Chương 37
Tuế Kiến
08/11/2021
Edit: Coco
Sau khi Vân Nê trở về Lư Thành, cô bị mất ngủ một khoảng thời gian dài, cứ nhắm mắt lại sẽ thấy hình ảnh Lý Thanh Đàm đang nằm trên giường bệnh.
Anh vẫn luôn chìm trong giấc ngủ, tình trạng ấy kéo dài hết ngày này qua ngày khác. Ngày nào Lý Minh Nguyệt cũng sẽ gửi tin Wechat cho cô về tình hình của Lý Thanh Đàm. Nội dung không có gì mấy, chỉ gồm hai chữ: [Bình an.]
Đúng vậy, chỉ cần anh còn ở đó, dẫu cho suốt đời anh không tỉnh lại vẫn sẽ tốt hơn là không được nhìn cũng không được chạm.
Trong vòng mấy ngày ở Melbourne, Vân Nê thường nghĩ nếu như Lý Thanh Đàm không quen biết cô thì tốt rồi.
Không biết cô, anh sẽ không gặp phải người như Ngô Chinh, cũng không xảy ra những chuyện hỗn loạn sau đó. Anh sẽ thuận lợi học xong lớp 11 ở Lư Thành, sau đó bình an trở về Bắc Kinh, không bị thương, không ra nước ngoài, không trải qua năm năm tối tăm ở Melbourne, cũng sẽ không rơi vào tình trạng nằm viện, chưa rõ sống chết như bây giờ. Anh sẽ mãi mãi là chàng thiếu niên kiêu ngạo phóng khoáng, một đời suôn sẻ, vạn sự như ý.
Cô chính là một cơn lốc xoáy xuất hiện trong cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh, kéo anh vào trong, sau đó lại không thể che chở anh hết thảy.
Cũng có lẽ đời người luôn là một vở kịch như thế. Trong câu chuyện ấy, bạn vừa không có cách nào lựa chọn người mình muốn gặp ngay từ đầu, vừa không biết được người mình sẽ bỏ lỡ sau cùng, cũng không xác định được kết cục.
Vân Nê là cơn lốc xoáy mà cuộc đời Lý Thanh Đàm không thể tránh khỏi. Mà anh không phải cũng chính là một bước ngoặt không thể thay đổi trong cuộc đời của cô sao.
Vân Nê ghé thăm Lý Thanh Đàm lần nữa vào giữa tháng 1 năm 2019. Trước khi đi, cô đưa Vân Liên Phi đến bệnh viện để kiểm tra. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, cô lại một lần nữa vượt qua biên giới để đến thành phố của anh.
Thời điểm ấy, Melbourne vẫn đang là mùa hè, bầu trời cao thăm thẳm. Phòng bệnh của Lý Thanh Đàm chỉ cách bờ biển vài trăm mét, cơn gió biển mằn mặn, ấm áp và ẩm ướt ùa vào từ cửa sổ.
Vân Nê đứng bên giường, nhìn điều dưỡng viên lau người, mặt, lỗ tai và sau gáy cho anh. Khi nhân viên điều dưỡng chuẩn bị cởi khuy áo ngực của anh, lông mày cô dựng ngược lên, đột ngột nói: "Để tôi làm cho."
Điều dưỡng viên dừng động tác lại, dường như hiểu ý của cô nên không nói thêm gì, chỉ cười đưa khăn mặt qua rồi nhắc nhở: "Sẽ hơi cực đấy."
"Không sao đâu." Vân Nê nhận lấy chiếc khăn mặt, vò khăn thêm một lần rồi nói: "Thời gian này cô vất vả rồi."
"Làm công việc này có ai là không vất vả đâu." Điều dưỡng viên là người gốc Melbourne, thông thạo tiếng Trung. Sau khi tạm thời bàn giao công việc xong, cô ấy cầm bình nước đi ra ngoài.
Tình trạng của Lý Thanh Đàm đã ổn định, chỉ có điều anh vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói não anh đã bị va đập trong tai nạn xe cộ, kỹ thuật y học thời nay chỉ có thể đảm bảo anh được an toàn, chứ không thể nào đưa ra chính xác thời điểm anh tỉnh lại được.
Trước đây Lý Minh Nguyệt vẫn luôn ở bệnh viện, cô ấy chứng kiến rất nhiều người qua đời trong bộ quần áo bệnh nhân nên cảm thấy đây là điều kiêng kị. Cô ấy không muốn để Lý Thanh Đàm mặc bộ quần áo đó suốt bèn mang theo mấy bộ đồ ngủ đến.
Hôm qua là một bộ đồ ca rô xanh xám, còn hôm nay là bộ đồ lụa màu xanh thẫm. Bộ quần áo càng khiến da anh trở nên trắng hơn.
Sắc mặt anh đã tốt hơn trước rất nhiều. Vết thương trên mu bàn tay anh cũng đã bóc vẩy, chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.
Vân Nê cúi đầu cởi khuy áo ngủ của anh. Ngay từ đầu cô không để ý nên chưa nhận ra điều gì. Cởi được một nửa thì ngón tay lơ đãng chạm vào làn da ấm áp của anh, cô dừng đồng tác lại một lúc.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Lý Thanh Đàm vẫn nằm im, ánh nắng chiều chiếu xuống hàng mi dài và rậm, để lại những vệt bóng cong cong dưới mắt anh.
Cô nhìn sang chỗ khác, thấy lồng ngực anh phập phồng theo từng hơi thở, mặt bỗng nóng bừng.
...
Sau tất cả thì vụ tai nạn xe cộ ấy vẫn để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trên người Lý Thanh Đàm. Cơ thể anh có rất nhiều các vết sẹo nhỏ lồi lõm.
Da anh trắng, trước đây trông giống như một miếng ngọc xinh đẹp chưa được mài dũa, tỏa ra ánh sáng sạch sẽ và thuần khiết. Nhưng giờ đây, miếng ngọc ấy lại chằng chịt những vết nứt.
Vân Nê sờ vào vết thương sâu nhất trên ngực anh, mắt hơi cay cay, cô khẽ hỏi: "Lý Thanh Đàm, anh có đau không?"
Không có ai đáp lại.
Cô khẽ thở dài, cài lại khuy áo ngủ cho anh. Đến khi định vươn tay cởi dây quần ngủ thì cô lại không tiếp tục được.
"Thôi bỏ đi, em sẽ không đục nước béo cò đâu." Vân Nê lẩm bẩm, lùi về đứng bên cửa sổ. Gió biển xua tan hơi nóng trên mặt cô.
Đợi đến khi nhân viên điều dưỡng trở về, cô bèn ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang.
Lý Minh Nguyệt từ bên ngoài về, cất tiếng hỏi: "Sao em lại ngồi ngoài thế?" Nói xong, cô ấy liếc mắt vào trong rồi cười: "Ngượng à?"
Vân Nê đỏ mặt, cô đưa tay lên gãi, phản bác cực kỳ "Thuyết phục": "Đâu có ạ."
Lý Minh Nguyệt cũng không trêu cô nữa, cô ấy ngồi xuống rồi nói: "Chị định chờ thời tiết ấm lên thì đưa nó về nước. Để nó ở đây mãi cũng không giải quyết được gì."
Melbourne cách Trung Quốc nửa vòng trái đất, khoảng cách hàng ngàn dặm. Lần nào Vân Nê cũng xuất phát lúc chiều tối, sáng sớm mới đến nơi.
Vì khoảng cách xa như vậy nên trong vòng một tháng Vân Nê ở Lư Thành, chỉ khi nhận được tin nhắn của Lý Minh Nguyệt cô mới có thể thả lỏng đôi chút.
Nhưng quay về Bắc Kinh thì——
Lý Minh Nguyệt phát hiện ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vân Nê thì khẽ cười bảo: "Em yên tâm, lần này chị sẽ không để em không gặp được thằng bé đâu."
Trước khi gặp tai nạn, Lý Thanh Đàm cũng đã gọi điện cho Lý Chung Viễn. Lý Chung Viễn cho rằng anh lại làm càn nên đã nổi giận đùng đùng ở nhà.
Nhưng Lý Minh Nguyệt hiểu Lý Thanh Đàm, cô ấy cãi nhau với Lý Chung Viễn một trận: "Bố phải ép nó đến chết thì mới hài lòng ư? Nó chẳng nói gì sai, người sai rõ ràng là bố. Nhưng bố lại bắt nó phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm ấy thay mình. Nếu như lần này nó thật sự xảy ra chuyện gì, con mong bố đừng hối hận."
Lý Chung Viễn không ngờ Lý Thanh Đàm sẽ thực sự làm đến bước ấy, giống với việc ông ta tin rằng bản thân luôn có khả năng kiểm soát tất cả mọi thứ.
Nhưng Lý Thanh Đàm đã đập tan tất cả sự tự cho là đúng của ông ta bằng một vụ tai nạn xe cộ không thể cứu vãn được.
Cả đời này Lý Chung Viễn chỉ đưa ra một lựa chọn sai lầm duy nhất, kết cục bi thảm đó đã tặng cho ông một đòn phủ đầu, khiến ông ta cuối cùng cũng nhận ra rốt cuộc bản thân đã làm những chuyện gì trong suốt những năm qua.
Hơn nửa tháng tiếp theo, ngày nào Vân Nê cũng ở bệnh viện. Thi thoảng vào cuối tuần, nhân viên điều dưỡng sẽ đưa đứa con gái còn đang học tiểu học đến.
Cô bé không nói sõi tiếng Trung, ngồi bên giường bập bẹ đọc truyện cổ tích.
Vào hôm trước khi về nước, Vân Nê lại tranh công việc của điều dưỡng viên, dùng chiếc khăn mặt ấm lau trán, lông mày và mắt của Lý Thanh Đàm.
Sau khi xong việc, cô lấy chiếc kéo trong ngăn tủ ra cắt tóc cho anh. Nhưng cô làm ăn chẳng ra gì, xong việc mới nhận ra bên ngắn bên dài, nhìn giống con nhím xù lông.
Cô không nhịn được cười, lau tóc trên mặt anh rồi an ủi: "Được cái trông vẫn đẹp trai."
Vân Nê cười xong lại im lặng nhìn anh một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh, một giây, hai giây, ngày càng lâu hơn.
Hai tháng lẻ ba ngày, Lý Thanh Đàm vẫn chưa tỉnh lại.
Trên đời này không có phép màu như trong chuyện cổ tích. Người đẹp say giấc được đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử, cớ sao cô hôn trộm anh nhiều lần như vậy mà anh vẫn ngủ say như cũ.
Cô không hy vọng gì nhiều, nắm tay anh, cố gắng nói với giọng điệu không quá lo lắng: "Em đi đây, anh phải ổn đấy."
Đến chạng vạng, mặt trời đỏ lặn xuống biển, ánh sáng đỏ cam chiếu vào bên trong căn phòng không bật đèn, cánh cửa khẽ khép lại.
Trên hành lang vang lên những tiếng xì xào bàn tán, không ai để ý người đang ngủ say trong phòng bệnh khẽ cử động ngón tay.
Tựa như níu kéo, cũng có thể là không nỡ buông tay.
Vân Nê về nước ăn Tết, sau đó lại bay sang Melbourne. Lần đó cô ở lại rất ngắn, chỉ có ba ngày.
Không lâu sau khi cô trở về, Lý Minh Nguyệt nhận được sự cho phép của bác sĩ, dẫn theo một nhóm nhân viên y tế, đưa Lý Thanh Đàm về Bắc Kinh bằng máy bay riêng.
Đó là mùa cỏ cây đâm chồi nảy lộc. Cô ra khỏi phòng thí nghiệm, hòa vào dòng người trong sân trường, nhận được tin nhắn ngắn ngủn của Lý Minh Nguyệt.
[Đã đến, bình an.]
Vân Nê trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại đi, nhanh chóng lướt qua những bậc thang cuối.
Cây anh đào trong trường chưa đến mùa nở hoa, trên cành đầy những nụ hoa xanh biếc, đang đợi gió xuân tới.
Cô bỗng dưng nghĩ, đợi đến lần gặp mặt tiếp theo, nhất định phải hái màu sắc đầu tiên của mùa xuân đem tặng anh.
Từ cuối tháng ba đến đầu tháng tư, Vân Nê liên tục dẫn team đến tham gia cuộc thi trí tuệ nhân tạo ở Thượng Hải. Cô vẫn chuyên theo hướng này kể từ lúc mới vào đại học, đến giờ đã gặt hái được không ít thành tựu.
Chuyến này thu hoạch rất phong phú. Trong bữa tiệc liên hoan sau cuộc thi, cô bị đám sư đệ sư muội ồn ào kính vài chén rượu. Lúc rượu ngấm, cô cảm thấy hơi chếnh choáng nên không tham gia những hoạt động phía sau nữa mà về phòng khách sạn trước.
Cô về rửa mặt. Lúc đang nằm trên giường xem điện thoại thì nhìn thấy story Phương Miểu mới đăng nửa giờ trước.
Đó là một bức ảnh chụp chung, chàng trai để lộ nửa bên mặt nhưng cũng đủ khiến người ta trầm trồ. Cô ấy được chàng trai ôm vào ngực, nở nụ cười cực kỳ động lòng người.
Mãi đến năm cuối tốt nghiệp Vân Nê mới biết được chuyện của cô ấy và Chung Diễm. Bấy giờ Phương Miểu đã cắt đứt hoàn toàn với gia đình, sống ở nhà cô hơn nửa tháng.
Bố mẹ Phương Miểu không đồng ý để cô ấy và Chung Diễm ở bên nhau. Hai năm qua, trên cơ bản thì Phương Miểu chưa từng về nhà lần nào, vẫn luôn phiêu bạt bên ngoài.
Vân Nê không có bình luận gì mấy về chuyện của cô ấy và Chung Diễm, chỉ để lại một câu chúc mừng ở story, sau đó bèn thoát ra.
Ánh mặt trời chiếu xuống căn phòng, cô đang ngủ mơ màng thì bị điện thoại đánh thức. Cô với lấy điện thoại đặt lên tai, đợi đến khi nghe rõ là ai thì cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Lý Thanh Đàm tỉnh.
Nửa tiếng trước cuộc gọi này, anh đã hôn mê được nửa năm. Vào lúc trước khi mùa hoa anh đào nở, anh tỉnh lại.
Vân Nê sững sờ mất một lúc, trái tim thoáng chốc trở nên bay bổng: "Giờ em sẽ qua ngay."
Cô thậm chí còn chẳng nghe rõ những gì Lý Minh Nguyệt nói sau đó, dùng sự tỉnh táo cuối cùng để rời khỏi khách sạn. Trước khi xuất phát trên đường cao tốc, cô nhìn thấy bức ảnh lóe lên trong màn hình Led ở ga tàu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó bèn vội vàng đổi vé, quay trở về Lư Thành.
Vào kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, Vân Nê từng theo giáo sư Chu tới Bắc Kinh.
Khi đó Lý Thanh Đàm vừa ra nước ngoài không lâu. Cô đứng ở thành phố nơi anh từng sinh sống, ánh mặt trời gay gắt, những cơn gió âm u. Trái tim co rút mãnh liệt đem lại cho cô cảm giác khó thở, khiến cô gần như gục ngã trong buổi chiều mùa hạ ấy.
Sau này, Vân Nê đến Bắc Kinh vài lần để thi đấu, nhưng chưa lần nào tung tăng vui vẻ như lần này.
Tàu cao tốc qua lại dưới bầu trời xanh mây trắng, cô mang theo màu sắc đầu tiên của mùa xuân, phi đến điểm hẹn của tình yêu.
Sau khi Vân Nê trở về Lư Thành, cô bị mất ngủ một khoảng thời gian dài, cứ nhắm mắt lại sẽ thấy hình ảnh Lý Thanh Đàm đang nằm trên giường bệnh.
Anh vẫn luôn chìm trong giấc ngủ, tình trạng ấy kéo dài hết ngày này qua ngày khác. Ngày nào Lý Minh Nguyệt cũng sẽ gửi tin Wechat cho cô về tình hình của Lý Thanh Đàm. Nội dung không có gì mấy, chỉ gồm hai chữ: [Bình an.]
Đúng vậy, chỉ cần anh còn ở đó, dẫu cho suốt đời anh không tỉnh lại vẫn sẽ tốt hơn là không được nhìn cũng không được chạm.
Trong vòng mấy ngày ở Melbourne, Vân Nê thường nghĩ nếu như Lý Thanh Đàm không quen biết cô thì tốt rồi.
Không biết cô, anh sẽ không gặp phải người như Ngô Chinh, cũng không xảy ra những chuyện hỗn loạn sau đó. Anh sẽ thuận lợi học xong lớp 11 ở Lư Thành, sau đó bình an trở về Bắc Kinh, không bị thương, không ra nước ngoài, không trải qua năm năm tối tăm ở Melbourne, cũng sẽ không rơi vào tình trạng nằm viện, chưa rõ sống chết như bây giờ. Anh sẽ mãi mãi là chàng thiếu niên kiêu ngạo phóng khoáng, một đời suôn sẻ, vạn sự như ý.
Cô chính là một cơn lốc xoáy xuất hiện trong cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh, kéo anh vào trong, sau đó lại không thể che chở anh hết thảy.
Cũng có lẽ đời người luôn là một vở kịch như thế. Trong câu chuyện ấy, bạn vừa không có cách nào lựa chọn người mình muốn gặp ngay từ đầu, vừa không biết được người mình sẽ bỏ lỡ sau cùng, cũng không xác định được kết cục.
Vân Nê là cơn lốc xoáy mà cuộc đời Lý Thanh Đàm không thể tránh khỏi. Mà anh không phải cũng chính là một bước ngoặt không thể thay đổi trong cuộc đời của cô sao.
Vân Nê ghé thăm Lý Thanh Đàm lần nữa vào giữa tháng 1 năm 2019. Trước khi đi, cô đưa Vân Liên Phi đến bệnh viện để kiểm tra. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, cô lại một lần nữa vượt qua biên giới để đến thành phố của anh.
Thời điểm ấy, Melbourne vẫn đang là mùa hè, bầu trời cao thăm thẳm. Phòng bệnh của Lý Thanh Đàm chỉ cách bờ biển vài trăm mét, cơn gió biển mằn mặn, ấm áp và ẩm ướt ùa vào từ cửa sổ.
Vân Nê đứng bên giường, nhìn điều dưỡng viên lau người, mặt, lỗ tai và sau gáy cho anh. Khi nhân viên điều dưỡng chuẩn bị cởi khuy áo ngực của anh, lông mày cô dựng ngược lên, đột ngột nói: "Để tôi làm cho."
Điều dưỡng viên dừng động tác lại, dường như hiểu ý của cô nên không nói thêm gì, chỉ cười đưa khăn mặt qua rồi nhắc nhở: "Sẽ hơi cực đấy."
"Không sao đâu." Vân Nê nhận lấy chiếc khăn mặt, vò khăn thêm một lần rồi nói: "Thời gian này cô vất vả rồi."
"Làm công việc này có ai là không vất vả đâu." Điều dưỡng viên là người gốc Melbourne, thông thạo tiếng Trung. Sau khi tạm thời bàn giao công việc xong, cô ấy cầm bình nước đi ra ngoài.
Tình trạng của Lý Thanh Đàm đã ổn định, chỉ có điều anh vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói não anh đã bị va đập trong tai nạn xe cộ, kỹ thuật y học thời nay chỉ có thể đảm bảo anh được an toàn, chứ không thể nào đưa ra chính xác thời điểm anh tỉnh lại được.
Trước đây Lý Minh Nguyệt vẫn luôn ở bệnh viện, cô ấy chứng kiến rất nhiều người qua đời trong bộ quần áo bệnh nhân nên cảm thấy đây là điều kiêng kị. Cô ấy không muốn để Lý Thanh Đàm mặc bộ quần áo đó suốt bèn mang theo mấy bộ đồ ngủ đến.
Hôm qua là một bộ đồ ca rô xanh xám, còn hôm nay là bộ đồ lụa màu xanh thẫm. Bộ quần áo càng khiến da anh trở nên trắng hơn.
Sắc mặt anh đã tốt hơn trước rất nhiều. Vết thương trên mu bàn tay anh cũng đã bóc vẩy, chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt.
Vân Nê cúi đầu cởi khuy áo ngủ của anh. Ngay từ đầu cô không để ý nên chưa nhận ra điều gì. Cởi được một nửa thì ngón tay lơ đãng chạm vào làn da ấm áp của anh, cô dừng đồng tác lại một lúc.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Lý Thanh Đàm vẫn nằm im, ánh nắng chiều chiếu xuống hàng mi dài và rậm, để lại những vệt bóng cong cong dưới mắt anh.
Cô nhìn sang chỗ khác, thấy lồng ngực anh phập phồng theo từng hơi thở, mặt bỗng nóng bừng.
...
Sau tất cả thì vụ tai nạn xe cộ ấy vẫn để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trên người Lý Thanh Đàm. Cơ thể anh có rất nhiều các vết sẹo nhỏ lồi lõm.
Da anh trắng, trước đây trông giống như một miếng ngọc xinh đẹp chưa được mài dũa, tỏa ra ánh sáng sạch sẽ và thuần khiết. Nhưng giờ đây, miếng ngọc ấy lại chằng chịt những vết nứt.
Vân Nê sờ vào vết thương sâu nhất trên ngực anh, mắt hơi cay cay, cô khẽ hỏi: "Lý Thanh Đàm, anh có đau không?"
Không có ai đáp lại.
Cô khẽ thở dài, cài lại khuy áo ngủ cho anh. Đến khi định vươn tay cởi dây quần ngủ thì cô lại không tiếp tục được.
"Thôi bỏ đi, em sẽ không đục nước béo cò đâu." Vân Nê lẩm bẩm, lùi về đứng bên cửa sổ. Gió biển xua tan hơi nóng trên mặt cô.
Đợi đến khi nhân viên điều dưỡng trở về, cô bèn ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang.
Lý Minh Nguyệt từ bên ngoài về, cất tiếng hỏi: "Sao em lại ngồi ngoài thế?" Nói xong, cô ấy liếc mắt vào trong rồi cười: "Ngượng à?"
Vân Nê đỏ mặt, cô đưa tay lên gãi, phản bác cực kỳ "Thuyết phục": "Đâu có ạ."
Lý Minh Nguyệt cũng không trêu cô nữa, cô ấy ngồi xuống rồi nói: "Chị định chờ thời tiết ấm lên thì đưa nó về nước. Để nó ở đây mãi cũng không giải quyết được gì."
Melbourne cách Trung Quốc nửa vòng trái đất, khoảng cách hàng ngàn dặm. Lần nào Vân Nê cũng xuất phát lúc chiều tối, sáng sớm mới đến nơi.
Vì khoảng cách xa như vậy nên trong vòng một tháng Vân Nê ở Lư Thành, chỉ khi nhận được tin nhắn của Lý Minh Nguyệt cô mới có thể thả lỏng đôi chút.
Nhưng quay về Bắc Kinh thì——
Lý Minh Nguyệt phát hiện ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vân Nê thì khẽ cười bảo: "Em yên tâm, lần này chị sẽ không để em không gặp được thằng bé đâu."
Trước khi gặp tai nạn, Lý Thanh Đàm cũng đã gọi điện cho Lý Chung Viễn. Lý Chung Viễn cho rằng anh lại làm càn nên đã nổi giận đùng đùng ở nhà.
Nhưng Lý Minh Nguyệt hiểu Lý Thanh Đàm, cô ấy cãi nhau với Lý Chung Viễn một trận: "Bố phải ép nó đến chết thì mới hài lòng ư? Nó chẳng nói gì sai, người sai rõ ràng là bố. Nhưng bố lại bắt nó phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm ấy thay mình. Nếu như lần này nó thật sự xảy ra chuyện gì, con mong bố đừng hối hận."
Lý Chung Viễn không ngờ Lý Thanh Đàm sẽ thực sự làm đến bước ấy, giống với việc ông ta tin rằng bản thân luôn có khả năng kiểm soát tất cả mọi thứ.
Nhưng Lý Thanh Đàm đã đập tan tất cả sự tự cho là đúng của ông ta bằng một vụ tai nạn xe cộ không thể cứu vãn được.
Cả đời này Lý Chung Viễn chỉ đưa ra một lựa chọn sai lầm duy nhất, kết cục bi thảm đó đã tặng cho ông một đòn phủ đầu, khiến ông ta cuối cùng cũng nhận ra rốt cuộc bản thân đã làm những chuyện gì trong suốt những năm qua.
Hơn nửa tháng tiếp theo, ngày nào Vân Nê cũng ở bệnh viện. Thi thoảng vào cuối tuần, nhân viên điều dưỡng sẽ đưa đứa con gái còn đang học tiểu học đến.
Cô bé không nói sõi tiếng Trung, ngồi bên giường bập bẹ đọc truyện cổ tích.
Vào hôm trước khi về nước, Vân Nê lại tranh công việc của điều dưỡng viên, dùng chiếc khăn mặt ấm lau trán, lông mày và mắt của Lý Thanh Đàm.
Sau khi xong việc, cô lấy chiếc kéo trong ngăn tủ ra cắt tóc cho anh. Nhưng cô làm ăn chẳng ra gì, xong việc mới nhận ra bên ngắn bên dài, nhìn giống con nhím xù lông.
Cô không nhịn được cười, lau tóc trên mặt anh rồi an ủi: "Được cái trông vẫn đẹp trai."
Vân Nê cười xong lại im lặng nhìn anh một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh, một giây, hai giây, ngày càng lâu hơn.
Hai tháng lẻ ba ngày, Lý Thanh Đàm vẫn chưa tỉnh lại.
Trên đời này không có phép màu như trong chuyện cổ tích. Người đẹp say giấc được đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử, cớ sao cô hôn trộm anh nhiều lần như vậy mà anh vẫn ngủ say như cũ.
Cô không hy vọng gì nhiều, nắm tay anh, cố gắng nói với giọng điệu không quá lo lắng: "Em đi đây, anh phải ổn đấy."
Đến chạng vạng, mặt trời đỏ lặn xuống biển, ánh sáng đỏ cam chiếu vào bên trong căn phòng không bật đèn, cánh cửa khẽ khép lại.
Trên hành lang vang lên những tiếng xì xào bàn tán, không ai để ý người đang ngủ say trong phòng bệnh khẽ cử động ngón tay.
Tựa như níu kéo, cũng có thể là không nỡ buông tay.
Vân Nê về nước ăn Tết, sau đó lại bay sang Melbourne. Lần đó cô ở lại rất ngắn, chỉ có ba ngày.
Không lâu sau khi cô trở về, Lý Minh Nguyệt nhận được sự cho phép của bác sĩ, dẫn theo một nhóm nhân viên y tế, đưa Lý Thanh Đàm về Bắc Kinh bằng máy bay riêng.
Đó là mùa cỏ cây đâm chồi nảy lộc. Cô ra khỏi phòng thí nghiệm, hòa vào dòng người trong sân trường, nhận được tin nhắn ngắn ngủn của Lý Minh Nguyệt.
[Đã đến, bình an.]
Vân Nê trả lời tin nhắn rồi cất điện thoại đi, nhanh chóng lướt qua những bậc thang cuối.
Cây anh đào trong trường chưa đến mùa nở hoa, trên cành đầy những nụ hoa xanh biếc, đang đợi gió xuân tới.
Cô bỗng dưng nghĩ, đợi đến lần gặp mặt tiếp theo, nhất định phải hái màu sắc đầu tiên của mùa xuân đem tặng anh.
Từ cuối tháng ba đến đầu tháng tư, Vân Nê liên tục dẫn team đến tham gia cuộc thi trí tuệ nhân tạo ở Thượng Hải. Cô vẫn chuyên theo hướng này kể từ lúc mới vào đại học, đến giờ đã gặt hái được không ít thành tựu.
Chuyến này thu hoạch rất phong phú. Trong bữa tiệc liên hoan sau cuộc thi, cô bị đám sư đệ sư muội ồn ào kính vài chén rượu. Lúc rượu ngấm, cô cảm thấy hơi chếnh choáng nên không tham gia những hoạt động phía sau nữa mà về phòng khách sạn trước.
Cô về rửa mặt. Lúc đang nằm trên giường xem điện thoại thì nhìn thấy story Phương Miểu mới đăng nửa giờ trước.
Đó là một bức ảnh chụp chung, chàng trai để lộ nửa bên mặt nhưng cũng đủ khiến người ta trầm trồ. Cô ấy được chàng trai ôm vào ngực, nở nụ cười cực kỳ động lòng người.
Mãi đến năm cuối tốt nghiệp Vân Nê mới biết được chuyện của cô ấy và Chung Diễm. Bấy giờ Phương Miểu đã cắt đứt hoàn toàn với gia đình, sống ở nhà cô hơn nửa tháng.
Bố mẹ Phương Miểu không đồng ý để cô ấy và Chung Diễm ở bên nhau. Hai năm qua, trên cơ bản thì Phương Miểu chưa từng về nhà lần nào, vẫn luôn phiêu bạt bên ngoài.
Vân Nê không có bình luận gì mấy về chuyện của cô ấy và Chung Diễm, chỉ để lại một câu chúc mừng ở story, sau đó bèn thoát ra.
Ánh mặt trời chiếu xuống căn phòng, cô đang ngủ mơ màng thì bị điện thoại đánh thức. Cô với lấy điện thoại đặt lên tai, đợi đến khi nghe rõ là ai thì cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Lý Thanh Đàm tỉnh.
Nửa tiếng trước cuộc gọi này, anh đã hôn mê được nửa năm. Vào lúc trước khi mùa hoa anh đào nở, anh tỉnh lại.
Vân Nê sững sờ mất một lúc, trái tim thoáng chốc trở nên bay bổng: "Giờ em sẽ qua ngay."
Cô thậm chí còn chẳng nghe rõ những gì Lý Minh Nguyệt nói sau đó, dùng sự tỉnh táo cuối cùng để rời khỏi khách sạn. Trước khi xuất phát trên đường cao tốc, cô nhìn thấy bức ảnh lóe lên trong màn hình Led ở ga tàu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó bèn vội vàng đổi vé, quay trở về Lư Thành.
Vào kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, Vân Nê từng theo giáo sư Chu tới Bắc Kinh.
Khi đó Lý Thanh Đàm vừa ra nước ngoài không lâu. Cô đứng ở thành phố nơi anh từng sinh sống, ánh mặt trời gay gắt, những cơn gió âm u. Trái tim co rút mãnh liệt đem lại cho cô cảm giác khó thở, khiến cô gần như gục ngã trong buổi chiều mùa hạ ấy.
Sau này, Vân Nê đến Bắc Kinh vài lần để thi đấu, nhưng chưa lần nào tung tăng vui vẻ như lần này.
Tàu cao tốc qua lại dưới bầu trời xanh mây trắng, cô mang theo màu sắc đầu tiên của mùa xuân, phi đến điểm hẹn của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.