Vạn Người Mê? Y Không Muốn!

Chương 6:

Lộc Bát Kim

02/09/2023

“Điện hạ, không ổn rồi!”

Mới sáng sớm, Hạ Thiên Tiếu còn chưa tỉnh ngủ đã bị âm thanh của Viên Viên đánh thức.

Y mơ màng ngồi dậy, vẫn chưa tỉnh hoàn toàn mà đáp một tiếng: “Hả?”

“Sáng nay, Hà Ngọc đã tự sát rồi!”

Hạ Thiên Tiếu lơ mơ hỏi lại: “Hà Ngọc nào?”

“Là thái giám ở Hình bộ.”

Hạ Thiên Tiếu nghe vậy lập tức tỉnh táo.

Viên Viên đứng lại gần, cầm áo choàng cho y, Hạ Thiên Tiếu vội vàng vừa mặc vừa chạy ra ngoài, rồi đột nhiên dừng lại: “Tự sát? Sao lại tự sát? Chuyện xảy ra lúc nào? Hôm qua rõ ràng tên đấy vẫn còn…”

“Tối hôm qua, khi đi tuần tra thì thấy xác đã nguội lạnh rồi.” Viên Viên nói.

Sao lại như vậy, ở trong sách thì buổi tối ba ngày sau khi Hà Ngọc vào Hình bộ thì mới chết mà.

Hôm qua mới là buổi tối ngày thứ hai khi tên đấy vào, có người động thủ trước một ngày.

Bởi vì gần đây y muốn tra án nên Hoàng Thượng đã đặc biệt phê chuẩn cho y tự do xuất cung, vì thế Hạ Thiên Tiếu không cần đi xin duyệt, trực tiếp đến Hình bộ luôn.

Sau khi vào, Hạ Thiên Tiếu muốn nhìn thi thể Hà Ngọc nhưng lại bị ngăn cản.

Lí do người Hình bộ từ chối là sợ y nhìn thấy thi thể sẽ bị khó chịu, giống như không thể để Hoàng Thượng thấy máu vậy.

Hạ Thiên Tiếu biết chắc chắn là thi thể khó coi nhưng y nhất định phải xác nhận một chút.

Không biết đến tột cùng là ai dặn dò, dù Hạ Thiên Tiếu muốn mạnh mẽ xông vào thì người Hình bộ vẫn không chịu thả ra như cũ, kiên quyết ngăn cản y. Ngay lúc hai bên đang giằng co thì Hạ Thiên Tiếu nghe thấy tiếng của Yến Quy truyền đến từ sau lưng.

“Hình bộ là nơi quan trọng, ầm ĩ chuyện gì?”

Ngày hôm qua Yến Quy cũng đến đây, chắc là có việc chưa xử lý xong.

Nay hắn mặc thường phục màu đen, dáng người cao gầy, cao hơn nửa đầu so với Hạ Thiên Tiếu. Hắn đứng ở bên cạnh Hạ Thiên Tiếu, tưởng chừng như chỉ cần một tay là có thể nhấc Hạ Thiên Tiếu lên.

“Bái kiến Lục hoàng tử.” Tựa như lúc này hắn mới nhìn thấy Hạ Thiên Tiếu.

Hạ Thiên Tiếu mặc kệ hắn, dẩu môi.

Nhưng quan viên kia đã kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Yến Quy, đại khái là bọn hắn cũng rất khó xử, mong hắn khuyên nhủ Hạ Thiên Tiếu.

“Thật ra giải quyết việc này rất dễ.” Yến Quy nói.

Hạ Thiên Tiếu cho rằng hắn sẽ giúp đỡ bên Hình bộ.

Dù sao trong sách thì Yến Quy nói năng rất thận trọng, trong khoảng thời gian đầu đối xử với y vô cùng thô lỗ, nên ngay cả nguyên chủ cũng không thích hắn.

Nhưng ngay sau đó Yến Quy lại nói: “Các ngươi để cho y đi vào, không phải là xong sao?”

Quan viên: “???”

Hạ Thiên Tiếu: “?”

Bây giờ liền biến thành hai bên đều tạo áp lực.

Trên đầu quan viên đầy mồ hôi lạnh, cắn răng một cái rồi nhường đường.

Hạ Thiên Tiếu không ngờ sau khi y say rượu giúp đỡ Yến Quy một chút mà lại có ích như vậy, mà Yến Quy báo ân cũng nhanh quá đi.

Nói xong câu tạ ơn, Hạ Thiên Tiếu vội vã đi vào nhìn thi thể Hà Ngọc.

Là một người lớn lên ở thời đại hòa bình, đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn trực tiếp thi thể nên không khỏi có chút buồn nôn, chân mềm không kiểm soát được.

Yến Quy cũng đi vào cùng, thấy thế thì cười khẽ một tiếng.

Bản thân hắn đã sống sót đi ra từ núi thây biển máu nên tình cảnh nên chả kích thích hắn chút nào.

Mặc kệ hắn giễu cợt hay là có ý gì, Hạ Thiên Tiếu hỏi: “Kết quả khám nghiệm tử thi như thế nào?”

Quan viên bên cạnh nói: “Thưa Lục hoàng tử, theo hạ quan đánh giá thì đây là treo cổ tự tử mà chết.”

Giống với lý do trong sách.

Hạ Thiên Tiếu không nhìn ra được tình trạng thương tích, nhưng không cần đoán, Hà Ngọc đúng là bị hại. Chắc do y thay đổi nội dung cốt truyện nên khiến Hà Ngọc bị hại trước một ngày.



Ngay khi Hạ Thiên Tiếu không phát hiện điều gì, định rời đi thì chợt phát hiện tay phải của Hà Ngọc đang nắm chặt cái gì đó.

Thi thể rất cứng nên không lấy ra được.

Có quan viên đứng bên cạnh nên Hạ Thiên Tiếu không tiện động thủ, đúng lúc này Yến Quy lại tiến lên nhìn thi thể Hà Ngọc một lát.

Một quan viên định tiến lên ngăn cản thì Yến Quy đã lùi lại.

“Mới từng ấy tuổi, thật là đáng tiếc cho một mạng người.”

Tướng quân đã chứng kiến chuyện sinh tử như cơm bữa, vậy mà vẫn thốt ra mấy lời bùi ngùi như vậy.

Quan viên lau lau mồ hôi trên trán, cười xòa rồi nói: “Là do bản thân y không muốn sống, ta cũng không còn cách nào.”

“Ngươi nói cũng đúng.” Yến Quy xoay người, hướng về phía Hạ Thiên Tiếu nói: “Nhìn cũng nhìn rồi, đi thôi, ân nhân?”

Mặt Hạ Thiên Tiếu lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Mãi đến khi đi ra ngoài rồi, trong lòng vẫn còn áy náy.

Rõ ràng đã dặn dò người Hình bộ trông coi cẩn thận mà vẫn xảy ra chuyện này.

Đây có phải nói lên rằng y không có cách nào thay đổi nội dung cốt truyện không, người đáng chết thì dù sớm hay muộn, cuối cùng vẫn sẽ chết?

Khi y đang trầm tư, Yến Quy nói: “Cho ngài.”

Hạ Thiên Tiếu quay đầu, phát hiện ra là túi tiền kia, thẳng tắp rơi vào trong ngực y.

Là đồ vật trong tay phải Hà Ngọc!

“Rõ ràng không nhìn được vẫn còn cố tình vào nhìn.” Yến Quy nhàn nhạt nói: “Hạ quan còn việc bận, không tiện phụng bồi ân nhân.”

Hạ Thiên Tiếu: “…Không cần gọi ta như vậy!”

Không biết Yến Quy có nghe thấy câu này không, bởi hắn đã leo lên ngựa rời đi rồi.

Cuối cùng y cầm túi tiền kia đi về cung, trên đường Viên Viên thấy cảm xúc y suy sụp nên vội vàng an ủi: “Điện hạ, hôm qua ngài đã đút bạc vào Hình bộ nhiều rồi, đã cố gắng hết sức bảo vệ y.|

Hạ Thiên Tiếu nhắm mắt lại.

Trong lòng biết Hà Ngọc sẽ bị hại là một chuyện, chính thức đối mặt lại là một chuyện khác. Hơn nữa, y vừa mới nhìn thấy thi thể, không phải tự sát mà là bị người khác giết chết!

Y ngẫm lại một chút, lòng ngổn ngang trăm mối.

Túi tiền trong tay rất mềm mại, Hạ Thiên Tiếu nhìn kĩ thì phát hiện điều kì lạ.

Hoa văn trên đấy không thường thấy ở dân gian, mà là dệt từ một loại sợi tơ trắng đặc biệt.

Hạ Thiên Tiếu đưa túi tiền cho Viên Viên: “Ngươi đi tìm người điều tra xem sợi tơ trên túi tiền này là cái gì, đi nhanh về nhanh.”

Viên Viên gật đầu.

Ước chừng qua buổi trưa, Viên Viên mới vội vàng về cung, nguyên chủ Hạ Thiên Tiếu là một hoàng tử nhàn rỗi không để ý đến chuyện bên ngoài nên không có lưới quan hệ. Muốn tra xét lai lịch một món đồ thì hơi khó khăn.

Viên viên nói: “Thăm dò được đây là tơ bạch ngân do một loại tằm quý giá nhả ra, được thợ có tay nghề tốt nhất dệt nên, số lượng hằng năm có hạn. Bình thường đều dệt từ sợi bông bình thường, còn loại này thì chỉ người đại phú đại quý mới có.”

Hạ Thiên Tiếu hỏi: “Người đại phú đại quý là thế nào?”

Viên Viên hơi suy tư đáp: “Nhà giàu số một, hoàng thân quốc thích.”

Phạm vi hoài nghi liền nhỏ hơn không ít.

Lúc trước y nghi ngờ chuyện này là do Thái Tử làm, dù sao thì y tựa như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Thái tử, nhưng mấy ngày gần đây thì Thái Tử lại không tìm y, nên y không có xu hướng nghĩ đến Thái Tử nữa.

Nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn được.

Hiện tại hiềm nghi của Thái Tử nhỏ hơn một chút, thông qua sự quan sát mấy ngày nay thì y phát hiện át chủ bài trong tay Thái Tử nhiều hơn y nhiều, tuy bề ngoài thì y được Hoàng Thượng rất cưng chiều nhưng trên thực tế thì quyền lợi của Thái Tử lại lớn hơn y,

Trong tình huống này thì Thái Tử hoàn toàn không cần phải hãm hại y, gã cũng khinh thường loại chuyện này.

Khi Hạ Thiên Tiếu đang vuốt ve hoa văn trên túi tiền thì có nô tài đi vào giương giọng nói: “Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.”

Hoàng Thượng gọi Hạ Thiên Tiếu qua đấy.

Nói là cùng nhau ăn trưa.

Khi Hạ Thiên Tiếu đến mới phát hiện không chỉ có Hoàng Thượng, còn có cả Hoàng Hậu nữa.

Ở trong sách, Hoàng Hậu không xuất hiện mấy, cơ bản đều ở trong cung điện của mình thanh tu. Nàng là mẫu thân của Thái Tử, ngoài ra còn sinh một công chúa nữa nhưng lại chết yểu khi còn bé, cũng bởi vì chuyện này mà bệnh tật không dứt, thân thể nàng không tốt lắm.



Lúc Hạ Thiên Tiếu đi vào thì nghe thấy tiếng nàng ho khan.

Hoàng Thượng ở bên cạnh nghe vậy thì quan tâm hai câu.

Đôi phu phụ này bằng mặt không bằng lòng, mà Hoàng Hậu vẫn luôn không thích Hạ Thiên Tiếu, khi có mặt Hoàng Hậu thì không có khả năng Hoàng Thượng lại truyền gọi Hạ Thiên Tiếu, trừ phi là chân trước thái giám gọi y vừa đi, chân sau Hoàng Hậu đã tới.

Không chỉ như vậy, lúc Hạ Thiên Tiếu hành lễ xong, định ngồi xuống thì Thái Tử lại đến.

Biểu cảm trên mặt Thái Tử không dễ nhìn nhưng vẫn duy trì biểu hiện ngoài mặt, gọi Hạ Thiên Tiếu một tiếng Lục đệ.

Hạ Thiên Tiếu hành lễ với gã.

Một tình cảnh hung hiểm.

Bộ dạng Hoàng Hậu tao nhã, trang phục trên người cũng đơn giản, ngoại trừ có thêu phượng hoàng thì không nhìn ra đây là Hoàng Hậu, trông không khác gì chủ mẫu của một gia đình bình thường.

Hạ Thiên Tiếu định đến gần Hoàng Thượng, cố gắng cách xa hai người này nhưng không ngờ Thái Tử lại chủ động ngồi cạnh y.

Hạ Thiên Tiếu: “…”

Đây là do người này chủ động đến gần, không liên quan gì đến y cả.

Có thể là do Hoàng Hậu đến nên đồ ăn trên bàn đều rất thanh đạm.

Hoàng Thượng thở dài nói: “Dạo này nàng gầy đi không ít, cố gắng ăn nhiều chút.”

Hoàng Hậu thản nhiên nói: “Tạ Hoàng Thượng lo lắng.”

Nhìn bộ dạng nàng không có ý nào cảm tạ.

Hạ Thiên Tiếu nhớ rõ, trước đây Hoàng Hậu yêu Hoàng Thượng, còn ông tuy không phải người hoa tâm quá nhưng vẫn có mấy thói hư tật xấu của nam nhân.

Hôm nay sủng ái phi tần này, ngày mai lại đổi sang người khác, rất nhiều phi tần thất sủng nhưng ít ra trước đấy còn được ân sủng, còn Hoàng Hậu lại chưa từng được Hoàng Thượng thật sự yêu thích một chút nào.

Dần dà, nàng liền hết hy vọng.

Còn chuyện không thích Hạ Thiên Tiếu.

Chắc là có liên quan đến chuyện mẫu thân y La thị được sủng ái. Năm đó, La thị là có một không hai, nhận được thịnh sủng của Hoàng Thượng mà cho tới hôm nay không có một phi tử nào bằng nàng. Hoàng Hậu chán ghét y, thực ra là chán ghét La thị.

Khi Hạ Thiên Tiếu đang suy tư thì bỗng nhiên Thái Tử nói: “Mấy ngày không gặp, ta lại thấy Lục đệ mập hơn một chút.”

Hạ Thiên Tiếu đột nhiên hoàn hồn, chỉ nghe thấy Thái Tử đang giễu cợt y.

Tuy ngữ khí của Thái Tử không phải như vậy nhưng y nghe vào lại thấy không chỉ thế.

Mấy ngày nay y chờ đợi lo lắng, trải qua không tốt đẹp gì, thế mà lại nói y mập hơn? Sao y có thể chịu được?

“Thái Tử ca ca cũng vậy.” Hạ Thiên Tiếu cười một chút: “Nhìn càng ngày càng phong thần tuấn lãng, hòa ái dễ gần.”

Hạ Tử Sâm: ???

Lục đệ này đúng là thay đổi rồi.

Bởi vì đang dùng bữa bình thường, Hoàng Thượng không muốn trách móc nặng nề, chỉ giả vờ trách cứ nói: “Ca ca con là Thái Tử, cần phải nghiêm túc, hòa ái thì sẽ đánh mất uy nghiêm.”

Nghe vậy Hạ Tử Sâm cũng thuận theo ý tứ của Hoàng Thượng, phụ họa vài câu.

Chỉ có Hoàng Hậu từ đầu đến cuối không nói một câu nào.

Tuy là cùng sống trong hoàng cung nhưng bọn họ không phải người một nhà, tất nhiên không thể đùa giỡn như những gia đình bình thường.

Tâm tư mọi người ở đây đều không đặt vào việc ăn cơm.

Không lâu sau, mọi người đều không ăn thêm được nữa nhưng không ai muốn rời đi. Hạ Thiên Tiếu thấy Hoàng Hậu và Thái Tử có việc muốn nói, mà hai người đều lớn hơn y nên chỉ có thể nhún nhường.

Hoàng Thượng cũng không thể chủ động đuổi Hoàng Hậu đi được.

Khi Hạ Thiên Tiếu định đứng dậy cáo lui thì Hoàng Hậu lại ho từng tiếng từng tiếng.

Thân thể nàng đúng thật không được tốt lắm, lại phải cố gắng thể hiện uy nghi của một Hoàng Hậu, không thể lộ ra tình trạng ốm yếu.

Hạ Thiên Tiếu ngẩng đầu lên thì thấy người hầu bên cạnh Hoàng Hậu lấy ra một cái khăn xoa xoa miệng nàng.

Ánh mắt y đột nhiên dừng lại.

Hoa văn trên cái khăn kia vô cùng giống với hoa văn trên túi tiền của Hà Ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Người Mê? Y Không Muốn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook