Chương 2:
Lộc Bát Kim
02/09/2023
Sau khi rời khỏi Ý Thanh điện, những người hầu bên cạnh thái tử Hạ Tử Sâm lập tức đưa khăn tay cho gã.
Hứa Quyết Minh đã rời đi trước rồi, trước khi đi còn nói: " Điện hạ mời ta xem vở kịch này, kết thúc e rằng còn sớm. Nhưng sắc trời đã tối, thần xin phép cáo lui.”
Tuy biểu cảm trên mặt Hạ Tử Sâm không có gì khác thường, nhưng gã lại đang dùng sức lau bàn tay đã chạm vào Hạ Thiên Tiếu.
Các thái giám đều cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Một lúc sau, khăn tay rơi xuống đất, Hạ Tử Sâm không kìm được dẫm đạp chiếc khăn.
“Đi.” Gã trầm giọng nói.
Những người hầu cúi đầu, sợ hãi đi theo gã về cung.
Cùng lúc đó, Hạ Thiên Tiếu, người đã đích thân tiễn “đức phật” đi, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Có không gian riêng tư, những dây thần kinh căng thẳng của Hạ Thiên Tiếu mới được thả lỏng. Y phải thay đổi cốt truyện của cuốn sách này!
Lúc trước y được hoàng đế sủng ái, cho dù người khác không thích y, cũng phải làm bộ như có quan hệ tốt với y.
Cho nên được hoàng đế sủng ái chính là lá bài hộ mệnh của y, trong thời gian đó y sẽ vô địch thiên hạ.
Nhưng nếu không có lá bài bảo vệ này, y sẽ lộ nguyên hình, và những người kia sẽ không nhẫn nhịn y nữa.
Theo cách suy nghĩ này, y chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với hoàng đế là được. Nhưng vẫn còn một mối nguy hiểm tiềm ẩn khác: y hoàn toàn không phải là con trai ruột của hoàng đế.
Bây giờ, một là chuyện y không phải con ruột của hoàng đế sẽ không bao giờ bị lộ, hai là trước khi bị lộ, y nhanh chân trốn trước.
Nếu không, thứ đang đợi y chính là dây xích chó.
Tuy nói là xuyên vào sách, nhưng y cũng không biết được nếu chết ở thế giới này thì mình có thật sự chết luôn hay không.
Có điều cho đến tận bây giờ y cũng chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ hệ thống.
Rất có thể đây không phải là nhiệm vụ mà là y trực tiếp xuyên vào.
Trong trường hợp này, y sẽ phải đối mặt với nhiều ẩn số hơn, và cũng sẽ có ít hướng dẫn hơn. Ưu điểm duy nhất là y vẫn biết nội dung trong cốt truyện của cuốn sách.
Vì không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi chết nên y phải cố gắng hết sức để tránh nó mới được.
Nếu chuẩn bị chu đáo mọi thứ, y sẽ có cơ hội thoát khỏi cái kết của nguyên tác.
Điều đầu tiên cần làm là tìm hoàng đế để khôi phục lại hình ảnh của mình.
Hạ Thiên Tiếu thở dài: "Viên Tiểu Viên, khi tớ xuyên vào cuốn sách này, tớ luôn cảm thấy nó có liên quan đến việc cậu thì thầm vào tai tớ mỗi ngày."
Viên Viên đang đứng bên cạnh y, nhìn y bằng ánh mắt nghi ngờ.
Y không hiểu.
Đối mặt với đôi mắt trong veo đầy sự vô tội của y, Hạ Thiên Tiếu mỉm cười bất đắc dĩ.
Y vừa xuyên tới đây chưa được bao lâu, còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.
Nhưng sau khi cười xong, y liền thấy Viên Viên vốn đang kinh hãi cúi đầu, lỗ tai lại có chút màu đỏ.
Hạ Thiên Tiếu nhớ rằng tác giả đã dùng rất nhiều giấy mực để miêu tả nguyên chủ trong cuốn sách gốc. Vì thế mà những độc giả mới bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết này gần như đều cho rằng y là nhân vật chính.
Đáng tiếc y không chỉ không phải nhân vật chính, mà tất cả những nhân vật khác đều chưa từng bị vẻ đẹp của y làm cho rung động.
Thậm chí họ còn muốn giết y, họ rất hận y.
Hạ Thiên Tiếu đi tới đứng trước chiếc gương đồng.
Trong gương xuất hiện một khuôn mặt giống y như khuôn mặt thật của y. Chỉ khác ở chỗ, có lẽ là do tính cách của nguyên chủ mà thân thể này nhìn yếu ớt hơn, ngũ quan thanh tú càng thêm phần nữ tính. Nếu mà y búi tóc như phụ nữ, chắc không làm người ta cảm thấy không hợp.
Nhìn dáng người này đi, cơ bụng mà Hạ Thiên Tiếu dày công luyện tập được là sáu múi đó.
Cuối cùng y cũng cảm nhận được nỗi buồn khi xuyên sách.
Hắn đã ăn bột protein suốt ba tháng để có được cơ bụng rõ ràng như vậy. Mặc dù mấy người bạn cùng phòng cứ cười nhạo hắn trông như King Kong Barbie, nhưng đó vẫn là King Kong mà!
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, Viên Viên cẩn thận nói: "Điện hạ, nếu ngài muốn đánh muốn phạt, Tiểu Viên Tử xin nhận hết. Người đừng nóng giận nữa mà hại thân."
Hạ Thiên Tiếu quay lại, ngoắc ngoắc ngón tay với y.
Viên Viên trong nguyên tác cũng không phải người xấu. Từ nhỏ đã luôn hầu hạ bên người nguyên chủ. Nếu không phải bị oan, y đã có thể vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh nguyên chủ.
Hạ Thiên Tiếu không có ý định phạm sai lầm giống như nguyên chủ, y muốn giữ Viên Viên lại.
Không chỉ Viên Viên, nếu như hắn nhớ không lầm, hiện giờ ở Hình bộ* còn đang nhốt một thái giám. Chính là nhân chứng mấu chốt phát hiện Hàn Thực Tán vào buổi sáng. Hắn cần phải tranh thủ, bởi vì người này ở Hình bộ chịu đựng được mấy ngày liền ngỏm, rõ ràng là có người cố ý diệt khẩu.
*kiểu là bộ tư pháp, tòa án của hồi xưa
Viên Viên hoài nghi tiến lại gần.
Hạ Thiên Tiếu vỗ vỗ đầu y, cười tủm tỉm nói: "Đi, cùng ta đi tìm phụ hoàng! ”
Y muốn đi xác nhận lại thái độ của Hoàng Thượng đối với y.
Nguyên chủ được sủng ái, vậy mà lần này y đến Thừa Khánh cung, thái giám bên cạnh Hoàng Thượng cũng không thèm gọi y vào.
Điều này làm lòng Hạ Thiên Tiếu trầm xuống.
Y quỳ ở ngoài điện suốt một nén nhang, Hoàng Thượng mới tuyên chỉ cho y yết kiến.
Trong cung điện, khói thuốc nghi ngút, một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng sáng đang ngồi trên ngai rồng. Trước mắt ông là thái tử Hạ Tử Sâm cũng mặc áo bào màu vàng.
Không chỉ có thái tử, giữa đại điện còn có một người đang quỳ, khóc lóc lau nước mắt:” Vi thần oan quá!”
Hạ Thiên Tiếu sốc ngang.
Nghe một đại nam nhân phát ra những thanh âm kêu rên này, thật sự là có chút khiến người ta nổi da gà.
Khi đi tới trước mặt hoàng thượng, Hạ Thiên Tiếu cúi đầu, mặt đầy nghiêm túc.
Hoàng thượng cầm tấu chương trong tay, chỉ liếc nhìn y một cái lúc y tiến vào rồi lại lập tức thu hồi ánh mắt. Nhưng mà một cái liếc mắt này, Hạ Thiên Tiếu đã nhìn thấy, y có thể thấy rõ biểu cảm đó, chuyến đi này không hề vô ích.
Thái tử nói: "Yến tướng quân nói cho cùng cũng là vì chiến sự. Ở bên ngoài, không tuân theo quân mệnh. Thắng trận trở về, xong lại vào kinh lĩnh phạt, sợ rằng các tướng sĩ sẽ chạnh lòng. ”
Người đang quỳ hét lớn: "Thái tử điện hạ, thần chính là quân sư do hoàng thượng chỉ điểm, nhưng hắn lại bắt thần quay về... Yến tướng quân, không chỉ không nghe thần khuyên bảo, ngược lại còn trói thần. Thuộc hạ của hắn lại càng quá đáng hơn, đánh đập thần. Ngài nhìn thương tích trên mặt thần đi, hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần! ”
Hạ Thiên Tiếu cúi đầu xuống thấp hơn, cố nhịn cười.
Vừa bước vào cửa, y đã thấy khuôn mặt của người đàn ông này đầy đủ màu sắc. Như thể hắn đã làm đổ một đĩa gia vị lên mặt, rồi khi anh ta khóc, đĩa gia vị quyện vào nhau, thật sự làm cho người ta không nhịn được cười.
Y có chút ấn tượng với Yến tướng quân này.
Hắn tên là Yến Quy. Trong sách là một nhân vật ngoài lề, trên cơ bản không xuất hiện nhiều. Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, đều là bước ngoặt quan trọng trong cốt truyện.
Ví dụ như, khi chuyện Hạ Thiên Tiếu không phải con ruột của Hoàng đế bại lộ, khi con tin về nước, thái tử cuối cùng cũng đăng cơ.
Đương nhiên, Hạ Thiên Tiếu khi đó đã chết rồi.
Nhưng có một điều.
Trong nguyên tác, Yến Quy là người duy nhất mà nguyên chủ không thích. Nguyên chủ cảm thấy hắn quá hung dữ, không muốn tới gần hắn. Hai người trong sách cơ bản cũng chẳng có tiếp xúc gì. Giai đoạn đầu tất cả mọi người "sủng ái" nguyên chủ, Yến Quy giống như một dòng suối trong vắt, rất không hợp nhau.
Nhưng khi nguyên chủ lâm vào bước đường cùng, vẫn là hắn lờ mờ nhắc nhở nguyên chủ, để cho nguyên chủ chạy trốn.
Tề đại nhân nước mắt dàn dụa, thái tử thấy vậy trực tiếp cười ra tiếng, phần lớn đều là châm chọc. Ở trước mặt hoàng thượng, rõ ràng là cố nhịn không nói lời nào.
Tuy gã đối xử Hạ Thiên Tiếu đều là dối trá, nhưng gã luôn biết phân biệt rõ đối với những chuyện chính sự. Thậm chí thủ đoạn của gã còn tàn nhẫn, tồi tệ hơn cả hoàng đế.
Hoàng thượng đặt tấu chương lên bàn.
"Được rồi, trẫm tự có quyết định." Ông nhíu mày, "Chuyện của Yến Quy sẽ bàn lại sau, ngươi đi lui ra đi. ”
Biết hoàng thượng đã không còn kiên nhẫn, người nọ không dám ở lại lâu, vội vàng đứng dậy cáo lui.
"Yến Quy này quả thực làm cho trẫm đau đầu. Trước tiên cứ giảm bớt phần thưởng của hắn, để tên họ Tề kia đừng đến lắc lư trước mặt trẫm nữa. Nhờ đó giáo huấn Yến Quy luôn." Hoàng đế lắc đầu, lại cầm lấy tấu chương, thản nhiên nhìn qua Hạ Thiên Tiếu một cái: "Yết kiến là có chuyện gì sao? Trẫm rất bận rộn, ngươi đừng nói những lời khiến trẫm đau đầu. ”
Hạ Thiên nở nụ cười.
Thái tử liếc nhìn y một cái.
Hạ Thiên Tiếu đứng tại chỗ, trầm mặc một lát. Sau đó đột nhiên quỳ xuống: "Phụ hoàng, gần đây nhi thần phát hiện có cấm dược ở trong phủ của nhi thần. Nhi thần nghi ngờ có người tàng trữ cấm dược, thỉnh cầu phụ hoàng điều tra kỹ lưỡng. ”
Hoàng Thượng dừng một chút: "Đứng dậy đi. ”
Cấm dược gì trong lòng bọn họ đều biết rõ, Hoàng Thượng cũng không chỉ rõ.
Hạ Thiên Tiếu nói lời này cũng coi như là có tiến bộ.
Y không nói là mình bị hãm hại, cũng không vội vàng tự mình thanh minh mà trực tiếp yêu cầu điều tra kỹ lưỡng. Chứng tỏ, y căn bản không để chuyện này ở trong lòng, ngược lại còn giống như đang đứng ngoài quan sát tình hình.
Trọng tâm lập tức chuyển từ việc y lén lút hút hàn thực tán thành hoàng cung có người tàng trữ cấm dược.
Chuyện này nói lớn được mà nói nhỏ cũng được. Bình thường dân không quan tâm thì quan chức cũng không thèm truy cứu. Nhưng mà một khi đã điều tra thì ai cũng không thể thoát. Nếu bị bắt có thể sẽ bị kết án.
Hạ Tử Sâm gần như không thể giữ nổi sự kinh ngạc trong mắt.
Phải biết rằng, sự thiếu quyết đoán và thiện lương của Hạ Thiên Tiếu là biểu hiện của sự bất tài khi ở một nơi đầy gian dối, lừa lọc như trong cung, kể cả trên triều đình cũng thế.
Một người bất tài, bỗng nhiên trở nên thông minh, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý.
Bọn họ nhìn Hạ Thiên Tiếu rũ mắt đứng đó, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó nhưng hình như đã có gì đó thay đổi. Giống như một mảnh đất cằn cỗi, bỗng nhiên được rắc lên hạt giống, sức sống cứ từ từ chảy ra như dòng suối, bất luận thế nào cũng không còn trống rỗng nữa rồi.
Hạ Tử Sâm bỗng nhiên phát hiện, sau khi mỹ nhân gỗ có linh hồn, thật sự làm cho người ta không thể dời tầm mắt đi được.
Tuy vậy thì vẫn như mọi khi, vẫn khiến mọi người chán ghét.
Hoàng Thượng rốt cục cũng chịu nhìn thẳng vào mắt y.
Ông xoa xoa mi tâm, "Hừ, nói hay đấy. Nhưng cái trẫm nghe được lại là một phiên bản khác. Sao ngươi không nói cho trẫm biết?”
Hạ Thiên Tiếu sửng sốt một chút, cúi mặt xuống đất, sắp xếp lại từ ngữ, "Nhi thần..."
Cốt truyện này tiến triển không đúng.
Lúc này Hoàng Thượng phải hết sức cưng chiều hắn mới đúng, không nên làm khó hắn như vậy.
Nhưng nghĩ kĩ lại, người có thể làm hoàng đế, tâm tư chắc hẳn cũng không phải dạng người thường có thể so sánh. Cho dù luôn cưng chiều đứa con út của mình thì cũng sẽ không dung túng tới như vậy.
Y đúng là được sủng ái, nhưng trong nguyên tác vẫn miêu tả hoàng thượng bởi vì chuyện này mà sự sủng ái đó bị suy giảm.
Y đã đúng khi đưa chuyện này ra.
"Không dám nói? Sợ trẫm trách phạt ngươi sao?" Hoàng thượng bỏ tấu chương xuống, vỗ lên bàn một cái, "Hạ Thiên Tiếu! Đôi cánh của ngươi cứng rồi đúng không! To gan! ”
Hạ Thiên Tiếu cúi đầu xuống thấp hơn, nhỏ giọng nói: "Nhi thần không có..."
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng là lời nói trách móc nhưng hoàng thượng lại không tức giận lắm. Mà thái tử ở bên cạnh lại bày ra vẻ mặt vô cảm , ánh mắt của gã rất lạnh lùng.
Hoàng Thượng cầm tấu chương lên: "Ngươi nói có người tàng trữ cấm dược, có người hãm hại ngươi. Vậy trẫm cho ngươi ba ngày, đem người hãm hại ngươi đến trước mặt trẫm.”
Hạ Thiên Tiếu ngẩng đầu: "Ba ngày? ”
Ba ngày cũng được, việc này phải làm càng sớm càng tốt.
"Ta cho ngươi quá nhiều thời gian sao?" Hoàng Thượng hỏi: "Vậy thì hai ngày. ”
Hạ Thiên Tiếu: "..." Y không có ý này mà.
Trong nguyên tác không miêu tả hoàng thượng nhiều cho lắm, thì ra ông đi theo con đường này.
"Được rồi" hoàng thượng nói: "Trong vòng bảy ngày, nếu ngươi tra không ra, trẫm sẽ xử lý ngươi theo quốc pháp và định tội cả Ý Thanh điện!”
Quả nhiên là cha con, hiểu rõ nhất nguyên chủ sợ cái gì.
Chuyện nguyên chủ sợ nhất chính là liên lụy những người thân cận bên cạnh mình.
Hạ Thiên Tiếu cùng Thái tử khom người cáo lui.
Sắp đi ra ngoài, hoàng thượng bỗng nhiên gọi Hạ Thiên Tiếu lại: "Lục nhi à, tối nay đến tẩm cung của phụ thân dùng bữa đi. Mấy ngày trước Hứa gia cho trẫm một món đồ chơi tốt, đến cùng trẫm xem một chút. ”
Mới vừa rồi Hạ Thiên Tiếu còn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng trong sách nói nguyên chủ được sủng ái, kết quả hóa ra cũng chỉ cỡ đó thôi.
Bây giờ lại trái ngược hoàn toàn với ban nãy.
Nghe giọng điệu này, có chút giống như người cha đang muốn rủ con trai mình chơi cùng, có chút thân mật và cẩn thận.
Hạ Tử Sâm sắp đi ra khỏi cửa trước Hạ Thiên Tiếu.
Bước chân Hạ Tử Sâm khựng lại, Hạ Thiên Tiếu nhớ ra trong nguyên tác thái tử luôn căm ghét y, buột miệng nói: "Hoàng huynh cũng đi cùng đi..."
Hạ Tử Sâm đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đào hoa như cười như không, khi nhìn về phía Hoàng Thượng, có một chút kỳ vọng khó nhìn ra được trong ánh mắt ấy.
"Hoàng huynh con bận hơn con, con cứ tự lo liệu cho thân mình đi." Hoàng Thượng thuận miệng nói.
Hạ Tử Sâm cười cười: "Đúng vậy. Lục đệ, bổn cung thật sự rất bận rộn. ”
Khi hắn nói lời này, tư thái nhàn nhã, nhìn không thấy một chút khác thường nào.
Nhưng Hạ Thiên Tiếu lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Phi, ngươi không được hoàng thượng sủng ái cũng đâu phải lỗi của ta. Nổi giận với ta làm gì??
Hứa Quyết Minh đã rời đi trước rồi, trước khi đi còn nói: " Điện hạ mời ta xem vở kịch này, kết thúc e rằng còn sớm. Nhưng sắc trời đã tối, thần xin phép cáo lui.”
Tuy biểu cảm trên mặt Hạ Tử Sâm không có gì khác thường, nhưng gã lại đang dùng sức lau bàn tay đã chạm vào Hạ Thiên Tiếu.
Các thái giám đều cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Một lúc sau, khăn tay rơi xuống đất, Hạ Tử Sâm không kìm được dẫm đạp chiếc khăn.
“Đi.” Gã trầm giọng nói.
Những người hầu cúi đầu, sợ hãi đi theo gã về cung.
Cùng lúc đó, Hạ Thiên Tiếu, người đã đích thân tiễn “đức phật” đi, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Có không gian riêng tư, những dây thần kinh căng thẳng của Hạ Thiên Tiếu mới được thả lỏng. Y phải thay đổi cốt truyện của cuốn sách này!
Lúc trước y được hoàng đế sủng ái, cho dù người khác không thích y, cũng phải làm bộ như có quan hệ tốt với y.
Cho nên được hoàng đế sủng ái chính là lá bài hộ mệnh của y, trong thời gian đó y sẽ vô địch thiên hạ.
Nhưng nếu không có lá bài bảo vệ này, y sẽ lộ nguyên hình, và những người kia sẽ không nhẫn nhịn y nữa.
Theo cách suy nghĩ này, y chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với hoàng đế là được. Nhưng vẫn còn một mối nguy hiểm tiềm ẩn khác: y hoàn toàn không phải là con trai ruột của hoàng đế.
Bây giờ, một là chuyện y không phải con ruột của hoàng đế sẽ không bao giờ bị lộ, hai là trước khi bị lộ, y nhanh chân trốn trước.
Nếu không, thứ đang đợi y chính là dây xích chó.
Tuy nói là xuyên vào sách, nhưng y cũng không biết được nếu chết ở thế giới này thì mình có thật sự chết luôn hay không.
Có điều cho đến tận bây giờ y cũng chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ hệ thống.
Rất có thể đây không phải là nhiệm vụ mà là y trực tiếp xuyên vào.
Trong trường hợp này, y sẽ phải đối mặt với nhiều ẩn số hơn, và cũng sẽ có ít hướng dẫn hơn. Ưu điểm duy nhất là y vẫn biết nội dung trong cốt truyện của cuốn sách.
Vì không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi chết nên y phải cố gắng hết sức để tránh nó mới được.
Nếu chuẩn bị chu đáo mọi thứ, y sẽ có cơ hội thoát khỏi cái kết của nguyên tác.
Điều đầu tiên cần làm là tìm hoàng đế để khôi phục lại hình ảnh của mình.
Hạ Thiên Tiếu thở dài: "Viên Tiểu Viên, khi tớ xuyên vào cuốn sách này, tớ luôn cảm thấy nó có liên quan đến việc cậu thì thầm vào tai tớ mỗi ngày."
Viên Viên đang đứng bên cạnh y, nhìn y bằng ánh mắt nghi ngờ.
Y không hiểu.
Đối mặt với đôi mắt trong veo đầy sự vô tội của y, Hạ Thiên Tiếu mỉm cười bất đắc dĩ.
Y vừa xuyên tới đây chưa được bao lâu, còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của chính mình.
Nhưng sau khi cười xong, y liền thấy Viên Viên vốn đang kinh hãi cúi đầu, lỗ tai lại có chút màu đỏ.
Hạ Thiên Tiếu nhớ rằng tác giả đã dùng rất nhiều giấy mực để miêu tả nguyên chủ trong cuốn sách gốc. Vì thế mà những độc giả mới bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết này gần như đều cho rằng y là nhân vật chính.
Đáng tiếc y không chỉ không phải nhân vật chính, mà tất cả những nhân vật khác đều chưa từng bị vẻ đẹp của y làm cho rung động.
Thậm chí họ còn muốn giết y, họ rất hận y.
Hạ Thiên Tiếu đi tới đứng trước chiếc gương đồng.
Trong gương xuất hiện một khuôn mặt giống y như khuôn mặt thật của y. Chỉ khác ở chỗ, có lẽ là do tính cách của nguyên chủ mà thân thể này nhìn yếu ớt hơn, ngũ quan thanh tú càng thêm phần nữ tính. Nếu mà y búi tóc như phụ nữ, chắc không làm người ta cảm thấy không hợp.
Nhìn dáng người này đi, cơ bụng mà Hạ Thiên Tiếu dày công luyện tập được là sáu múi đó.
Cuối cùng y cũng cảm nhận được nỗi buồn khi xuyên sách.
Hắn đã ăn bột protein suốt ba tháng để có được cơ bụng rõ ràng như vậy. Mặc dù mấy người bạn cùng phòng cứ cười nhạo hắn trông như King Kong Barbie, nhưng đó vẫn là King Kong mà!
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, Viên Viên cẩn thận nói: "Điện hạ, nếu ngài muốn đánh muốn phạt, Tiểu Viên Tử xin nhận hết. Người đừng nóng giận nữa mà hại thân."
Hạ Thiên Tiếu quay lại, ngoắc ngoắc ngón tay với y.
Viên Viên trong nguyên tác cũng không phải người xấu. Từ nhỏ đã luôn hầu hạ bên người nguyên chủ. Nếu không phải bị oan, y đã có thể vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh nguyên chủ.
Hạ Thiên Tiếu không có ý định phạm sai lầm giống như nguyên chủ, y muốn giữ Viên Viên lại.
Không chỉ Viên Viên, nếu như hắn nhớ không lầm, hiện giờ ở Hình bộ* còn đang nhốt một thái giám. Chính là nhân chứng mấu chốt phát hiện Hàn Thực Tán vào buổi sáng. Hắn cần phải tranh thủ, bởi vì người này ở Hình bộ chịu đựng được mấy ngày liền ngỏm, rõ ràng là có người cố ý diệt khẩu.
*kiểu là bộ tư pháp, tòa án của hồi xưa
Viên Viên hoài nghi tiến lại gần.
Hạ Thiên Tiếu vỗ vỗ đầu y, cười tủm tỉm nói: "Đi, cùng ta đi tìm phụ hoàng! ”
Y muốn đi xác nhận lại thái độ của Hoàng Thượng đối với y.
Nguyên chủ được sủng ái, vậy mà lần này y đến Thừa Khánh cung, thái giám bên cạnh Hoàng Thượng cũng không thèm gọi y vào.
Điều này làm lòng Hạ Thiên Tiếu trầm xuống.
Y quỳ ở ngoài điện suốt một nén nhang, Hoàng Thượng mới tuyên chỉ cho y yết kiến.
Trong cung điện, khói thuốc nghi ngút, một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng sáng đang ngồi trên ngai rồng. Trước mắt ông là thái tử Hạ Tử Sâm cũng mặc áo bào màu vàng.
Không chỉ có thái tử, giữa đại điện còn có một người đang quỳ, khóc lóc lau nước mắt:” Vi thần oan quá!”
Hạ Thiên Tiếu sốc ngang.
Nghe một đại nam nhân phát ra những thanh âm kêu rên này, thật sự là có chút khiến người ta nổi da gà.
Khi đi tới trước mặt hoàng thượng, Hạ Thiên Tiếu cúi đầu, mặt đầy nghiêm túc.
Hoàng thượng cầm tấu chương trong tay, chỉ liếc nhìn y một cái lúc y tiến vào rồi lại lập tức thu hồi ánh mắt. Nhưng mà một cái liếc mắt này, Hạ Thiên Tiếu đã nhìn thấy, y có thể thấy rõ biểu cảm đó, chuyến đi này không hề vô ích.
Thái tử nói: "Yến tướng quân nói cho cùng cũng là vì chiến sự. Ở bên ngoài, không tuân theo quân mệnh. Thắng trận trở về, xong lại vào kinh lĩnh phạt, sợ rằng các tướng sĩ sẽ chạnh lòng. ”
Người đang quỳ hét lớn: "Thái tử điện hạ, thần chính là quân sư do hoàng thượng chỉ điểm, nhưng hắn lại bắt thần quay về... Yến tướng quân, không chỉ không nghe thần khuyên bảo, ngược lại còn trói thần. Thuộc hạ của hắn lại càng quá đáng hơn, đánh đập thần. Ngài nhìn thương tích trên mặt thần đi, hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần! ”
Hạ Thiên Tiếu cúi đầu xuống thấp hơn, cố nhịn cười.
Vừa bước vào cửa, y đã thấy khuôn mặt của người đàn ông này đầy đủ màu sắc. Như thể hắn đã làm đổ một đĩa gia vị lên mặt, rồi khi anh ta khóc, đĩa gia vị quyện vào nhau, thật sự làm cho người ta không nhịn được cười.
Y có chút ấn tượng với Yến tướng quân này.
Hắn tên là Yến Quy. Trong sách là một nhân vật ngoài lề, trên cơ bản không xuất hiện nhiều. Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, đều là bước ngoặt quan trọng trong cốt truyện.
Ví dụ như, khi chuyện Hạ Thiên Tiếu không phải con ruột của Hoàng đế bại lộ, khi con tin về nước, thái tử cuối cùng cũng đăng cơ.
Đương nhiên, Hạ Thiên Tiếu khi đó đã chết rồi.
Nhưng có một điều.
Trong nguyên tác, Yến Quy là người duy nhất mà nguyên chủ không thích. Nguyên chủ cảm thấy hắn quá hung dữ, không muốn tới gần hắn. Hai người trong sách cơ bản cũng chẳng có tiếp xúc gì. Giai đoạn đầu tất cả mọi người "sủng ái" nguyên chủ, Yến Quy giống như một dòng suối trong vắt, rất không hợp nhau.
Nhưng khi nguyên chủ lâm vào bước đường cùng, vẫn là hắn lờ mờ nhắc nhở nguyên chủ, để cho nguyên chủ chạy trốn.
Tề đại nhân nước mắt dàn dụa, thái tử thấy vậy trực tiếp cười ra tiếng, phần lớn đều là châm chọc. Ở trước mặt hoàng thượng, rõ ràng là cố nhịn không nói lời nào.
Tuy gã đối xử Hạ Thiên Tiếu đều là dối trá, nhưng gã luôn biết phân biệt rõ đối với những chuyện chính sự. Thậm chí thủ đoạn của gã còn tàn nhẫn, tồi tệ hơn cả hoàng đế.
Hoàng thượng đặt tấu chương lên bàn.
"Được rồi, trẫm tự có quyết định." Ông nhíu mày, "Chuyện của Yến Quy sẽ bàn lại sau, ngươi đi lui ra đi. ”
Biết hoàng thượng đã không còn kiên nhẫn, người nọ không dám ở lại lâu, vội vàng đứng dậy cáo lui.
"Yến Quy này quả thực làm cho trẫm đau đầu. Trước tiên cứ giảm bớt phần thưởng của hắn, để tên họ Tề kia đừng đến lắc lư trước mặt trẫm nữa. Nhờ đó giáo huấn Yến Quy luôn." Hoàng đế lắc đầu, lại cầm lấy tấu chương, thản nhiên nhìn qua Hạ Thiên Tiếu một cái: "Yết kiến là có chuyện gì sao? Trẫm rất bận rộn, ngươi đừng nói những lời khiến trẫm đau đầu. ”
Hạ Thiên nở nụ cười.
Thái tử liếc nhìn y một cái.
Hạ Thiên Tiếu đứng tại chỗ, trầm mặc một lát. Sau đó đột nhiên quỳ xuống: "Phụ hoàng, gần đây nhi thần phát hiện có cấm dược ở trong phủ của nhi thần. Nhi thần nghi ngờ có người tàng trữ cấm dược, thỉnh cầu phụ hoàng điều tra kỹ lưỡng. ”
Hoàng Thượng dừng một chút: "Đứng dậy đi. ”
Cấm dược gì trong lòng bọn họ đều biết rõ, Hoàng Thượng cũng không chỉ rõ.
Hạ Thiên Tiếu nói lời này cũng coi như là có tiến bộ.
Y không nói là mình bị hãm hại, cũng không vội vàng tự mình thanh minh mà trực tiếp yêu cầu điều tra kỹ lưỡng. Chứng tỏ, y căn bản không để chuyện này ở trong lòng, ngược lại còn giống như đang đứng ngoài quan sát tình hình.
Trọng tâm lập tức chuyển từ việc y lén lút hút hàn thực tán thành hoàng cung có người tàng trữ cấm dược.
Chuyện này nói lớn được mà nói nhỏ cũng được. Bình thường dân không quan tâm thì quan chức cũng không thèm truy cứu. Nhưng mà một khi đã điều tra thì ai cũng không thể thoát. Nếu bị bắt có thể sẽ bị kết án.
Hạ Tử Sâm gần như không thể giữ nổi sự kinh ngạc trong mắt.
Phải biết rằng, sự thiếu quyết đoán và thiện lương của Hạ Thiên Tiếu là biểu hiện của sự bất tài khi ở một nơi đầy gian dối, lừa lọc như trong cung, kể cả trên triều đình cũng thế.
Một người bất tài, bỗng nhiên trở nên thông minh, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý.
Bọn họ nhìn Hạ Thiên Tiếu rũ mắt đứng đó, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó nhưng hình như đã có gì đó thay đổi. Giống như một mảnh đất cằn cỗi, bỗng nhiên được rắc lên hạt giống, sức sống cứ từ từ chảy ra như dòng suối, bất luận thế nào cũng không còn trống rỗng nữa rồi.
Hạ Tử Sâm bỗng nhiên phát hiện, sau khi mỹ nhân gỗ có linh hồn, thật sự làm cho người ta không thể dời tầm mắt đi được.
Tuy vậy thì vẫn như mọi khi, vẫn khiến mọi người chán ghét.
Hoàng Thượng rốt cục cũng chịu nhìn thẳng vào mắt y.
Ông xoa xoa mi tâm, "Hừ, nói hay đấy. Nhưng cái trẫm nghe được lại là một phiên bản khác. Sao ngươi không nói cho trẫm biết?”
Hạ Thiên Tiếu sửng sốt một chút, cúi mặt xuống đất, sắp xếp lại từ ngữ, "Nhi thần..."
Cốt truyện này tiến triển không đúng.
Lúc này Hoàng Thượng phải hết sức cưng chiều hắn mới đúng, không nên làm khó hắn như vậy.
Nhưng nghĩ kĩ lại, người có thể làm hoàng đế, tâm tư chắc hẳn cũng không phải dạng người thường có thể so sánh. Cho dù luôn cưng chiều đứa con út của mình thì cũng sẽ không dung túng tới như vậy.
Y đúng là được sủng ái, nhưng trong nguyên tác vẫn miêu tả hoàng thượng bởi vì chuyện này mà sự sủng ái đó bị suy giảm.
Y đã đúng khi đưa chuyện này ra.
"Không dám nói? Sợ trẫm trách phạt ngươi sao?" Hoàng thượng bỏ tấu chương xuống, vỗ lên bàn một cái, "Hạ Thiên Tiếu! Đôi cánh của ngươi cứng rồi đúng không! To gan! ”
Hạ Thiên Tiếu cúi đầu xuống thấp hơn, nhỏ giọng nói: "Nhi thần không có..."
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng là lời nói trách móc nhưng hoàng thượng lại không tức giận lắm. Mà thái tử ở bên cạnh lại bày ra vẻ mặt vô cảm , ánh mắt của gã rất lạnh lùng.
Hoàng Thượng cầm tấu chương lên: "Ngươi nói có người tàng trữ cấm dược, có người hãm hại ngươi. Vậy trẫm cho ngươi ba ngày, đem người hãm hại ngươi đến trước mặt trẫm.”
Hạ Thiên Tiếu ngẩng đầu: "Ba ngày? ”
Ba ngày cũng được, việc này phải làm càng sớm càng tốt.
"Ta cho ngươi quá nhiều thời gian sao?" Hoàng Thượng hỏi: "Vậy thì hai ngày. ”
Hạ Thiên Tiếu: "..." Y không có ý này mà.
Trong nguyên tác không miêu tả hoàng thượng nhiều cho lắm, thì ra ông đi theo con đường này.
"Được rồi" hoàng thượng nói: "Trong vòng bảy ngày, nếu ngươi tra không ra, trẫm sẽ xử lý ngươi theo quốc pháp và định tội cả Ý Thanh điện!”
Quả nhiên là cha con, hiểu rõ nhất nguyên chủ sợ cái gì.
Chuyện nguyên chủ sợ nhất chính là liên lụy những người thân cận bên cạnh mình.
Hạ Thiên Tiếu cùng Thái tử khom người cáo lui.
Sắp đi ra ngoài, hoàng thượng bỗng nhiên gọi Hạ Thiên Tiếu lại: "Lục nhi à, tối nay đến tẩm cung của phụ thân dùng bữa đi. Mấy ngày trước Hứa gia cho trẫm một món đồ chơi tốt, đến cùng trẫm xem một chút. ”
Mới vừa rồi Hạ Thiên Tiếu còn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng trong sách nói nguyên chủ được sủng ái, kết quả hóa ra cũng chỉ cỡ đó thôi.
Bây giờ lại trái ngược hoàn toàn với ban nãy.
Nghe giọng điệu này, có chút giống như người cha đang muốn rủ con trai mình chơi cùng, có chút thân mật và cẩn thận.
Hạ Tử Sâm sắp đi ra khỏi cửa trước Hạ Thiên Tiếu.
Bước chân Hạ Tử Sâm khựng lại, Hạ Thiên Tiếu nhớ ra trong nguyên tác thái tử luôn căm ghét y, buột miệng nói: "Hoàng huynh cũng đi cùng đi..."
Hạ Tử Sâm đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đào hoa như cười như không, khi nhìn về phía Hoàng Thượng, có một chút kỳ vọng khó nhìn ra được trong ánh mắt ấy.
"Hoàng huynh con bận hơn con, con cứ tự lo liệu cho thân mình đi." Hoàng Thượng thuận miệng nói.
Hạ Tử Sâm cười cười: "Đúng vậy. Lục đệ, bổn cung thật sự rất bận rộn. ”
Khi hắn nói lời này, tư thái nhàn nhã, nhìn không thấy một chút khác thường nào.
Nhưng Hạ Thiên Tiếu lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Phi, ngươi không được hoàng thượng sủng ái cũng đâu phải lỗi của ta. Nổi giận với ta làm gì??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.