theo má, rơi xuống mu bàn tay cô.
....
Trong vòng vài ngày Vân Nê ở Melbourne, tình trạng của Lý Thanh Đàm vẫn không quá ổn định, anh bị đưa vào phòng cấp cứu 2 lần.
Mãi đến một ngày trước khi cô rời đi, anh mới được chuyển từ phòng điều trị tích cực sang phòng bệnh bình thường.
Tối hôm đó, Vân Nê túc trực trong phòng bệnh của Lý Thanh Đàm.
Tai nạn lần này đã khiến anh bị chấn thương quá nặng, kèm theo rất nhiều thay đổi. Anh vẫn ngủ say, Lý Minh Nguyệt nói anh đã gầy đi rất nhiều.
Vân Nê không có ấn tượng về anh trong những năm qua. Cô chỉ có thể so sánh mọi sự thay đổi của anh với Lý Thanh Đàm của năm năm trước.
Ví dụ như tóc anh ngắn hơn, da trắng hơn trước kia. Trên trán có thêm vài vết sẹo, nốt ruồi nhỏ bên mặt anh giờ đã biến mất.
Cô nửa quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay anh. Lòng bàn tay vừa ấm áp vừa khô ráo, vết thương trên mu bàn tay thâm tím, vẫn chưa hoàn toàn lành lặn.
"Lý Thanh Đàm." Vân Nê áp tay anh lên má, tựa như trong giấc mơ kia, anh đặt tay cô lên mặt mình.
Hốc mắt cô hơi chua xót, cô nói: "Em phải về rồi."
Lần này Vân Nê gấp gáp tới đây, cô vẫn đang theo một dự án ở trường, đó là công sức của cả team vòng trong một năm qua.
Cô là người phụ trách chính, không thể nào buông tay bỏ mặc được.
"Anh hứa với em, nhất định phải chờ em quay về." Vân Nê nhìn Lý Thanh Đàm một lúc, môi anh hơi khô, cô đưa tay sờ nó, sau đó cúi người hôn anh.
Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, giọt lệ rơi xuống hàng mi anh.
Vào thời điểm bận nhất trong năm, Vân Nê dành cả ngày lẫn đêm ở trong phòng thí nghiệm, thử đi thử lại sự hoạt động của code. Điện thoại nằm trong túi hai ba ngày cô mới nhớ đem đi sạc một lần.
Có một lần cô chạy tiến độ suốt đêm, quên sạc điện thoại, để nó tắt cả đêm. Đến ngày hôm sau, khi cô sạc xong điện thoại và bật máy lên thì mới nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ từ nước ngoài.
Do điện thoại của cô không kích hoạt chế độ chuyển vùng quốc tế nên không thể gọi lại được. Đợi đến khi cô đến điểm giao dịch để kích hoạt, sau đó kiểm tra thông tin cuộc gọi và gọi lại thì đối phương đã tắt máy.
Về sau, ở trường có một vụ sinh viên nhận được cuộc gọi từ nước ngoài, kết quả bị mất sạch tiền trong tài khoản ngân hàng.
Lương Sầm nói may mà cô không nghe máy, nếu không đó rất có thể là cuộc gọi lừa đảo.
Nhưng cuộc gọi đó vẫn luôn là cái gai trong lòng Vân Nê. Mặc dù cô biết bản thân hy vọng xa vời khi cho nó là của Lý Thanh Đàm, nhưng kể từ hôm ấy, cô chưa từng tắt điện thoại, ngay cả khi ngủ hay lên lớp cũng để rung.
Một năm, hai năm, đã vài năm thấm thoát trôi qua, cô nhận được vô số cuộc điện thoại, bao gồm cả những cuộc gọi quấy rối, lừa đảo, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Trong năm đầu tiên học thạc sĩ, Vân Nê đổi điện thoại, cuộc gọi từ người lạ có thể hiển thị địa điểm.
Cô nhận được một cuộc gọi cùng địa điểm với cuộc gọi trước kia vào một đêm khuya. Trong nháy mắt, giọng nói xa lạ qua điện thoại đã đập tan tất cả sự kiên trì và hy vọng của cô.
Đó là mùa hè thứ năm sau khi cô mất đi Lý Thanh Đàm. Vân Nê không còn ôm ảo tưởng với những số lạ nữa, cũng không còn lo lắng sẽ nhỡ bất kỳ cuộc gọi nào.
Thậm chí cô còn từng nghĩ, cả đời này có lẽ bản thân cũng sẽ không gặp lại anh.
Cô đã đi chùa, cầu nguyện cho anh bình an từ năm này qua năm khác, mong anh có một cuộc sống suôn sẻ ở một thành phố xa lạ cách đây hàng ngàn cây số.
Có lẽ sự chân thành của cô đã được ông trời phù hộ. Vào mùa đông năm 2018, Vân Nê nhận được một cuộc gọi trên đường từ chùa Kê Minh về.
Khi thấy cuộc gọi đến từ Melbourne, cô đã ngừng lại một giây. Dù biết rõ không có khả năng, nhưng cô vẫn cứ tin vào xác suất một trên một triệu mà nhận điện thoại.
Dưới bầu trời xanh, mây trắng ngoài cửa sổ, tàu cao tốc chạy qua những ngôi nhà cao tầng trong thành phố, đến những cánh đồng ở nông thôn.
Đối với Vân Nê, giọng nói trong điện thoại vẫn xa lạ như trước. Tuy nhiên câu chào hỏi quen thuộc ấy lại khiến Vân Nê có cảm giác như ai đó cầm một chiếc búa, gõ từng từ vào lỗ tai cô.
"Tôi là chị của Lý Thanh Đàm."
Giọng nói vừa bình tĩnh vừa trầm lắng, như cơn giông quét sạch mùa hạ, đem đến nỗi tuyệt vọng cho cô như năm năm trước. Nhưng cũng chính nó đã cho cô hy vọng trong mùa đông lạnh thấu xương này.
Rất lâu sau đó, Vân Nê vẫn cảm thấy rối bời. Chờ đến khi cô bình tĩnh lại, bản thân đã phi từ Lư Thành đến Thượng Hải, ở sân bay chờ chuyến bay đến Melbourne.
Trong suốt mười một tiếng trên máy bay, cô nhớ đến giấc mơ của bản thân trong một đêm say vào năm cuối tốt nghiệp.
...
Đêm đó, mới đầu Vân Nê chìm đắm trong men say, nước mắt đã cạn, cô lăn ra ngủ, trong lúc mơ màng thì bị người ta đánh thức.
"Đàn chị, chị mau dậy đi, đừng ngủ."
Trong suốt bốn năm đại học, cô hiếm khi ngủ say như thế. Cô cảm thấy hơi khó chịu khi bị người khác làm phiền. Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy người đứng trước mặt, cơn buồn ngủ lập tức tan biến: "Lý Thanh Đàm?"
Anh nhíu mày, oán trách nói: "Tại sao chị lại nhân lúc em vắng mặt uống nhiều rượu như thế? Lương Sầm đâu? Em bảo cô ấy trông chị, tại sao cô ấy lại để chị ở đây một mình thế này?"
Cô vẫn còn đang mắc kẹt giữa giấc mơ và hiện thực, mắt đỏ lên vì uống rượu: "... Chẳng phải cậu đang ở nước ngoài ư? Sao cậu lại quen Lương Sầm?"
"Nước ngoài gì? Lương Sầm không phải bạn cùng phòng của chị ư?" Lý Thanh Đàm ôm lấy mặt cô, khẽ cười nói: "Chị này, sao chị lại uống say rồi nói linh ta linh tinh thế."
Cảm giác đau đớn trên mặt cực kỳ rõ ràng, Vân Nê ngây người tại chỗ như thể không tin nổi, cô cứ thế rơi nước mắt.
Anh nở nụ cười bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống trước mặt cô và hỏi: "Tại sao chị lại khóc?"
"Tôi vừa mới nằm mơ." Vân Nê cảm thấy cực kỳ tủi thân: "Tôi mơ thấy cậu ra nước ngoài, tôi không thể nào tìm được cậu."
Anh cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình: "Không phải em đang ở đây ư. Chị xem, em không đi đâu hết. Sao em nỡ để chị không tìm thấy em được."
Tất cả mọi thứ trong mơ đều hết sức chân thật. Sự tuyệt vọng và bất lực khi mất đi tất cả tin tức về anh cực kỳ sâu sắc. Cô ngày càng rơi nhiều nước mắt hơn, như muốn khóc ra tất cả sự tủi thân ở trong giấc mơ.
Sau khi khóc mệt mỏi, cô tựa vào lưng Lý Thanh Đàm, cúi đầu ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, không nhịn được siết chặt tay hơn.
Lý Thanh Đàm ngẩng đầu cười: "Chị thả lỏng ra một chút, em sắp bị chị ghìm tắt thở rồi."
Vân Nê không dám, chỉ sợ buông ra anh lại biến mất. Trước khi ngủ, cô còn không quên bảo: "Không buông." Anh đã nói thêm gì đó nhưng Vân Nê không nghe được, cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
...
"... Sau khi máy bay hoàn toàn dừng lại, xin quý khách tháo dây an toàn, thu xếp lại hành lý xách tay và chuẩn bị xuống máy bay."
Âm thanh trong cabin đánh thức Vân Nê từ giấc mộng.
Sau một năm, cô vẫn nhớ rõ buổi sáng kế tiếp khi cô tỉnh dậy.
Ký túc xá không một bóng người, mặt trời vừa lên cao, ngoài cửa sổ, tiếng ồn ào thoắt ẩn thoắt hiện phía xa. Cô ngồi trên giường mình, cơn đau trên mặt là giả, anh nói không nỡ để cô không tìm thấy mình là giả. Đến cả anh trong giấc mơ cũng là giả nốt.
Niềm vui sướng hư không đó kết hợp với sự tuyệt vọng vì có được rồi mất đi sau khi tỉnh dậy tựa như một sợi dây thít chặt lấy cơ thể cô, để lại những vết hằn sâu và rõ rệt.
Máy bay hạ cánh xuống Melbourne vào 5h20 giờ Bắc Kinh, 7:20 theo giờ địa phương.
Từ lúc Vân Nê ra khỏi sân bay, cho đến khi lên chiếc xe mà Lý Minh Nguyệt gửi đến đón mình, cô vẫn có cảm giác không chân thật.
Xe băng qua từng con đường trong thành phố. Cô ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra hình bóng anh đi lại ở nơi này mỗi ngày mỗi đêm.
Trước khi cất cánh, Vân Nê đã có một cuộc gọi dài với Lý Minh Nguyệt. Cô ấy nói, năm năm qua Lý Thanh Đàm sống không hề tốt.
Cô ấy nói anh sa ngã hơn nửa năm.
Nói rằng tính cách anh trở nên gắt gỏng, cả người cũng lạnh lùng.
Nói rằng anh gặp một tai nạn xe nghiêm trọng, ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã gọi tên của cô, đến giờ anh vẫn chưa vượt qua cơn nguy kịch.
Thời điểm anh gọi tên cô, cô còn đang ở ngôi chùa tại Trung Quốc xa xôi, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho anh cả đời bình an.
Mà hiện tại cô đang đứng ở đây, cách anh một bức tường, anh nằm trong đó chưa rõ sống chết, ngay cả bình an cũng chỉ là hy vọng xa vời, chứ đừng nói đến cả đời.
Rất lâu về trước Vân Nê không thích bệnh viện. Cô cảm thấy ánh đèn trong viện vừa lạnh lẽo vừa chói mắt, khiến người ta không thể nào che giấu nỗi tuyệt vọng và đau đau đớn trên mặt.
Lý Thanh Đàm xảy ra chuyện vào đêm hai hôm trước. Trận đấu hôm đó không đơn giản chỉ là thắng thua, mà còn là cả tính mạng của anh.
Kết cục rất thảm khốc.
Anh suýt bị đâm đến mất mạng. Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn mười tiếng, anh bị chấn thương khắp người, có thể tỉnh lại được không chính vẫn là ẩn số.
Có rất nhiều thiết bị bày xung quanh giường bệnh, thậm chí Vân Nê còn không thể nhìn rõ khuôn mặt Lý Thanh Đàm, chỉ nhìn thấy bàn tay đặt bên ngoài chăn.
Nó không còn trắng nõn và sạch sẽ như trước. Mu bàn tay đầy rẫy những vết sẹo loang lổ, kéo dài từ các đốt ngón tay cho đến các khớp xương.
Anh nằm ở nơi đó, khác hoàn toàn với người sáng sủa và sinh động trong trí nhớ của cô. Nhưng anh vẫn là Lý Thanh Đàm, người mà cô yêu, người khiến cho cô nhớ mãi không quên suốt nhiều năm.
Là người mà cô xăm lên da, lại giống như khắc vào tận trái tim và xương tủy, người sẽ không bao giờ phai nhạt hay biến mất, Lý Thanh Đàm.
Nước mắt phút chốc tuôn rơi, cô chậm rãi xoay người ngồi xổm xuống, đè nén tiếng khóc.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự hoảng sợ và lo lắng dọc đường đi, kết hợp với nỗi nhớ nhung, đau khổ suốt năm năm trở thành giọt nước tràn ly, giải phóng tất cả những cảm xúc mà cô đã nghiến răng chịu đựng.
Khi Lý Minh Nguyệt rời khỏi văn phòng của viện trưởng, cô ấy nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Người con gái cúi đầu, ngồi xổm ở hành lang im lặng trống trải. Một tay cô đặt lên gối, tay còn lại bấu chặt lấy khung cửa sổ của phòng điều trị tích cực, tựa như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ánh mặt trời chiếu vào bên trong, phác họa bóng dáng gầy gò cứng cỏi của cô.
Mắt Lý Minh Nguyệt đỏ lên. Cô ấy rời mắt đi, thở ra một hơi, sau đó mới chậm rãi đi tới.
Vân Nê nghe thấy tiếng bước chân, khi ngẩng đầu lên thì Lý Minh Nguyệt khom lưng đỡ cô dậy. Hai người đứng sóng vai bên cạnh nhau. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Tầm mắt của cô lại rơi vào trong phòng một lần nữa, trông thấy Lý Thanh Đàm nằm đó, cô nức nở nói: "Em có thể vào trong nhìn anh ấy được không?"
"Chưa được. Tình huống hiện tại của nó vẫn chưa ổn định, cần quan sát thêm vài ngày." Lý Minh Nguyệt nhìn qua đó, im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: "Mấy năm nay lúc nào cũng rất nhớ em."
Mắt Vân Nê vẫn đỏ, nghe Lý Minh Nguyệt nhắc đến một Lý Thanh Đàm mà cô không biết suốt năm năm qua, suy sụp, trầm mặc, yết ớt và lý do anh biến thành bộ dạng này.
Cô tưởng tượng đến sự tuyệt vọng của anh khi nói câu "Dù sống hay chết, em cũng phải quay về bên cô ấy". Thấy anh nằm ở đó, cả người cắm đầy máy móc, cô lại không thể khống chế được nước mắt, từng giọt lăn dài theo má, rơi xuống mu bàn tay cô.
....
Trong vòng vài ngày Vân Nê ở Melbourne, tình trạng của Lý Thanh Đàm vẫn không quá ổn định, anh bị đưa vào phòng cấp cứu 2 lần.
Mãi đến một ngày trước khi cô rời đi, anh mới được chuyển từ phòng điều trị tích cực sang phòng bệnh bình thường.
Tối hôm đó, Vân Nê túc trực trong phòng bệnh của Lý Thanh Đàm.
Tai nạn lần này đã khiến anh bị chấn thương quá nặng, kèm theo rất nhiều thay đổi. Anh vẫn ngủ say, Lý Minh Nguyệt nói anh đã gầy đi rất nhiều.
Vân Nê không có ấn tượng về anh trong những năm qua. Cô chỉ có thể so sánh mọi sự thay đổi của anh với Lý Thanh Đàm của năm năm trước.
Ví dụ như tóc anh ngắn hơn, da trắng hơn trước kia. Trên trán có thêm vài vết sẹo, nốt ruồi nhỏ bên mặt anh giờ đã biến mất.
Cô nửa quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay anh. Lòng bàn tay vừa ấm áp vừa khô ráo, vết thương trên mu bàn tay thâm tím, vẫn chưa hoàn toàn lành lặn.
"Lý Thanh Đàm." Vân Nê áp tay anh lên má, tựa như trong giấc mơ kia, anh đặt tay cô lên mặt mình.
Hốc mắt cô hơi chua xót, cô nói: "Em phải về rồi."
Lần này Vân Nê gấp gáp tới đây, cô vẫn đang theo một dự án ở trường, đó là công sức của cả team vòng trong một năm qua.
Cô là người phụ trách chính, không thể nào buông tay bỏ mặc được.
"Anh hứa với em, nhất định phải chờ em quay về." Vân Nê nhìn Lý Thanh Đàm một lúc, môi anh hơi khô, cô đưa tay sờ nó, sau đó cúi người hôn anh.
Khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, giọt lệ rơi xuống hàng mi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.