Chương 7:
Lộc Bát Kim
02/09/2023
Ánh mắt Thái Tử di chuyển, mang theo vài phần tìm tòi tra cứu: “Lục đệ còn có chuyện gì muốn nói với phụ hoàng không?”
Hạ Thiên Tiếu hoàn hồn lại, đối diện với ánh mắt dò xét của Hạ Tử Sâm.
Tầm mắt hai người va vào nhau trong không trung, mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Trong đầu Hạ Thiên Tiếu toàn là túi tiền kia, còn Hạ Tử Sâm lại nghĩ đệ đệ này của hắn chẳng những miệng lưỡi lợi hại, ngay cả lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi.
Nếu là trước kia, y tuyệt đối sẽ không dám đối diện với gã như thế, nhưng vừa rồi Hạ Thiên Tiếu nhìn thẳng vào gã, trong mắt không hề có sợ hãi, không có khâm phục, càng không có sự thân thiết như trước nữa.
Hạ Tử Sâm híp mắt lại.
Bình thường, gã không thèm để ý đến tên phế vật Lục đệ này, chỉ khi nào nổi lên hứng thú thì mới trêu chọc y, chứ không thật sự để y trong lòng.
Ngoại trừ có vài lần phụ hoàng công khai thiên vị tên phế vật này trước mặt gã.
Những lúc đó, gã chỉ cười khẩy trong lòng chứ không hề tức giận.
Thế nhưng hai ngày gần đây, tên đệ đệ này vì tra án mà suốt ngày nhảy nhót trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng từ cưng chiều một tên phế vật dần dần lại có ý định bồi dưỡng y, khiến kiên nhẫn của Hạ Tử Sâm dần dần biến mất.
Dù bị Hạ Tử Sâm nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Thiên Tiếu vẫn thong dong đáp: “Đệ không có việc gì, nên xin phép cáo lui.”
Y dẫn người hầu lui ra ngoài.
Bởi vì khoảng cách xa nên Hạ Thiên Tiếu không nhìn rõ lắm hoa văn trên khăn tay của Hoàng Hậu, hơn nữa có Hoàng Thượng ngồi bên cạnh, y cũng không thể ghé sát vào nhìn.
Sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Hoàng Hậu muốn hại người của y?
Trong sách, y không tra xét việc này nên không phát hiện túi tiền gì cả, tất nhiên cũng không biết nó là của ai.
Nếu túi tiền là của Hoàng Hậu thì tại sao nàng lại cho Hà Ngọc túi tiền mà không phải là đồ gì khác? Cho bạc không phải càng tiện sao? Túi tiền này sao lại ở trên tay Hà Ngọc?
Nhìn mức độ cứng ngắc của thi thể thì chắc là khi bị người giết chết Hà Ngọc vẫn còn nắm chặt túi tiền không buông.
Cũng không biết Yến Quy cạy ra bằng cách nào.
Về đến điện Ý Thanh, Hạ Thiên Tiếu vội vàng rót một chén nước.
Nếu chuyện này là do Hoàng Hậu hãm hại thì cũng không phải là không có động cơ, nhưng vấn đề là dù y đã biết người đứng sau màn là ai thì cũng không có cách nào khai ra Hoàng Hậu được.
Tuy Hoàng Hậu với Hoàng Thượng bằng mặt không bằng lòng, nhưng nếu y nói cho Hoàng Thượng thì sẽ khiến ông không vui.
Y cần nhiều chứng cứ hơn, còn nữa, phải để Hoàng Thượng tự mình phát hiện ra chuyện này chứ không phải do y nói ra.
Viên Viên thấy y sau khi trở về thì mặt mày ủ rũ nên ngờ vực nói: “Hoàng Thượng cũng không nói gì, Lục điện hạ sao...”
“Không có gì.” Hạ Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ ra gì đó, khoát tay với y: “Ngươi có biết gần đây Thái Tử đang làm gì không? Ta thấy gã bận rộn cả ngày không thấy bóng dáng đâu nên rất tò mò.”
“Điện hạ, sao thần lại biết được mấy chuyện này chứ.” Viên Viên nhỏ giọng nói: “Nghe nói hình như là vì dọn dẹp tai vạ do nước Mẫn gây ra nên rất bận bịu.”
Nói xong trên mặt Viên Viên lộ ra chút buồn bực.
Hạ Thiên Tiếu hỏi: “Biểu cảm của ngươi là sao?”
“Lục điện hạ thứ tội.” Viên Viên cúi đầu nói: “Nô tài cảm thấy vốn dĩ chuyện này có thể để ngài bộc lộ tài năng, nhưng lại bị người ta hãm hại thế là rơi vào tay Thái Tử, nô tài thấy không cam lòng thay cho ngài.”
Là vì chuyện này ư?
Hạ Thiên Tiếu lập tức sững sờ, trong sách có miêu tả tình tiết này, hình như ngay từ lúc này sự nghiệp của vai chính bắt đầu khởi sắc.
Nhân vật chính của tiểu thuyết sẽ lên sân khấu, thể hiện tài năng của mình rồi được Thái Tử tán thưởng, dần dần bộc lộ bản lĩnh trước mặt mọi người.
Vai chính mới là con trai ruột của Hoàng Thượng, cũng là con của sủng phi La thị.
Hơn nữa, cũng biết được động cơ khiến Hoàng Hậu hãm hại hắn.
Ai làm chuyện xấu cũng phải có lí do. Nếu chỉ vì chán ghét y thì lúc trước Hoàng Hậu cũng rất ghét nhưng lại không động thủ.
Hạ Thiên Tiếu véo mặt Viên Viên: “Được rồi, biết ngươi đối với ta rất tốt.”
Nhưng y không sầu não vì chuyện này.
Chủ yếu là trong hoàng cung quá nguy hiểm, y không muốn đắc tội với ai cả, chỉ muốn làm một hoàng tử nhàn nhã an phận thủ thường thôi.
Nhưng muốn làm một hoàng tử nhàn hạ thì phải có ân sủng, muốn có ân sủng thì như khiêu vũ trên mũi đao vậy, việc này so với mong muốn làm cá mặn của y bất đồng nhau.
Vốn dĩ lúc còn ở trường, y đã không có ngày nào rảnh rỗi.
Hiện tại xuyên vào sách rồi thì còn mệt hơn cả lúc thi cuối kì.
Dù sao hiện tại chuyện y không phải là con ruột của Hoàng Thượng còn chưa bị mang ra ánh sáng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không giết y, y lặng lẽ biến mất hoặc là chạy trốn hoặc là không tham gia vào vòng tranh đấu này, lặng yên dưới sân khấu.
Mắt Hạ Thiên Tiếu sáng lên, nói với Viên Viên: “Giao cho ngươi một việc, đi tra xem Hà Ngọc còn có người thân trên đời không.”
Viên Viên lĩnh mệnh.
Ngay khi Viên Viên chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên xoay người lại, dặn dò: “Điện hạ, hôm nay ngài lại không vào triều, tuy nói là tra án nhưng Hoàng Thượng...”
“Việc này...” Hạ Thiên Tiếu không nhìn y, nghiêng đầu sang hướng khác: “Phụ hoàng biết ta bận rộn mà, huống chi ta cũng lên triều rồi.”
Chỉ là một lần đã hao phí hết kiên nhẫn của y, trải qua một lần là quá đủ rồi, y không muốn phải chịu đựng lần thứ hai đâu.
Trời chưa sáng đã phải rời giường rồi, mà thủ tục sau đấy còn hết sức rườm rà nữa.
Ngày đó ở trên triều, y không quen một ai cả, Thái Tử bề bộn nhiều chuyện không đến, Yến Quy cũng không đi, Hứa Quyết Minh chưa thi đậu Trạng Nguyên nên không có tư cách vào triều, mà cho dù gã có vào thì cũng lạnh như băng, Hạ Thiên Tiếu sợ mình sẽ bị chết cóng mất.
Trong hoàn cảnh không có người quen, y không biết nhìn ai.
Bị Hoàng Thượng gọi, y cũng chỉ có thể trả lời: “Thần thấy vị đại nhân này nói rất có lý”, “Vị đại nhân này nói rất đúng.”
Sau mấy lần như vậy, sắc mặt Hoàng Thượng rất sâu xa khó lường.
Y tội gì phải chịu khổ thế chứ!
Viên Viên: “... Gần đây ngài mới vào triều có một ngày.”
Hạ Thiên Tiếu xấu hổ cười cười.
Ở Đại Hạ không bắt buộc phải vào triều, nhưng không ai muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Hoàng Thượng, thế nên ai có thể thì đều cố gắng vào triều.
Vì vậy Hạ Thiên Tiếu mới có lá gan này.
Hạ Thiên Tiếu vội vàng đẩy Viên Viên đi.
Y phát hiện tiểu thái giám Viên Viên này người tuy nhỏ nhưng chí khí rất lớn, không được rồi, chờ thêm một thời gian nữa y nhất định phải sửa lại tư tưởng này.
Chờ Viên Viên đi rồi, Hạ Thiên Tiếu mới ngẫm lại tình tiết hiện tại, nhân vật chính vẫn là một tiểu thị vệ, không biết đang thủ vệ ở nơi hẻo lánh nào trong hoàng cung nữa.
Chỉ cần nhân vật chính bắt đầu lên sân khấu thì kịch bản thế giới này sẽ chạy, như vậy phần diễn của y dần dần đếm ngược, tính mạng cũng bắt đầu treo ngược.
Phải tìm được biện pháp giải quyết.
Dưới tình huống cấp bách như vậy, Hạ Thiên Tiếu không có việc gì nên đi dạo trong hoàng cung.
Tuy suy nghĩ này rất vô nghĩa nhưng y đang tìm xem liệu trong hoàng cung có đường hầm nào không, hoặc là lối ra bí mật gì gì đấy, phim truyền hình đều viết như vậy mà, thế giới này bản chất là một quyển tiểu thuyết, lỡ đâu cũng có thì sao?
Cuối cùng y không tìm được đường hầm nào cả, nhưng lại tìm ra cách xuất cung.
Muốn xuất cung thì phải làm nhiều thủ tục, rất phiền toái. Nếu y định chạy trốn thì không thể đi con đường bình thường được, còn cách khác thì chính là xe ngựa vận chuyển hàng hóa.
Y quan sát vài ngày, cảm thấy có thể làm được.
Nhưng mà còn thiếu thực hành.
Ngay khi Hạ Thiên Tiếu đang do dự có nên thử một lần hay không, nghĩ đến kết quả nếu thật sự ra ngoài được thì sẽ quay về thế nào thì gặp vai chính ở một góc trong hoàng cung.
Hạ Thiên Tiếu không biết mặt, lúc đầu cũng không biết đó là vai chính.
Nhưng y nhận ra người đi bên cạnh nhân vật chính là Thái Tử Hạ Tử Sâm.
Không kịp nghĩ sao hai người đó lại đi cùng nhau, Hạ Thiên Tiếu muốn xoay người chạy đi nhưng Hạ Tử Sâm đã nhìn thấy y, gã mỉm cười, lòng đầy ý xấu gọi y lại: “Lục đệ, sao gặp bổn cung lại như chuột thấy mèo vậy?”
Trong lòng Hạ Thiên Tiếu tự hỏi người này là thiên địch của y sao.
Y cứng đờ mà xoay người lại, không có Viên Viên ở bên cạnh khiến y có cảm giác như tứ cố vô thân.
“Thái, Thái Tử ca ca.”
“Lục đệ.” Hạ Tử Sâm nghiêng đầu nói: “Bổn cung cũng không ăn thịt ngươi.”
Hạ Thiên Tiếu nhìn người bên cạnh Hạ Tử Sâm.
Người này đeo đao, là một thị vệ, khuôn mặt... Không cường tráng giống như thị vệ bình thường, một khuân mặt nhỏ nhắn tuấn tú vô cùng, nhưng chắc chắn biết võ.
Đến giờ Hạ Thiên Tiếu vẫn chưa xác định được Thái Tử có biết chuyện Hoàng Hậu đã làm hay không.
Nếu biết thì chắc cũng không có phản ứng gì đâu.
Quan trọng hơn là, Hạ Tử Sâm đã khó chịu với y lâu rồi, gã sẽ không mượn cơ hội này trả thù chứ? Y không biết võ đâu.
Lúc trước Hạ Tử Sâm thấy y còn rất trấn định, bây giờ lại lén lút nhìn gã nên lập tức nảy sinh hứng thú.
Gã cười như không cười, bỗng nhiên đi hai bước về phía Hạ Thiên Tiếu.
Khoảng cách giữa hai người lập tức gần sát nhau, Hạ Thiên Tiếu không dám thở mạnh.
“Tuy Lục đệ rất xinh đẹp nhưng bổn cung...” Đúng lúc này, Hạ Tử Sâm nâng tay lên vuốt ve má Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu không hiểu nổi.
Hạ Tử Sâm giơ tay lên, lấy lá cây từ trên mặt y đặt vào lòng bàn tay.
“Không ăn thịt ngươi, cũng không có hứng thú gì với ngươi, Lục đệ.”
Gã nói những lời này là xé rách đi lớp ngụy trang từ trước đến nay.
Hạ Thiên Tiếu hoàn hồn lại, đối diện với ánh mắt dò xét của Hạ Tử Sâm.
Tầm mắt hai người va vào nhau trong không trung, mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Trong đầu Hạ Thiên Tiếu toàn là túi tiền kia, còn Hạ Tử Sâm lại nghĩ đệ đệ này của hắn chẳng những miệng lưỡi lợi hại, ngay cả lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi.
Nếu là trước kia, y tuyệt đối sẽ không dám đối diện với gã như thế, nhưng vừa rồi Hạ Thiên Tiếu nhìn thẳng vào gã, trong mắt không hề có sợ hãi, không có khâm phục, càng không có sự thân thiết như trước nữa.
Hạ Tử Sâm híp mắt lại.
Bình thường, gã không thèm để ý đến tên phế vật Lục đệ này, chỉ khi nào nổi lên hứng thú thì mới trêu chọc y, chứ không thật sự để y trong lòng.
Ngoại trừ có vài lần phụ hoàng công khai thiên vị tên phế vật này trước mặt gã.
Những lúc đó, gã chỉ cười khẩy trong lòng chứ không hề tức giận.
Thế nhưng hai ngày gần đây, tên đệ đệ này vì tra án mà suốt ngày nhảy nhót trước mặt phụ hoàng. Phụ hoàng từ cưng chiều một tên phế vật dần dần lại có ý định bồi dưỡng y, khiến kiên nhẫn của Hạ Tử Sâm dần dần biến mất.
Dù bị Hạ Tử Sâm nhìn chằm chằm như vậy, Hạ Thiên Tiếu vẫn thong dong đáp: “Đệ không có việc gì, nên xin phép cáo lui.”
Y dẫn người hầu lui ra ngoài.
Bởi vì khoảng cách xa nên Hạ Thiên Tiếu không nhìn rõ lắm hoa văn trên khăn tay của Hoàng Hậu, hơn nữa có Hoàng Thượng ngồi bên cạnh, y cũng không thể ghé sát vào nhìn.
Sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Hoàng Hậu muốn hại người của y?
Trong sách, y không tra xét việc này nên không phát hiện túi tiền gì cả, tất nhiên cũng không biết nó là của ai.
Nếu túi tiền là của Hoàng Hậu thì tại sao nàng lại cho Hà Ngọc túi tiền mà không phải là đồ gì khác? Cho bạc không phải càng tiện sao? Túi tiền này sao lại ở trên tay Hà Ngọc?
Nhìn mức độ cứng ngắc của thi thể thì chắc là khi bị người giết chết Hà Ngọc vẫn còn nắm chặt túi tiền không buông.
Cũng không biết Yến Quy cạy ra bằng cách nào.
Về đến điện Ý Thanh, Hạ Thiên Tiếu vội vàng rót một chén nước.
Nếu chuyện này là do Hoàng Hậu hãm hại thì cũng không phải là không có động cơ, nhưng vấn đề là dù y đã biết người đứng sau màn là ai thì cũng không có cách nào khai ra Hoàng Hậu được.
Tuy Hoàng Hậu với Hoàng Thượng bằng mặt không bằng lòng, nhưng nếu y nói cho Hoàng Thượng thì sẽ khiến ông không vui.
Y cần nhiều chứng cứ hơn, còn nữa, phải để Hoàng Thượng tự mình phát hiện ra chuyện này chứ không phải do y nói ra.
Viên Viên thấy y sau khi trở về thì mặt mày ủ rũ nên ngờ vực nói: “Hoàng Thượng cũng không nói gì, Lục điện hạ sao...”
“Không có gì.” Hạ Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ ra gì đó, khoát tay với y: “Ngươi có biết gần đây Thái Tử đang làm gì không? Ta thấy gã bận rộn cả ngày không thấy bóng dáng đâu nên rất tò mò.”
“Điện hạ, sao thần lại biết được mấy chuyện này chứ.” Viên Viên nhỏ giọng nói: “Nghe nói hình như là vì dọn dẹp tai vạ do nước Mẫn gây ra nên rất bận bịu.”
Nói xong trên mặt Viên Viên lộ ra chút buồn bực.
Hạ Thiên Tiếu hỏi: “Biểu cảm của ngươi là sao?”
“Lục điện hạ thứ tội.” Viên Viên cúi đầu nói: “Nô tài cảm thấy vốn dĩ chuyện này có thể để ngài bộc lộ tài năng, nhưng lại bị người ta hãm hại thế là rơi vào tay Thái Tử, nô tài thấy không cam lòng thay cho ngài.”
Là vì chuyện này ư?
Hạ Thiên Tiếu lập tức sững sờ, trong sách có miêu tả tình tiết này, hình như ngay từ lúc này sự nghiệp của vai chính bắt đầu khởi sắc.
Nhân vật chính của tiểu thuyết sẽ lên sân khấu, thể hiện tài năng của mình rồi được Thái Tử tán thưởng, dần dần bộc lộ bản lĩnh trước mặt mọi người.
Vai chính mới là con trai ruột của Hoàng Thượng, cũng là con của sủng phi La thị.
Hơn nữa, cũng biết được động cơ khiến Hoàng Hậu hãm hại hắn.
Ai làm chuyện xấu cũng phải có lí do. Nếu chỉ vì chán ghét y thì lúc trước Hoàng Hậu cũng rất ghét nhưng lại không động thủ.
Hạ Thiên Tiếu véo mặt Viên Viên: “Được rồi, biết ngươi đối với ta rất tốt.”
Nhưng y không sầu não vì chuyện này.
Chủ yếu là trong hoàng cung quá nguy hiểm, y không muốn đắc tội với ai cả, chỉ muốn làm một hoàng tử nhàn nhã an phận thủ thường thôi.
Nhưng muốn làm một hoàng tử nhàn hạ thì phải có ân sủng, muốn có ân sủng thì như khiêu vũ trên mũi đao vậy, việc này so với mong muốn làm cá mặn của y bất đồng nhau.
Vốn dĩ lúc còn ở trường, y đã không có ngày nào rảnh rỗi.
Hiện tại xuyên vào sách rồi thì còn mệt hơn cả lúc thi cuối kì.
Dù sao hiện tại chuyện y không phải là con ruột của Hoàng Thượng còn chưa bị mang ra ánh sáng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không giết y, y lặng lẽ biến mất hoặc là chạy trốn hoặc là không tham gia vào vòng tranh đấu này, lặng yên dưới sân khấu.
Mắt Hạ Thiên Tiếu sáng lên, nói với Viên Viên: “Giao cho ngươi một việc, đi tra xem Hà Ngọc còn có người thân trên đời không.”
Viên Viên lĩnh mệnh.
Ngay khi Viên Viên chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên xoay người lại, dặn dò: “Điện hạ, hôm nay ngài lại không vào triều, tuy nói là tra án nhưng Hoàng Thượng...”
“Việc này...” Hạ Thiên Tiếu không nhìn y, nghiêng đầu sang hướng khác: “Phụ hoàng biết ta bận rộn mà, huống chi ta cũng lên triều rồi.”
Chỉ là một lần đã hao phí hết kiên nhẫn của y, trải qua một lần là quá đủ rồi, y không muốn phải chịu đựng lần thứ hai đâu.
Trời chưa sáng đã phải rời giường rồi, mà thủ tục sau đấy còn hết sức rườm rà nữa.
Ngày đó ở trên triều, y không quen một ai cả, Thái Tử bề bộn nhiều chuyện không đến, Yến Quy cũng không đi, Hứa Quyết Minh chưa thi đậu Trạng Nguyên nên không có tư cách vào triều, mà cho dù gã có vào thì cũng lạnh như băng, Hạ Thiên Tiếu sợ mình sẽ bị chết cóng mất.
Trong hoàn cảnh không có người quen, y không biết nhìn ai.
Bị Hoàng Thượng gọi, y cũng chỉ có thể trả lời: “Thần thấy vị đại nhân này nói rất có lý”, “Vị đại nhân này nói rất đúng.”
Sau mấy lần như vậy, sắc mặt Hoàng Thượng rất sâu xa khó lường.
Y tội gì phải chịu khổ thế chứ!
Viên Viên: “... Gần đây ngài mới vào triều có một ngày.”
Hạ Thiên Tiếu xấu hổ cười cười.
Ở Đại Hạ không bắt buộc phải vào triều, nhưng không ai muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Hoàng Thượng, thế nên ai có thể thì đều cố gắng vào triều.
Vì vậy Hạ Thiên Tiếu mới có lá gan này.
Hạ Thiên Tiếu vội vàng đẩy Viên Viên đi.
Y phát hiện tiểu thái giám Viên Viên này người tuy nhỏ nhưng chí khí rất lớn, không được rồi, chờ thêm một thời gian nữa y nhất định phải sửa lại tư tưởng này.
Chờ Viên Viên đi rồi, Hạ Thiên Tiếu mới ngẫm lại tình tiết hiện tại, nhân vật chính vẫn là một tiểu thị vệ, không biết đang thủ vệ ở nơi hẻo lánh nào trong hoàng cung nữa.
Chỉ cần nhân vật chính bắt đầu lên sân khấu thì kịch bản thế giới này sẽ chạy, như vậy phần diễn của y dần dần đếm ngược, tính mạng cũng bắt đầu treo ngược.
Phải tìm được biện pháp giải quyết.
Dưới tình huống cấp bách như vậy, Hạ Thiên Tiếu không có việc gì nên đi dạo trong hoàng cung.
Tuy suy nghĩ này rất vô nghĩa nhưng y đang tìm xem liệu trong hoàng cung có đường hầm nào không, hoặc là lối ra bí mật gì gì đấy, phim truyền hình đều viết như vậy mà, thế giới này bản chất là một quyển tiểu thuyết, lỡ đâu cũng có thì sao?
Cuối cùng y không tìm được đường hầm nào cả, nhưng lại tìm ra cách xuất cung.
Muốn xuất cung thì phải làm nhiều thủ tục, rất phiền toái. Nếu y định chạy trốn thì không thể đi con đường bình thường được, còn cách khác thì chính là xe ngựa vận chuyển hàng hóa.
Y quan sát vài ngày, cảm thấy có thể làm được.
Nhưng mà còn thiếu thực hành.
Ngay khi Hạ Thiên Tiếu đang do dự có nên thử một lần hay không, nghĩ đến kết quả nếu thật sự ra ngoài được thì sẽ quay về thế nào thì gặp vai chính ở một góc trong hoàng cung.
Hạ Thiên Tiếu không biết mặt, lúc đầu cũng không biết đó là vai chính.
Nhưng y nhận ra người đi bên cạnh nhân vật chính là Thái Tử Hạ Tử Sâm.
Không kịp nghĩ sao hai người đó lại đi cùng nhau, Hạ Thiên Tiếu muốn xoay người chạy đi nhưng Hạ Tử Sâm đã nhìn thấy y, gã mỉm cười, lòng đầy ý xấu gọi y lại: “Lục đệ, sao gặp bổn cung lại như chuột thấy mèo vậy?”
Trong lòng Hạ Thiên Tiếu tự hỏi người này là thiên địch của y sao.
Y cứng đờ mà xoay người lại, không có Viên Viên ở bên cạnh khiến y có cảm giác như tứ cố vô thân.
“Thái, Thái Tử ca ca.”
“Lục đệ.” Hạ Tử Sâm nghiêng đầu nói: “Bổn cung cũng không ăn thịt ngươi.”
Hạ Thiên Tiếu nhìn người bên cạnh Hạ Tử Sâm.
Người này đeo đao, là một thị vệ, khuôn mặt... Không cường tráng giống như thị vệ bình thường, một khuân mặt nhỏ nhắn tuấn tú vô cùng, nhưng chắc chắn biết võ.
Đến giờ Hạ Thiên Tiếu vẫn chưa xác định được Thái Tử có biết chuyện Hoàng Hậu đã làm hay không.
Nếu biết thì chắc cũng không có phản ứng gì đâu.
Quan trọng hơn là, Hạ Tử Sâm đã khó chịu với y lâu rồi, gã sẽ không mượn cơ hội này trả thù chứ? Y không biết võ đâu.
Lúc trước Hạ Tử Sâm thấy y còn rất trấn định, bây giờ lại lén lút nhìn gã nên lập tức nảy sinh hứng thú.
Gã cười như không cười, bỗng nhiên đi hai bước về phía Hạ Thiên Tiếu.
Khoảng cách giữa hai người lập tức gần sát nhau, Hạ Thiên Tiếu không dám thở mạnh.
“Tuy Lục đệ rất xinh đẹp nhưng bổn cung...” Đúng lúc này, Hạ Tử Sâm nâng tay lên vuốt ve má Hạ Thiên Tiếu.
Hạ Thiên Tiếu không hiểu nổi.
Hạ Tử Sâm giơ tay lên, lấy lá cây từ trên mặt y đặt vào lòng bàn tay.
“Không ăn thịt ngươi, cũng không có hứng thú gì với ngươi, Lục đệ.”
Gã nói những lời này là xé rách đi lớp ngụy trang từ trước đến nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.