Chương 1:
Lộc Bát Kim
02/09/2023
“ Tiếu Tiếu, dạo này cậu vẫn đang đọc bộ tiểu thuyết đó sao? Tớ bảo này, diễn biến phía sau hay lắm đó!”
Sau khi Hạ Thiên Tiếu trở lại ký túc xá, y lại mở ứng dụng tiểu thuyết để đọc như mọi ngày. Bạn cùng phòng của y đang ngồi ở giường trên, thò chân ra ngoài đung đưa qua lại. Những người bạn cùng phòng khác vẫn đang có tiết học nên chưa trở lại.
Gần đây, hai người họ rất thích một bộ tiểu thuyết. Bộ tiểu thuyết này được anh bạn cùng phòng kia vô tình tìm thấy được. Đó là một bộ đam mỹ cổ trang máu chó và đặc biệt rất xàm xí.
Mà nguyên nhân bạn cùng phòng giới thiệu bộ tiểu thuyết này cho y đó chính là - trong đó có một nhân vật phụ cùng tên họ với y.
Vai phụ cùng tên với y này là một người có khuôn mặt vạn nhân mê, tại sao lại nói như vậy. Bởi vì lúc mới bắt đầu, mọi người xung quanh đều đối xử rất tốt với y, có thể nói là vạn thiên sủng ái y.
Ngay cả nhân vật chính trong đó cũng không thể sánh bằng y.
Các bạn cùng phòng đều nghi ngờ đây là tiểu thuyết do chính y viết.
Bạn cùng phòng cười trên nỗi đau của y nói: " Cậu chắc chắn không thể tưởng tượng được cú plot twist phía sau như nào đâu! Cậu không phải là con riêng của hoàng thượng! Nhân vật chính mới là con riêng của ổng!”
Hạ Thiên Tiếu sửng sốt, "Hả? ”
"Lúc trước những người đó thích cậu, tất cả cũng đều là giả." Bạn cùng phòng cực kỳ phấn khích, vui vẻ cười nói, "Thái tử, con tin, Trạng Nguyên mỗi người đều có mục đích khác nhau, không nghĩ tới, giáo thảo của chúng ta cũng có ngày này! ”
Nhìn cậu bạn vui vẻ như vậy, Hạ Thiên Tiếu buông điện thoại di động xuống, giơ một ngón tay lên, "Tớ muốn nhấn mạnh một chút, đây là nhân vật trong sách, cậu đừng làm như thể đó là tớ được không?”
Sau đó y bỏ ngón tay xuống, hào hứng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Kể cho chi tiết cho tớ nghe với.”
Bạn cùng phòng đưa một chương tiểu thuyết cho y xem.
Pháo hôi cùng tên với Hạ Thiên Tiếu này, lúc trước có được bao nhiêu sủng ái, thì lúc sau khi thấy bộ mặt thật của những người khác lộ ra, y thảm lại hại bấy nhiêu.
Nửa đầu tiểu thuyết, y có thái tử ca ca và phụ hoàng hết mực cưng chiều, có con tin làm người bạn tri kỷ. Còn có trạng nguyên vẫn luôn thầm mến y, tuy rằng gã có phần nghiêm túc, nhưng khi đối xử với y, thái độ của gã cũng khá là dịu dàng.
Cho đến khi bắt đầu những chương tiếp theo thì tất cả những người đó đều quay lưng lại với y. Vạn nhân mê bỗng trở thành vạn người chê, yêu thích trở thành chán ghét.
Nhân vật chính cũng không gây sự nhưng bởi vì y chiếm vị trí của nam chính nhiều năm, lúc trước y được sủng ái, nam chính vẫn luôn nhìn y bằng đôi mắt hâm mộ. Hiện tại gã biết tất cả đều là của mình nên tất nhiên sẽ không giúp y.
Thái tử trước kia sủng ái "Hạ Thiên Tiếu", bây giờ rốt cục cũng có thể quang minh chính đại tỏ rõ sự chán ghét với y. Con tin có thể trở về đất nước của mình, biết rằng y gặp rắc rối nhưng vẫn rời đi. Trạng nguyên... Trạng nguyên góp phần thêm dầu vào lửa, chính tay gã đưa y vào vực sâu vạn dặm.
Cuối cùng, hoàng đế xuất hiện rồi cho "Hạ Thiên Tiếu" một đòn cuối cùng.
Ông ban rượu độc cho “Hạ Thiên Tiếu.”
"Hạ Thiên Tiếu" là nỗi ô nhục của hoàng đế. Chỉ cần y còn sống một ngày, hoàng đế lại nhớ đến nỗi nhục thêm một ngày. Nhưng nể tình y đã ở bên cạnh nhiều năm nên đã cho y một cái chết đàng hoàng.
Nhìn "Hạ Thiên Tiếu" dứt khoát uống rượu độc, Hạ Thiên Tiếu cau mày. Lúc này mới ý thức được rằng từ đây về sau, chính thức bắt đầu cốt truyện thuận buồm xuôi gió của nhân vật chính. Y chỉ là một người làm nền mà thôi.
Anh cố nén khó chịu nghĩ thầm: May mà không phải mình, đáng thương quá.
Tuy nhiên, suy nghĩ này vừa xuất hiện không bao lâu thì khi Hạ Thiên Tiếu tắt điện thoại, định trả lại cho bạn cùng phòng. Bỗng đèn trong ký túc xá của bọn họ đột nhiên nhấp nháy hai lần rồi tắt ngúm.
Hạ Thiên Tiếu thấy hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng.
Chiếc điện thoại trên tay y bỗng trở nên nặng trĩu một cách khó hiểu.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh liền ngẩn cả người. Điện thoại di động trong tay anh đâu rồi! Trước mặt có một người đàn ông mặc áo choàng cổ tròn, búi tóc đang nhìn thẳng vào mắt y.
Đây không phải là bạn cùng phòng Viên Tiểu Viên vừa mới thảo luận kịch bản với anh sao?
Không đúng, không đúng.
"Viên Tiểu Viên" thấy y buông tay ra, vội vàng quỳ xuống đất như một con cá trạch, giọng nói nghẹn ngào: "Lục hoàng tử! Việc này nô tài thực sự không biết, nô tài cũng không biết thứ bột đó là gì... làm thế nào mà nó có ở dưới gối của ngài. ”
Hạ Thiên Tiếu nghe thấy hắn gọi là “Lục hoàng tử”, đầu óc tự nhiên choáng váng.
Cái xưng hô quen thuộc này, cốt truyện quen thuộc này.
Đột nhiên y có một linh cảm xấu.
Hạ Thiên Tiếu cứng người quay đầu quan sát xung quanh, y chỉ thấy xung quanh bọn họ là cung điện rộng lớn, trên bảng tên ghi "Ý Thanh điện". Một đống người mặc cổ trang đang di chuyển theo trật tự ở xung quanh, có thị vệ, thái giám, cung nữ.
Sau khi Hạ Thiên Tiếu trở lại ký túc xá, y lại mở ứng dụng tiểu thuyết để đọc như mọi ngày. Bạn cùng phòng của y đang ngồi ở giường trên, thò chân ra ngoài đung đưa qua lại. Những người bạn cùng phòng khác vẫn đang có tiết học nên chưa trở lại.
Gần đây, hai người họ rất thích một bộ tiểu thuyết. Bộ tiểu thuyết này được anh bạn cùng phòng kia vô tình tìm thấy được. Đó là một bộ đam mỹ cổ trang máu chó và đặc biệt rất xàm xí.
Mà nguyên nhân bạn cùng phòng giới thiệu bộ tiểu thuyết này cho y đó chính là - trong đó có một nhân vật phụ cùng tên họ với y.
Vai phụ cùng tên với y này là một người có khuôn mặt vạn nhân mê, tại sao lại nói như vậy. Bởi vì lúc mới bắt đầu, mọi người xung quanh đều đối xử rất tốt với y, có thể nói là vạn thiên sủng ái y.
Ngay cả nhân vật chính trong đó cũng không thể sánh bằng y.
Các bạn cùng phòng đều nghi ngờ đây là tiểu thuyết do chính y viết.
Bạn cùng phòng cười trên nỗi đau của y nói: " Cậu chắc chắn không thể tưởng tượng được cú plot twist phía sau như nào đâu! Cậu không phải là con riêng của hoàng thượng! Nhân vật chính mới là con riêng của ổng!”
Hạ Thiên Tiếu sửng sốt, "Hả? ”
"Lúc trước những người đó thích cậu, tất cả cũng đều là giả." Bạn cùng phòng cực kỳ phấn khích, vui vẻ cười nói, "Thái tử, con tin, Trạng Nguyên mỗi người đều có mục đích khác nhau, không nghĩ tới, giáo thảo của chúng ta cũng có ngày này! ”
Nhìn cậu bạn vui vẻ như vậy, Hạ Thiên Tiếu buông điện thoại di động xuống, giơ một ngón tay lên, "Tớ muốn nhấn mạnh một chút, đây là nhân vật trong sách, cậu đừng làm như thể đó là tớ được không?”
Sau đó y bỏ ngón tay xuống, hào hứng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Kể cho chi tiết cho tớ nghe với.”
Bạn cùng phòng đưa một chương tiểu thuyết cho y xem.
Pháo hôi cùng tên với Hạ Thiên Tiếu này, lúc trước có được bao nhiêu sủng ái, thì lúc sau khi thấy bộ mặt thật của những người khác lộ ra, y thảm lại hại bấy nhiêu.
Nửa đầu tiểu thuyết, y có thái tử ca ca và phụ hoàng hết mực cưng chiều, có con tin làm người bạn tri kỷ. Còn có trạng nguyên vẫn luôn thầm mến y, tuy rằng gã có phần nghiêm túc, nhưng khi đối xử với y, thái độ của gã cũng khá là dịu dàng.
Cho đến khi bắt đầu những chương tiếp theo thì tất cả những người đó đều quay lưng lại với y. Vạn nhân mê bỗng trở thành vạn người chê, yêu thích trở thành chán ghét.
Nhân vật chính cũng không gây sự nhưng bởi vì y chiếm vị trí của nam chính nhiều năm, lúc trước y được sủng ái, nam chính vẫn luôn nhìn y bằng đôi mắt hâm mộ. Hiện tại gã biết tất cả đều là của mình nên tất nhiên sẽ không giúp y.
Thái tử trước kia sủng ái "Hạ Thiên Tiếu", bây giờ rốt cục cũng có thể quang minh chính đại tỏ rõ sự chán ghét với y. Con tin có thể trở về đất nước của mình, biết rằng y gặp rắc rối nhưng vẫn rời đi. Trạng nguyên... Trạng nguyên góp phần thêm dầu vào lửa, chính tay gã đưa y vào vực sâu vạn dặm.
Cuối cùng, hoàng đế xuất hiện rồi cho "Hạ Thiên Tiếu" một đòn cuối cùng.
Ông ban rượu độc cho “Hạ Thiên Tiếu.”
"Hạ Thiên Tiếu" là nỗi ô nhục của hoàng đế. Chỉ cần y còn sống một ngày, hoàng đế lại nhớ đến nỗi nhục thêm một ngày. Nhưng nể tình y đã ở bên cạnh nhiều năm nên đã cho y một cái chết đàng hoàng.
Nhìn "Hạ Thiên Tiếu" dứt khoát uống rượu độc, Hạ Thiên Tiếu cau mày. Lúc này mới ý thức được rằng từ đây về sau, chính thức bắt đầu cốt truyện thuận buồm xuôi gió của nhân vật chính. Y chỉ là một người làm nền mà thôi.
Anh cố nén khó chịu nghĩ thầm: May mà không phải mình, đáng thương quá.
Tuy nhiên, suy nghĩ này vừa xuất hiện không bao lâu thì khi Hạ Thiên Tiếu tắt điện thoại, định trả lại cho bạn cùng phòng. Bỗng đèn trong ký túc xá của bọn họ đột nhiên nhấp nháy hai lần rồi tắt ngúm.
Hạ Thiên Tiếu thấy hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng.
Chiếc điện thoại trên tay y bỗng trở nên nặng trĩu một cách khó hiểu.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh liền ngẩn cả người. Điện thoại di động trong tay anh đâu rồi! Trước mặt có một người đàn ông mặc áo choàng cổ tròn, búi tóc đang nhìn thẳng vào mắt y.
Đây không phải là bạn cùng phòng Viên Tiểu Viên vừa mới thảo luận kịch bản với anh sao?
Không đúng, không đúng.
"Viên Tiểu Viên" thấy y buông tay ra, vội vàng quỳ xuống đất như một con cá trạch, giọng nói nghẹn ngào: "Lục hoàng tử! Việc này nô tài thực sự không biết, nô tài cũng không biết thứ bột đó là gì... làm thế nào mà nó có ở dưới gối của ngài. ”
Hạ Thiên Tiếu nghe thấy hắn gọi là “Lục hoàng tử”, đầu óc tự nhiên choáng váng.
Cái xưng hô quen thuộc này, cốt truyện quen thuộc này.
Đột nhiên y có một linh cảm xấu.
Hạ Thiên Tiếu cứng người quay đầu quan sát xung quanh, y chỉ thấy xung quanh bọn họ là cung điện rộng lớn, trên bảng tên ghi "Ý Thanh điện". Một đống người mặc cổ trang đang di chuyển theo trật tự ở xung quanh, có thị vệ, thái giám, cung nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.